THỔ HÀO, CHÚNG TA LÀM BẰNG HỮU CÓ ĐƯỢC HAY KHÔNG?

Lý Chí trừng một đôi mắt cá chết nhìn Nghiêm Mộ Thanh, thấy hắn, những lí do thoái thác mà y đã chuẩn bị tốt đều không thể nào nói nên lời.

Nghiêm Mộ Thanh cuối cùng chỉ nói một câu vô nghĩa: “Cậu đã trông thấy Lị Lị?”

Lý Chí trừng một đôi mắt cá chết, biểu đạt đầy đủ bất mãn của bản thân đối với câu nói vô nghĩa này.

Nghiêm Mộ Thanh xấu hổ ho khan hai tiếng, ý đồ giải thích: “Tôi cùng Lị Lị chia tay, chỉ là cô ấy… cô ấy không thể nào chấp nhận được sự thật…”

Lý Chí đi ra cửa phòng, lật tay đóng cửa lại, lối nhỏ hành lang chật hẹp khiến cho Nghiêm Mộ Thanh cảm giác được áp bách tới từ nam nhân.

Không khỏi nghĩ tới sự việc khó nói trải qua ngày hôm qua, Nghiêm Mộ Thanh quyết định tốc chiến tốc thắng: “Tôi chỉ là tới để nói cho cậu một tiếng, chuyện tình thời đại học là tôi không đúng. Tôi… hi vọng mọi người về sau còn có thể làm bằng hữu. Cậu thân thể không khỏe, cậu trước hết nghỉ ngơi đi, nếu không có chuyển biến tốt thì ngày mai có thể không cần đi làm. Tôi đi về trước.”

Nói xong, nam nhân vẫn còn duy trì biểu tình mắt cá chết. Nghiêm Mộ Thanh thở dài xoay người chuẩn bị rời đi, thình lình cổ tay bị nam nhân mạnh mẽ bắt lấy, giật lui về sau, khiến cho Nghiêm Mộ Thanh đầu váng mắt hoa lưng đập vào trên tường.

Phản ứng đầu tiên chính là nam nhân nhịn không được muốn đánh mình. Nghiêm Mộ Thanh từ từ nhắm lại hai mắt, không cảm giác được đau đớn, lại cảm giác được rõ ràng hơi thở thuộc về nam nhân đang cách mình rất gần. Mở to mắt liền thấy nam nhân đang đem bản thân áp bách ở giữa hai tay, không hề trừng mắt cá chết, chỉ là ánh mắt xơ xác tiêu điều. Nghiêm Mộ Thanh theo phản xạ run lên một chút, nghĩ tới chiếc giường đơn sau cánh cửa kia trong buổi ngày hôm qua, cũng là bị nam nhân như vậy áp chế, một chút đường phản kháng cũng không có

Lý Chí nhìn nam nhân bị bản thân áp chế, ngũ quanh xinh đẹp, làn da nhẵn nhịu… Chậc, thiếu gia nhà có liền ngay cả làn da cũng đều được bảo dưỡng tốt như vậy. Trên tây trang của nam nhân còn dính một tầng mưa bụi tinh tế, thấy Lý Chí không khỏi liền dâng lên một cảm giác bất thường.

Cảm xúc áp lực tối tăm nửa ngày, hơn nữa tình dục không thể không chế.

Thượng y, dã thú trong lòng của Lý Chí rít gào, làm cho vị đại thiếu gia nhà có tiền này biết được sự lợi hại của kẻ nông thôn hắn đây. Thượng y, ngay tại trên hành lang tùy thời đều có thể có người đi qua. Ở ngay tại bên ngoài mưa đang bay, còn có trong hành lang kiểu cũ thỉnh thoảng sẽ có người qua lại, thao Nghiêm Mộ Thanh không ai có thể bì nổi này.

Vì thế hắn nở nụ cười, hắn tiến tới bên tai của Nghiêm Mộ Thanh thấp giọng nói: “Nghiêm tổng nói đùa, tôi đương nhiên là tin tưởng ngài. Vừa mới bị tôi sáp qua, như thế nào còn có tinh lực để phân ra cho Lâm Lị Lị đâu.”

Nghiêm Mộ Thanh mở to hai mắt, không thể tin nhìn Lý Chí, “Cậu…”

Lý Chí chọn mi, “Tôi làm sao vậy. Nói cho cậu biết, Nghiêm Mộ Thanh, lão tử chính là gay. Lại nói tiếp còn phải cảm ơn cậu, nếu không phải cậu đoạt đi Lâm Lị Lị, tôi phỏng chừng cả đời cũng sẽ không phát hiện ra mình cư nhiên đối với nam nhân có hứng thú.” Nói xong ở trong ánh mắt không thể tin tưởng được của nam nhân, thong dong kéo xuống khóa kéo của mình, lui người tiến vào trong hai chân của Nghiêm Mộ Thanh, nhẹ nhàng chơi đùa tính khí của nam nhân.

Nghiêm Mộ Thanh vẫn còn đang đắm chìm ở trong lời nói mang tính chất nổ mạnh vừa rồi của Lý Chí. Lý Chí đem quần tây trang của y cởi xuống, hai tay cách quần lót mà ma sát hình dạng tính khí của y, y mới nghẹn ra ba chữ: “Cậu đùa giỡn tôi?”

Lý Chí cười nhạo một tiếng: “Nghiêm tổng, tôi chẳng những đùa giỡn cậu, lão tử hôm nay còn muốn thượng cậu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi