THỊNH THẾ THANH PHONG

CHÚNG TƯỚNG THỊNH THANH lại dùng phép khích tướng bức Viên Khả lộ mặt…và dĩ nhiên, kẻ bị khích đang giận đến sôi gan lên.

“Tiểu vương gia, đừng xúc động!” Lão thái giám cận lực ngăn cản, Viên Khả quát, “Ngao Thịnh, ngươi đừng đắc ý, sớm muộn cũng có một ngày ta khiến ngươi mất trắng tất cả, thậm chí không có chốn dung thân, đến chết chẳng có nổi mồ chôn.”

“Tiểu vương gia.” Lúc này, một hắc y nhân đi vào, trao cho Viên Khả một phong thư, “Chủ nhân bảo ngài lập tức quay về.”

Viên Khả đọc thư xong thì liền chau mày, “Không phải đã bảo là nửa tháng sau mới trở về ư?”

Hắc y nhân chậm rãi đáp, “Đây là ý muốn của chủ nhân.”

Viên Khả gấp thư lại, “Ta đã biết, ngươi cứ quay về trước.”

Hắc y nhân xoay người rời đi, lão thái giám như trút được gánh nặng, nhanh nhẹn đi thu dọn đồ đạc.

Viên Khả trầm giọng nói, “Ngươi cứ thu dọn,  ta ra ngoài một chuyến.”

Lão thái giám lo lắng nói, “Tiểu vương gia, ngài không định…”

Chẳng đợi lão nói xong, Viên Khả đã đi mất dạng.

Lão thái giám khẩn trương đến độ trán đổ đầy mồ hôi, vội vã cho thủ hạ đi theo bảo hộ.

Viên Khả lại đuổi tất cả về, “Sợ cái gì. Không ai nhận ra ta. Dù ta có bước qua trước mặt Ngao Thịnh thì hắn cũng chả biết ta là ai.”



Lúc này, mặt trời vất vã lắm mới vén màn mưa mà lộ diện, đường phố náo nhiệt hơn mọi khi, có rất nhiều nơi dựng đài, tổ chức đại hội ném tú cầu.

(Tú cầu là vật biểu tượng cho tình yêu nam nữ thời xưa. Nhà nào có con gái đến tuổi cập kê thường dựng đài cao, cô gái sẽ đứng trên lầu thẩy tú cầu xuống, ai bắt được thì sẽ trở thành chồng của cô gái. Và ngày nay, lễ hội tú cầu là một nét truyền thống trong văn hóa TQ, rất được ưa chuộng.)

Tương Thanh vốn đang cùng mọi người chuẩn bị để quay về Lạc Đô thì lại bị Ngao Thịnh túm áo kéo đi.

“Đi đâu?” Tương Thanh bị Ngao Thịnh kéo ra một mái đình vắng người, y rút tay lại, lườm hắn.

Ngao Thịnh buồn bã nói, “Thanh, ngươi giận ta hả?”

Tương Thanh sửng sốt, “Không có gì sao lại giận ngươi?”

“Vậy sao ngươi không thèm để ý tới ta?” Ngao Thịnh khó hiểu.

“Không có.” Tương Thanh vân vê vành tai Ngao Ô, chốc chốc lại xoa xoa đầu hổ.

Ngao Ô thích chí lắc lắc đuôi, giương mắt lên nhìn hai vị chủ tử.

Ngao Thịnh lại nói, “Không phải chỉ là tối qua lại làm lần nữa thôi sao, mà ta cũng đâu có làm tới hừng đông đâu!”

Tương Thanh tai lại ưng ưng đỏ, trừng mắt lườm Ngao Thịnh một cái. Thịnh ta liếc thấy trên cổ Tương Thanh ẩn hiện vết hôn màu hồng nhạt thì chợt vui sướng mà kê mặt đến gần hôn lên má y một cái, “Thanh, đừng lẩn quẩn trong này nữa, ngẫu nhiên ra ngoài tìm chỗ dùng bữa trưa nhé? Hiếm khi thời tiết lại tốt được như hôm nay.”

Tương Thanh vẫn còn đang do dự thì Ngao Thịnh đã nắm tay y kéo ra cửa rồi.

Bước ra khỏi hành cung thì lại phải cố chen chúc thoát khỏi đại hội tú cầu. Trên đường lớn, chỉ toàn người với người. Đại đa số kẻ tràn ra đường góp vui lại chính là binh sĩ của Ngao Thịnh nhà ta. Phía cao cao trên đài trúc là các cô nương Nam Quốc xinh đẹp, thi nhau tung tú cầu xuống phố….Đâu đâu cũng là cảnh vui tươi náo nhiệt.

Tương Thanh nhìn đến xuất thần, Ngao Thịnh giật giật tay áo y mà rằng, “Thanh? Ngươi cũng muốn đi bắt tú cầu hả?”

Tương Thanh lắc lắc đầu, “Không phải…Mọi người giống như đã quên mất Nam Vương Tô Mẫn rồi.”

Ngao Thịnh chỉ cười, “Dân chúng không hề biết chuyện Tô Mẫn bị bắt, mà chỉ nghĩ là bà ấy đã quy ẩn rồi nhường ngôi lại cho tân vương. Sau khi Kim Linh đăng cơ, những gì mà cô ta làm cũng không tệ, quan trọng là ra chỉ thị để nữ nhi có thể thành thân, nên mọi người vui mừng như thế cũng là phải.”

Tương Thanh mỉm cười xoay đầu nhìn ra chỗ khác, nhác thấy nơi nơi dán đầy cáo thị, bèn tò mò đến xem thử, chỉ thấy bên trên viết về việc, Ngao Thịnh chuẩn bị mang thi cốt của Thụy Vương ra trừng phạt, lại còn liệt kê không ít những tội ác của ông ta, đặc biệt nhấn mạnh chuyện ông ta cả đời vô hậu.

“Thất đức thật.” Tương Thanh thở dài, hỏi Ngao Thịnh, “Ai nghĩ ra vậy?”

“Nghe đâu là Tề Tán và Vương Trung Nghĩa.” Ngao Thịnh cười mát.

“Ngươi nghĩ rằng cách này có thể buộc Viên Khả ra mặt?” Tương Thanh hiếu kì hỏi.

Ngao Thịnh gật gật đầu, “Ta muốn nhìn thử hắn trông thế nào.”

“Ta cứ nghĩ là ngươi muốn giết hắn.” Tương Thanh cười khổ.

“Là hắn muốn giết ta. Hơn nữa kẻ này lại quá nguy hiểm để tồn tại trên đời…Với lại, ta nghĩ hắn còn một âm mưu to lớn khác nữa.”

“Âm mưu?” Tương Thanh khẽ nhíu mày, “Nói đúng hơn thì là một thế lực to lớn thần bí ở sâu trong đại mạc.”

“Chuyện xảy ra ở Mạc Bắc hãy đợi đến khi nào về kinh rồi lại tính tiếp.” Ngao Thịnh lắc đầu nói, “Điều ta quan tâm hiện tại là, tại sao hắn lại cứ nhắm vào ngươi.”

Tương Thanh có chút sửng sốt nhìn Ngao Thịnh, “Có lẽ mọi chuyện chỉ là trùng hợp mà thôi.”

“Ngày mai, khi kết thúc nghi thức tiên thi, chúng ta sẽ rút quân hồi kinh.” Ngao Thịnh cười nói, “Đây coi như là cơ hội cuối cùng. Nếu Viên Khả vẫn không chịu ra mặt thì ta cũng hết cách. Song, nói gì thì nói, ta vẫn không cam tâm…Và ta chắc rằng Viên Khả cũng không cam tâm. Với tính cách của hắn, ta nghĩ là hắn sẽ phải làm chuyện gì đó để đáp trả lại ta.”

Tương Thanh gật gù, “Đúng vậy, dọc đường đi, hắn không ngừng giăng bẫy gây trở ngại cho ngươi nhưng ngươi đều phá giải được, lại còn quấy rầy đến kế hoạch của hắn. Hắn vốn muốn kéo dài trận đánh này nhưng vì cơ duyên trùng hợp mà quân ta lại có thể đánh trận trong thời gian ngắn. Trận chiến này, không những không khiến ngươi tiêu hao quân lực mà còn bành trướng lãnh thổ Thịnh Thanh. Ngươi lần đầu cầm quân đã mang về thắng lợi, chiến thắng đến vẻ vang như thế, có thể xem như đây là một ưu đãi rồi.”

Ngao Thịnh hài lòng cười, “Thật không hổ là người của ta, có thể thay ta nhìn rõ hết ưu khuyết trong mọi chuyện. Tốt lắm. Đáng khen nha!”

Tương Thanh đỏ mặt, lại tình cờ nhớ tới đêm qua hắn đã dùng đủ mọi cách giày vò y thế nào, bèn nổi giận mà xoay người đi. Ngao Thịnh vội đuổi theo. Tương Thanh bước được vài bước thì chợt thấy một vật lao về phía mình, theo quán tính lại đưa tay bắt lấy, lúc nhìn lại mới giật mình phát hiện, hóa ra là tú cầu.

“Ách…” Tương Thanh ngẩn người ar, chợt nghe thấy có tiếng người ồn ào nói, “Ai u, là một công tử tuấn tú nha. Cô nương, cô có vừa mắt người này không?”

Tương Thanh giương lên nhìn về phía trúc lâu, thấy một cô nương xinh đẹp vận hỉ phục đang nhìn mình mà xấu hổ cúi đầu, tựa hồ tỏ ý là rất hài lòng.

Ngao Thịnh chạy theo ở phía sau, vội vã phân bua, “Cái này không tính…Chúng tôi không tới để bắt tú cầu.”

“Ai, hai người không tới bắt tú cầu vậy thì đi vào trong khu này làm gì?” Một gã vì không bắt được tú cầu mà ghen tức quát.

Tương Thanh nhìn trái phải rồi thở dài lắc đầu.

Những người này tuy rằng đều là tướng sĩnh Thịnh Thanh nhưng lại chưa từng được trông thấy long nhan. Cho dù có từng thấy qua nhưng cũng chỉ là đứng nhìn ở phía xa. Hơn nữa, khi duyệt quân, Ngao Thịnh đều vận long bào đội kim quan, còn lúc này thì lại là một thân y phục bình thường nên cũng chẳng ai nhận ra là phải. Những người đến góp vui không ngừng tán tụng, “Ai, huynh ở khu nào trong doanh trại vậy? Phúc khí tốt thiệt nghen, cưới được cô gái xinh như vậy?”

Tương Thanh liếc nhìn Ngao Thịnh rồi nhanh chóng giải thích, “Chỉ là hiểu lầm thôi. Chúng tôi không biết đây là khu ném tú cầu.”

“Không được nha!” Mọi người xua tay, “Nói thế thì khác gì làm tổn thương con gái người ta hả? Chẳng lẽ là vì cô nương này không đủ xinh đẹp hay là đã có người yêu?”

“Phải đó, bắt được tú cầu rồi thì phải rước người đi chớ, đây là lương duyên trời ban đó.”

Ngao Thịnh và Tương Thanh mặt đầy xấu hổ, vừa định chạy thì đã bị mọi người vây lấy.

Ngao Thịnh ở trong quân đội thì vô cùng nghiêm khắc, nhưng hiện giờ lại đang ở bên ngoài, hơn nữa cũng là do Tương Thanh bắt lầm tú cầu, hiện tại dù mọi người có quá đáng thì hắn cũng chẳng thể ra tay đánh người được…Lúc này, dù có một thân võ nghệ cao siêu thì cũng bằng thừa.

Một đám người đông đảo cứ thúc ép Tương Thanh phải đi đón dâu, khiến y hoảng đến độ cứ lắc đầu liên tục. Ngao Thịnh còn sốt ruột hơn cả Tương Thanh, vội vàng nói, “Không được mà. Y đã có người trong lòng rồi, không thể lấy người khác được.”

Mọi người vẫn không chịu bỏ qua, buộc Tương Thanh phải nói tên người trong lòng mình ra, bằng không thì phải lấy cô nương này làm vợ.

Tương Thanh khó xử, Ngao Thịnh còn hùa theo mọi người mà giục y, “Đúng đó, ai là người trong lòng ngươi hả? Không nói thì phải lấy cô nương này đấy!”

Tương Thanh mặt mày đỏ bừng, trợn mắt lên trừng Ngao Thịnh —— Ngươi còn tát nước theo mưa?!

Ngao Thịnh thích chí đứng cười, mặc Tương Thanh bị mọi người ép hỏi.

Cuối cùng Tương Thanh đành bó tay, giương tay chỉ ra xa xa, “Nhìn đằng đó đi!”

Mọi người vội đổ dồn ánh nhìn theo hướng tay của Tương Thanh, Ngao Thịnh cũng nhiều chuyện nhìn theo, đoạn lại bị Tương Thanh thừa lúc không ai chú ý mà nắm áo kéo hắn nhảy qua đầu mọi người…thục mạng bỏ chạy.

“A!” Mọi người phục hồi tinh thần lại, phát hiện người kia đã bỏ chạy, liền vội đuổi theo, “Ai, đừng để họ trốn! Đuổi theo mau!”

Mọi người liền tức tốc đuổi theo, quyết giúp cô nương nhà kia đòi bằng được công bằng. Ngao Thịnh và Tương Thanh thì cứ chạy trối chết.

“Thanh, ngươi bắt được tú cầu rồi thì không thể không cưới dâu nha.” Ngao Thịnh vừa chạy vừa trêu y, “Bằng không thì ngươi cứ đứng trước mặt mọi người nói là thích ta đi, hoặc hôn ta một cái cũng được. Như vậy thì họ sẽ không đuổi theo ngươi nữa.”

Tương Thanh cũng bị chọc Ngao Thịnh tức chết, nổi đóa lên mà liếc hắn, ném quả tú cầu vào ngực hắn, “Muốn lấy thì ngươi đi mà lấy!” Đoạn lại thấy mọi người đã đuổi theo tới nơi, bèn xoay người bỏ chạy.

Ngao Thịnh thấy Tương Thanh khẩn trương chạy trốn vất vã như thề thì ha ha cười lên, tùy tay ném tú cầu cho một thanh niên gần đấy rồi tung tăng đuổi theo Tương Thanh, “Thanh, đợi đã! Muốn trốn phải cùng nhau trốn chứ!”

Cả bọn chỉ lo đuổi theo hai người kia, bỏ quên mất một nam tử trẻ tuổi áo đen cúi người nhặt lấy tú cầu rồi lạnh lùng nhếch mép cười.

Đúng lúc này, lại có người giữ chặt tay nam tử nọ, “Ai, huynh bắt được tú cầu? Thế có chịu lấy cô nương kia không?”

Nam tử đi đến dưới trúc lâu, ngẩng đầu nhìn cô nương đang mặt đầy buồn bã cũng đang nhìn lại mình, có lẽ việc Tương Thanh bỏ chạy lúc nãy khiến cô bị tổn thương không nhỏ.

Nam tử gật đầu, “Được.”

Cô nương nọ thấy nam tử đứng bên dưới tướng mạo đường hoàng, liền vui vẻ trẻ lại.

“Vậy thì đúng là tin mừng, tin mừng nha!” Bà mối đứng cạnh hớn hở nói. Cô nương kia lại liếc nhìn nam tử, chỉ thấy đối phương phi thân bay lên đứng bên cạnh mình. Thân thủ như thế, hiển nhiên cũng là một cao thủ.

Nam tử nâng cằm cô gái lên, ngắm nhìn gương mặt cô mà nói, “Quả là một mỹ nhân.”

Cô gái ngượng ngùng cúi đầu hỏi, “Tôn tính đại danh của công tử là gì?”

Nam tử vuốt nhẹ lên gương mặt cô gái, cúi đầu thì thầm vào tai cô.

Cô nương khó hiểu nhìn đối phương, chỉ thấy nụ cười dung hòa chợt trở nên dữ tợn.



Ngao Thịnh cùng Tương Thanh chạy vào trong ngõ nhỏ, mắt thấy vẫn còn người đuổi theo phía sau, Thịnh ta bèn nói, “Thanh à, xem chừng ngươi chọc tức không ít người đâu.”

“Còn nói đùa được sao?” Tương Thanh sốt ruột, “Làm sao bây giờ?”

Ngao Thịnh nhìn quanh, “Trèo tường đi!”

“Hả?” Tương Thanh sửng sốt, Ngao Thịnh đã nhanh kéo y thả người nhảy vào bên trong tiểu viện nhà người ta.

Cả hai vừa đáp xuống đất thì đã nghe thấy tiếng hét chói tai…Lúc quay đầu nhìn lại chỉ thấy có một đôi nam nữ đang lõa thể nằm quấn lấy nhau trên tháp…Xem ra là đang hứng trí bừng bừng.

Trùng hợp thay, người nam kia lại là một tướng quan trong quân doanh…Gã vừa nhìn thấy Ngao Thịnh thì liền hốt hoảng lên, “Hoàng…hoàng…hoàng…” vừa định đứng lên nhưng thân thể vẫn còn dây dưa với thiếu phụ nọ, mãi chẳng rời ra được.

Ngao Thịnh và Tương Thanh đâu dư hơi sức để quan tâm tới hai người họ mà chỉ lo trèo qua bức tường đối diện trốn ra ngoài.

Ra được tới ngoài, Ngao Thịnh kéo Tương Thanh chạy thêm mấy con phố nữa mới trở về được hành cung. Hai người đứng lại ôm ngực thở dốc.

“Hô…” Ngao Thịnh nói, “Lâu rồi không chạy nhiều như thế.”

Tương Thanh cũng hì hạch thở ra, sau khi bình ổn được hơi thở, vừa định quay lưng về phòng thì đã bị Ngao Thịnh ôm chầm lấy.

“Làm gì vậy?” Tương Thanh cảnh cáo nhìn.

“Nói.” Ngao Thịnh vừa uy hiếp vừa sủng nịnh nói, “Người trong lòng ngươi là ai?”

Tương Thanh giật giật khóe miệng, không đáp.

Ngao Thịnh đè y vào tường, không cho y chạy, “Nói mau, người trong lòng ngươi là ai? Không nói thì sẽ phạt.” đoạn lại cúi đầu cắn vành tai y Tương Thanh.

Tương Thanh vì nhột mà vội rụt người lại, Ngao Thịnh nương theo đó mà hôn lên môi y. Tương Thanh cũng đã quá quen với hành động này của hắn, hơn nữa gần đây cả hai cũng đã trở nên khắng khít hơn, nên cũng dung túng hắn muốn làm gì thì làm. Nhưng vì tính tình có phần cứng nhắc mà Tương Thanh vẫn thấy ngại ngùng, không nói được những lời đường mật, những khi Ngao Thịnh tỉ tê lời yêu thương vào tai y thì y lại chỉ biết cúi đầu đỏ mặt.

Ngao Thịnh thích nhất chính là bản tính thành thật này của Tương Thanh. Lúc này, hắn vô cùng hứng chí muốn truy hỏi cho bằng được người trong lòng y là ai, lại còn nhân tiện mà sờ mó một phen nữa.

Cuối cùng Tương Thanh bị hắn quấy nhiễu đến hết đường trốn tránh khi mà hắn cứ liên tục lặp lại, “Nói mau, người trong lòng ngươi là ai?”

Tương Thanh ngượng ngùng hắn, thấp giọng nói, “Ngươi.”

Ngao Thịnh đắc chí, cười toét tận mang tai, “Tên là gì?”

Tương Thanh xấu hổ nói, “Thịnh Nhi.”

Ngao Thịnh vô cùng sung sướng mà ôm chầm y hôn lấy hôn để…Lúc này, Thịnh ta vô cùng thỏa mãn. Trước kia, ngay cả mơ cũng vẫn thường mơ tới ngày này. Những khi giật mình tỉnh lại thì chợt thấy mất mát kinh khủng vì vốn cứ ngỡ là cả đời này Tương Thanh cũng sẽ không quay về bên cạnh mình. Hiện tại, giấc mơ đã trở thành sự thật rồi. Người đang ở trước mắt hắn đây sao có thể không làm cho hắn tốn công quý trọng yêu thương đây?

Đến tận khi trời ngã về tây, Ngao Thịnh và Tương Thanh mới tay nắm tay quay về trúc lâu, lại bất ngờ nhìn thấy Ân Tịch Ly đứng dưới lầu mà nhíu mày.

“Ân tướng.” Tương Thanh thấy Ân Tịch Ly mặt mày đăm chiêu, liền lo lắng hỏi, “Có chuyện gì sao?”

Ân Tịch Ly chau mày đáp, “Có chút việc không hay.”

“Việc gì?” Ngao Thịnh khó hiểu.

Ân Tịch Ly bảo hai người đi theo mình.

Ngao Thịnh và Tương Thanh tuy rằng  vô cùng thắc mắc chuyện ra làm sao nhưng vẫn im lặng đi theo.

Ba người rời khỏi hành cung, đi đến đại điện Nam Quốc.

Vừa bước chân vào cửa, thì đã ngửi thấy mùi máu tươi xộc lên. Cả hai người liền chau mày. Không ai lạ lẫm gì với thứ mùi này nữa, vị tanh tưởi nồng đậm như thế thì chỉ có thể ai đó bị giết mà thôi. Quả nhiên, phía trên đại điện, đặt hơn mười cỗ thi thể dù đã được che vải trắng nhưng vẫn thấy rõ ràng vết máu, chứng tỏ tất cả đều chết rất thảm thương.

Ngao Thịnh nhíu mày, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Hoàng Thượng.” Tỷ muội Kim Linh, Ngân Linh cùng chúng thần Nam Quốc đều có mặt đầy đủ.

“Mười mấy cỗ thi thể của các cô nương trẻ tuổi vừa được đưa tới.” Tề Tán thở dài, “Bị giết vô cùng tàn nhẫn, tất cả đều vừa chết không lâu.”

Ngao Thịnh chau mi hỏi,, “Hung thủ đâu?” đoạn lại nhanh xốc tấm vải trắng của một cỗ thi thể lên, nhịn không được mà nhíu mày.

Tương Thanh cũng bước đến xem thử, chỉ thấy cô gái nọ bị chém rất nhiều nhát đao, toàn thân dính đầy máu tươi, trên người lại mặc hỉ phục xinh đẹp.

“Hỉ phục?” Tương Thanh khẽ giật mình mà đi kiểm tra những cỗ thi thể khác, cũng thấy họ đều mặc hỉ phục...

Trong đó, có một thi thể khiến Tương Thanh phải giật mình, sững người ra gọi Ngao Thịnh, “Thịnh Nhi, ngươi nhìn cô gái này đi!”

Ngao Thịnh bước đến, thì chỉ thấy cỗ thi thể này chính là cô gái đã thảy tú cầu trúng vào người Tương Thanh khi nãy. Hơn nữa, bên cạnh thi hài còn có cả quả tú cầu sặc sỡ nọ.

Ngao Thịnh điếng người ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi