THỔ HÀO, CHÚNG TA LÀM BẰNG HỮU CÓ ĐƯỢC HAY KHÔNG?

Lại một năm lễ Trung thu tới, mọi người trong công ty hoàn toàn không đặt tâm tư lên trên công việc, tất cả đều ôm bánh Trung thu do công ty phát cho, ánh mắt mơ hồ chờ thời gian tan tầm tiến tới.

Thời gian chạng vạng, Lý Chí nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc của Nghiêm Mộ Thanh: “Nghiêm tổng, tất cả mọi người đi rồi, tôi cũng đi trước, tạm biệt.”

“Ừ.” Nhận được tín hiệu của nam nhân, Nghiêm Mộ Thanh sửa sang lại một chút bàn làm việc, cầm lấy áo khoác của chính mình, hướng bên ngoài đi ra.

Trở lại tắt đèn trong văn phòng, khóe mắt lơ đãng đảo qua cây xương rồng mà người yêu cố ý đặt bên cạnh máy tính, Nghiêm Mộ Thanh trong con ngươi lướt qua ý cười, xoay người ấn nút thang máy.

Thời điểm đi tới tầng hầm đỗ xe, nam nhân nói rằng đã rời đi chính là tựa vào trên xe của Nghiêm Mộ Thanh, trong tay tùy tiện lật quyền tạp chí đủ loại màu sắc một cách phiền chán. Nghiêm Mộ Thanh ấn xuống nút mở khóa, thân xe phát ra một âm thanh kêu to, nam nhân thu hồi lại tạp chí trên tay, cười nhìn chăm chú người mới tới.

Mà mắt phượng bị đồng sự đánh giá là như mắt cá chết, bên trong tràn ngập ý cười.

Nam nhân tùy ý ngồi vào ghế lái, Nghiêm Mộ Thanh đeo xong dây thắt an toàn, liếc mắt một cái nhìn tạp chí trên tay nam nhân.

“Anh nghĩ muốn mua xe?”

Lý Chí đem tạp chí thuận tay ném một cái, “Còn đang xem đã. Anh vài năm nay tiết kiệm được chút tiền, nghĩ muốn mua một chiếc có giá cả tầm tầm không cao lắm.”

Nghiêm Mộ Thanh hạ mi mắt: “Phòng ở còn đang thế chấp, lại mua thêm xe, anh chịu nổi không?”

Lý Chí cầm lấy vô lăng thật chặt: “Không có việc gì đâu, anh cũng không phải mua loại quá đắt tiền.”

Nghiêm Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh đèn nê ông của thành phố từ trong đáy mắt y hiện lên rõ ràng, “Em có xe.”

“A?” Lý Chí không kịp phản ứng lại.

“Em có xe, hai chúng ta… dùng xe của em là được.”

Không dám quay đầu nhìn biểu tình của nam nhân, nửa ngày cũng không nghe thấy lời đáp lại, Nghiêm Mộ Thanh nhẹ giọng nói: “Lý Chí, em biết anh là nam nhân, em cũng vậy. Anh không nghĩ bị em xem thường, em cũng không muốn dựa vào anh… Anh không cần khiến cho mình có áp lực quá lớn, chúng ta hai người dùng một chiếc xe là đủ rồi…”

Lý Chí không chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm vào dòng xe cộ: “Em là đang nói… của em chính là của anh?”

“Ừ.” Nghĩ tới nam nhân sẽ không được tự nhiên một chút, không ngờ y thế nhưng lại thành thực thừa nhận, “Hoặc là để cho em gánh vác một phần thế chấp phòng ở, hoặc là… anh dùng xe của em.” Nghiêm Mộ Thanh vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, “Em không phải là đại thiếu gia tiêu tiền như nước, chúng ta ở cùng một chỗ, cho nên phải cùng nhau gánh vác tài chính.”

Lý Chí nhìn thấy bên ai của nam nhân lại bắt đầu phiếm hồng, biết y thừa nhận như vậy, rõ ràng là sợ làm bị thương lòng tự trọng của mình. Ánh mắt của hắn như trước không chuyển nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước, lại nhịn không được nở một nụ cười sáng lạn.

Nghiêm Mộ Thanh a Nghiêm Mộ Thanh, tức phụ nhi của hắn như thế, làm sao lại không khiến người ta yêu thương a.

Nhận thấy Lý Chí đang cười, trong tiếng cười của nam nhân mang theo cảm xúc không rõ có phản đối hay không, đối phương lại vẫn không có đáp lại chính mình, Nghiêm Mộ Thanh nhịn không được liền tò mò quay sang nhìn. Còn chưa có thấy rõ ràng khuôn mặt của nam nhân, đã bị mạnh mẽ kéo qua, môi bị đối phương gặm cắm. Nghiêm Mộ Thanh chỉ có thể thông qua lúc đôi môi có kẽ hở, nói ra một câu: “Ngô, nhìn đường…”

Lý Chí buông y ra, nở một nụ cười vô lại, Nghiêm Mộ Thanh mới phát hiện ra xe đã dừng lại ở trước cửa một trung tâm rửa xe. Bên ngoài, một gã nhân viên công tác vừa lúc nhìn vào cửa kính xe.

Lý Chí dám khẳng định Nghiêm Mộ Thanh toàn thân cao thấp đều đỏ bừng, hắn cười khẽ tiến tới bên tai của nam nhân: “Rửa xe, ngày mai chúng ta đi xem bà bà (mẹ chồng)của em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi