THỔ HÀO, CHÚNG TA LÀM BẰNG HỮU CÓ ĐƯỢC HAY KHÔNG?

============= tôi là phân cách tuyến nhớ lại =============

Thời điểm Lý Chí học đại học, lòng tự trọng tuy rằng rất mãnh liệt, bất quá đều bị hắn thật cẩn thận chôn sâu trong nội tâm. Hắn là sinh viên duy nhất trong thôn, cha mẹ ròng rã sắp xếp 10 bàn tiệc rượu, đem nam nữ già trẻ tất cả trong làng đều mới tới đây. Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn là kiêu ngạo của thôn, từ khi đó Lý Chí liền thề, mặc kệ khó khăn như thế nào đi nữa, cũng không muốn để cho cha mẹ thất vọng.

Chi tiêu cuộc sống thành phố không thể nào so sánh với trong thôn nhỏ, chỉ là đồ dùng mua hằng ngày trong nhà đã tốn hơn vài lần. Lý Chí một bên đọc sách, một bên làm thêm, còn gây sức ép nhàn rỗi theo đuổi được một người bạn gái. Tuy rằng mời bạn gái đi ăn cũng có thể ăn mất hơn nửa tháng tiền lương của hắn, nhưng mà Lý Chí trong lòng vẫn là luôn rất tự hào. Hắn nghĩ, sau khi tốt nghiệp ở tại vùng ngoại thành thành phố mua một căn phòng ở, chờ bạn gái của mình là Lâm Lị Lị đều có công tác ổn định rồi liền đưa cha mẹ tới nơi này dưỡng lão.

Gặp gỡ Nghiêm Mộ Thanh là một điều ngoài ý muốn.

Lý Chí làm công ở một tiệm cơm tây bên ngoài trường học, liên tiếp mấy ngày làm công học tập không gián đoạn khiến cho Lý Chí có chút cạn kiệt, bởi vì đầu choáng váng, cước bộ lảo đảo, đá vào một góc bàn của nhà ăn, cái bàn lật ngược 45 độ lại, đồ ăn tinh mĩ trơn bóng bị rơi xuống dưới nát thành một mảnh.

Xong rồi, Lý Chí nhìn những mảnh nhỏ trước mắt, trong đầu trống rỗng.

Ông chủ tiệm ăn cũng mặc kệ vị sinh viên này mơ màng hay không mơ màng, hé ra khuôn mặt xanh mét, bắt Lý Chí phải bồi thường.

Lý Chí làm sao bồi thường được một bàn đồ ăn bốn món sa hoa, Lý Chí cảm thấy được cho dù có đem bán bản thân cũng không đền bù nổi.

Ngay tại thời điểm Lý Chí nắm chặt quần áo của chính mình, cúi đầu thừa nhận tức giận của ông chủ tiệm ăn, một thanh âm trong trẻo của thiếu niên vang lên: “Ông chủ, chỗ này bao nhiêu, để tôi trả hộ cho cậu ta đi.”

Ông chủ tiệm ăn vẻ mặt hồ nghi nhìn Lý Chí keo kiệt, lại đánh giá đánh giá Nghiêm Mộ Thanh một thân hàng hiệu, hoài nghi mở miệng hỏi: “Cậu bằng cái gì mà giúp cậu ta trả tiền a, cậu có biết chỗ này là bao nhiêu tiền không?”

Nghiêm Mộ Thanh lấy ra ví tiền, đem những tờ giấy đỏ bên trong tất cả đều nhét vào trong tay của ông chủ, nói: “Cậu ta là bạn học của tôi, trên người tôi chỉ có từng đó tiền mặt, ông xem có đủ hay không.”

Ông chủ tiệm ăn đếm đếm tiền trên tay, bĩu môi, thả bọn họ đi.

Trên đường quay trở về trường học, Lý Chí cúi đầu nghẹn cả nửa ngày, nghẹn ra một câu: “Cảm ơn.”

Nghiêm Mộ Thanh quay đầu lại, vẻ mặt ôn hòa tươi cười nói: “Không cần phải cảm ơn gì cả, đều là bạn học mà.”

Lý Chí có điểm kinh ngạc, tên của Nghiêm Mộ Thanh hắn đã từng nghe qua, là một kẻ có tiền nổi tiếng trong trường, phú nhị đại (con nhà giàu có), còn không hề khoe khoang. Thời điểm đi học luôn đứng thứ hai, bên người chật ních muội tử (em gái, con gái). Lý Chí kinh ngạc chính là bởi vì một kẻ có tiền như vậy, cư nhiên lại nhớ rõ chính mình.

Lý Chí gò má hơi hơi đỏ, ngượng ngùng nói: “Tôi sẽ trả lại cho cậu.”

“Mộ Thanh ~”

Xa xa có một giọng nữ dễ nghe kêu tên của Nghiêm Mộ Thanh, Nghiêm Mộ Thanh vẫn đối với Lý Chí cười nói: “Đều là bạn học, không cần khách khí như vậy.” Liền khua khua tay, hướng tới phía nguồn âm thanh kia rồi rời đi.

Lý Chí: “…”

Hắn vừa rồi liếc nhìn tới mấy tờ giấy đỏ mà Nghiêm Mộ Thanh lấy ra, ít nhất cũng phải một ngàn đi…

Đối với Lý Chí mà nói, một ngàn là một số tiền không hề nhỏ.

Không cần khách khí như vậy…

Không cần khách khí như vậy…

Không cần khách khí như vậy…

Lý Chí hít một hơi thật sâu: “F*ck, thổ hào (người giàu có) a!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi