THỊNH THẾ NIỆM HOA

Tần Tương cười khổ một chút, không trả lời. Nàng biết mình trốn không thoát. Khi Lâm Ký chết, nàng đã nghĩ muốn thiêu tấu chương tự lập môn phủ, dọn ra khỏi cung.

Bốn phía yên lặng, cuối cùng, nàng nói: “Ngươi có thể ôm ta một cái nữa không?”

Hoa Du ngơ ngẩn.

Nhìn thần sắc của hắn, Tần Tương biết là nàng cầu xa.

“Mấy năm nay, đi từng bước đến vị trí này, tuy rằng đã trải qua không ít chuyện, nhưng vẫn biết mình không thích hợp với vị trí này, ta không thích hợp làm Hoàng đế, ta không có thủ đoạn thiết huyết như Mẫu Hoàng, ngược lại do dự không quyết đoán. Vốn dĩ còn có thể tồn tại thật tốt, toàn nhờ có ngươi, ngươi ngăn trở tất cả âm mưu quỷ kế, bảo vệ ta rất khá, nhiều năm như vậy, cảm ơn ngươi.”

Đông chí, chú định nàng không chịu nổi.

Trong phòng tăng thêm gần mươi lò than, nhưng nàng vẫn cảm thấy rét lạnh như cũ.

Nàng mạnh mẽ chống đỡ, dùng tay không linh hoạt, viết chiếu thư nhường ngôi. Vốn dĩ nàng còn nghĩ, mình còn có chút thời gian, nghĩ có lẽ còn có thể đi ra ngoài cung du ngoạn với hắn. Nhưng số lần ho ra máu mỗi ngày càng nhiều, ý thức cũng càng ngày càng mê ly hoảng hốt. Chỉ sợ nàng sắp không ổn.

Nàng còn đang cười khổ.

Giờ phút này, Hoa Du vội vàng đi đến, bỗng nhiên lại quỳ xuống.

“Đây là làm sao vậy?” Giọng nói của nàng mỏng manh.

“Hai vị hoàng huynh của ngài đã chết.”

Tần Tương sửng sốt, đều đi rồi, đều đi rồi…

Nàng mạnh mẽ chống đỡ một hơi cuối cùng: “Ai làm?”

“Thần đáng chết.” Ngữ khí của hắn lạnh băng.

Nháy mắt Tần Tương hiểu ra. Đột nhiên, lòng căng thẳng, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, cuối cùng thân thể không chịu nổi mà ngã xuống, rốt cuộc, nàng cũng phải rời khỏi thế giới này.

Nhưng nàng vẫn muốn mở mắt nhìn người trước mắt một cái…

Trong lúc mê ly, nàng thấy hắn đang sửa chiếu thư. Vì sao chứ?

Vì sao lại lừa nàng?

Cuối cùng, ý thức tiêu tán…

Nàng không nghĩ đến nàng sẽ tỉnh lại, ở một nơi cực kỳ xa lạ.

Nàng còn sống.

Người nàng mặc một thân tố y, đi về ngoài cửa, bên ngoài vẫn là tuyết lạnh như cũ. Đây là nơi nào?

Nàng cảm thấy bệnh của mình khá hơn nhiều, hoàn toàn không còn ủ rũ.

Nàng đứng ở trước cửa, sửng sốt một chút, mái hiên nơi này rất cao, phảng phất như che khuất nửa không trung.

Lúc này, hắn tới. Một thân áo bào trắng tố y, hình dáng phảng phất giống như dùng bút mực tỉ mỉ phác hoạ vẫn làm người ta cảm thấy xuất trần tuyệt thế như cũ.

Gặp lại, dường như đã qua mấy đời.

Tần Tương hồi tưởng trong nháy mắt, là hắn giết hai vị hoàng huynh, còn sửa lại chiếu thư của nàng!

Hận ý chợt nhảy lên ở trong lòng, lại chỉ có thể nói: “Vì sao?”

Vẫn là quá tin tưởng hắn. Bị lá che mắt, để hắn một tay che trời.

Tần Tương tự hỏi liên miên, sống lại thì như thế nào, vẫn phải đối mặt với hiện thực tàn khốc này như cũ. Trong bất tri bất giác, nàng lại khóc, lại hung hăng kiềm chế khổ sở, liều mạng mà ngừng nước mắt.

Biến hoá thật nhỏ này Hoa Du đã thu hết vào đáy mắt, nhìn ánh mắt lạnh băng và tuyệt vọng của nàng, hắn vốn dĩ vì nàng tỉnh lại mà vui vẻ đã phai nhạt, dư lại chỉ có thất vọng buồn lòng. Hoá ra, hắn cũng thích lừa mình dối người. Cho rằng mang nàng trở về, có lẽ bọn họ sẽ có kết cục khác, kết quả vẫn là… muộn rồi.

Nàng lấy lại bình tĩnh, lần thứ hai dùng ngữ khí lạnh như băng kia: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Hắn nói nhỏ: “Tên thật của ta là Thịnh Lăng Hàn.”

Nghe vậy, Tần Tương ngây ngẩn cả người.

Thiên hạ chia đôi, giằng co Nam Bắc, Nam có Tuyên Quốc, Bắc có Hoa Đình. Trùng hợp chính là Hoa Đình vương tộc họ Thịnh.

Tần Tương nhìn biểu tình ảm đạm kia của hắn, nháy mắt hiểu ra. Hoá ra làm bạn sáu lần, chung quy là nàng vẫn không nhìn thấu người trước mắt. Nàng kiềm chế, kiềm chế… Hận hắn, càng hận chính mình…

Hoa Du thấy biểu tình của nàng hoàn toàn xúc động phẫn nộ, hắn cũng không muốn lừa nàng, nhưng hiện tại nhiều lời vô ích.

Tần Tương còn muốn hỏi rõ ràng một chút, lệ quang trong mắt chưa từng dừng lại, nói: “Ngươi là… Hoa Đình vương tộc?”

Hoa Du rũ đôi mắt xuống, hắn biết cuối cùng hắn không thể lừa nàng. Gật gật đầu, trong lòng tràn đầy áy náy nói: “Thực xin lỗi…”

Nàng đã đứng ở giới hạn huyền nhai, thấp thỏm lo âu, làm nàng không dám hỏi tiếp nữa.

Rất lâu sau nàng cuối cùng đã lấy hết can đảm nói: “Có phải… bệnh của Mẫu Hoàng, có quan hệ với ngươi không? Ta “chết”, có phải cũng là một tay ngươi sắp xếp hay không?”

Biểu tình của hắn hiện ra sự yên lặng.

Tần Tương sợ hãi nhất là hắn cam chịu. Nàng quá ngốc…

Nàng nhắm mắt lại, không bao giờ muốn nhìn người trước mắt, tại sao lại như vậy?

Nàng sụp đổ nói: “Đều là lừa người!”

Đã từng, bọn họ làm bạn ở Tuyên Quốc, vượt qua năm tháng khó khăn nhất, ai ngờ đều là một thế cục.

Hoa Du nhìn bộ dáng sụp đổ của nàng, muốn ôm lấy nàng, lại bị nàng đẩy ra lập tức.

Tuyết lớn bay tán loạn, nàng phảng phất mất đi tri giác phán đoán ấm lạnh. Dùng một tia khí lực cuối cùng nói: “Buông ta ra, ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi…”

Quá khứ mấy năm này giống như lưu ly rơi vỡ đầy đất, không có lúc nào là không làm lòng nàng vỡ nát, miệng vết thương rất lâu không thể khép lại.

Nàng muốn giết hắn, nhưng nàng phát hiện dũng khí cầm một cây trâm mà nàng cũng không có.

Ngươi biết không? Ta đã từng thích ngươi bao nhiêu, không biết bắt đầu từ khi nào.

Đây là lời nói bồi hồi ở trong lòng nàng nhiều năm.

Sau một trận tuyết, Hoa Du lại đến tìm nàng. Rất nhiều lần nàng đều đóng cửa không gặp.

Lần này, nàng lại mở rộng cửa.

Hắn cho rằng nàng đã muốn ra. Sau khi vui vẻ, nối gót chính là sự thất vọng.

Nàng vẫn dùng ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn hắn như cũ, lạnh băng từ trong lòng kéo dài ra trăm dặm.

Nàng đã từng khát vọng tự do, nhưng nàng ở Tuyên Quốc 21 năm, hiện giờ Hoa Đình vây khốn nàng như cũ.

Cuối cùng, nàng cố lấy dũng khí lớn nhất, hành tẩu bên trong băng thiên tuyết địa.

Nơi này có tường cung kéo dài không ngừng như cũ, tuyết có diện rộng bao trùm đường lớn, lúc này, bốn phía tịch liêu không người.

Giữa trời đất này, phảng phất chỉ có hai người bọn họ.

Tần Tương cả đường chưa nói gì. Nàng vẫn không thể tha thứ cho hắn.

Lúc này, bỗng nhiên, nàng thấy một thân ảnh xẹt qua ở phía trên, Lâm Ký! Nàng tin hai mắt mình sẽ không nhìn lầm!

Nàng ấy còn sống, trong lúc nhất thời nàng vui mừng khôn xiết.

Nàng không hy vọng xa vời Lâm Ký sẽ quay lại lồng giam này, bên cạnh nàng. Tồn tại là tốt rồi.

Nàng nghỉ chân, nhìn phương hướng kia lúc lâu.

Đột nhiên, một mũi tên bay đến, bay thẳng đến Hoa Du. Là Lâm Ký làm sao?

Nhân sinh có rất nhiều ý tứ bất kỳ, làm nàng thoải mái.

Không biết từ khi nào, nàng đã che ở trước người hắn, lúc này bản năng của nàng phản ứng, chính nàng cũng không dám tin.

Đáng tiếc đó là mũi tên mà nỏ bắn ra, tốc độ cực nhanh, không chỉ xuyên thấu thân hình của nàng, còn đâm thủng Hoa Du.

Bọn họ đồng thời rơi vào bên trong nền tuyết trắng, giống như cành hoa mai lúc mới gặp. Lại thấy thiếu niên chắn tuyết vì nàng kia.

Hoá ra nàng cũng không tuyệt tình như mình nghĩ. Có thể là đã đặt hết tình cảm cho người trước mắt rồi đi.

Tóm lại, khoé mắt Tần Tương xuất hiện nước mắt lần thứ hai, rơi xuống trên mặt tuyết.

“Vì sao… ta vẫn… luyến tiếc ngươi như vậy?” Nàng duỗi tay vuốt ve gương mặt Hoa Du. Cuối cùng, phải đi rồi sao?

Hốc mắt Hoa Du cũng ướt át. Hắn là Hoàng đế tương lai của Hoa Đình đã là kết cục đã định, lại không thể nghĩ đến vẫn có vô hạn lưu luyến và áy náy với nàng.

Giờ phút này hắn thật sự nghĩ mình không liên quan chút nào với Hoa Đình, nàng cũng chỉ là nữ tử nói thế này với hắn: “Ngươi có nguyện…”

Muộn rồi.

Hắn cười khổ một cái, ngực lại nóng lên, ho ra máu.

Nàng đã nhắm mắt lại, lặng yên chờ đợi tử vong. Ý thức tan rã mà mê sảng không rõ ràng.

Bốn phía yên lặng, trên mặt tuyến tràn ra một đoá Huyết Liên yêu diễm.

Ta cũng không biết bắt đầu thích ngươi từ khi nào, làm sao bây giờ? Đây là lời nói một người thiếu niên tên Thịnh Lăng Hàn chưa bao giờ nói ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi