THỊNH THẾ ĐIỀM HÔN: CÔ VỢ NHỎ ĐỪNG HÒNG BỎ TRỐN

Vừa vào đến nhà, Thanh Y đã ngửi thấy mùi của thức ăn. Cô bé nhanh chóng chạy vào phòng bếp. Đồ ăn trưa đã được chuẩn bị, các món ăn đều trông rất ngon. Tư Phong bảo cô lên lầu gọi Hoắc Vân Trì, cô chạy lên phòng hắn rồi gõ cửa.

" Cha nuôi, đến giờ ăn trưa rồi. Người mau xuống đi" Thanh Y gọi

" Biết rồi" Một giọng nói trầm phát ra từ bên trong.

Hoắc Vân Trì đặt sách xuống, bước tới cửa, mở ra. Thấy Thanh Y đang đứng chờ bên ngoài, hắn không quan tâm trực tiếp đi thẳng đến cầu thang. Thanh Y đi theo nhưng chẳng may cô vấp phải váy, đúng lúc hắn quay lại định bảo cô nhanh lên thì cả người cô đổ vào người hắn, chẳng may trượt chân ngã về phía sau. Hoắc Vân Trì vội ôm cô bé vào, cả người hắn cứ thế mà ngã xuống cả mấy bậc thang. Mọi người trong nhà thấy vậy, lo lắng liền chạy đến. Thanh Y được ôm chặt trong lòng nên cô không sao, nhưng hắn thì bị trầy xước da. Nữ hầu liền mang hộp thuốc cứu thương đến bôi cho hắn. Hoắc Vân Trì bảo không sao rồi đứng dậy, đi vào phòng bếp. Nữ hầu đến gần cô rồi khẽ lại gần

" Đúng là đồ sao chổi" Nữ hầu mỉm cười nói nhỏ

" Em...em không phải...không phải" Thanh Y mặt có vẻ buồn

" Còn chưa đứng dậy vào ăn sao. Bắt tôi mời tận miệng à" Hoắc Vân Trì càu nhàu nói

Thanh Y mặt ỉu xìu đứng dậy đi vào bếp. Cô bé ngồi vào bàn ăn mặt cúi xuống, không nói câu nào. Tư Phong nhẹ xoa đầu cô bé, bảo cô ăn đi không thức ăn nguội mất. Thanh Y gắp thức ăn nhưng cô ăn một cách từ tốn, thi thoảng cứ chọc chọc đũa vào bát cơm. Thấy Thanh Y tâm trạng không tốt biết cô vẫn để ý chuyện vừa nãy, hắn định nói gì đó nhưng lại thôi.

" Còn không ăn thì ta bảo người đem đổ đi đó" Hoắc Vân Trì lạnh lùng nói

" Con....Con no rồi" Thanh Y ngập ngừng nói

" Dọn đi" Hoắc Vân Trì lạnh lùng ra lệnh

Hoắc Vân Tri lên phòng, Thanh Y vẫn còn ngồi đó. Tư Phong đến gần ngồi cạnh cô, hỏi tại sao tự nhiên tâm trạng của cô bé lại như vây, Thanh Y chỉ quay sang hỏi Tư Phong rằng cô có phải sao chổi, luôn đem vận xui đến cho người khác không. Tư Phong mỉm cười xoa đầu cô bé, bảo cô rằng cô không phải sao chổi mà chính là một thiên thần nhỏ bé. Nhận được lời an ủi của Tư Phong, tâm trạng Thanh Y tốt hắn lên. Không ngồi đó nữa, Thanh Y chạy vào phòng mình đọc sách. Tư Phong thở dài, ông đi lên phòng của Hoắc Vân Trì gõ cửa.

" Hoắc thiếu, tôi là quản gia" Tư Phong nói

" Vào đi" Hoắc Vân Trì trầm giọng nói

" Tôi muốn nói chuyện với cậu chút. Chỉ là....về chuyện của Hoắc tiểu thư thôi." Tư Phong nhẹ nhàng nói

" Nếu là về con bé thì ông đi ra ngoài đi" Hoắc Vân Trì lạnh lùng nói

" Y Y giờ còn rất nhỏ cần một người chăm sóc, tâm hồn cô bé rất ngây thơ. Xin cậu đừng vì tâm trạng của mình mà làm cô bé buồn" Tư Phong nói

" Tôi cần ông chỉ bảo sao" Hoắc Vân Trì nói

Quản gia Tư Phong lắc đầu nói không dám, hắn bảo nếu không có chuyện gì nữa thì đi ra ngoài. Trước khi ra ngoài Tư Phong rút điện thoại của mình ra đưa cho Hoắc Vân Trì, quản gia nói trong đó có điệu múa của Thanh Y, ông đã thu lại. Hoắc Vân Trì vẫn không quan tâm ông nói gì, Tư Phong cúi mình xin phép ra ngoài. Sau khi quản gia đã đi, hắn đặt sách xuống nhìn vào chiếc điện thoại. Hắn cầm lên mở điệu múa của Thanh Y lên xem, không ngờ rằng một cô gái mười ba tuổi lại có thể tỏ ra thanh thoát như một thiếu nữ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi