THỔ LONG TRUYỀN THUYẾT

“Trạch, ngươi biết không? Kỳ thật ta rất lo, lo không biết nên nói sao với ngươi.” Vẻ mặt Nhan Thứ đầy bất an: “Thậm chí ta còn không dám nghĩ tới vận mệnh tương lai của đứa bé trong bụng này nữa.”

Nhìn khuôn mặt kiều diễm bị phủ đầy lo lắng, Tu Trạch cảm thấy rất không quen. Hắn thích nhìn vẻ mặt ngây thơ hoạt bát của Nhan Thứ, chứ không phải đầy mây đen ảm đạm như thế này.

Đối với việc mang thai, Nhan Thứ ngoài có chút cự tuyệt ra hình như còn rất sợ hãi. Mặc dù nam nhân mang thai rất kỳ quái, nhưng Nhan Thứ không phải là nam nhân thuần túy, dù mang hình thái nam nhân, hay tu luyện nghìn năm, cũng không làm mất đi bản năng mềm mại của phụ nữ, cho nên đáng lẽ hắn không bài xích việc mang thai mới đúng. Vậy đến tột cùng là vì sao?

“Nhan, ngươi lo lắng cái gì? Không sao đâu, ta sẽ luôn ở bên ngươi.”

Nhan Thứ vùi đầu vào cổ Tu Trạch, thanh âm có chút rầu rĩ: “Vạn nhất ta làm ngươi mất mặt thì sao? Ta… ta… ngươi là vua của ma giới, nếu xảy ra chuyện kỳ quái, nhất định sẽ làm ngươi mất mặt trước thần dân.”

Tu Trạch nhíu mày: “Sẽ phát sinh cái gì? Nhan, ngươi còn đang dấu giếm ta cái gì sao?”

“Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới?” Nhan Thứ không ngẩng đầu, thanh âm có chút buồn bã: “Ta chỉ là một con giun.”

“Nhan, vấn đề này không phải chúng ta đã từng thảo luận qua rồi sao?” Tu Trạch nâng khuôn mặt của Nhan Thứ lên, không cho hắn tiếp tục làm đà điểu: “Ta nói rồi, mặc kệ ngươi là cái gì, ta cũng yêu ngươi, cho tới bây giờ, ta cũng đâu thèm để ý tới thân phận của ngươi.”

“Ta đáp ứng cả đời này sẽ ở bên ngươi, nhưng chúng ta không có hài tử được không?” Nhan Thứ nhìn Tu Trạch, thần sắc đầy đau đớn đáng thương, lại có cả hoảng sợ bất an.

Mặc dù nghe nói dựng phụ mang thai hỉ nộ vô thường, sợ hãi bất an, nhưng biểu hiện của Nhan Thứ cũng hơi quá mức rồi đi. Chuyện làm tổn thương đến hắn và hài tử, Tu Trạch nhất định không cho phép xảy ra.

“Nhan, hài tử nhất định phải sinh ra, rốt cuộc ngươi đang sợ hãi cái gì?”

Nhan Thứ cắn chặt môi dưới, buông hạ mi mắt, không lên tiếng.

“Nhan…”

Một lúc lâu sau, Nhan Thứ mới nói: “Trạch, ngươi có từng nghĩ tới, con chúng ta sẽ… như thế nào không?”

“Nhất định sẽ là một bảo bối xinh đẹp đáng yêu như Nhan rồi.” Tu Trạch hạnh phúc tươi cười, vươn tay vuốt ve cái bụng của Nhan Thứ: “Ừm, nhất định sẽ là một tiểu ác ma người gặp người thích, chúng ta nhất định sẽ để con chúng ta trưởng thành trong hạnh phúc.”

Nhan Thứ nhìn khuôn mặt đầy chờ mong của Tu Trạch, thật sự có chút không đành lòng đánh vỡ mộng đẹp của hắn, nhưng chuyện mình đang lo lắng, cũng không thể coi như không có việc gì.

“Trạch… chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới, ta chỉ là con giun, ngươi là ma, hai chúng ta là hai loại sinh vật bất đồng…”

“Việc này không phải đã sớm biết rồi sao?” Tu Trạch kỳ quái nhìn về phía Nhan Thứ, nhìn bộ dạng không biết biểu đạt của hắn, còn tưởng hắn đang để ý đến thân phận của hai người, liền an ủi nói: “Mặc dù chúng ta bất đồng, nhưng ngươi nhìn đi, ngoại hình của chúng ta đâu khác nhau.”

“Nhưng mà…” Nhan Thứ nhìn Tu Trạch, không biết nên nói sao mới tốt.

“Được rồi, Nhan, đừng lo lắng nữa, nhìn ánh mắt lo lắng của ngươi, ta đau lòng lắm.”

“Oa…” Nhan Thứ đột nhiên nghẹn ngào một tiếng rồi oa oa khóc: “Ngươi cái gì cũng không biết… Ta sợ lắm, vạn nhất ta sinh ra một quái vật thì sao? Ta là con giun, ngươi là ma, vậy hài tử của chúng ta sẽ như thế nào?”

“Ạch…” Tu Trạch nhất thời không biết phản ứng ra sao.

Nhan Thứ nức nở, chuyển thành khóc lớn: “Ta không muốn con chúng ta lớn lên thành quái thai đâu, vạn nhất… vạn nhất sinh ra là con giun, hoặc là nửa ma nửa yêu, oa oa…” Hắn càng khóc càng to: “Nó nhất định sẽ trách chúng ta, ta không muốn nó có cái đầu Ma tộc các ngươi, nhưng lại là thân thể con giun, hoặc là đầu con giun, ngay cả mặt cũng không có, hoặc là bất nam bất nữ giống ta…”

Tu Trạch đầu đầy hắc tuyến, cứng lưỡi nhìn Nhan Thứ đang khóc lớn.

Nhan Thứ thấy bộ dạng Tu Trạch như bị hù dọa, không khỏi càng thương tâm.

Tu Trạch nhìn kỹ Nhan Thứ, khuôn mặt anh tuấn chậm rãi co quắp, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta thật muốn bổ đầu ngươi ra, xem rốt cuộc bên trong chứa cái gì.”

“Trạch…” Nhan Thứ bị sắc mặt Tu Trạch hù dọa.

Tu Trạch chỉ cảm thấy bất lực, nhìn Nhan Thứ mặt đầy lệ, hắn trừ ra thở dài, thật không biết còn có thể làm gì. Hắn vê vê cái trán, đau đầu nói: “Nhan, ngươi đừng nói với ta, ngươi suốt ngày lo lắng làm phiền ta, chính là vì việc này.”

“Ngươi có ý gì, chuyện này rất trọng yếu đó nha, quan hệ tới mặt mũi của ngươi, tương lai của hài tử đó.” Nhan Thứ tức giận lau nước mắt, cảm thấy bản thân ngày càng như phụ nữ, động tý là rơi nước mắt, hắn cũng khổ sở như thế, vậy mà trông Tu Trạch lại như chẳng thèm quan tâm. “Ta cũng không thèm để ý tới việc mình là nam nhân mà mang thai có bao nhiêu dọa người, nhất tâm suy nghĩ cho ngươi, vậy mà cái vẻ mặt của ngươi là sao, cứ như ta đang vô cớ gây sự vậy.”

“Ôi.” Tu Trạch thở dài một hơi, cảm thấy điều Nhan Thứ lo lắng thật làm cho hắn vừa bực mình vừa buồn cười. Hắn sao lại có thể thua bởi một tiểu ngốc tử thế này cơ chứ? Nhưng mà hắn cam tâm tình nguyện, bởi hắn thích chính là bản tình đơn thuần của Nhan Thứ. Dù Nhan thứ luôn làm hắn dở khóc dở cười, nhưng như thế, hắn lại cảm thấy rất ngọt ngào. Đúng là hắn đã không còn thuốc nào cứu được rồi.



Năm tháng như nước chảy, không gian cũng chậm rãi đổi thay, chỉ có tình yêu của chúng ta là vĩnh viễn không thay đổi.

Tình yêu như một bản đồng thoại vĩnh hằng, bất luận là người hay yêu, là ma hay tiên, cũng không bao giờ trốn thoát khỏi sự trói buộc của tình yêu.

Bởi vì yêu nhau, cho nên dù bị trói buộc vẫn cảm thấy ngọt ngào, bởi vì yêu nhau, cho dù giam cầm, ta cũng thấy hạnh phúc.

Ta vẫn là một tiểu thổ long, vẫn tiếp tục cùng Tu Trạch tạo nên một bản đồng thoại tình yêu, trong cuộc đời vô biên vô hạn của chúng ta, ta nghĩ, hắn sẽ tuân thủ lời thề của hắn, vĩnh viễn yêu ta.

Trước mặt hắn, mặc dù ta vẫn đang tự ti, bởi vì chỉ có tự ti, hắn mới có thể không ngừng an ủi ta, mới có thể nói cho ta nghe, hắn yêu ta nhiều đến mức nào.

Ta từng cho rằng ta không biết chữ tình, không biết ái, không biết thứ trọng yếu nhất mà cả thế giới đang tìm kiếm. Đích xác, không có tình yêu, ta bất quá cũng chỉ là một con thổ long cực kỳ bình thường, dù cho cuối cùng được mang hình dáng con người, ta vẫn không thay đổi được bản tính của vật loại. Nhưng tình yêu làm cho ta hiểu rõ, ta đang sống, ở trong lòng Tu Trạch, ta không phải là loài động vật xấu xí bò trên mặt đất, mà là một con rồng, một con rồng bay lượn phía chân trời xa.

Bởi vì Tu Trạch, tình yêu của ta, nguyện vọng của ta, tất cả đều thành hiện thực.

Tu Trạch, ta đã nói với ngươi chưa, ta yêu ngươi, rất yêu ngươi.

Ta không biết tình yêu này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, chỉ cần một ngày tim ta còn đập, ta sẽ không ngừng… yêu ngươi.

HOÀN

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi