THỊNH THẾ NIỆM HOA

Chiến hoả liên miên ba tháng có thừa, đại quân Hoa Đình thấy lâu không công phá được, điều binh đi ra ngoài trăm dặm đến trạm kiểm soát khác, có ý đồ công phá, Trần Huyền tướng quân mang binh đi cứu viện, nguy cơ thành này tạm giải, tất cả đại quân dời đi, Tần Tương chờ lệnh thủ thành, để ngừa quân địch lại tập kích.

Lương thảo trong quân sắp tiêu hao hầu như không còn, có người đưa quân ra coi giữ tạm thời triệt thoái phía sau. Tần Tương không được, lòng người trong quân dao động.

Oán hận nổi lên tứ phía, Tần Tương cũng không để ý, ngược lại lo lắng sốt ruột, nàng phái ba đội vệ binh đi đến thúc giục lương thảo. Nửa tháng không nhận được hồi âm.

Một ngày nọ, tà dương còn dư chiếu vào trên tường thành, biển rừng trên núi theo gió nổi lên gợn sóng. Tần Tương đang xem thư tín được đưa tới, đột nhiên một binh lính người đầy máu vọt vào, bi thống nói: “Trần Huyền tướng quân binh bại bỏ mình.”

Tần Tương cả kinh, cả người suýt nữa ngồi không ổn, nàng ổn định tâm thần, nhanh chóng suy tư, đạo phòng vệ chiến tuyến thứ nhất đã bị xé ra một lỗ hổng lớn, sau đó khẳng định sẽ có chi nhánh của đại quân Hoa Đình tiến vào bắt lấy trạm kiểm soát này, nàng hiện tại cần làm chính là bảo vệ cho nơi này, chờ đợi viện binh.

Nơi này có địa thế hiểm yếu có thể ngăn cản một thời gian, để cho Tần Tương nghi hoặc chính là nơi nối liền với thông lộ vào hoàng đô Tuyên Quốc, nhanh nhất cũng một thời gian dài, mà bọn họ chủ động tấn công chủ lực, không thể nghi ngờ là đang mài mòn binh lực.

“Tổn hại thương vong như thế nào?”

“Trần Huyền tướng quân tự mình dẫn đại quân truy kích, một vạn đại quân toàn bộ bỏ mình trong sơn cốc, bốn vạn còn lại còn đang thủ vững.”

“Ta nói chính là Hoa Đình.”

“Sau khi Trần Huyền tướng quân chết, mật thám và thám tử được phái đi đến báo, bọn họ rút ra một vạn người đột kích, tổn thương không quá 3000.”

“Thương vong thế nhưng ít như vậy?” Tần Tương hỏi lại quân tốt báo tin rất nhiều lần, biết được Hoa Đình lần này chỉ phái một vạn đại quân tấn công, sau hai lần thua, thế nhưng lại dẫn dụ chủ lực Trần Huyền đi truy kích, mượn dùng lạc thạch trong sơn cốc, làm đại quân Tuyên Quốc bị diệt hơn một vạn người, thủ tướng bị giết, quân tâm dao động.

Tần Tương không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, suy nghĩ xong, nói: “Người đâu.”

“Triệu tập tất cả binh lính thủ thành này.”

Sau khi phân phó xong, Tần Tương chỉ có thể đề bút viết thư, hy vọng bốn vạn đại quân chia ra hai vạn đến đây chi viện, giải thích lợi ích và tác hại trong đó, lại viết thư phái người đưa về hoàng đô Tuyên Quốc, khuyên hoàng đế Tuyên Quốc bất luận thế nào cũng không được nghị hoà, tăng binh là được.

Nàng sợ hãi, lần tấn công của Hoa Đình lần này cũng không muốn lập tức thâu tóm Tuyên Quốc, mà đang giữ lực lượng đạt được ích lợi lớn nhất, nghỉ ngơi lấy sức.

Tần Tương phái thám tử đi suốt đêm, không quá hai ngày, quả thực có đại quân đóng quân ở trên núi, bọn họ dựa theo rừng cây để lẩn trốn, không lộ dấu vết chút nào ẩn nấp 5 ngày.

5 ngày bọn họ chậm chạp không động. Tần Tương không khỏi rùng mình, bọn họ đang đợi, chờ chiếu thư nghị hoà.

Lại một ngày nữa, quả thực có đại sứ, lúc này đại quân đã xuất hiện ở dưới thành. Đại sứ muốn truyền tin về kinh thành, Tần Tương nháy mắt hiểu ra Tuyên Quốc muốn nghị hoà. Tần Tương biết Tuyên Quốc yên ổn đã lâu, chưa từng động vũ lực, lại không nghĩ rằng yếu đuối như thế, nếu nghị hoà lúc này, Hoa Đình chắc chắn sẽ dùng công phu sư tử ngoạm, đền tiền cắt đất, tuyệt đối còn cao hơn phí thương vong của cuộc hành quân này rất nhiều lần, đến lúc đó triều đình không chỉ phải gánh vác phí dụng hậu chiến cùng với phí trấn an, còn phải bồi thường cho Hoa Đình con số kếch xù, đến lúc đó quốc khố đã tích mấy năm thịnh thế sẽ trống không, tăng lên thu nhập từ thuế, chắc chắn sẽ bị người dân oán hận, huống hồ biên cảnh Tuyên Quốc đã chiếm cứ địa thế tốt nhất để phòng ngự, nếu lui lại, sẽ có rất ít địa thế ngăn được ngoại địch như vậy. Tần Tương lập tức sai người khống chế đại sứ, buộc hắn ta viết thư hy vọng tăng thêm chi viện một lần nữa.

Tần Tương đứng trên tường thành nguy nga, quan sát quân đội mênh mông cuồn cuộn ở phía dưới. Trong lúc vô tình đối diện với tầm mắt của một tướng lĩnh quân địch.

Một trong các tướng lĩnh của đại quân Hoa Đình đúng là em trai Vương Như Dao – Vương Huân Nghị.

Phía dưới chậm chạp chưa nói gì.

Tần Tương quay đầu lại hỏi thủ tướng: “Chúng ta còn có bao nhiêu người?”

“Trước khi Trần Huyền tướng quân đi đã lưu lại hai nghìn quân tốt.”

Tần Tương nhỏ giọng lặp lại con số này, nhìn quân đội giống như mây đen phía dưới, căn bản không có phần thắng.

Đột nhiên có một mũi tên bắn lén bay tới, bay thoáng qua người nàng, cắm thẳng vào trên tường phía sau nàng.

Nàng nhìn thoáng qua, người bắn tên đúng là Vương Huân Nghị.

Tần Tương cong cong khoé miệng, lộ ra một ý vị trào phúng, hắn ta vẫn xúc động trước sau như một.

Chẳng qua tình cảm thiếu niên kia biểu lộ không chỉ có tức giận, còn có hung ác nham hiểm.

Một loạt tiếng kèn hùng tráng vang lên, hai quân có ý nghĩa chênh lệch bắt đầu chiến tranh.

Tình hình chiến đấu giằng co nửa tháng, thành này vẫn không công được như cũ.

Bên trong nửa tháng này, trước có hùng sư*, sau không có chi viện, Tần Tương cùng quân thủ thành của nàng bị nhốt trong tuyệt cảnh, không có lương thảo không có cứu binh, Tần Tương không dám ngủ, sợ khi tỉnh lại thành đã bị phá.

(*: Quân địch như gấu như cọp)

Tất cả đều đang đau khổ dày vò, đói khát và tử vong.

Trong lúc này xung quanh thành đều đã lục tục mở cổng thành đầu hàng, Hoa Đình bảo đảm không đốt giết đánh cướp bọn họ.

Điều này làm cho quân thủ thành của Tần Tương bắt đầu dao động.

Một người hỏi: “Hay là chúng ta cũng đầu hàng đi?”

Tần Tương chưa bao giờ chịu khổ như vậy, lại cắn răng nói: “Tham sống sợ chết, nhân chi thường tình*. Những người muốn hàng thì tự ra khỏi thành đầu hàng.”

(*: Chuyện tham sống sợ chết là chuyện bình thường)

“Vậy ngài thì sao?”

“Nơi này là yếu đạo*, nếu thất thủ, hoàng đô sẽ gặp nguy, Tuyên Quốc sẽ gặp nguy.”

(*: Đường quan trọng, chủ yếu)

Tần Tương sẽ không nói lời hay gì, nhiều ngày như vậy chưa nói một câu phấn chấn quan tâm, nhưng lúc này, chỉ một câu như vậy đã làm những quân tốt đó hổ thẹn không bằng.

Bọn họ liếc nhau, hạ quyết tâm, cùng nói: “Chúng ta nguyện vì Tuyên Quốc máu chảy đầu rơi.”

Hi thần* nhàn nhạt rơi xuống, chiếu sáng toà thành tĩnh mịch này, trong thành ngoài thành đều là rừng thây biển thây, mấy ngọn lửa châm trên mặt đất. Trên mặt đất ô tạp, có mảnh kiếm gãy, có máu chảy xuôi…

(*: Ánh trăng)

Cửa thành bị máu tươi nhuộm đỏ chậm rãi mở ra, một bó lửa bắn vào, chiếu vào Tần Tương đang quỳ gối, nàng mặc ngân giáp, đã bị máu tươi nhuộm thành sắc tối, bị lưỡi đao cắt thành nhiều khe hở, một cây kiếm cắm vào sau lưng nàng, nàng còn chống đỡ khổ sở.

Ý thức hoá thành hai nửa, một nửa nói cho nàng ngã xuống là tốt, không cần chịu dày vò, một nửa còn lại nói cho nàng chống đỡ, có lẽ sẽ có cách xoay chuyển.

Nàng rất thống khổ, ngã xuống thì sẽ an nhàn, nàng cũng không biết khi nào sẽ chặt đứt hơi thở này.

Trong lúc mơ hồ, nàng nhìn thấy một bóng hình, một bộ bạch y xuyên qua thây sơn biển máu này, dừng lại trước mặt nàng.

“Nàng vẫn cố chấp như vậy.” Hắn đi tới gần từng bước, Tần Tương đã thoát lực lui về phía sau.

Rất lâu sau hắn nói: “Là ta thực xin lỗi nàng.”

Tần Tương ngăn chặn tất cả sự đau đớn, nghẹn ngào nói: “Mỗi người vì một chủ mà thôi.”

Tiếng nói của nàng càng ngày càng mỏng manh, đến hô hấp cũng có chút khó khăn.

Cho đến khi Thịnh Lăng Hàn ôm lấy nàng, ý thức của nàng cuối cùng cũng có một tia thanh minh.

Nàng muốn đẩy hắn ra, cũng đã vô lực, kiếm đã xuyên qua trái tim của Thịnh Lăng Hàn, động thêm một phân, thì đau thêm một phần.

“Chàng điên rồi sao?” Tần Tương khàn giọng hô.

Hoá ra Thịnh Lăng Hàn vẫn luôn không thanh sắc chậm rãi đến gần, hắn thật cẩn thận mà bắt lấy kiếm, để thân kiếm vững vàng, thế nên Tần Tương không nhận thấy chút khác thường nào, sau đó đi từng bước đến gần nàng, cho đến cuối cùng khi chỉ còn một chút khoảng cách, Tần Tương mới nhận ra hắn.

Máu của bọn họ trộn lẫn vào nhau, bị một thanh kiếm đâm xuyên qua ngực.

“Nhiều ngày như vậy, ta rất nhớ nàng, nàng nhớ ta không?” Thịnh Lăng Hàn nhẹ giọng hỏi.

Tần Tương chỉ còn kinh hoảng thất thố: “Chàng kẻ điên này, không phải bảo chàng tồn tại thật tốt ư? Chúng ta sống chết không gặp.”

Lúc ấy Tần Tương đâm hắn, tránh đi tất cả các chỗ yếu hại, hắn sẽ tồn tại thật tốt, đời này đều sẽ không gặp lại nàng.

“Nhưng ta nhớ nàng, ta muốn đến tìm nàng.”

Tần Tương rưng rưng nói: “Nhưng ta hận chàng, vì sao tất cả mọi thứ đều lừa ta?”

Thịnh Lăng Hàn nói: “Về sau sẽ không.”

“Đời này ta có thật nhiều tiếc nuối, tiếc rằng ta không thể chạy ra khỏi lồng chim thế tục này, tiếc rằng ta không thể làm một hoàng đế tốt, để chàng có cơ hội thừa cơ nước đục thả câu, ta thua mất Tuyên Quốc, ta muốn bảo vệ cho nơi này, đáng tiếc, ta không làm được…” Tần Tương như đang nói với hắn, lại như nói với chính mình.

“Không, chỉ là nàng không biết chính mình tốt biết bao nhiêu.”

Tần Tương 18 tuổi đăng cơ, cải cách thu nhập từ thuế, duy trì thịnh thế phồn hoa, đã làm cho bá tánh Tuyên Quốc đêm có thể không cần đóng cửa, hiện giờ, mười ba thành biên cảnh, mười hai thành đã đầu hàng, chỉ có nàng thủ vững làm quốc kỳ Tuyên Quốc tung bay trên thây sơn biển máu, cho dù tên nàng không cho đời sau biết, nhưng Thịnh Lăng Hàn biết nàng không để bụng.

Nàng vẫn luôn cảm thấy mình thua thiệt người khác, lại quên mất mình cũng liều mạng giãy giụa đền bù, đền bù không có điểm dừng, thậm chí dâng cả sinh mệnh.

Tần Tương nâng cánh tay lên, chậm rãi ôm lấy hắn, nói: “Kiếp sau gặp.”

Thịnh Lăng Hàn đặt cằm mình trên đầu vai của Tần Tương, mỉm cười nói: “Được, kiếp sau gặp.”

Giống như lúc mới gặp, cô nương kiêu ngạo kia cầm một bó hoa mai đứng ở thế gian trắng tinh chờ hắn, từ năm tháng ấy vô ưu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi