THÍNH THÍNH

Chạng vạng ngày thu, hoàng hôn âu yếm bóng cổ thụ xanh ngắt, múa bút vẩy mực.

Tiếng trống tan trường phá vỡ cảnh yên tĩnh trong khuôn viên trường đại học N, sân bóng rổ cạnh đường lớn rợp bóng cây sớm đã bị chiếm hết chỗ, dù cho mùi hương từ nhà ăn hấp dẫn thế nào cũng chẳng ai quan tâm.

Nhưng tất cả ồn ào náo nhiệt đã thinh lặng khi có tiếng đàn dương cầm ấm áp vang lên từ loa phát thanh, có lẽ đây là sự quật cường cuối cùng của ngôi trường hàng trăm năm tuổi này.

Rời xa sân bóng rổ, trên con đường nhỏ, âm thanh náo động đã biến mất, chỉ còn lại tiếng đàn. Một nam sinh đẹp trai cao lớn đứng sau một gốc ngô đồng lớn, ôn nhu nhìn nữ sinh đối diện, nói: “Tôi thích cậu, Tô Lạc.”

Quả thật giống phần mở đầu đẹp đẽ của một bộ phim thần tượng, khiến nam sinh có gương mặt trẻ con đang đọc sách sau gốc cây không khỏi cười thấu hiểu.

Cậu thật sự là tình cờ ngồi chỗ này, nơi cậu đang ngồi cách chỗ kia một bụi cây cao, hai bên quay lưng với nhau, chia cắt hai con đường, không thấy được đối phương. Chỉ là âm thanh này cậu vừa khéo nhận ra được, một người là giáo thảo Chu Trình, người còn lại là hoa hậu giảng đường Tô Lạc.

Giáo thảo cùng hoa hậu giảng đường, cảnh đẹp ý vui.

Nhưng hoa hậu giảng đường không ra bài theo lẽ thường, mà trực tiếp phát cho đối phương thẻ người tốt.

Chu Trình có chút sững sờ: “Vì sao? Chẳng lẽ cậu đã thích người khác rồi?”

Tô Lạc lắc lắc đầu, rồi dừng lại, giống như đang do dự.

Chu Trình coi như cô thừa nhận, hai tay hơi siết lại, có chút không cam lòng, muốn hỏi đến cùng: “Là ai?”

Bản dịch chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa

Tô Lạc: “Tôi không thể nói cho cậu.”

Một bộ phim tình cảm học đường rõ hay, không nghĩ tới kết lại BE, cậu nam sinh ngồi đằng sau gốc cây cảm thấy tiếc nuối, cầm lấy bình giữ nhiệt và sách chuẩn bị lặng lẽ rời đi. Dù hóng drama thì vui thật, nhưng nghe lén cũng không hay, dù chỉ là cậu tình cờ nghe được.

Ai ngờ giây tiếp theo, cậu lại nghe được một câu nói ngoài dự kiến, làm cậu hú hồn.

“Tôi thích Trần Thính khoa tiếng Anh.”

“Bịch.” Quyển sách trên tay nam sinh rơi trên mặt đất, lập tức vạch trần sự tồn tại của cậu.

“Ai?!” Chu Trình vội vàng đẩy bụi cây ra nhìn, hai bên bốn mắt nhìn nhau. Hắn dường như thẹn quá hóa giận, trừng mắt với nam sinh. Ánh mắt Tô Lạc từ kinh ngạc dần chuyển thành hoảng hốt, hơn nữa còn rất lúng túng.

Vài giây ngắn ngủi, nam sinh liền hiểu ra.

“Cậu là ai? Sao lại ở chỗ này?” Chu Trình hỏi, Tô Lạc muốn ngăn hắn nhưng không kịp.

“Tôi….. tên Trần Thính.” Nam sinh nói vậy.

Lời vừa dứt, gió thu nổi lên, tiếng đàn dương cầm thư giãn bỗng thành “Bản giao hưởng Định mệnh”, vang vọng hữu lực.

Trần Thính, nam, sinh viên năm hai trường đại học N khoa tiếng Anh, chó FA level 20 rank thách đấu solo từ khi còn trong bụng mẹ. Đối với việc vượt ngoài khả năng tưởng tượng này, cậu chỉ có một ý nghĩ – Thính Thính cảm thấy oan ức.

Tô Lạc hiển nhiên cũng chưa từng thấy cậu, chỉ là nghe qua tên, lấy ra làm bia đỡ đạn mà thôi. Điều duy nhất làm Trần Thính vui mừng chính là Chu Trình cũng không ngốc, nhìn phản ứng của hai người đã rất nhanh đoán ra chân tướng.

Tóm lại, chuyện này vốn không liên quan gì đến Trần Thính hết.

Trần Thính cho rằng chỉ cần cậu không nói, Chu Trình hay Tô Lạc hẳn sẽ không rêu rao chuyện mất mặt này, nhưng ngày hôm sau, tin tức hoa hậu giảng đường vì thích Trần Thính mà từ chối Chu Trình lan truyền nhanh chóng.

Hôm nay là thứ bảy, Trần Thính ở kí túc xá không đi ra ngoài. Chưa đến trưa, bạn cùng kí túc xá của cậu Dương Thụ Lâm hậu đậu ôm laptop gấp gáp trở về phòng: “Thính Thính! Thính Thính!”

Trần Thính đang chơi game, bị cậu chàng dọa tới mức run tay, Bayak trực tiếp ngã xuống từ tầng thượng, máu văng tung tóe. Cậu quay lại nhìn Dương Thụ Lâm đầu đầy mồ hôi, nói: “Thính Thính thật đã chết, Thính Thính hiện tại là do trung cộng cài vào.”

“Ấy ấy, mày đừng vào game vội, chuyện Tô Lạc tỏ tình với mày bị lan ra ngoài rồi, sao mày vẫn bình tĩnh thế? Đừng nói là mày không biết nhé?”

“Tỏ tình với tao?”

“Đúng rồi!”

Dương Thụ Lâm thấy Trần Thính như con nai vàng ngơ ngác, dứt khoát mở máy tính đăng nhập vào trang của trường cho cậu xem. Trần Thính lại gần, chỉ thấy một topic nổi bần bật, mười comment có đến chín comment nhắc đến hai chữ “Trần Thính”.

Tiêu đề bài viết cực kỳ giật tít — < Tin nóng! Hoa hậu giảng đường vì cậu ta mà từ chối Chu Trình khoa quản lí kinh doanh siêu cấp đẹp trai!!! Có mắt như mù!!! >

Nhấp vào xem, có thể coi như loạn chiến hàng năm của các môn phái rồi.

Ngô Vũ Luân Bỉ: Nữ thần có phải mù mắt rồi không! Sao không chọn tôi đây này!

A Liên Bái Cương: Trần Thính là vị nào?

A a a a a: Bảo bối khoa tiếng Anh.

Đại cô gia bé nhà ta: Trần Thính lớn lên tuy đáng yêu, nhưng so với Chu Trình thì kém xa…. Hơn nữa cậu ta cũng không xứng với Tô Lạc…..

Yêu quái sọ trái cây: Chu Trình cũng dám mơ tưởng nữ thần của chúng ta, tiểu bạch kiểm!

Thủy Thiên Đường: Trần Thính mới là tiểu bạch kiểm!!!

An Tắc Đông Hồ: Chu Trình hết thời rồi, tôi thấy Bùi Dĩ Nghiêu mới là vương đạo!

Hộp đường mía: Trần Thính với nữ thần, không được đâu…..

Cá hố ba sừng: Trần Thính như nào cũng kém Chu Trình, Tô Lạc không cần Chu Trình sao không cho tôi?

Thuốc trừ sâu DDVP: Cái đệch, Thính Thính nhà bà có chỗ nào không tốt?!!

Võng XX: Đúng vậy! Bà đã nhịn không xuống tay rồi, Tô Lạc là ai? Không có chứng cứ các ngươi nói họa mi à!

Ngây ngốc: Trần Thính? Tôi không tin tôi không tin! Sao có thể là Trần Thính khoa tiếng Anh chứ?! Cậu ta hoàn toàn không hợp với Tô Lạc! Cậu ta còn không cao bằng Tô Lạc đi giày cao gót!

……

Trần Thính xem đến độ trầm mặc, Dương Thụ Lâm kìm không được mà hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao? Tô Lạc thật sự tỏ tình với mày?”

“Không có.” Trần Thính kể vắn tắt chuyện hôm qua ngắn gọn cho cậu chàng, cậu vốn không muốn đem việc riêng của người khác nói ra, nhưng đã làm căng như vậy thì cũng không cần giấu diếm nữa.

Dương Thụ Lâm tức giận: “Rốt cuộc là thằng nào truyền ra, ông đây đi đập vỡ đầu chó của hắn!”

Trần Thính buông tay: “Có lẽ còn có người khác nghe được, có lẽ là Tô Lạc và Chu Trình lỡ miệng, mà thế thì cũng không sao đâu.”

“Sao lại không sao được? Mày thấy không sao, Phật Tổ cũng chẳng bình tĩnh như mày.”

“Giờ tao nói gì cũng sai thôi.”

Dương Thụ Lâm tỉ mỉ suy nghĩ, thấy lời này cũng có lý. Hiện tại dù Trần Thính nói gì đều là lửa cháy đổ thêm dầu, Chu Trình tỏ tình thất bại có thể nhận được đồng cảm, nhưng cậu thì khác.

Trần Thính lại nói: ” Thật ra tao có một biện pháp rất perfect, bảo đảm từ nay về sau không ai nghi ngờ quan hệ của tao và Tô Lạc.”

Dương Thụ Lâm hớn ha hớn hở: “Cách gì cơ?”

“Come out.”

“…..”

“Tao đùa thôi.”

“Tiên sư thằng bố mày!”

Dương Thụ Lâm vừa yêu vừa hận cái tính hài hước này của Trần Thính, mà trong vài giây ngắn ngủi đó, Trần Thính đã đẩy máy tính cậu chàng ra, tiếp tục chơi game.

Thật ra nội tâm Trần Thính không biển lặng gió êm như vậy.

Tin này lộ ra ngoài, phản ứng của bạn cùng trường làm cậu dậy sóng. Giống như bão số 10 sức gió giật cấp 15 quét qua đồng không mông quạnh, nơi một ngọn cỏ cũng chẳng mọc nổi, sau cùng để lại một mảnh đau thương.

Con người ấy mà, càng lớn, càng phải thừa nhận trên đời có một số việc không thể thay đổi.

Ví dụ như, con trai học đại học rồi vẫn có thể cao lên gì đó toàn là lừa đảo hết. Lúc học năm nhất Trần Thính cao 1m73, hiện tại vẫn 1m73.

Con số 173 này là biểu hiện của sự giả dối, bởi Trần Thính có khuôn mặt trẻ con, mặt lại mũm mĩm, tóc thì màu sợi đay xoăn tự nhiên, về mặt thị giác đã mất 3 cm. Hơn nữa con trai đứng cạnh con gái, nhìn con gái sẽ cao hơn xíu, vì thế Trần Thính lại rớt mất 2 cm.

Cho nên dù cậu đánh bại toàn bộ nam sinh khoa tiếng Anh về mặt nhan sắc, cậu vẫn không phải hotboy khoa, đám con gái toàn gọi cậu là bảo bối khoa. Cùng là con trai, nickname những người khác đều là “anh X”, “chó X”, cậu thì là “Thính Thính”.

Giả dối, tất cả đều giả dối.

Cuộc đời giả dối này.

Nếu không lựa chọn đạp đất thành Phật, Trần Thính chỉ có thể tự nổ lò đan lập tức thăng thiên.

“Phù….” Trần Thính trong lòng thở phào một hơi, di chuyển nhân vật thay đổi phương hướng, mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở. Sau đó “ùm” một tiếng nhảy vào trong biển, quả thực hoàn mỹ.

Dương Thụ Lâm đứng phía sau xem cậu, có đôi khi hắn thật sự cảm thấy, thế giới tinh thần của người bạn cùng phòng này quả là vấn đề nan giải.

Lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Tòa nhà số 4 mà Trần Thính ở là ký túc xá các khoa ở lẫn với nhau, cậu cùng lớp với Dương Thụ Lâm, nhưng khoa tiếng Anh luôn là trong nghìn người chỉ thấy một người, cả lớp chỉ có ba học sinh nam, cho nên không thể không ở cùng lớp khác, thậm chí là ở chung cùng khoa khác.

Thằng đực rựa còn lại trong lớp ở phòng bên cạnh, bạn cùng phòng còn lại thì học khoa vật lý. Dương Thụ Lâm hay chém gió phòng kí túc của bọn họ văn lý song toàn, đánh khắp trường N không có địch thủ.

Tiếng bước chân quen thuộc, Trần Thính đoán được là bạn cùng phòng của hai người đã trở lại, vội vàng gập máy tính lại, cầm lấy áo khoác, vỗ vỗ vai Dương Thụ Lâm: “Hôm qua tao đã nói với mày chiều nay có việc phải ra ngoài, chắc tối mới về. Đợi lát nữa mà có người hỏi chuyện tao và Tô Lạc thì ngăn hộ tao cái nhá!”

Nói xong, Trần Thính như gió mà đi. Đừng tưởng cậu chân ngắn, cậu chạy nhanh lắm.

Dương Thụ Lâm: “…. Mày quên ví tiền này!”

Trần Thính: “Tao có daddy Mã Vân!”

“Cả tiền xu này, ngồi tàu điện ngầm lại không mua được vé giờ!”

Dương Thụ Lâm vừa kêu vừa đuổi theo, nhưng Trần Thính đã sớm chạy xuống tầng dưới, vì thế hắn dùng sức ném một cái, ví tiền theo đường parabol duyên dáng bay về hướng Trần Thính.

Trần Thính ăn ý chạy lấy đà, nhảy lên, chuẩn xác bắt được ví tiền, cool ngầu tiếp đất, giơ ví tiền trong tay lên: “Cảm ơn nhá!”

Dương Thụ Lâm nhìn cậu bởi chạy vội mà khuôn mặt trẻ con đỏ bừng lên, dưới ánh mặt trời mái tóc màu đay xoăn tự nhiên mềm mại xõa tung, trái tim người cha lập tức bao la vô bờ.

Haizz, củ cải trắng lá xoăn này không biết khi nào mới được người ta lừa về nhà đây… Ấy chết, phỉ phui cái miệng, phải là bạn mình đi lừa người ta chứ nhỉ.

Chậm đã, sao lại thấy có gì sai sai?

Dương Thụ Lâm còn đang mơ màng, bên kia, Trần Thính bằng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài đại học N, cậu ngồi tàu điện ngầm tới trung tâm thành phố lấy đồ. Đại học cách trung tâm thành phố có chút xa, chờ cậu lấy đồ xong đi ra thì đã hơn một giờ.

Cũng khá đúng lúc, Trần Thính tùy tiện ăn bên đường, chuẩn bị đến địa chỉ mẹ đưa. Mẹ cậu có người bạn tốt ở N thị, những năm trước vẫn luôn ở nước ngoài, không có cơ hội gặp mặt, đợt vừa rồi cuối cùng đã về nước. Nhưng một mặt, bà cô tên Nguyễn Tâm mới về nước phải lo đủ việc, tạm thời không thoát ra được, mặt khác, nhà Trần Thính cũng bận, cho nên hai người đến nay cũng chưa gặp nhau.

Giờ là tháng mười, thu hoạch cua được mùa. Nhà Trần Thính ở ven hồ Dương Trừng, cua lớn là đặc sản gia đình, thế là mẹ cậu nhờ chú Trần lúc đi giao hàng tiện mang thêm một thùng cua lớn qua, nhân lúc đang mùa tặng cho bạn bè chút hương vị quê nhà.

Khi Trần Thính ở nhà thường giúp mẹ cậu giao hàng, đi chợ sớm cũng thành thói quen. Chỉ là cậu chưa được gặp dì Nguyễn bao giờ nên khó tránh khỏi có chút tò mò và căng thẳng.

Nhìn địa chỉ mẹ đưa, đoạn đường này cực kỳ đẹp, không giàu cũng sang.

Một tiếng rưỡi sau, Trần Thính đứng trước cửa biệt thự cạnh núi, mang theo thùng cua còn tươi, cậu cảm thấy bản thân thật giống shipper, chỉ thiếu mỗi xe điện.

Không đợi cậu ấn chuông, cửa lớn mở ra từ bên trong. Một gương mặt rạng ngời lọt vào tầm mắt Trần Thính, thanh âm mềm mại ôn hòa: “Chắc con là Thính Thính nhỉ, vào đi con.”

“Cháu chào dì Nguyễn ạ.” Trần Thính lễ phép chào hỏi.

Nguyễn Tâm coi cậu như con mình, một câu Thính Thính hai câu Thính Thính, mãi đến khi hai người ngồi xuống, bà vẫn treo nụ cười bên môi.

“Mẹ con mà gọi điện cho dì thì dì đã tới trường học đón con rồi, đại học N cách đây cũng không gần, con còn xách đồ nặng như vậy, mệt lắm phải không?”

Nguyễn Tâm giống như lời mẹ Trần kể, nhiệt tình hào phóng, ánh mắt nhìn Trần Thính hết sức nhu hòa.

Chỉ chốc lát sau, trước mặt Trần Thính để đủ loại đồ ăn vặt, còn có nước trái cây tươi. Dì Nguyễn giống như ảo thuật gia, có thể biến ra bảo vật từ trong ngăn kéo, trong góc bàn.

“Ăn đi nào, chỗ này là gia tài của dì đấy, may là hôm nay chú con không ở nhà, nếu không nhất định sẽ tịch thu toàn bộ.” Nguyễn Tâm nửa oán trách nửa mỉm cười thúc giục, Trần Thính nghe lời cầm miếng chocolate lên ăn, mắt thoáng nhìn khung ảnh gia đình cách đó không xa, bỗng cảm thấy người trong đó hơi quen.

“Đúng rồi, mẹ con có nói với con không, thằng con nhà dì cũng học ở đại học N, là sinh viên mới năm nay, so với con nhỏ hơn một tuổi.”

“Sinh viên mới ạ?” Trần Thính thoáng kinh ngạc.

“Đúng vậy, tên Bùi Dĩ Nghiêu, khoa vật lí. Sớm biết con tới, dì đã gọi nó đưa con đến. Thằng bé này cũng không biết tại sao cả ngày trưng cái mặt lạnh như băng, chẳng biết ở trường có quen được bạn không nữa. May là các con học chung trường, dì cũng yên tâm hơn…..”

Mẹ ruột mà đi chê bai con trai ruột thì chẳng bao giờ hết lời.

Trần Thính một bên nghe, một bên theo bản năng nhìn về phía ảnh chụp. Cậu thấy ảnh chụp kia nhìn rất quen, cái tên Bùi Dĩ Nghiêu này nghe cũng thật quen, nhưng không nhớ nổi mình nghe được ở đâu.

Đúng lúc này, một thân ảnh nho nhỏ bỗng nhảy lên bàn trà, Trần Thính còn chưa kịp phản ứng lại, nước trái cây đã đổ lên người, lạnh lẽo.

“Mì thịt bò!” Nguyễn Tâm ngạc nhiên gọi, vội vàng bắt lấy đầu sỏ gây tội. Đó là một con Corgi, chân ngắn giống Trần Thính, chắc đã dùng hết sức để nhảy lên bàn trà.

Trần Thính sợ nước trái cây dính trên sô pha, vội vàng đứng lên.

Nguyễn Tâm giận bay màu, chọc chọc đầu nó, rồi vội vàng mang Trần Thính lên tầng thay quần áo: “Ướt hết rồi, con mau đi thay đi, quần áo thằng nhóc nhà dì chắc con mặc vừa, để dì tìm cho con.”

Vào phòng, Nguyễn Tâm nhìn thấy phòng tắm, lại bảo Trần Thính vào tắm nước nóng.

Trần Thính vốn định nói lau qua là tốt rồi, nhưng thấy ánh mắt áy náy của trưởng bối, đành phải ngoan ngoãn đáp ứng.

“Dì Nguyễn, cháu tự xả nước ấm được mà.” Trần Thính khuyên can mãi, đem người khuyên đi ra ngoài, lúc này mới cầm lấy quần áo tiến tới phòng tắm. Nước trái cây trên người dính dính, thật sự không dễ chịu.

Tắm rửa xong, Trần Thính cầm áo phông đặt bên cạnh mặc vào. Nhưng mà mặc vào lại nảy ra vấn đề — Con trai dì Nguyễn thật sự nhỏ hơn cậu hả?

Cái áo này còn lớn hơn cậu một size đấy! Áo phông dài đến bắp đùi rồi!!!!

Còn quần trong, tuy rằng dì Nguyễn cẩn thận lấy quần mới, nhưng là cũng quá…..

Trần Thính kiên quyết sẽ không thừa nhận mình bé, trái lại cầm lấy quần thể thao rộng rãi, cảm thấy chầm cảm. Quần của mình ướt rồi, không thể mặc lại, nhưng cái quần này…. sẽ không bị tụt đâu nhỉ?

Nếu có thắt lưng thì tốt rồi, Trần Thính nghĩ như vậy, cầm quần từ phòng tắm đi ra.

Cậu định đổi một cái quần khác, nhưng đây là phòng ngủ của người ta, cậu không thể trực tiếp đến tủ quần áo tìm, chẳng lẽ phải đi tìm dì Nguyễn?

“Cạch.” Cửa thình lình mở ra.

Trần Thính hoảng sợ, tưởng dì Nguyễn đi vào, trong nháy mắt bất động, không kịp chạy. Trong giây phút ấy, não cậu chợt chết lâm sàng, cho đến khi một khuôn mặt xa lạ lại có vài phần quen thuộc lọt vào mắt cậu, đôi mày cau lại, thanh âm trầm thấp làm cậu phục hồi tinh thần.

“Cậu là…..”

“Tôi là Trần Thính! Cậu có thể gọi tôi là Thính Thính!” Trần Thính lúc này như bị gõ mạnh một cái, bởi vì cậu bỗng nhớ tới, bản thân không chỉ mặc áo người khác mà còn không có mặc quần.

Người trước mặt này, hẳn là cái “người khác” đó.

———

Tác giả có lời muốn nói:

Nghiêu ca: Rất bất ngờ, mời tiếp tục.

———-

[1] Đoạn này trong QT là “Ai, này viên cuốn tâm cải trắng cũng không biết khi nào mới có thể bị heo củng…… Không đúng, là đi củng heo.”:)) Không hiểu lắm củng heo là gì nên mạn phép chém nghen mọi người. (Ling_)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi