THỊNH THẾ ĐÍCH PHI

Edit: Mặc Mặc Beta: Sakura Một nhóm ba người dời bước đến thư phòng, mặc dù công chúa An Khê hơi nghi ngờ Diệp Ly nhưng căn cứ vào sự tin tưởng với Từ Thanh Trần cũng không hỏi nhiều. Dù sao thiếu nữ nũng nịu trước mắt này vẫn mang theo một người từ ngàn dặm xa xôi chạy đến Nam Chiếu, hơn nữa thành công lừa gạt nàng còn tự mình cứu được Từ Thanh Trần thì đương nhiên không phải là hạng người phàm tục. Ánh mắt công chúa An Khê đánh giá Diệp Ly có thêm chút gì đó cực kỳ phức tạp, Diệp Ly nhìn ở trong mắt chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ trong lòng. Ngầm oán hận trợn mắt nhìn Từ Thanh Trần một cái, quay đầu lại vứt cho hắn một ánh mắt ngươi nói rõ ràng cho ta. Từ Thanh Trần lạnh nhạt mỉm cười.

Vào thư phòng ngồi xuống, công chúa An Khê rất nhanh đã ném chuyện riêng lúc trước ra…sau ót, thần thái trở nên nghiêm cẩn chuyên chú. Từ Thanh Trần hỏi: “Lấy được Binh phù chưa?” công chúa An Khê có chút xấu hổ lắc đầu nói: “Xin lỗi, Thanh Trần. Chỗ đặt Binh phù mà lúc trước chúng ta tra được là ngụy trang, căn bản binh phù không có ở đó.” Từ Thanh Trần khẽ cau mày, nói: “Theo lý thuyết. . . Thư Mạn Lâm không thể biết chúng ta đang tìm binh phù, hẳn cũng không người ngoài biết binh phù chân chính ở đâu mới đúng. Tại sao nàng ta phải giấu binh thư một cách bí ẩn như vậy, hơn nữa còn làm giống như là đặc biệt thiết lập cạm bẫy cho chúng ta?” Công chúa An Khê lắc đầu nói: “Bên chúng ta cũng không có mấy người biết, ta có thể cam đoan bọn họ đều tuyệt đối đáng tin .” Từ Thanh Trần lắc đầu, “Người của ngươi tất nhiên là chúng ta tin được. Nhưng lần này. . . An Khê, ngươi có cảm thấy có một chỗ rất cổ quái hay không. Nửa năm qua này hình như mỗi lần chúng ta sắp bắt được sai lầm trí mạng của Thư Mạn Lâm, lại bị nàng chạy trốn trước một bước.”

Công chúa An Khê tức giận nói: “Còn không phải bởi vì phụ vương, phụ vương luôn vô duyên vô cớ thiên vị Thư Mạn Lâm! Nói gì nàng là Thánh nữ Nam Cương căn bản không thể nào làm những chuyện kia, nói gì là ngươi muốn khích bác quan hệ quân thần của Nam Chiếu chúng ta. Nhất là có một lần hoang đường còn nói là hiểu lầm! Phụ vương mấy năm này thật là càng ngày càng hồ đồ.”

Từ Thanh Trần như có điều suy nghĩ hỏi: “Nam Chiếu Vương thật sự là già nên hồ đồ rồi sao?”

Công chúa An Khê ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn Từ Thanh Trần hỏi: “Ngươi có ý gì?”

Từ Thanh Trần thản nhiên nói: “Vốn là chúng ta đều cảm thấy Nam Chiếu Vương thiên vị Thư Mạn Lâm, nhưng lần này. . . Ngày đó sau khi ta bị bắt lập tức bị hạ độc hôn mê. Nhưng ta nhớ được lúc ta ngất đi thời gian đại khái là cuối giờ Mùi, mà khi tỉnh lại trong thạch thất thời gian đại khái là giờ Thân hai khắc. Ngày đó ngươi đã sớm phái người theo dõi Điện Thánh nữ rồi, cho nên bọn họ chỉ có thể là trở về từ trong hoàng cung. Nhưng. . . Đoạn thời gian kia Nam Chiếu Vương thông thường đều ở tẩm điện nghỉ ngơi, cho dù hắn không có ở Vương Cung Nam Chiếu, mấy thủ vệ ở cửa vào mật đạo cũng không phải là bài biện. Sau khi An Khê ngươi tiến có nghe thấy tin đồn gì không?” Công chúa An Khê cúi đầu hồi tưởng chốc lát lắc đầu nói: “Không có, khi ta bẩm báo phụ vương chuyện ngươi mất tích, phụ vương còn hết sức lo lắng, nói muốn phái người giúp đỡ ta tìm người. Nhưng bị ta cự tuyệt.” Từ Thanh Trần nhàn nhạt cười nói: “Đường đường Nam Chiếu Vương, chuyện xảy ra ở tẩm điện của hắn, hắn lại không biết sao? Đặc biệt là khi hắn rõ ràng tùy thời đều phái người trông coi cái mật đạo kia?”

Công chúa An Khê sợ run hồi lâu, ngẩng đầu lên nhìn Từ Thanh Trần, ánh mắt như cũ mang theo không tin cùng với chần chờ, “Ngươi nói phụ vương căn bản không phải bị Thư Mạn Lâm che mắt, mà là bản thân hắn nghiêng về phía Thư Mạn Lâm, đang giúp nàng ta? Tại sao. . . Ta là nữ nhi thân sinh của phụ vương, Thái nữ của Nam Chiếu Vương, bình thời cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với thân phận của ta mà.”

“Có lẽ, là bởi vì công chúa rất thích hợp với thân phận của ngươi?” Diệp Ly nhướng mày nhẹ nói nói.

Ánh mắt sắc bén của công chúa An Khê quét về phía nàng, “Sở tiểu thư có ý gì?”

Diệp Ly nháy mắt, nhìn công chúa An Khê nói: “Trung Nguyên ta có một câu không biết công chúa có từng nghe qua hay không?” Công chúa An Khê không tiếng động nhìn nàng, Diệp Ly trầm giọng nói: “Công cao chấn chủ. Công chúa và Nam Chiếu Vương là cha con ruột thịt, mặc dù công chúa xưng Nam Chiếu Vương một tiếng phụ vương, nhưng theo ý kiến của ta kì thực hẳn là Vương phụ mới đúng. Ở hoàng thất, trước là vua, sau là cha. Mà công chúa cũng giống nhau, đầu tiên là thần sau đó mới là con gái. Mấy ngày nay ở Đô thành Nam Chiếu, danh tiếng công chúa ta cũng nghe qua không ít. Dân chúng Nam Chiếu vô cùng khen ngợi công chúa là vị Vương thái nữ tài đức sáng suốt cơ trí. Ngay cả ta một người Trung Nguyên vừa tới Nam Chiếu cũng có ấn tượng như vậy lại càng không phải nói những dân chúng Nam Cương từng nhận ân huệ của công chúa.”

Sắc mặt công chúa An Khê trắng nhợt, run giọng nói: “Ngươi nói phụ vương đang kiêng kỵ ta? Cho nên mới đỡ Thư Mạn Lâm đối nghịch cùng ta, mượn chuyện này chèn ép ta?”

Diệp Ly nhẹ giọng thở dài, có chút thương hại nhìn công chúa An Khê nói: “Công chúa hẳn là đã đọc qua một chút sách sử Trung Nguyên, xa là không nói, nói gần. Công chúa mặc dù thân ở Nam Cương, nhưng đối với tình cảnh của Định Quốc vương phủ có bao nhiêu hiểu biết?” Công chúa An Khê cắn khóe môi có chút trắng bệch khẽ run rẩy, cầu trợ nhìn về phía Từ Thanh Trần. Từ Thanh Trần nhẹ giọng thở dài, “An Khê. . . Ta từng nhắc nhở ngươi tốt quá hoá dở.” Công chúa An Khê cắn môi cúi đầu không nói, tốt quá hoá dở. . . Những lời này ngay từ lúc bốn năm trước khi bọn họ mới quen biết hắn đã nói với nàng. Nhưng nàng cũng không chân chính để trong lòng. Bởi vì nàng thật tâm muốn tốt cho Nam Chiếu, nàng có thể không thẹn với lương tâm nói với bất luận kẻ nào nàng chưa từng tư tâm. Nàng cho là chỉ cần cố gắng phân ưu vì phụ vương, phụ vương sẽ cao hứng. Nàng cho là chỉ cần khiến Nam Chiếu trở nên cường đại giàu có và đông đúc, bách tính an cư vui mừng, muội muội Tê Hà cũng không cần đi hòa thân. Nhưng kết quả lại là Tê Hà tự chạy đến Đại Sở, mai danh ẩn tích gả cho một người đàn ông làm thiếp, phụ vương đã sớm tính toán trong bóng tối làm sao ngăn được mình. Những năm này nàng cố gắng. . . Làm việc coi là gì?

Nhìn bộ dáng bị đả kích nặng nề của công chúa An Khê, Diệp Ly và Từ Thanh Trần cũng chỉ có thể trầm mặc nhìn nàng. Đả kích như vậy không phải là mấy câu an ủi hời hợt là có thể giải quyết, tất cả vẫn phải để công chúa An Khê tự mình hiểu ra mới được.

Trong thư phòng một mảnh ngưng trọng, công chúa An Khê ngồi ở trong ghế cúi đầu, bề ngoài mặc dù nhìn không ra cái gì nhưng chỉ nhìn ngón tay nắm chặt tay vịn đến trắng bệch cũng biết trong lòng nàng không bình tĩnh cỡ nào. Diệp Ly than thở trong lòng, ít nhất công chúa An Khê chắc chắn hiểu được khống chế mình như thế nào. Tính cách này rất ít gặp được, trong nữ tử lại càng hiếm thấy. Thật lâu sau, công chúa An Khê ngẩng đầu lên, phá vỡ sự im lặng trong thư phòng, “Nếu như hiện tại ta buông tha cho tất cả, phụ vương có phải hay không. . . . . .”

“An Khê. . .” Từ Thanh Trần cau mày, nhìn nàng lắc lắc đầu nói: “Nam Chiếu Vương sẽ như thế nào ta không biết, nhưng Thư Mạn Lâm. . . An Khê, Thư Mạn Lâm hận ngươi, ngươi hiểu không? Nàng ta căn bản sẽ không bỏ qua ngươi, hơn nữa. . . Nàng ta chắc chắn sẽ kéo Nam Chiếu vào địa ngục, đây là chuyện ngươi muốn thấy sao?” An Khê không hiểu nhìn hắn, “Nàng hận ta ta biết, cùng lắm thì ta đi Trung Nguyên, đi Tây Lăng đi Bắc Nhung là được. Nhưng ngươi nói. . . . . .”

“Ngươi cho rằng nàng cầm binh phù làm gì? Triệu tập thủ vệ quân Đô thành vây công phủ công chúa của ngươi? Ta nói chuyện mấy lần với nàng ta, dã tâm của nàng ta rất lớn, nhưng. . . Nàng ta không có thực lực xứng tầm với dã tâm của mình.” Từ Thanh Trần nói.

Thần sắc công chúa An Khê ngưng trọng, chần chờ nhìn Từ Thanh Trần, “Ngươi nói. . . Nàng muốn. . . . . .”

Từ Thanh Trần nói: “Ngươi hỏi Lưu Vân một chút nàng đã làm gì ở biên cảnh của Nam Chiếu và Đại Sở.”

Công chúa An Khê chuyển hướng sang Diệp Ly, Diệp Ly trầm giọng nói: “Trên đường chúng ta đi Nam Cương, tình cờ phát hiện cách Toái Tuyết quan không xa có một xà cốc do con người làm ra, mà ẩn nấp phía sau xà cốc chính là một xưởng luyện chế binh khí vô cùng khổng lồ. Binh khí được chế tạo bên trong toàn bộ là binh khí mà binh lính Đại Sở thường dùng. Nhưng ta còn tìm được những vật khác từ bên trong, mặt khác, người khống chế xưởng luyện chế binh khí này chính là tộc trưởng bộ tộc Lạc Y Lặc Thương.”

“Xà cốc do con người tạo ra? Chế tạo binh khí Đại Sở? Nàng ta rốt cuộc muốn làm gì?” Công chúa An Khê kinh sợ nói. Đa số người Nam Cương thích rắn, nhưng cũng không có nghĩa là thích Nam Cương biến thành một nơi đầy đất là rắn độc. Cho nên khi Mặc Tu Nghiêu còn trẻ dùng một mồi lửa thiêu xà cốc cũng không khiến quá nhiều người Nam Cương thù hận. Không nghĩ tới hôm nay còn chưa qua mười năm, Nam Cương lại xuất hiện một xà cốc. Về phần ở trong Nam Cương chế tạo binh khí nước khác, lại càng xúc phạm đến điểm mấu chốt của công chúa An Khê. Ai biết những binh khí này có ngày có dùng để đối phó người Nam Cương hay không? Chuyện này ở trong mắt công chúa An Khê quả thực hình dạng cùng phản quốc tư thông với địch.

Phụ vương cũng biết tất cả chuyện này sao? Là bị Thư Mạn Lâm giấu diếm hay là ra vẻ không biết, hoặc căn bản là phụ vương đồng ý kế hoạch của Thư Mạn Lâm?

Từ Thanh Trần nói: “Rất rõ ràng không phải sao? Lê Vương hiệp trợ Thánh nữ Nam Cương lấy được Nam Chiếu quốc, thì ngược lại, Thư Mạn Lâm tất nhiên cũng muốn hiệp trợ Lê Vương lấy được Đại Sở.”

“Ngu xuẩn!”Công chúa An Khê quát lên. Trợ giúp lê Vương lấy được Đại Sở, nói thì dễ dàng nhưng làm ra cần trả giá bao nhiêu? Không nói đến thất bại Nam Chiếu sẽ tổn thất như thế nào, cho dù thành công đối với Nam Chiếu có ích lợi gì? Đến lúc đó Nam Chiếu đã tổn thương nguyên khí nặng nề tất nhiên chỉ có thể phụ thuộc vào Mặc Cảnh Lê, tựa như Nam Cương mấy trăm năm trước, “Ta muốn tiến cung tìm phụ vương hỏi cho rõ!” Công chúa An Khê kêu lên.

“An Khê.” Từ Thanh Trần không đồng ý nhìn nàng, công chúa An Khê quay đầu lại nhìn hai người, thấp giọng nói: “Không cần khuyên ta. Thanh Trần. . . Ta không biết ngươi đến Nam Chiếu có mục đích gì, nhưng nửa năm qua nếu không phải có ngươi, ta chỉ sợ đã sớm bị Thư Mạn Lâm tính toán. Cho nên, ta tạ ơn ngươi. Các ngươi là người bên ngoài, nơi này cuối cùng vẫn là Đô thành Nam Chiếu. Các ngươi muốn toàn thân trở lui có lẽ không khó, nhưng nếu phụ vương thật quyết định vạch mặt cùng chúng ta, các ngươi cũng không chống đỡ được bao lâu. Mau rời khỏi Nam Chiếu đi, ta đi làm chuyện ta nên làm.” Từ Thanh Trần nói: “Hiện tại tự chui đầu vào lưới là chuyện mà một Vương thái nữ Nam Cương nên làm sao?”

Công chúa An Khê cười khổ nói: “Vương thái nữ là do phụ vương phong , nếu như phụ vương quyết tâm muốn hướng về phía Thư Mạn Lâm, đừng nói một Vương thái nữ, cho dù là mười cũng không có tác dụng. Ta phải đi tìm phụ vương nói một chút.”

Nhìn thần sắc kiên định của công chúa An Khê, hai người cũng biết không khuyên được nàng. Từ Thanh Trần thấp giọng nói: “An Khê, bảo trọng.”

An Khê bật cười lớn nói: “Yên tâm đi, ta rốt cuộc vẫn là nữ nhi duy nhất của phụ vương rồi, hắn sẽ không giết ta.”

Nhìn bóng dáng công chúa An Khê không chút lưu luyến biến mất ở cửa, Diệp Ly thở dài nhìn Từ Thanh Trần hỏi: “Đại ca, huynh cho dù một chút cũng không động tâm sao? Công chúa An Khê là nữ tử đặc biệt nhất muội từng gặp.” Từ Thanh Trần thần sắc lạnh nhạt, liếc nàng một cái nói: “Nói linh tinh cái gì đấy, ta và công chúa An Khê là bằng hữu.” Diệp Ly nháy mắt, “Vậy mới vừa rồi tại sao huynh không để muội nói cho công chúa An Khê chân tướng? Điều này nói rõ trong lòng huynh cũng biết mà?” Từ Thanh Trần tức giận nhìn nàng, “Thời giờ của muội đều dùng để suy nghĩ những chuyện này? Vốn là chuyện không thể nào, cần gì phải bận tâm.”

Diệp Ly gật đầu, “Ta hiểu được, công chúa An Khê là một nữ tử kiêu ngạo, sau khi nàng biết huynh có vị hôn thê chắc chắn sẽ không có ý gì với huynh nữa. Nhưng đại ca, những năm này huynh sẽ không phải đều dùng loại biện pháp này ngăn chặn đào hoa đấy chứ? Đầu tiên nói trước, lần này là muội sai trước, sau này huynh mơ tưởng lấy muội làm bia đỡ đạn.” Từ Thanh Trần giơ tay lên ném một quyển sổ con trong tay tới, Diệp Ly đón lấy nhìn một chút chữ viết phía trên, là tình báo Thiên Nhất các đưa tới Đô thành Nam Chiếu mấy ngày nay, trong lòng không khỏi trầm xuống, “Đại ca, công chúa An Khê có thể có việc gì hay không?” Từ Thanh Trần lắc đầu nói: “Hổ dữ không ăn thịt con, công chúa Tê Hà đã coi như người chết, An Khê đúng là nữ nhi duy nhất của Nam Chiếu Vương. Một khi An Khê xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Nam Chiếu chỉ có thể do bàng chi tôn thất thừa kế, mà dưới tình huống uy vọng của Nam Chiếu Vương không quá cao rất có thể vì lí do không có người kế thừa mà bị trục xuất vương vị.”

Diệp Ly kinh ngạc nhướng mày nói: “Còn có quy củ này?”

“Nam Cương và Trung Nguyên chúng ta khác nhau, nữ nhi có thể kế vị, nhưng không có cái gọi là con thừa tự. Nếu như không có con nối dòng người Nam Cương sẽ cho rằng bởi vì Nam Chiếu Vương không được thần minh che chở, tự nhiên cũng vô lực che chở con dân của hắn, cho nên thoái vị chỉ là chuyện đương nhiên.” Diệp Ly gật đầu, “Không có nguy hiểm là tốt rồi, những chuyện khác sau này còn có thể tính tiếp.”

“Tiểu thư.” Ám Nhị xuất hiện ở cửa.

“Làm sao vậy?”

“Mới vừa rồi Thiên Nhất các truyền đến tin tức, Lương lão gia không chịu nổi, Bệnh thư sinh kèm hai bên Lương lão gia hướng về chỗ tàng bảo. Hàn công tử vừa rồi cũng đuổi qua.” Ám Nhị trầm giọng nói.

“Chết tiệt, hắn đi xem náo nhiệt làm gì! Sao chuyện gì cũng ập đến cùng lúc thế?” Diệp Ly khẽ nguyền rủa nói, vừa ngẩng đầu phân phó, “Ngươi và Ám Tam chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức đi qua.”

“Vâng” Ám Nhị rất nhanh biến mất ở cửa. Diệp Ly quay đầu nói với Từ Thanh Trần: “Đại ca, muội có việc đi trước, có chuyện gì huynh phân phó {ám vệ} đi làm là được. Nếu công chúa An Khê nói như vậy, huynh có nên mau rời khỏi Nam Chiếu hay không?” Từ Thanh Trần lắc đầu nói: “Ta còn có chút chuyện muốn biết rõ ràng, hiện tại ở nơi này. Một mình muội cẩn thận.” Diệp Ly gật đầu, “Đại ca cũng cẩn thận.” Diệp Ly mang theo Ám Nhị Ám Tam ra roi thúc ngựa chạy dọc theo dấu hiệu Thiên Nhất các cùng với {ám vệ} lưu lại, may là Nam Cương cũng không coi như quá rộng lớn, phạm vi phụ cận Đô thành tự nhiên cũng sẽ không lớn đến đâu. Cưỡi ngựa hơn hai canh giờ rốt cuộc tìm được địa chỉ trong tin tức Thiên Nhất các đưa tới, tìm được dấu hiệu Hàn Minh Tích lưu lại dưới chân núi , “Công tử, là nơi này. Bọn họ vào núi.” Diệp Ly gật đầu, quay đầu lại phân phó nói: “Tách ra đi.” Ám Nhị phản đối, “Không được, một mình công tử quá nguy hiểm.” Diệp Ly bất đắc dĩ, “Ám Tam đi theo ta, Ám Nhị bí ẩn đuổi theo.”

“Vâng”

Mang theo Ám Tam một đường dọc theo dấu hiệu Hàn Minh Tích lưu lại vào núi, núi rừng Nam Cương ẩm ướt hơn Phương Bắc, hơn nữa các loại độc trùng độc thảo mọc thành bụi. May là những thứ này cũng không làm khó được hai người, một đường đi tới hướng về dấu hiệu, “Công tử, ngươi nhìn phía trước.” Ám tam nắm binh khí trong tay, cảnh giác nhìn chăm chú phía trước. Dưới sườn núi nhỏ phía trước mấy nam tử mặc trang phục của Thiên Nhất các nằm im, máu trên vết thương đã sớm đông lại, hiển nhiên đã chết khá lâu. Diệp Ly nhíu nhíu mày, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bốn phía, chỉ chỉ một phương hướng khác nói: “Đi về phía bên kia đi.” Ám Tam dẫn đầu đi về phía trước, dọc theo đường đi thỉnh thoảng thấy vài thi thể của người trong Thiên Nhất các. Ám tam thấp giọng nói: “Không có người của chúng ta.” Đôi mày thanh tú của Diệp Ly nhíu lại, dưới chân không ngừng bước đi về phía trước.

Một đường này đi hơn nửa canh giờ, rốt cục nghe được mơ hồ âm thanh binh khí va chạm cùng tiếng nói chuyện với nhau truyền đến từ phía trước. Hai người liếc nhau một cái, cẩn thận kín đáo đi tới. Một cửa sơn động, Bệnh thư sinh cười đến đắc ý nhìn người ngồi trên mặt đất hung ác nham hiểm cười nói: “Hàn Minh Tích, ngươi thật sự cho là ta sợ Đại ca ngươi nên không dám động tới ngươi? Dọc đường này Thiên Nhất các các ngươi khắp nơi đối nghịch cùng ta, ta lưu mạng của ngươi đến bây giờ xem như là khách khí với ngươi rồi?” Hàn Minh Tích có chút chật vật ngã ngồi trên mặt đất, quạt giấy đề chữ của danh gia ra vẻ phong nhã ngày thường đã bị ném tới trong bụi đất. Hắn ho nhẹ hai tiếng nói: “Đã như vậy, sao ngươi không giết ta?”

“Ha ha, ngươi không cần phải gấp. Ngươi tân tân khổ khổ bôn ba vì Sở Quân Duy, trước khi chết ta vốn nên để ngươi gặp hắn một lần. Không phải sao? Ngươi yên tâm, đến lúc đó ta sẽ đưa hắn cùng đi với ngươi.” Bệnh thư sinh cười lạnh nói: “Tiểu tử họ Sở kia thật to gan, không lăn lộn giang hồ không biết thanh danh của ta, Hàn Minh Tích ngươi cũng không biết sao? Đồ của ta lúc nào phân cho người khác? Lại dám đòi ta báo thù cái gì, còn vọng tưởng muốn hoa Bích Lạc. Ha hả. . . Khụ khụ. . . Hiện tại hoa Bích Lạc ở chỗ này, bản thân ta muốn nhìn trong mắt hắn rốt cuộc là bằng hữu biết chưa được mấy ngày như ngươi quan trọng, hay là bảo vật vô giá quan trọng.”

“Nhàm chán. . .” Hàn Minh Tích khinh thường nói nhỏ. Bệnh thư sinh hiển nhiên hết sức đắc ý, cười lạnh nói: “Hưởng thụ cho tốt thời gian còn lại của ngươi đi, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện Sở Quân Duy thật cảm thấy ngươi quan trọng có thể chạy tới trong vòng một canh giờ, nếu không, ta cũng chỉ có thể bỏ qua trò hay này trả lại thi thể của ngươi cho hắn.”

Diệp Ly an tĩnh nhìn một màn cách đó không xa, cúi đầu trầm tư. Chỉ chốc lát sau Ám tam trở lại bên người nàng nói nhỏ: “Xung quanh không có mai phục.”

Diệp Ly gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài, Ám Tam muốn đưa tay kéo lại đã không kịp. Từ sau lưng Diệp Ly thấy nàng dùng tay ra ám hiệu, chỉ có thể một lần nữa ẩn dấu trở lại, liếc mắt nhìn nhau với Ám Nhị đang tiềm phục bên kia sau đó đem ánh mắt thật chặt nhìn chăm chú mặt cỏ bên ngoài sơn động.

Thấy Diệp Ly chắp tay vào khoan thai mà đến, ánh mắt Bệnh thư sinh lóe lóe, “Ngươi quả nhiên tới.”

Diệp Ly thần thái như thường dạo bước tiến lên, ánh mắt quay một vòng trên người Hàn Minh Tích, mới từ chuyển đến trên người Bệnh thư sinh cười nói: “Tam đương gia, qua sông rút cầu không phải là thói quen tốt.” Bệnh thư sinh khẽ híp mắt, hừ một tiếng nhe răng cười nói: “Qua sông rút cầu? Muốn trách thì trách ngươi quá mức tham lam.” Diệp Ly bất đắc dĩ lấy chiết phiến gõ vào lòng bàn tay thở dài, “Thế đạo này. . . Thật là lòng người không chất phác. Được rồi, coi như Bổn công tử lần này xui xẻo là được. Lại nói, ngươi muốn như thế nào? Bất kể như thế nào, thả Hàn Minh Tích trước được chứ? Ta biết ngươi không sợ Hàn Minh Nguyệt, nhưng ta cảm thấy được. . . Lăng Thiết Hàn không thích ngươi chọc tới Thiên Nhất các.”

“Ngươi. . . Thật to gan, còn muốn lên mặt ca ta uy hiếp ta.”

Diệp Ly khoát khoát chiết phiến trong tay, cười nói: “Không, chỉ là vừa hay ta có một vị huynh trưởng là bạn tri kỉ của Lăng Các chủ. Càng thêm vừa vặn chính là trước khi ta tới nơi này đã nói cho hắn một tiếng. Nếu như chúng ta ở chỗ này xảy ra chuyện, hắn tự nhiên sẽ thay ta về nhà báo tang, dĩ nhiên cũng sẽ thuận tiện báo cho công tử Minh Nguyệt và Lăng Các chủ một tiếng. Ngươi cứ nói đi? Kẻ thù loại vật này, có thể ít chọc một người thì tốt hơn đúng không?”

Bệnh thư sinh nhìn Hàn Minh Tích trên mặt đất một chút, lại nhìn nhìn Diệp Ly nói: “Có thể. Hàn Minh Tích có thể đi, ngươi lưu lại.”

Diệp Ly gật đầu, “Không thành vấn đề.”

Hàn Minh Tích ngồi dưới đất vẫn không nhúc nhích, Diệp Li cau mày hỏi: “Sao vậy? Bị thương rất nặng?”

Hàn Minh Tích hừ một tiếng, nhướng mày, miếng vải trên chân trái thấm ra một mảnh tối màu, hiển nhiên là bị thương nặng. Diệp Ly tiến lên hai bước ân cần hỏi han: ” Minh Tích, ngươi có bị thương nặng lắm không?” Hàn Minh Tích ngẩng đầu lên, lắc đầu, “Không có chuyện gì. . . Quân Duy, ngươi không cần phải để ý đến ta, đi nhanh đi.” Diệp Ly lắc đầu, cười nói: “Ngươi là bởi vì ta mới chọc tới Bệnh thư sinh, sao ta có thể bỏ lại ngươi đi trước đây? Minh Tích, lúc trước lừa ngươi là ta không đúng, ngươi vẫn gọi ta tên thật đi, cái tên này Quân Duy. . . Thật ra thì ta cũng không quen lắm.” Trên mặt Hàn Minh Tích hiện lên một chút quái dị, gật đầu nói: “Ta biết rồi.”

Diệp Ly mỉm cười nói: “Ta đỡ ngươi . . . . . .”

Hàn Minh Tích gật đầu, giơ tay lên đưa về phía Diệp Ly.

“Không nên!” Biến hóa phảng phất chỉ là chuyện trong nháy mắt, Hàn Minh Tích sắp cầm tay Diệp Ly đột nhiên thay đổi, như vuốt ưng bén nhọn chụp vào Diệp Ly. Mà đồng thời Diệp Ly hạ thấp người ngửa cổ ra sau này, chiết phiến vốn nắm trong tay hiện ra một tia sáng màu bạc. Cơ hồ cùng thời khắc đó, trong sơn động một thân ảnh tựa như tia chớp chui ra nhào tới trên người Diệp Ly. Diệp Ly chau mày, chủy thủ trong tay bay ra ngoài.

“Khụ khụ. . . . . .” người nhào tới trên người Diệp Ly có gương mặt giống như đúc với Hàn Minh Tích đối diện, chẳng qua là lúc này thoạt nhìn lại có vẻ vô cùng chật vật. Một vết máu từ khóe môi chảy ra, “Quân Duy. . . Quân Duy ngươi không sao chứ?” Diệp Ly kéo người trên người mình ra, cả giận lạnh lẽo nói: “Ta không sao, có việc chính là tên ngu ngốc ngươi!” Một chưởng vừa rồi của người đối diện vừa lúc đánh vào trên lưng của hắn, Diệp Ly ngẩng đầu lên ánh mắt như đao xẹt qua trên người người nọ, ” Công tử, Minh Nguyệt hiện tại ngươi hài lòng?” Hàn Minh Tích. . . Hàn Minh Nguyệt đầu vai cắm môt cây chủy thủ, áo đỏ sậm ướt đẫm một mảng, hắn nhìn chằm chằm người được Diệp Ly đỡ, trong mắt tràn đầy tức giận, “Hàn Minh Tích, ngươi vô liêm sỉ, ngươi đang làm gì ở đây? Ai cho ngươi tới?”

Hàn Minh Tích vô lực tựa vào Diệp Ly trên người, vóc người Diệp Ly vốn không cao đỡ lấy thân hình thon dài của hắn lộ ra chút miễn cưỡng, Hàn Minh Tích nhìn nam tử đối diện cơ hồ giống mình như đúc, khiêu khích cười nói: “Ta đã sớm nói, kỹ thuật diễn xuất ngu ngốc kia của ngươi còn muốn giả trang Bổn công tử, căn bản không lừa được Quân Duy. Còn có. . . Bổn công tử vô liêm sỉ có bằng ngươi sao?”

“Càn rỡ! Vì một người mới quen không đến mấy ngày mà ngươi không muốn sống nữa sao? Ngươi biết nàng ta là ai không?” Hàn Minh Nguyệt lạnh lùng nói.

Hàn Minh Tích ngẩn ra, cắn răng nói: “Bất kể hắn là ai cũng là bằng hữu của ta! Cho dù biết mấy ngày cũng hơn ngươi, ít nhất Quân Duy còn có thể tới cứu ta, còn ngươi. . . Liều chết liều sống làm việc, trừ ta ai sẽ để ý ngươi chết hay sống!” Nghe đệ đệ rống giận, Hàn Minh Nguyệt hiển nhiên sửng sốt một chút, thần sắc có chút phức tạp nhìn hai người trước mắt. Rất nhanh đã phục hồi tinh thần, nhìn Diệp Ly khẽ nhướng mày nói: “Chị dâu, phiền ngươi buông đệ đệ trước đi.”

Thân thể Hàn Minh Tích cứng đờ, có chút không dám tin cúi đầu nhìn chăm chăm Diệp Ly, phảng phất muốn từ trên mặt nàng nhìn ra nàng rốt cuộc có chỗ có thể làm cho Hàn Minh Nguyệt gọi một tiếng chị dâu. Một hồi lâu mới khó khăn cười một tiếng, “Đại ca, ngươi không phải bị đâm một đao nên đầu óc hồ đồ đấy chứ? Đừng nơi nơi nhận loạn thân thích, ta lại không có ca ca thứ hai.” Hàn Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, chỉ vào Diệp Ly nói: “Hàn Minh Tích, mở to con mắt của ngươi nhìn cho rõ ràng, người đứng ở trước mặt ngươi là nam nhân sao? Vậy thì ngươi ở bên ngoài lăn lộn lâu rồi cả nam nữ cũng không phân biệt được rõ?”

Diệp Ly đỡ Hàn Minh Tích qua một bên ngồi xuống, mới từ từ đẩy hắn ra, có chút xin lỗi nhìn Hàn Minh Tích, “Hàn huynh, xin lỗi ta lừa ngươi.”

Hàn Minh Tích nhìn chăm chú nàng hồi lâu, mới có chút không cam lòng bĩu môi nói: “Được rồi, ta biết ngươi là nữ nhân. Xem chúng ta đã từng cùng sống chết, ngươi ít nhất nên nói cho ta biết ngươi là chị dâu nào? Ta không muốn nghe tên khốn kia nói!” Diệp Ly quay đầu lại nhìn thoáng qua bệnh thư sinh vẻ mặt hận ý ngó chừng nàng cùng Hàn Minh Nguyệt vẻ mặt đờ đẫn không biết đang suy nghĩ gì, thấp giọng nói: “Tên ta là Diệp Ly.”

“Diệp Ly. . . Từ Thanh Trần là đại ca ngươi. . . Không sai, Từ Thanh Trần đúng là đại ca của ngươi. Ngươi là Diệp Tam tiểu thư, ngươi. . . Ngươi là ——!” Hàn Minh Tích gắt gao nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt kia phảng phất như nuốt mất một con ruồi. Diệp Tam tiểu thư hắn đã gặp. . . Vấn đề là trước mắt cái thiếu niên tuấn mỹ này rốt cuộc có chỗ nào giống thiên kim tiểu thư rõ ràng giảo hoạt còn muốn ra vẻ ưu nhã kia? ! Hắn rõ ràng đã sớm thề phải cách nữ nhân này xa một chút, tại sao mấy ngày nay còn ngày ngày xoay quanh người ta, “Ngươi gạt ta!” Hàn Minh Tích lên án nói. Diệp Ly áy náy, “Xin lỗi.”

“Xin lỗi coi như xong? Ta muốn bồi thường. Huân Nhã các ta còn muốn một thành!”

Diệp Ly sảng khoái gật đầu, “Không thành vấn đề.”

Hàn Minh Tích híp mắt, tiếp tục nói điều kiện, “Hàng năm ít nhất phải bốn bình nước hoa mới.”

Diệp Ly do dự một chút, vẫn gật đầu, “Có thể.”

Hàn Minh Tích quay đầu, đánh giá nàng một lát tựa như đang ước định lời nói của nàng rốt cuộc có thể tin hay không. Một lúc lâu mới hơi ngửa đầu ngạo nghễ nói: “Đã như vậy, Bổn công tử miễn cưỡng tha thứ cho sự lừa gạt của ngươi. Hơn nữa thừa nhận Diệp Ly ngươi là bằng hữu của Hàn Minh Tích ta.”

Diệp Ly dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: “Đa tạ Hàn huynh rộng lượng.”

Hàn Minh Tích như cũ bất mãn hừ hừ, khinh thường vênh mặt nói với Hàn Minh Nguyệt: “Thấy được chứ, còn không biết xấu hổ nói mình biết kiếm tiền, Hàn gia nếu thật sự trông cậy vào ngươi không chừng đã đói chết một đám người.”

Sắc mặt Hàn Minh Nguyệt âm trầm, trợn mắt nhìn Hàn Minh Tích một cái nói: “Nói nhảm thì nói sau đi, nói xong rồi cút qua một bên.”

Hàn Minh Tích cho hắn một cái liếc mắt, “Ngươi u mê sao? Nữ nhân này là bằng hữu của ta, là bạn làm ăn tương lai của ta. Ngươi động đến nàng một chút thử coi?”

“Hàn Minh Tích!” Hàn Minh Nguyệt lạnh lùng nói.

“Bổn công tử biết mình tên gì.” Hàn Minh Tích lười biếng dựa vào sườn núi móc móc lỗ tai.

“Hàn công tử. . . Các ngươi tự ôn chuyện xong rồi sao? Nếu không động thủ một lát nữa người của Định Quốc vương phủ đến thì có thể muộn mất.” Giọng nói âm trầm của Bệnh thư sinh vang lên ở phía sau.

Bình luận


T
Thị A Trần
01-04-2023

Ôi có truyện mới rồi

H
Hằng đàm
01-04-2023

Truyện rất hay cảm ơn ad ️️️

T
Tịch Dương
01-04-2023

Truyện này rất hay, lối văn và xây dựng cốt truyện của tác giả rất chặt chẽ và sâu sắc, ko phải kiểu hành văn non nớt như 1 số tác giả khác. Truyện này mình đọc 1 lần và nghe lại 1 lần.

ĐỌC TRUYỆN NGÔN TÌNH HAY
01-04-2023

truyện rất hay cảm ơn bạn

O
Opo Skx
01-04-2023

Bộ này rất hay

T
Thang Quach
01-04-2023

Truyện rất hay không uổng thời gian theo dõi

P
phượng bích lâm
01-04-2023

Truyện này hay lắm luôn đấy

K
Kieu Tranthi
01-04-2023

Truyện này mik đọc lâu oy rất hay, 1 trong những truyện xuyên không hay nhất mik thick

C
Chi Lý thị
01-04-2023

Thích nhất là đại công tử Từ Thanh Trần

B
Bình Võ
01-04-2023

chuyện nảy rất rất hay nha ca

H
Hung Manh
01-04-2023

Bo nay nghe roi nhung rat hay

T
Thành nhân ム
01-04-2023

Bo nay hay lam nữ chinh nữ cuong lam cam on bạn

T
Tran Tri
01-04-2023

Nghe tên đã hay rồi

H
Hương Bùi thị
01-04-2023

Mở dau có vẻ hâp dân

D
dang ha
01-04-2023

M thích truyện này

N
Nga Bui
01-04-2023

Truyện hấp dẫn

N
Nhung Luong
01-04-2023

Truyện này hay lắm nhé

T
Thị Hương Huynh
01-04-2023

thích truyện hay nha

N
Nguyệt Phạm
01-04-2023

Có vẻ hay nhưng dài quá

N
Nguyễn Hoàng Tuấn
01-04-2023

Truyen nay đoc nghe râr hay cot truyen co lô rit

Truyện đang đọc

Báo lỗi