THỔ PHỈ CÔNG LƯỢC

Dưới ánh mắt chăm chú tràn ngập khát vọng đối với 'dùng đại hình' của Ôn đại nhân, Vương Thiên Hổ hữu khí vô lực khai hết tất cả mọi chuyện, kể cả lý do giả mạo Triệu Việt cũng nói ra.

“Trong núi Thương Mang còn có nhiều hơn một nhóm thổ phỉ?” Ôn Liễu Niên nghe vậy hơi nhíu mày.

“Triệu Việt là vài năm trước mới đến núi Thương Mang.” Vương Thiên Hổ nói, “Bang thổ phỉ trong núi Thương Mang không có mấy chục cũng có mười mấy, có người bên ngoài đến cướp đất, không ai nuốt được cơn giận này.”

Vì vậy trong vài năm đầu Triệu Việt chiếm cứ trên Triệu Mộ nhai, cơ hồ cách một khoảng thời gian thì sẽ phát sinh một hồi ác chiến, bất quá sau đó càng lúc càng ít, mãi cho đến tận bây giờ cơ bản đã sóng yên biển lặng —— Không vì cái gì khác, chỉ vì Triệu Việt đánh nhau thực sự hung ác tàn nhẫn, huynh đệ thủ hạ của hắn mỗi một người đều rất là liều mạng, bên cạnh còn có một nam tử áo trắng công phu xuất thần nhập hóa, nghe nói là trại chủ Nhị đương gia. Thổ phỉ trong núi Thương Mang phần lớn là loại côn đồ lưu manh mã tặc ác bá, bình thường lấy mạnh thắng yếu đã quen, hiện tại gặp phải một người so với mình còn cường đại hơn, tất nhiên là muốn thối lui, dù sao cũng không có ai muốn ở trong núi này toi mạng.

Mà đã lùi bước rồi, lại vô duyên vô cớ bị đánh cho sưng mặt sưng mũi, mười người thì có chín người sẽ bực mình, vì vậy lúc đi càn quét ở trong thành liền dùng cờ hiệu của Triệu Việt, mãi cho đến khi cái tên Triệu Việt ở trong thành đã đen đến không thể đen hơn được nữa, thì mới coi như tạm hài lòng.

Nhưng mà dù có như vậy, Triệu Việt tựa hồ cũng không thèm để ý, thậm chí ngay cả rời khỏi Triệu Mộ nhai cũng rất ít, thì đừng nói là đến tính sổ hay làm sáng tỏ. Thủ hạ của hắn – Hơn 100 đệ tử cũng là an phận thủ thường, khiến cho những nhóm thổ phỉ còn lại trong lòng cũng rất là buồn bực, những người này ngày thường rốt cuộc là sống thế nào, chẳng lẽ có thể không ăn không mặc?

“Còn gì nữa không, ngươi biết nhưng không nói?” Ôn Liễu Niên đập mạnh cục gỗ thăng đường, đôi mắt không tự chủ nhìn sang bốn cái ống thẻ 'Nghiêm minh chấp pháp' trên bàn.

Vương Thiên Hổ một chút nghi ngờ cũng không dám, vì mình chỉ cần có một chút giấu diếm không nói thôi, ngay lập tức sẽ bị vị tri phủ đam mê dùng đại hình này đánh chết tại công đường.

Nhưng hắn thật sự cái gì cũng không biết.

Ôn Liễu Niên nhìn sang sư gia.

Mộc Thanh Sơn lời lẽ đanh thép nói, ”Tuyệt đối không thể.”

Ôn Liễu Niên không thể làm gì khác hơn là tiếc nuối thở dài, sau đó nói, “Người đâu!”

Vương Thiên Hổ hai chân căng thẳng, sắp thấy có một dòng nước nóng chảy xuống.

May là nghe được câu tiếp theo không phải 'Dùng đại hình', mà là 'Giam hắn vào đại lao' .

Vương Thiên Hổ cảm thấy vào thời điểm này, có thể bị bắt vào nhà giam cũng coi như là một chuyện may mắn.

Phía Đông đã dần dần lộ ra tia sáng, Mộc Thanh Sơn đem đồ vật trên bàn sửa sang lại, hai người cũng không thấy buồn ngủ, vì vậy liền tiếp tục thẩm vấn thêm vài tên tiểu lâu la, phát hiện lời khai cùng Vương Thiên Hổ không khác nhiều lắm. Đều nói là trong núi Thương Mang thổ phỉ không ít, hung ác cũng có, bất quá Triệu Việt cùng Triệu Mộ nhai ngược lại là từ trước đến giờ đều sóng êm biển lặng.“Sư gia cảm thấy thế nào?” Bên trong thư phòng, Ôn Liễu Niên hỏi.

“Hiện tại, chứng cứ không rõ không nên đưa ra kết luận quá sớm, bất quá dựa theo kết quả thẩm vấn, Triệu Việt ở trong núi Thương Mang xem như là khác biệt.” Mộc Thanh Sơn nói, “Không giống như là thổ phỉ, mà là môn phái giang hồ.” Chỉ vì chọn phải một nơi tinh phong huyết vũ đóng quân dựng trại, lại gặp thêm một đám đối thủ đê hèn không thể tả, cho nên mới bị truyền thành dạ xoa tái thế.

“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Ôn Liễu Niên nói, “Hơn nữa hắn còn cho bản quan một cái bánh bao.”

Mộc Thanh Sơn: …

“Hắn mặc dù không phải thổ phỉ, nhưng cũng đã ở trong núi Thương Mang cắm rễ vài năm, nếu như có thể cùng quan phủ hợp tác thì không thể tốt hơn.” Ôn Liễu Niên lại nảy ra ý tưởng mới. Dù sao trong núi non trùng trùng điệp điệp khắp nơi hiểm trở, đừng nói là quan phủ tân binh, coi như là đệ tử Đằng Vân bảo, tùy tiện đánh vào cũng vẫn chỉ có thể chịu thiệt, nếu có thể có được nội ứng, con đường tiêu diệt thổ phỉ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

“Nói là nói như vậy, nhưng chỉ sợ bắt tay vào làm không dễ dàng.” Mộc Thanh Sơn nói, ”Nghe Vương Thiên Hổ nói, tính cách Triệu Việt rất là hung bạo, hiện tại chỉ cầu hắn có thể duy trì tình thế trước mắt không thay đổi, cũng đã là thiên ân vạn tạ.” Ở đâu còn dám đòi hỏi đối phương có thể chủ động nương nhờ vào quan phủ.

“Rất hung ác tàn bạo sao?” Ôn Liễu Niên xoa cằm.

“Ta biết Triệu Việt từng cho đại nhân một cái bánh bao, nhưng chuyện này cũng không thể nói lên hắn là người tốt!” Mộc Thanh Sơn chắc như đinh đóng cột.

Ôn Liễu Niên lại cầm lấy bức vẽ《Triệu Việt sau khi nhặt được ngân lượng, dằm mưa chịu khó chờ người mất của đến nhận 》trên bàn đánh giá.

“Bản vẽ càng lúc càng đi xa vấn đề.” Mộc Thanh Sơn tiếp tục nói, “Dù sao cũng hoàn toàn là do đại nhân tự tưởng tượng mà soạn ra.”

“Vậy cũng phải thử cùng hắn nói chuyện một lần.” Ôn Liễu Niên không cam lòng nói, “Nói không chừng sẽ hữu dụng.”

“Đại nhân định đi đâu tìm hắn nói chuyện?” Mộc Thanh Sơn hỏi, một là trong nha phủ, một là trong núi Thương Mang, mặc kệ là ai đến địa bàn của ai, đều là chuyện không thể tưởng tượng được.

“Biện pháp đều sẽ có.” Ôn Liễu Niên nói, “Để ta nghĩ vài ngày đã.”

Nhìn vẻ mặt hắn như là có điều suy nghĩ, Mộc Thanh Sơn tự dưng cũng có chút đau răng.

Rõ ràng Triệu Việt là người cường thế hung ác một phương, vì sao luôn cảm thấy… đối với hắn có chút đồng tình.

Thực sự cảm thấy mê man.

“Mọt sách.” Lúc hai người đang bàn bạc, Thượng Vân Trạch ở bên ngoài gõ cửa, vừa bước vào vừa vặn nhìn thấy Mộc Thanh Sơn đang há miệng ngáp một cái.

“Ngươi cả đêm chưa ngủ sao?” Thượng Vân Trạch nhíu mày nhìn vành mắt thâm đen của hắn.

Mộc Thanh Sơn nói, ”Ừ.”Thượng Vân Trạch gõ gõ đầu hắn, “Sớm biết như vậy, tối qua nên để ngươi ngủ cùng ta!”

Mộc Thanh Sơn biểu tình cứng đờ.

“Còn có việc khác cần làm hay không?” Thượng Vân Trạch hỏi.

Mộc Thanh Sơn còn chưa trả lời, Ôn Liễu Niên liền nói, “Không có.”

“Mau đi về nghỉ ngơi.” Thượng Vân Trạch kéo người đi ra ngoài, “Đã ăn điểm tâm chưa?”

“Chưa.” Mộc Thanh Sơn nói.

“Không ăn không ngủ, muốn thành tiên rồi có phải không?” Thượng Vân Trạch trừng hắn.

Mộc Thanh Sơn nói, "Trước khi Thượng bảo chủ tới, ta vừa định dùng cơm rồi đi ngủ.”

Thượng Vân Trạch bị nghẹn một chút, sau đó đơn giản dẫn hắn ra phủ nha.

“Muốn đi đâu?” Mộc Thanh Sơn không rõ, “Nhà bếp ở phía sau viện.”

“Dẫn ngươi đi ăn ngon một chút.” Thượng Vân Trạch nói, ”Gầy đến nỗi thấy xương.”

Mộc Thanh Sơn ngáp một cái, “Nhưng mà ta muốn ngủ.”

Thượng Vân Trạch: …

Mộc Thanh Sơn rũ mí mắt xuống, quả thật là rất buồn ngủ.

Thượng bảo chủ không thể làm gì khác hơn là lại mang người đi vòng trở về.

Mộc Thanh Sơn ăn qua loa một bát cháo, sau đó liền mắt nhắm mắt mở súc miệng rửa mặt, cởi giày chui vào chăn, chỉ trong chốc lát liền ngủ thiếp đi.

Thân thể gầy yếu, lúc ngủ cũng an tĩnh như vậy, cơ hồ một chút động tĩnh đều không có. Thượng Vân Trạch ngồi ở bên giường, ngón tay đè lên bờ môi của hắn, cũng mềm mại giống như người.

Vì vậy không nhịn được liền cười ra tiếng, cũng không biết đến tột cùng bản thân vì sao lại cười.

Đại khái là gặp ác mộng, Mộc Thanh Sơn không tự chủ mà run rẫy một chút, Thượng Vân Trạch cách chăn vỗ vỗ hắn, “Đừng sợ.”

Tiểu đệ tử Đằng Vân bảo canh giữ ở ngoài cửa sổ, trong lúc vô tình nhìn thấy được, quả thực cũng bị kinh ngạc đến rớt cằm.

Bảo chủ đây là cái ánh mắt gì a.

Quả thực đáng sợ.

Trên Triệu Mộ nhai, tin tức từ trước đến giờ đều rất nhanh nhạy. Cho nên xế chiều hôm đó, Triệu Việt liền biết chuyện Vương Thiên Hổ dẫn người xuống núi kết quả còn chưa kịp vào thành, đã bị quan phủ một lần bắt gọn, vì vậy nhíu mày nhìn Lục Truy, “Giống y như dự liệu của ngươi.”

“Hiện tại có không ít thổ phỉ đều biết chuyện này, sào huyệt của Vương Thiên Hổ phỏng chừng đã bị cướp sạch.” Lục Truy nói, “Vị tân tri phủ này quả thực không đơn giản.”

“Lần này có trò hay để xem.” Triệu Việt nói, “Trừ phi bọn họ vĩnh viễn không xuống núi, bằng không chỉ sợ kết cục cũng không khác Vương Thiên Hổ.”

“Nếu như con ruồi ở cửa nhà đã bị tiêu diệt, ngươi đoán vị Ôn đại nhân này có xuống tay với chúng ta không?” Lục Truy hỏi.

“Vậy thì để cho hắn đến.” Triệu Việt ngồi trở lại bàn, thoáng nghiến răng nghiến lợi —— Vừa vặn đem mấy bức chân dung kia xử lí sạch sẽ.

“Đại nhân vẫn chưa nghỉ ngơi sao?” Bên trong phủ nha, Mộc Thanh Sơn sau khi tỉnh ngủ liền đi đến thư phòng, thấy Ôn Liễu Niên vẫn mặc bộ đồ hôm qua.

“Không sao, để đến tối rồi tính.” Ôn Liễu Niên nói.

Trên bàn lộ ra một bảng cáo thị, là tình hình cụ thể và ghi chép tỉ mỉ liên quan với lần tiêu diệt bọn thổ phỉ Vương Thiên Hổ này, chuẩn bị sáng sớm ngày mai mang ra treo. Đương nhiên vì muốn có thêm tác dụng động viên lòng dân, Ôn Liễu Niên lại phóng bút vung lên – xuất hiện thêm một bức vẽ ở phía sau, là Triệu Việt đang đứng ở trong đám người, lòng sục sôi căm phẫn một tay chỉ bọn cướp bại trận, một tay chống nạnh rất có khí thế.

Mộc Thanh Sơn kinh ngạc đến ngây người, “Đại nhân còn có thể vẽ tranh sao?”

“Nhìn nhiều, tất nhiên cũng có thể.” Ôn Liễu Niên nói, “Cũng tiết kiệm, đỡ phiền phức Tào họa sư.”

Mộc Thanh Sơn tán thưởng, “Thực sự là trông rất sống động.”

“Có một việc ta muốn trao đổi với sư gia.” Ôn Liễu Niên đem bút lông rửa sạch sẽ, “Mặc kệ thân phận của Triệu Việt đến tột cùng là gì, nhưng hắn thật sự chưa từng vào thành cướp đốt giết hiếp, nhưng dân chúng vẫn đang đồn đại hắn là thổ phỉ ngoài thành, coi như dù là người có lòng dạ rộng rãi, khi nghĩ đến ít nhiều cũng vẫn sẽ tích tụ lại, tránh không khỏi cũng có chút tức giận.

“Đúng vậy.” Mộc Thanh Sơn gật đầu.

“Cho nên nhân cơ hội lần này, ta muốn đem thanh danh của hắn cứu vãn một chút.” Ôn Liễu Niên nói, “Tương lai cũng dễ tiếp cận.”

“Đại nhân có ý kiến gì không?” Mộc Thanh Sơn hỏi.

”Lúc trước dân chúng vẫn luôn đem Vương Thiên Hổ xem là Triệu Việt, lần này thấy được con người thật của hắn, ít nhất cũng sẽ hiểu được sự thật sau tấm màn này.” Ôn Liễu Niên nói, “Nhưng mà quan phủ cũng nên làm thêm chút chuyện.”

Mộc Thanh Sơn dừng một chút, cuối cùng không nhịn được hiếu kỳ, “Đại nhân chẳng lẽ lại muốn vẽ chân dung Triệu Việt?”

Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Lần này không vẽ.” �

Mộc Thanh Sơn vui mừng, cuối cùng cũng coi như thay đổi biện pháp.

Ôn Liễu Niên nói, “Đổi thành viết cố sự.”

Mộc Thanh Sơn: …

Ôn Liễu Niên lại bổ sung, “Bản quan tự mình viết.”

Mộc Thanh Sơn bị sặc nước.

Ôn Liễu Niên tuổi không lớn, nhưng mà thời gian làm quan cũng không ngắn, nguyên nhân là từ khi hắn mười lăm tuổi đã trở thành Thám Hoa. Sở Hoàng thả hắn đến địa phương này rèn luyện, là để chuẩn bị tương lai đem người mang vào trong triều, ủy thác trọng trách. Bụng đầy kinh thi tự mình tỏa sáng, tài hoa tất nhiên không phải dạng bình thường, ngắn ngủi sau hai canh giờ chữ đã tràn ngập mười tờ giấy Tuyên Thành.

Mộc Thanh Sơn giúp hắn chỉnh lại đèn, tiện tay cầm lên một tờ xem.

—— Chân trời mây đen cuồn cuộn kéo đến, sấm sét ầm ầm, trong thành đột nhiên xuất hiện một ác quỷ mặt xanh, răng nanh dài hơn một thước, hình dạng khủng bố, giết người như không chớp mắt.

Mộc Thanh Sơn hít một ngụm khí lạnh, “Đại nhân viết như vậy e là không ổn a.” Triệu Việt nếu là nhìn thấy, phỏng chừng không phải thổ phỉ cũng sẽ muốn giết người.

“Sư gia yên tâm.” Ôn Liễu Niên tiếp tục hạ bút như bay, “Triệu Việt không phải ác quỷ mà là thần binh từ trên trời giáng xuống, bản quan vẫn còn chưa viết đến.”

Tình tiết ngoắt ngoéo như vậy, dân chúng nhất định cảm động đến rơi lệ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi