THÌNH THỊCH



Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
_____________________
Cuối cùng ngày đó, bọn họ đã ở trong căn nhà nhỏ ẩm ướt làm một lần.

Tảo Tình quẹt bơ trên miệng, muốn lau sạch để hôn Lý Bình Xuyên.

Anh đợi không được cô lau sạch.

Màu trắng sữa nơi khóe miệng kỳ thật tăng thêm không ít tình dục, rất hợp với khuôn mặt thanh thuần đó của Tảo Tình, cho nên khi Lý Bình Xuyên ôm mặt cô hôn lên, sẽ khiến anh cảm thấy đây là đang làm bẩn.

Nhưng không có cách nào.

Loại thời điểm này, Lý Bình Xuyên cũng sẽ quên đi thân phận học sinh giỏi của chính mình, một lòng chỉ nghĩ cùng Tảo Tình cùng nhau đồi bại, làm loại chuyện không đứng đắn.

Những tiếng rên rỉ nhỏ vụn của Tảo Tình như gãi vào màng nhĩ của anh, khơi dậy sự xấu xa ẩn sâu trong cơ thể.

Đầu lưỡi anh luồn vào.

Cùng Tảo Tình triền miên, tiếng nước tấm tắc cùng tiếng thở dốc càng thêm dồn dập.

Lớp kem bơ chưa được lau sạch cũng bị hôn vào, hòa tan giữa sự quấn quýt si mê, nụ hôn không dứt, Tảo Tình có đôi khi hối hận đã dạy Lý Bình Xuyên hôn môi, lần đầu tiên là ngây ngô, không biết đã hôn bao nhiêu lần, anh đã điêu luyện, mỗi lần đều sẽ câu lấy lưỡi cô mút vào.

Ở một nơi đóng cửa không có ai.

Anh hôn lâu thật lâu, còn cầm lòng không đậu mà đưa tay từ vạt áo Tảo Tình thăm dò vào, đó cũng là cô dạy anh.


Về tình dục, bắt đầu từ cơ bản nhất là hôn môi, đều là Tảo Tình tay cầm tay dạy cho Lý Bình Xuyên, đến giai đoạn này, anh đã thuần thục, Tảo Tình cũng biết, anh nhéo nhéo đầu v*, khi lòng bàn tay bị ép chặt trong bộ quần áo chật chội và cơ thể không ngừng cọ xát, chính là muốn làm.

Rời khỏi nụ hôn.

Cô chủ động đem đồng phục cởi đi.

Hỏi anh ấy bằng một giọng điệu chân thành, "Muốn làm không? Chúng ta vào phòng ngủ."
Lý Bình Xuyên chờ không được, anh cúi đầu vén vạt áo cô lên, đẩy áo lót trắng tinh ra, miệng ngậm lấy đầu v*, đầu lưỡi khảy khảy, dịch ẩm lan tràn càng làm cho mọi thứ trở nên ẩm ướt.

Căn phòng mờ ảo, rèm cửa màu be che kín một nửa, chiếc bánh bơ rẻ tiền được mở ra, và những tấm poster treo trên tường, tóm lại, là hoàn cảnh không tốt lắm.

Một vài tia sáng buổi tối chiếu vào là thiết bị chiếu sáng duy nhất, từng nét vẽ, giống như một bức tranh sơn dầu được phác thảo bằng gam màu tối, toát lên sự tác động mạnh mẽ, như thể khi bước vào, phải làm điều gì đó phù hợp với tông màu này.

Tảo Tình ngâm nga, thanh âm bị xé nát, giống mảnh giấy tuyết trắng, bay lả tả sái lạc, Lý Bình Xuyên càng ngậm càng liếm mút lợi hại, cô cứ phiêu diêu ngày càng nhiều.

Lưng cô dựa vào chiếc ghế sofa da cũ kỹ trong nhà.

Là màu hồng nâu.

Màu sắc cổ xưa, rất không đẹp.

Ngửa ra sau cổ, đáy mắt Tảo Tình tràn ra ánh sáng động tình, cúi đầu nhìn lại, Lý Bình Xuyên còn mặc đồng phục, cổ tay màu trắng điểm xuyết màu xanh lam, khi tay anh véo lên ngực cô, tay áo sẽ cũng bị ép xuống.

Tay đó anh dùng làm bài tập, giờ đây đang xoa nắn ngực cô.

Nghĩ đến đây, Tảo Tình liền duỗi tay sờ gương mặt đẹp trai của anh, sau đó dõng dạc mà nói: "Học sinh giỏi sao có thể cùng em làm loại chuyện này?"
Lý Bình Xuyên hiếm khi nói những điều vô nghĩa.

Lúc làm, anh luôn chuyên tâm vào tình dục, rất giống học tập.

Tảo Tình nói như thế nào, anh đều sẽ không cãi lại.

Chỉ khi cởi quần cô ra, lúc nhắm ngay miệng huyệt ướt át cắm vào, hơi thô bạo một chút, làm cô xin tha mà kêu "Thoải mái" "Quá sâu", hoặc là, "Lý Bình Xuyên, cầu xin anh...!Chậm một chút".

Lại nói không ra, học sinh giỏi đang thao em đây.

Lần đó Lý Bình Xuyên vào từ sau lưng, bảo cô quỳ trên mặt đất, ghé vào trên sô pha, anh giữ eo cô, không nói một lời, liều mạng va chạm, dâm dịch giao hòa lan tràn khắp bắp đùi, vừa sờ vừa dùng tay.

Sau khi vào tư thế và làm tình một lúc, Lý Bình Xuyên mới bế Tảo Tình lên, bảo cô tách chân ra, đưa lưng về phía chính mình, ngồi ở trên dương v*t lắc lắc eo, hoặc là anh cảm thấy chậm, liền kích thích, thao dữ dội hơn một chút.

Ôm eo Tảo Tình.

Lý Bình Xuyên mỗi khi vào sâu một chút, liền nhịn không được rên lên một tiếng, không biết đã thao bao lâu, xương cốt của Tảo Tình đều mềm yếu, anh vẫn không ra, rồi lại bỗng nhiên ghé vào bên tai cô, dùng giọng khàn khàn nói: "Em xem anh ta có phải đang nhìn chúng ta hay không?"
Nâng mí mắt lên.

Tiểu huyệt bị công kích tới, Tảo Tình ngồi ở trên đùi Lý Bình Xuyên, bị đưa đẩy, theo ám chỉ của anh, thấy được poster treo ở vách tường đối diện.


Đó là thời kỳ đó.

Nam minh tinh cô thích nhất.

Trên poster anh ta trợn tròn mắt, phảng phất thật sự thấy được tất cả, Tảo Tình bị kích thích, phản xạ có điều kiện thắt chặt huyệt thịt, côn th*t Lý Bình Xuyên bị đè ép, đột nhiên đâm thọt theo vài cái, đương lúc đang muốn rút ra, Tảo Tình lại không đứng dậy, đỡ chân anh nói: "Em muốn...!Bắn vào trong..."
Ngày đó là kỳ an toàn của cô.

Một số ít trường hợp, Lý Bình Xuyên không cần mang bao.

Bị căng đến tràn đầy, Lý Bình Xuyên bắn xong cũng không rút ra, ngược lại ôm thân thể trần trụi của Tảo Tình, làm tổ ở trên sô pha, lòng bàn tay ôm lấy ngực cô, cùng nhau thở dốc, cùng nhau lấy lại hô hấp.

Tảo Tình tỉnh táo lại trước, hôn hôn mặt anh, nói: "Anh lớn lên thật đẹp mắt, em thích cùng anh làm."
Cô nói thích anh.

Rồi lại không lúc nào là không nghĩ tới làm thế nào để vứt bỏ anh.

Đôi mắt anh u ám đi.

Bởi vì hiểu rõ, từ lúc bắt đầu, bọn họ chính là không giống nhau.

Tảo Tình càng thích chính là càng muốn kéo anh cùng nhau rơi vào vũng bùn thắng thua của tình dục, mà anh, chính là thích cô.

Sau khi làm xong, bọn họ ai cũng không nhắc lại chuyện cử đi học.

Thế cho nên Tảo Tình cho tới hôm nay cũng không rõ tại sao anh bị đá ra khỏi danh sách, có phải bởi vì chuyện yêu sớm hay không.

Cô người này.

Sợ nhất là phải chịu trách nhiệm.

Đặc biệt là loại chuyện quan trọng này, hận không thể đem chính mình bày trừ sạch sẽ, cho nên cho tới hôm nay, cũng không nghĩ thừa nhận.

Lại cũng khó có được.


Sẽ bởi vì suy đoán một ba hai phải của Khương Dĩnh mà kích động như vậy, thậm chí ngay cả suy đoán đều không tính là gì, cũng chỉ là lời nói đùa.

Cũng chính vào lúc này, Tảo Tình mới ý thức được, cô có lẽ không phải thật sự muốn biết chuyện đi học của Lý Bình Xuyên, chỉ là muốn mượn cái cớ này, tiếp cận anh.

Nghiêng mắt, vào trong xe, Tảo Tình lén lút liếc nhìn Lý Bình Xuyên bằng ánh đèn còn sót lại..

Bị anh phát hiện, lại không chọc thủng.

Tùy ý để cô nhìn lén.

Khi xe lái đến bãi đậu xe bên ngoài trung tâm thương mại, Lý Bình Xuyên bỗng nhiên quay đầu lại, Tảo Tình trong nháy mắt kinh hoảng, lại rất nhanh bình tĩnh mà nhìn vào mắt anh.

Hiện tại chính miệng anh nói, chuyện đi học cùng cô không quan hệ.

Cô không nên chột dạ.

An ủi chính mình như vậy, Tảo Tình mới mở miệng, "Tới đây làm gì?"
Lý Bình Xuyên cúi đầu cởi bỏ dây an toàn.

"Mua chút đồ."
Tảo Tình: "À, vậy mua ở cửa hàng tiện lợi là được rồi, không cần đến chỗ này."
Lý Bình Xuyên động tác hơi trì trệ, ý vị thâm trường mà nhìn về phía cô, "...!Mua đồ ăn."
Tảo Tình quay mặt đi, đẩy cửa xuống xe.

Lẩm bẩm lầm bầm, "Được thôi, đều giống nhau."
Ngoài miệng nói như vậy, trái tim vẫn hư, nơi nào giống nhau, vậy chỉ có thể kém quá xa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi