THỎ HOA ĐÀO

Edit: Song

Beta: Yam

Đương nhiên Nhạc Quỳnh Quỳnh lập tức đi tìm chị em tốt Doãn Tiểu Thiền để khóc lóc, hai người gọi video.

Vừa mở ra là khuôn mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh khóc lớn, ồn ào nói: “Mình chia tay rồi.”

Doãn Tiểu Thiền biết hai người họ đột nhiên chia tay, rất kinh ngạc, hỏi: “Chia tay thật à?”

Dù sao trước kia cũng từng giận dỗi đòi chia tay.

Nhạc Quỳnh Quỳnh nước mắt lưng tròng, gật đầu: “Mình chịu đựng cậu ta rất lâu rồi, cậu ta còn cho rằng mình ngốc. Rõ ràng nhỏ hơn mình vài tuổi, lại luôn dùng thái độ nghiên cứu cẩn thận nhìn mình, thật sự tưởng mình không nhận ra được gì sao. Bố cậu ta cũng thật đáng ghét, cảm thấy mình không xứng với con trai ông ta, nhà bọn họ làm tiệc sinh nhật không mời mình, làm như mình không xứng để ra mặt lắm ấy. Mình sắp bị làm tức chết rồi, dựa vào cái gì chứ? Mình lại không muốn vội vàng để bị coi thường…”

“Ầy.” Doãn Tiểu Thiền nói: “Là cậu không phân tích rất rõ ràng à?”

Chuyện yêu đương thế này luôn là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.

Là chị em tốt, trước giờ cô ấy đều nói thẳng, giọng điệu rất chị lớn: “Cậu biết mình phiền nhất điều gì đấy, cậu đừng oán giận với mình một trận, sau này lại quay đầu làm lành với cậu ta đấy.”

“Chết tiệt, mình là kiểu người rẻ tiền vậy sao?” Nhạc Quỳnh Quỳnh nổi nóng nói: “Có lần nào không phải mình nói chia tay là chia tay luôn, cậu thấy mình yêu lại người cũ bao giờ chưa?”

Doãn Tiểu Thiền đang hút thuốc lá điện tử.

Cô ấy cười lạnh một tiếng, nhả ra một hơi khói trắng mỏng, nói: “ Lần này không chắc chắn.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh lập tức nghẹn họng, cô nghẹn một hồi lâu, mới yếu ớt khẽ nói: “Cho nên mình mới ngay lập tức nói với cậu, mình rất sợ bản thân hối hận.”

“Kỳ thực vấn đề giữa mình và cún con nhiều lắm… Cậu nói xem, cậu ta lừa mình hết lần này đến lần khác, đã bao lần rồi, mình cảm thấy thật sự không nên tha thứ cho cậu ta nữa.”

Doãn Tiểu Thiền: “Mình thấy cậu cả ngày cười hì hì, còn tưởng cậu không có chuyện gì phiền lòng chứ.”

“Làm sao có thể chứ? … Kể từ sau khi biết được gia cảnh nhà cậu ấy, mặc dù mình giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì, cả ngày tự nói với chính mình rằng mình xứng với cậu ấy, nhưng trong mắt người đời thì là không môn đăng hộ đối. Những bài viết trên mạng mình đều đọc rồi, đều nói mình trèo cao, còn thất vọng với phẩm vị của Ninh Tây Cố, nói như mình rất low vậy…”

“Không phải những người đó cũng ở sau lưng cười nhạo mình gặp vận may cứt chó, lại có thể hẹn hò với tiểu thiếu gia nhà họ Ninh sao? Còn có người hỏi mình muốn phương thức liên lạc, đừng tưởng mình không biết là muốn lén đào góc tường.”

“Haiz, mình cảm thấy mình với cậu ấy là bình đẳng.”

“Nhưng xã hội chính là như vậy, dùng tiền bạc và xuất thân để chia ra một đống cấp bậc. Mình vẫn cảm thấy bản thân rất ưu tú, dựa vào cái gì mà trong mắt bọn họ mình lại không xứng cơ chứ?”

Doãn Tiểu Thiền kiên định nói: “Chị em, ở điểm này cậu không cần hoài nghi bản thân, cậu đúng là rất ưu tú. Có mấy cô gái có thể tự khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng ở tuổi này, hàng năm thu nhập nghìn vạn giống cậu cơ chứ?”

Điều khiến Nhạc Quỳnh Quỳnh khổ sở nhất không phải là sự khinh thường của bố Ninh Tây Cố, mà là sự xem thường từ Ninh Tây Cố. Trong phút chốc khiến tất cả những khó chịu tích lũy lâu dài trong lòng mà cô luôn xem như không thấy toàn bộ bùng nổ, giống như xâu chuỗi tất cả mọi chứng cứ chỉ trong một lượt, chứng minh sự miệt thị của Ninh Tây Cố với cô.

Một cuộc tình không thể nào ổn định trong tình huống có một bên nào đó từ trên cao nhìn xuống.

Nhạc Quỳnh Quỳnh khóc xong rồi, vẫn còn muốn khóc, cô đổ người trên giường, không muốn làm gì cả.

Cô nghĩ đến Ninh Tây Cố đứng ngoài cửa mà cô nhìn qua mắt mèo vừa nãy, Ninh Tây Cố chờ mười mấy phút, lại ôm quần áo đi.

Vốn dĩ Nhạc Quỳnh Quỳnh không muốn khóc, nhìn thấy cậu thật sự đi rồi, đột nhiên khóc nấc lên.

Vừa tức giận vừa buồn khổ, cô cảm thấy bản thân cứ khóc như một đứa ngốc. Cô thật sự không muốn mất mặt như vậy, nhưng cô không ngăn được nước mắt của mình.

Cứ đi như vậy?

Không thể nói lời xin lỗi chân thành hơn một chút sao? Mới vài câu khô khan như vậy là coi như xong rồi? Toàn bộ đều là cô đang khóc, hoặc là cô sắp khóc, nhìn Ninh Tây Cố có vẻ rất bình tĩnh, cũng không thấy cậu muốn khóc, cũng không thấy cậu hoang mang bao nhiêu.

Mặc dù cô sẽ không tin tưởng nữa, nhưng không thể lừa gạt cô thêm mấy câu sao? Thậm chí lừa dối cũng không muốn, rõ ràng cô không quan trọng một chút nào. Nhạc Quỳnh Quỳnh làm bộ nghĩ ngợi.

Cô luôn khát vọng một mối tình lãng mạn giống như trong phim thần tượng.

Khởi đầu của bọn họ không tính là đạt chuẩn, giữa đường còn được coi là phim hài nhẹ nhàng, hiện tại gần đến khúc nhạc cuối phim, cảm thấy vô cùng tồi tệ, tình tiết chia tay oanh oanh liệt liệt kéo tới kéo lui kia đâu? Cứ kết thúc như vậy?

Nói thích cô? Mới đợi mười mấy phút đã đi rồi?

Ít nhất cũng phải đợi một đêm chứ!

Nhạc Quỳnh Quỳnh khóc rồi ngừng, ngừng rồi lại khóc, khóc cho đến khi ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai thức dậy, mắt cô sưng không tưởng nổi, điên cuồng dùng khăn nóng đắp lên mắt để cấp cứu. Cô không muốn xin nghỉ phép với công ty, đáy lòng cô dâng lên tâm lý nghịch phản, càng vào thời điểm như thế này cô càng muốn sĩ diện.

Không biết vì cái gì, lần này cô vô cùng để ý thể diện.

Lần trước chia tay với Cừu Tuấn chỉ khóc hai ngày, vừa vặn khi ấy là mùa ế hàng, công ty không có công việc, thế là cô cho bản thân hai ngày nghỉ, chỉ đi uống rượu và khóc.

Nhưng lần này không được, vốn dĩ mỗi một người nhà họ Ninh đều xem thường cô, cũng không chỉ có bọn họ, còn có rất nhiều người đang xem trò vui. Nếu biết được cô khóc thành dạng này thì thật giống như cô bị đá, giống như cô vô cùng luyến tiếc, hôm qua chỉ biết đau buồn vì chia tay.

Hiện tại cái đầu nhỏ của Nhạc Quỳnh Quỳnh có thể xử lý công việc rồi, cô nghĩ đến khi tuyên bố chia tay, trong vòng bạn bè sẽ có những chị em plastic vui sướng mở Champagne sau lưng thì cảm thấy tức giận.

Cũng đã chia tay rồi.

Dáng vẻ vẫn phải xinh đẹp, không thể không có thể diện.

Cho dù có người không tin, cô cũng phải kiên trì, là cô đề nghị chia tay, là cô đá tiểu thiếu gia Ninh Tây Cố!

Nhạc Quỳnh Quỳnh tốn hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng khiến đôi mắt miễn cưỡng có thể đi gặp người, sau khi trang điểm và đeo một cặp kính không độ, hẳn là đã dễ nhìn hơn nhiều rồi.

Cô thích trang điểm, cũng thích dùng trang điểm để biểu đạt tâm trạng của bản thân. Nhưng makeup hôm nay cô không quay video, chỉ là đơn thuần muốn trang điểm vì bản thân. Cô trang điểm hơi đậm, chọn một chiếc váy đen của Hepburn, một đôi cao gót nhọn cao 8cm, ăn mặc rạng rỡ tươi đẹp đi tới công ty.

Sau đó bận rộn cả một ngày, thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt.

Nhạc Quỳnh Quỳnh ở công ty đến hơn chín giờ, chờ nhân viên trong công ty đều đi cả rồi cô mới về nhà.

Cô nghi thần nghi quỷ nghĩ, Ninh Tây Cố nhất định sẽ không bỏ qua như vậy, chắc chắn sẽ tiếp tục dây dưa, đợi đến lúc cô gặp được Ninh Tây Cố nên mắng chửi cậu ta thế nào đây? Lại nghĩ, lần trước cô đã cảnh cáo Ninh Tây Cố, cậu ta cao ngạo như vậy, nên không thể lại mặt nóng dán mông lạnh nữa nhỉ?

Cô thực sự không rõ tâm lý bản thân đang vướng mắc điều gì.

Cô muốn chia tay.

Nhưng cô vẫn muốn hung ác làm nhục Ninh Tây Cố, nếu không thật sự không đủ hả giận.

Kỳ thật trước kia Ninh Tây Cố không tính là nịnh bợ, chỉ là cũng không thể ngạo mạn, bởi vì mỗi lần cậu thanh cao, cô sẽ nhịn không được mà dày vò cậu. Cho nên cô cũng không xác định Ninh Tây Cố có đến nịnh cô hay không, cô vẫn hy vọng Ninh Tây Cố đến nịnh một chút, nịnh rồi cô mới đánh trả lại.

Thời điểm bước vào thang máy, thậm chí cô còn có mấy phần căng thẳng, nhìn con số thang máy đang tăng lên, lúc thì cảm thấy nhanh, lúc thì cảm thấy chậm.

“Đinh.”

Thang máy đến nơi.

Cô đi về phía cửa nhà mình.

Không có người, không có ai cả, trống rỗng.

Lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh nguội lạnh.

Cô bước vào cửa, ngồi lên ghế sô pha, lấy điện thoại ra lướt danh sách tin nhắn, thậm chí còn xem qua tin nhắn trong thùng rác, cũng xem thử hòm thư điện tử của mình.

Hoàn toàn không có tin nhắn từ Ninh Tây Cố.

“Tên khốn…” Nhạc Quỳnh Quỳnh thầm mắng một câu, cô hít mũi, lại muốn khóc rồi.

Haiz, hôm nay cô trang điểm đẹp thế này, không thể khóc được.

Cô dứt khoát chia tay, Ninh Tây Cố cũng dứt khoát đoạn tuyệt.

Sao lại như vậy chứ? Nhạc Quỳnh Quỳnh thật sự nghĩ không thông, rõ ràng cô cảm thấy Ninh Tây Cố rất thích cô. Tên lừa đảo, thật là một tên lừa đảo, còn nói cái gì mà vì cô đoạn tuyệt với gia đình, chắc đều là lừa cô hết nhỉ. Cậu chỉ là cãi nhau với người nhà vì bất mãn mà thôi, giả dụ thật sự là vì cô, đã thích nhiều như vậy rồi, sao có thể cứ thế từ bỏ cô.

Ngay cả đấu tranh cũng không thèm?

Coi cô là gì? Trong mắt Ninh Tây Cố cô chính là cô gái dễ dàng có được phải không? Hiện tại đã phát sinh quan hệ với cô, cho nên dù chia tay cũng không tổn thất gì đúng không?

Cậu ta đang ở đâu?  Đã về nhà tiếp tục làm tiểu thiếu gia của cậu ta sao?

Ồ, đúng lúc.

Thứ phiền toái như cô cũng tự mình nói chia tay rồi, có lẽ cậu ta sẽ tìm bạch phú mỹ môn đăng hộ đối rồi kết hôn.

Nhạc Quỳnh Quỳnh nằm ngửa trên sô pha nửa giờ đồng hồ, lặng lẽ rơi nước mắt.

Sau đó lấy điện thoại ra, hai mắt đẫm lệ mông lung đăng bài Weibo, không có ảnh đăng kèm, chỉ một dòng chữ: [Tôi chia tay rồi]

Đăng xong.

Suy nghĩ lại.

Chỉnh sửa Weibo.

Thêm một dấu chấm, đổi thành [Tôi chia tay rồi.]

Lại suy nghĩ lại.

Lại đổi thành: [Tôi đá Ninh Tây Cố rồi. Tôi chia tay rồi.]

Bài Weibo này trong nháy mắt có một lượng lớn bình luận.

Nhạc Quỳnh Quỳnh lười không muốn xem.

Lại nằm thêm mười mấy phút.

Nhạc Quỳnh Quỳnh nhớ tới một chuyện, hình như cô vẫn chưa block Weibo của Ninh Tây Cố. Quên mất, số điện thoại và weixin cô đều block rồi. Nhưng cho dù bị block rồi cũng không biết dùng số mới tìm cô sao?

Nhạc Quỳnh Quỳnh mở Weibo của Ninh Tây Cố.

Lơ đãng nhìn thoáng qua, bài mới nhất chính là share bài chia tay của cô.

Nhạc Quỳnh Quỳnh lập tức thanh tỉnh.

Ninh Tây Cố chỉ viết tám chữ đơn giản: [Không chia tay, tôi vẫn chưa chấp nhận]

Vãi! Hóa ra Ninh Tây Cố vẫn còn sống! Nhạc Quỳnh Quỳnh ngồi dậy, trong phút chốc càng tức giận.

Đây là có ý gì? Còn nói không chấp nhận, lại không đến tìm cô, rốt cuộc là muốn chia tay hay không! Người này bây giờ đang ở đâu? Đang làm gì? Lẽ nào về nhà tìm bố như đứa bé đang đùa nghịch bị chơi xấu sao?

Nhạc Quỳnh Quỳnh block Weibo của cậu trong cơn tức giận.

Mẹ nó, mất tích thì thôi đi, còn có kiểu thái độ này. Cái gì gọi là không chia tay không chấp nhận, chia tay hay không không phải do cậu quyết định! Cô vốn còn đang ảo tưởng Ninh Tây Cố quay lại nịnh cô, bây giờ không muốn một chút nào nữa, vẫn là mau chia tay đi.

Bài Weibo này vừa đăng, rất nhiều người đến tìm cô.

Nhạc Quỳnh Quỳnh không trả lời một người nào trong đám không quen thuộc kia.

Cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cơ thể quả thực không có tiền đồ, vừa nằm xuống cô đã chìm vào giấc ngủ, lại còn ngủ vô cùng ngon.

Ngày hôm sau cô tức đến mức thức dậy vô cùng sớm.

Lo nghĩ đến tỉnh.

Cô cảm thấy hôm nay đến công ty sẽ nhận được rất nhiều ánh mắt khác thường, thế là dành gần hai tiếng đồng hồ trang điểm vô cùng tinh xảo. Nếu như trang điểm đậm thì càng che càng lộ, không bằng trang điểm kiểu thanh thuần đi.

Nhạc Quỳnh Quỳnh đến tòa nhà công ty, cô luôn cảm thấy người khác đang nhìn mình, làm cô ngẩng đầu ưỡn ngực. Cô cảm thấy bản thân đứng vô cùng thẳng, giống như một chị gái tiếp tân vậy.

Cô đi vào thang máy, gẩy gẩy tóc.

Khi cửa thang máy sắp khép lại, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc vội vàng đi tới.

Một bàn tay đặt lên cửa thang máy sắp đóng lại. Cảm ứng được còn có người muốn vào, cửa kim loại mở ra lần nữa.

Ninh Tây Cố điềm nhiên như không có việc gì, âu phục giày da bước vào, đứng bên cạnh Nhạc Quỳnh Quỳnh, không nói một lời.

Nhạc Quỳnh Quỳnh: “…. Cậu làm gì? Cậu theo dõi tôi? Cẩn thận tôi báo cảnh sát đó.”

Ninh Tây Cố ấn một tầng khác, nói: “Hôm nay không phải em đến tìm chị. Em đến tìm việc.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi