THỔ HÀO, CHÚNG TA LÀM BẰNG HỮU CÓ ĐƯỢC HAY KHÔNG?

Trong quán lẩu sương mù lượn lờ, Lý Chí không khỏi nheo mắt.

An Duy còn đang cầm chén rượu không ngừng chuốc tiểu bối trong công ty, đương nhiên, chính là Lý Chí.

Từ công ty ban đầu chuyển tới công ty mới, vẫn luôn vội vàng đem hình tượng tốt lưu lại trong ấn tượng của lãnh đạo, đảo mắt đã qua nửa tháng, Lý Chí ngay cả cơ hội tiếp xúc với tay cũng không có. Đang nghĩ ngợi sau khi tan tầm đi tới gay bar để tìm tiểu thụ vui vẻ qua một đêm thì An Duy đã cười chạy tới, nói ông chủ mời liên hoan.

Lý Chí vỡ vụn nha ╮(╯▽╰)╭

Cho nên khuôn mặt Poker của Lý Chí so với ngày thường còn âm trầm hơn một chút. An Duy nhận ra liền thức thời, không dám chuốc quá nhiều rượu.

Lý Chí hé ra khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh hỏi An Duy: “Nghiêm tổng không phải nói là mời khách sao, như thế nào khách đều ăn xong rồi mà chủ nhân còn chưa tới?”

An Duy: = 口 = Tiểu tử cậu đúng là can đảm đầy mình a, không kiêng nể gì biểu đạt bất mãn đối với ông chủ như vậy sao.

Lý Chí không có đối với ông chủ bất mãn, Lý Chí chỉ là đang muốn tìm bất mãn mà thôi.

Bữa tiệc rất nhanh liền đi tới kết thúc thì Nghiêm Mộ Thanh mới khoan thai tới trễ, y hướng mọi người xin lỗi, giải thích rằng bản thân cùng với khách hàng đàm phán muộn quá, thời điểm vừa ra ngoài thì đã thấy trăng lên cao mất rồi. Mọi người đối với ông chủ bộ dáng đẹp mắt lại không cao ngạo này thực sự không quá sợ hãi, tranh nhau nói ông chủ tới muộn, phải phạt rượu. Nghiêm Mộ Thanh từ chối, bất quá vẫn là bị chuốc hai chén.

Lý Chí ngã nhoài vào một bên, một tay chống đầu, tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn say, hắn chẳng qua chỉ là lười ứng phó với trường hợp này cho nên giả vờ mà thôi. Bất quá tránh không được nhiệt khí đang xông lên đầu, bắt đầu đánh giá Nghiêm Mộ Thanh ở trước mặt.

… Này cánh tay cùng đôi chân thẳng tắp, thoạt nhìn, thực mỹ vị a.

Nhịn không được liếm liếm môi, trong nháy mắt đã quên đi thân phận của người trước mắt.

…….

Thời điểm bữa tiệc chấm dứt, tất cả mọi người đều tự dẹp đường hồi phủ, An Duy vốn thấy Lý Chí say không nhẹ, nghĩ muốn đem hắn mang về nhà. Bất đắc dĩ Trần tỷ lại say khướt, An Duy chỉ có thể thật có lỗi nhìn nhìn Nghiêm Mộ Thanh liếc mắt một cái, nói: “Nghiêm tổng, ngượng ngùng a, tôi trước đem Trần tỷ đem về nhà, sau đó sẽ tới đón Tiểu Lý.”

Nghiêm Mộ Thanh chỉ uống hai chén rượu, hoàn toàn không có men say, y nhìn Lý Chí lại nhìn Trần tỷ đang nổi điên, bất đắc dĩ phất phất tay nói, “An ca, anh trước đem Trần tỷ bọn họ trở về đi, tôi đưa Lý Chí về là được rồi. Anh cũng uống rượu, điều khiển cẩn thận một chút.”

An Duy vì thế kéo Trần tỷ đi rồi.

Lý Chí vẫn còn duy trì bộ dáng một tay chống đỡ đầu, nhìn thấy Nghiêm Mộ Thanh đi tới trước mặt: “Lý Chí?”

“Còn có thể đi được không?”

Lý Chí vốn định nói rằng hắn không có say, thế nhưng mà bản thân mình thì ngồi, Nghiêm Mộ Thanh đứng ở trước mặt của mình, trong tầm nhìn chính là vòng eo xinh đẹp của Nghiêm Mộ Thanh.

Không tự giác nuốt nuốt nước miếng, đồng học Lý Chí muốn tìm bất mãn, không có tiết tháo nổi lên ý đồ với bạn học cùng đại học của mình, ông chủ trả tiền lương hiện tại cho mình.

Nghiêm Mộ Thanh mắt thấy Lý Chí bộ dáng thần chí không rõ ràng, hai gò má phiếm hồng, vừa thấy chính là đã say không nhẹ. Y thở dài, đi qua, nâng Lý Chí dậy, hướng gara ngầm đi tới.

Lý Chí mặc kệ, đem tất cả sức nặng của bản thân đặt ở trên vai của Nghiêm Mộ Thanh, ánh mắt không tự giác ngắm cổ của Nghiêm Mộ Thanh.

Chậc, tiểu tử này làn da rất tốt, còn hầu kết đâu. Nếu để lại dấu hôn trên đó thì nhất định sẽ tuyệt lắm, nhất là ở phía trên hầu kết kia, hắc hắc hắc hắc.

Ách, Lý Chí có thể có chút say.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi