THỔ PHỈ CÔNG LƯỢC

Bên trong phòng bếp là một đống hỗn độn, trên đất đều là nước canh cùng mảnh nhỏ nồi, trên bếp lò có một bình gia vị bị đánh đổ, Triệu Việt đang luống cuống tay chân dọn dẹp.

Ôn Liễu Niên cùng Lục Truy đồng thời tiến vào.

Triệu Việt quét mắt nhìn Lục Truy.

Nhị đương gia thức thời nói, "Đây hoàn toàn đều là lỗi của ta."

Triệu Việt: ...

Ngươi còn có thể trắng trợn hơn một chút nữa không.

"Đại khái là lâu ngày không dùng qua, vốn dĩ là có lỗ hổng, cho nên gặp lửa thì sẽ nổ tung." Ôn Liễu Niên giúp hắn giải vây.

Lục Truy chặn lại nói, "Lời ấy rất đúng, kỳ thật đại đương gia còn biết làm cơm." Nhìn qua cũng không ngốc như vậy, đại nhân trăm ngàn lần đừng ghét bỏ.

Ôn Liễu Niên nói, "Nhị đương gia nếm qua rồi sao?"

"Tất nhiên... Không có." Lục Truy nói được một nửa đúng lúc kịp phản ứng, ho khan hai tiếng nói, "Đại đương gia bình thường không muốn vào phòng bếp." Loại chuyện nấu cơm này, tất nhiên chỉ có thể nấu cho người yêu.

Ôn Liễu Niên cũng không so đo đoạn trước đoạn sau của hắn có mâu thuẩn, ngồi xổm xuống liền muốn nhặt mảnh vỡ nồi trên mặt đất lên.

"Để ta làm cho." Triệu Việt nắm tay hắn.

Lục Truy thức thời biến mất.

"Coi chừng đứt tay." Triệu Việt kéo hắn đứng lên, "Ta rất nhanh thì có thể dọn xong."

Ôn Liễu Niên nhìn hắn cười.

Triệu Việt lãnh tĩnh nói, "Ngoài ý muốn."

Ôn Liễu Niên nói, "Việc này về sau, đại đương gia vẫn là giao cho người khác làm đi."

Triệu Việt nói, "Ta có thể học."

Ôn Liễu Niên cười hì hì, "Đại đương gia muốn đổi nghề làm đầu bếp?"

Triệu Việt dừng một chút, nói, "Ít nhất có thể học những món ngươi thích ăn."

Ôn Liễu Niên nói, "Món ta thích ăn có rất nhiều."

Triệu Việt nói, "Nhiều ta cũng sẽ học."

Ánh trăng rất sáng, hai người tay trong tay đứng ở trong tiểu viện, nhìn qua rất hữu tình.

Ôn Liễu Niên nói, "Đêm nay còn có cơm ăn không?"

Triệu Việt quay đầu nhìn một đống hỗn độn trong phòng bếp.

Ôn Liễu Niên cười nói, "Không làm, chúng ta ra ngoài ăn."

"Núi Thương Mang?" Triệu Việt nói.

"Không phải." Ôn Liễu Niên nói, "Bên trong thành có một quán hoành thánh nhỏ, chỉ bán lúc khuya, cho người đi đường đêm khuya cùng phu canh lót bụng."

Triệu Việt nói, "Ngươi xác định muốn ta ra ngoài như vậy?" Mỗi một nhà trong thành đều dán đầy bức họa của mình a.

"Sao." Ôn Liễu Niên híp mắt nhìn hắn, "Có dám không?"

"Ngươi cũng dám, ta có gì mà không dám." Triệu Việt buồn cười, "Đi thôi, đi dùng cơm."Vì thế cách đó không xa, ám vệ trên cây liền trơ mắt nhìn hai người nắm tay rời khỏi phủ nha, trong lòng không khỏi thập phần tiếc nuối.

Đợi lâu như vậy, cư nhiên cuối cùng cũng không hôn môi.

Sao có thể xứng đáng với vẻ mặt anh tuấn này của chúng ta.

Bóng đêm dần sâu, phần lớn dân chúng đã trở về nhà, trên ngã tư đường vắng vẻ, rất là an tĩnh, thẳng đến gần quán hoành thánh, mới có thể thấy một cái đèn lồng tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, chủ quán là một đôi phu phụ già tóc bạc, đang vội vàng nấu canh, chuẩn bị đợi lát nữa mở quán buôn bán.

Ôn Liễu Niên kéo Triệu Việt ngồi xuống, "Hai chén canh hoành thánh thịt bò, lại thêm một dĩa bánh nướng, hai phần lót dạ."

"Được thôi, đại nhân còn chưa trở về nghỉ ngơi a." Lão bá cười ha hả hàn huyên, thả hoành thánh vào trong nồi, lại thuận tiện nhìn người bên cạnh hắn.

Vừa nhìn thấy liền có chút khó lường, lão bá hít một ngụm khí lạnh, cũng bất chấp có thất lễ hay không, kề sát mặt mình vào thận trọng nhìn thử, còn cho là chính mình hoa mắt.

Triệu Việt: ...

"Trương bá, làm sao vậy?" Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm hỏi.

"Vị này là?" Lão bá nơm nớp lo sợ, sợ chính mình nói sai.

Ôn Liễu Niên nhìn Triệu đại đương gia, "Trương bá đang hỏi ngươi là ai."

Nhìn đôi mắt kia cong lên, Triệu Việt bình tĩnh nhìn lão bá nói, "Tại hạ Triệu Việt."

Lão bá nghe vậy càng giật mình hơn, Triệu công tử là họ Triệu không sai, nhưng Triệu Việt... Không phải là đầu lĩnh thổ phỉ trong núi Thương Mang sao?

Ôn Liễu Niên ôm một chén trà nóng chậm rãi uống, nói, "Ở nơi sương mù lượn lờ cũng lâu rồi, ngẫu nhiên xuống nhìn một chút cũng không tệ, phải không"

Triệu Việt bất đắc dĩ, nghiêm khắc mà nói lời như vậy nói cũng không sai, Triêu Mộ nhai trên núi Thương Mang thật sự là suốt ngày sương mù lượn lờ, nhưng nếu là dân chúng nghe được, chỉ sợ cũng sẽ không hiểu ý đơn giản như vậy.

Quả nhiên, lão bá sau khi nghe Ôn Liễu Niên nói xong, nháy mắt liền nghĩ đến cảnh tượng thần tiên hạ phàm linh tinh, thần tình trên mặt cũng càng kích động hơn, ngay cả hoành thánh trong tay cũng đang run rẫy.

Thế nhưng khó lường a, quản hắn gọi là Triệu Việt hay là Triệu gì đó, đây thật sự chính là Triệu công tử, hoàn toàn giống y chang bức họa dán ở trên tường !

"Cảm tạ Trương bá." Ôn Liễu Niên tiếp nhận bát canh hoành thánh từ trong tay hắn.

Lão bá lại múc tràn đầy hai miếng thịt bò, bỏ thêm vào trong chén Triệu Việt.

Triệu đại đương gia nói, "Đa tạ."

"Đừng khách khí, đừng khách khí." Lão bá hoan thiên hỉ địa liên tục nói, "Triệu công tử từ từ ăn, không đủ thì nói, không đủ thì nói."

Ôn Liễu Niên cắn một miếng măng khô, đáy mắt cười đến rất là đắc ý.

Sau khi dùng xong một bữa ăn khuya, hai người tiếp tục đi ở trong thành, Ôn Liễu Niên sờ sờ bụng, nói, "Có chút khó tiêu."Triệu Việt thầm nghĩ, ăn nhiều như vậy, tất nhiên sẽ khó tiêu.

"Ngày mai trong thành đại khái sẽ có lời đồn mới." Ôn Liễu Niên nói, "Triệu công tử nửa đêm hạ phàm ăn hoành thánh."

Triệu Việt gõ gõ đầu hắn, "Lại đánh chủ ý gì lên người ta?"

"Nhìn ra được sao?" Ôn Liễu Niên bình tĩnh sờ cằm.

"Nói." Triệu Việt nói.

"Kỳ thật không có gì, nhưng vẫn không thể ra cửa, hoặc là muốn đi ra ngoài phải mang đấu lạp, nhưng đó cũng không phải là biện pháp." Ôn Liễu Niên nghiêm túc nói, "Phải nghĩ biện pháp, khiến dân chúng bên trong thành dần dần quen thuộc ngươi."

Triệu Việt buồn cười, "Tiếp tục bị trở thành thần tiên?"

"Bị trở thành thần tiên thì có gì không tốt." Ôn Liễu Niên nói, "Đương nhiên, nếu ngươi không thích, vậy ta liền giúp ngươi viết một quyển khác."

Triệu Việt nói, "Tương lai nếu là không làm quan, dựa vào tài viết tiểu thoại bản bán cho quán trà, chỉ sợ cũng có thể giàu khắp một phương."

Ôn Liễu Niên mặt dày nói, "Ta cũng cho là như vậy."

Thấy hắn tựa hồ có chút mệt, Triệu Việt nói, "Trở về?"

Ôn Liễu Niên nói, "Không muốn đi bộ."

Triệu Việt hơi ngồi xổm xuống.

Ôn Liễu Niên nhanh chóng ghé vào trên lưng hắn.

Triệu Việt cõng hắn vừa đi vừa nói, "Lại béo thêm rồi."

Ôn Liễu Niên quấn một lọng tóc của hắn quanh đầu ngón tay mình, "Béo một chút mới tốt, phúc hậu."

Triệu Việt nói, "Ngụy biện."

Ôn Liễu Niên thử, "Vậy không bằng bắt đầu từ ngày mai, ta thử ăn ít một chút?"

Triệu Việt lắc đầu, "Như bây giờ là vừa vặn rồi."

Ôn Liễu Niên bật cười thành tiếng, hai tay ôm chầm cổ hắn.

Triệu Việt thầm nghĩ, đây là một con mọt sách mềm mại nhất trên đời.

Ngày hôm sau, trong thành quả nhiên liền truyền ra phong thanh, nói tối hôm qua Ôn đại nhân cùng Triệu công tử cùng đến quán của lão Trương ăn hoành thánh, trước khi rời đi, ngay cả băng ghế cũng đều đang phát sáng.

Khó lường a... Dân chúng nghe vậy lập tức hít khí lạnh, như ong vỡ tổ vọt tới nhà lão Trương hỏi đến tột cùng.

"Đúng vậy." Trương bá cao hứng nói, "Triệu công tử là người rất tốt, so với bức họa thì càng anh tuấn hơn, cũng cực kì săn sóc đại nhân, lúc gần đi còn thanh toán gấp ba lần tiền cơm."

Cư nhiên là thật a, Triệu công tử hạ phàm !

Vừa nghĩ đến đây là chuyện khó lường, cả người quả thực đều sắp hít thở không thông, mọi người một bên ảo não vì sao tối qua bản thân không đi ăn hoành thánh, một bên lại oanh oanh liệt liệt chạy tới phủ nha, muốn nhìn xem mỹ nam tử anh tuấn say đắm còn ở hay không.

"Đại nhân." Nha dịch đến thư phòng thông truyền, "Bên ngoài có không ít dân chúng đến đây, đều nói muốn gặp Triệu công tử.""Như vậy a." Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, liếc mắt nhìn Triệu Việt.

Triệu đại đương gia hỏi, "Muốn ta đi ra à?"

"Hiện tại ngược lại là không cần." Ôn Liễu Niên đứng lên, "Ta ra ngoài xem thử."

Bên ngoài nháo ầm ầm, không hề ít nha dịch đang duy trì trật tự, nhìn thấy Ôn Liễu Niên bước ra, mọi người lại xao động lên, lập tức khập khiễng nhón chân nhìn ra phía sau hắn, nhưng dù có thế nào cũng không tìm thấy mỹ nam tử, không khỏi thập phần thất vọng.

"Mọi người đến tìm Triệu công tử sao?" Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm hỏi.

Dân chúng vội vàng gật đầu, nhìn tư thế này, là rất vui sao?

"Hôm nay e là không được." Ôn Liễu Niên nói.

"Vì sao?" Dân chúng rất không cam lòng, thật sự rất muốn nhìn thấy hình dáng a.

"Triệu công tử còn có việc." Ôn Liễu Niên nói, "Bất quá cũng không cần nhất thời sốt ruột, tương lai còn có cơ hội."

"Thật sao?" Nghe nói người đã không hề phủ nha, dân chúng nhất thời tiết hơn phân nửa khí, trận này lại sôi nổi chuẩn bị tinh thần.

Tương lai còn có cơ hội... Là nói Triệu công tử tương lai còn trở về !

"Mọi người trở về sớm chút đi." Ôn Liễu Niên nói, "Qua mấy ngày nữa lúc làm lễ Hoàng Hà, thiện đường sẽ chuẩn bị đồ ăn cho mọi người, đến lúc đó có lẽ là có thể nhìn thấy Triệu công tử."

Hiện trường nhất thời hoan hô lên tiếng, có cơm ăn, còn có thể nhìn thấy mỹ nam tử anh tuấn, sinh hoạt thật sự là không cần quá tốt đẹp.

Sau khi chờ dân chúng tán đi, Ôn Liễu Niên cũng xoay người trở về phủ nha, Triệu Việt nói, "Lễ Hoàng Hà?"

"Ngươi nghe lén ta nói chuyện." Ôn Liễu Niên ngồi ở sau bàn.

"Ta cũng đi ra, là vì bảo hộ ngươi." Triệu Việt xoa bóp mũi hắn, "Không biết tốt xấu."

Ôn Liễu Niên nói, "Nếu ngươi không muốn đi cũng được, xem như là hôm nay ta vẫn chưa nói gì."

Triệu Việt nói, "Ta đi sẽ có ích lợi gì?"

Ôn Liễu Niên nói, "Để cho người Hổ Đầu bang biết, Triêu Mộ nhai đã liên thủ với quan phủ."

"Sau đó thì sao?" Triệu Việt nói.

"Giống như lời ngươi nói ngày đó, Hổ Đầu bang tựa hồ cảm thấy hứng thú với thân thế của ngươi." Ôn Liễu Niên nói, "Một khi nghe được phong thanh, tám phần sẽ đến thăm dò đến cùng."

Triệu Việt nói, "Sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt?"

"Nghĩ thông suốt cái gì?" Ôn Liễu Niên khó hiểu.

"Lúc trước ta nói muốn dẫn Hổ Đầu bang đi ra, ngươi lại không nguyện ý." Triệu Việt nói.

"Ta không muốn ngươi độc thân mạo hiểm, một thân một mình trở lại Triêu Mộ nhai." Ôn Liễu Niên nói, "Nhưng ở phủ nha thì khác, có nhiều người ở đây như vậy, phần thắng của chúng ta cũng sẽ nhiều hơn một chút.""Chỉ sợ đối phương sẽ không xuẩn như vậy." Triệu Việt nói, "Ngươi có thể nghĩ được, hắn chẳng lẽ không thể nghĩ được." W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

"Chỉ là thử một lần mà thôi." Ôn Liễu Niên nói, "Huống hồ cho dù Hổ Đầu bang không đến, có thể khiến cho dân chúng tận mắt nhìn thấy ngươi, mọi người vui vẻ cũng tốt." Chung quy gần đây vẫn đang diệt trừ thổ phỉ, trong thành đã rất lâu chưa náo nhiệt qua a.

Lễ Hoàng Hà tính là ngày hội lớn nhất trong thành Thương Mang, bổn ý là vì Tế Tự Hà Bá, cầu cho năm sau mưa thuận gió hòa không phát sinh hồng tai, mấy trăm năm qua, các loại hoa cũng càng lúc càng nhiều, so với ăn tết còn náo nhiệt hơn.

Sáng sớm ngày hôm sau, trong thiện đường liền bắt đầu bận việc, trong viện bày đầy hơn mười rỗ ớt khô ớt tươi, còn có các loại tương ớt, hai nồi lớn đang hầm nấu thịt vụn tương, cho một chút tiêu vào, vị cay cơ hồ muốn bay khắp cả tòa thành Thương Mang.

Tuy nói lúc trước trong thiện đường cũng thường xuyên phân phát cháo cơm, nhưng đa phần đều rất thanh đạm, cũng là chút cháo mồng 8 tháng chạp cùng bánh bao màn thầu, cho nên sáng sớm sau khi dân chúng ngửi được, đều cảm thấy rất là kinh ngạc, rốt cục bên trong đang làm cái gì, vì sao hương vị lại sặc mũi như thế?

"Hắt xì !" Mộc Thanh Sơn ngồi ở trong phòng còn chưa đi ra ngoài, cũng đã bắt đầu điên cuồng nhảy mũi.

"Có thể làm ít cay một chút không?" Quản gia cũng nói, "Thành Thương Mang xưa nay lấy thịt bò thịt dê làm món chính, tuy nói không tính là thanh đạm, nhưng cũng rất ít ăn món cay như thế, chỉ sợ dân chúng sẽ chịu không nổi a."

"Không sao." Ôn Liễu Niên nói, "Bản quan tự có biện pháp."

Thấy vẻ mặt hắn tràn ngập tình thế bắt buộc, Mộc Thanh Sơn cùng Thượng Vân Trạch liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy... Tám phần cũng không phải ý kiến gì hay.

Nửa canh giờ sau, thiện đường dán ra một bức họa cực lớn, Triệu công tử anh tuấn phi phàm đang ngồi ở ven bàn, trước mặt bày một chén bún chua cay nóng hôi hổi, bên cạnh còn xứng thêm hai chữ 'ĂN NGON' cực lớn, rất có lực kích động.

Hạnh phúc đích thực đột nhiên mà tới, thế cho nên dân chúng đều có chút choáng đầu hoa mắt, đã rất lâu không thấy bức họa Triệu công tử a, vốn tưởng rằng về sau cũng sẽ không có, không nghĩ tới đột nhiên lại nhìn thấy một lần nữa, lại cực lớn như thế, quả thực rất đáng giá giữa trưa ăn thêm hai chén cơm.

Triệu Việt: ...

Ôn Liễu Niên vô tội nói, "Đây cũng là không còn cách nào khác." Chung quy thói quen khẩu vị trăm ngàn năm qua truyền xuống, một sớm một chiều cũng không thể sửa ngay được, nhưng lại không thể nói chân tướng cho dân chúng, chỉ có thể mượn dùng lực lượng mỹ nam tử.

Triệu Việt nói, "Lần sau muốn dùng, có thể báo cho ta biết trước một tiếng hay không?"

Ôn Liễu Niên nói, "Ta sẽ tận lực."

"Đại nhân." Nha dịch ở bên ngoài gõ cửa, "Không sai biệt lắm nên bắt đầu."

"Bản quan đi đây." Ôn Liễu Niên buông chén trà đứng lên.Triệu Việt giúp hắn sửa sang lại áo, nhìn người rời khỏi cửa phòng.

Bên ngoài, dân chúng sớm giành vị trí đầu tiên, nước lèo chua cay trong nồi sôi ùng ục, náo nhiệt thoáng chốc vui vẻ, dân chúng đằng trước bưng bát gạt lệ. Nương a, đây rốt cục là bỏ thêm bao nhiêu ớt, quả thực cay đến nỗi mắt cũng mở không ra.

"Ôn đại nhân tới." Có dân chúng hô lên thành tiếng.

Ôn Liễu Niên bước ra cửa thiện đường, cười cười chào hỏi mọi người.

"Triệu công tử hôm nay có đến không?" Dân chúng mồm năm miệng mười hỏi.

Ôn Liễu Niên nói, "Loại chuyện này ai cũng không nói rõ được, phải xem duyên phận." Nói xong lại nói, "Bất quá theo bản quan xem xét, tám phần sẽ đến."

TÁM ! PHẦN ! SẼ ! ĐẾN !

Nghe được bốn chữ này, dân chúng nhất thời kích động đứng lên, đừng nói là tám phần, cho dù chỉ có một phần, vậy nhất định cũng phải ở đây chờ !

Một chén bún chua cay nóng hổi, phân cho dân chúng tiến đến xếp hàng, tuy nói đã cay đến mức không còn nếm ra hương vị gì nữa, nhưng nhìn bức họa anh tuấn mê người dán trên tường kia, khẩu vị của dân chúng còn là bạo tăng, ngồi ở trên đường một bên đổ mồ hôi một bên ăn như điên, thậm chí, dứt khoát ngay cả nước lèo cũng húp không còn một giọt, còn muốn tiếp tục đi lĩnh bát thứ hai, chung quy đây chính là khoản tương đồng với Triệu công tử a, lại miễn phí, cơ hội không thường có, tất nhiên phải chặt chẽ nắm lấy.

Mộc Thanh Sơn cũng được chia một chén nhỏ, tuy nói đã cố ý dặn dò đầu bếp giảm cay lại, nhưng là vẫn ăn đến miệng đỏ bừng, hưu hưu hít khí lạnh.

"Được không a?" Thượng Vân Trạch ngồi ở bên cạnh hắn, "Không thì đừng ăn nữa, không thôi lát nữa sẽ đau dạ dày."

"Không sao, ta có thể ăn." Mộc Thanh Sơn lấy tay làm quạt gió, "Có thể đuổi cổ trùng, lo trước khỏi hoạ."

Lời này cũng có chút đạo lý, Thượng Vân Trạch đành phải tiếp tục nhìn hắn ăn.

Một ngụm bún chua cay cuối cùng nuốt xuống, Mộc Thanh Sơn ôm canh ngọt điên cuồng uống ừng ực, sau đó lại súc miệng ròng rã bốn năm lần, vẫn là cảm thấy môi bị tê dại, cắn một ngụm cũng không thấy đau.

Thượng Vân Trạch nói, "Hơi sưng."

Mộc Thanh Sơn choáng đầu hoa mắt, "Cay chết ta."

Thượng Vân Trạch ôm người vào trong lòng, cúi đầu liền hôn xuống.

"Uy uy !" Mộc Thanh Sơn bị hoảng sợ, vội vàng đẩy hắn ra.

"Hôn một cái sẽ không cay nữa." Thượng Vân Trạch dụ dỗ.

"Ta mới không tin." Mộc Thanh Sơn mặt đỏ tai hồng giãy dụa, "Mau buông ra, không thôi lát nữa sẽ bị người khác nhìn thấy."

"Mọi người đều ở phía trước." Thượng Vân Trạch giữ chặt tay hắn, "Không có ai nhìn thấy đâu."

Mộc Thanh Sơn nói, "Vậy cũng không được !"

"Vì sao không được?" Thượng Vân Trạch hỏi.

Mộc Thanh Sơn: ...

Loại chuyện này phải nói như thế nào.Thượng Vân Trạch nói, "Nếu đều phải thành thân, nào có đạo lý hôn cũng không cho hôn."

Mộc Thanh Sơn tâm nói, cũng không phải không cho hôn, tối qua vừa mới hôn rồi.

Thượng Vân Trạch nói, "Không thì ngươi hôn ta."

Mộc Thanh Sơn mặt càng đỏ hơn, "Không hôn !"

"Ngươi xem, để cho ngươi chiếm tiện nghi ngươi lại không chịu chiếm." Thượng Vân Trạch vẻ mặt tràn ngập tiếc nuối.

Mộc Thanh Sơn: ...

Thượng Vân Trạch để sát vào hôn lên hai má hắn.

Mộc Thanh Sơn hiếm khi không tránh né.

Vậy cũng không sai biệt lắm a... Thượng Vân Trạch nâng cằm hắn lên, cúi đầu ôn nhu hôn lên, ngẫm lại có chút đau đầu.

Lừa hôn cũng đã khó khăn như thế, tương lai phải làm thế nào mới có thể làm chuyện còn lại.

Da mặt mỏng như thế, phải làm sao đây...

Bên ngoài thiện đường, dân chúng còn đang vừa ăn bún chua cay vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một hán tử hơn ba mươi tuổi cũng xen lẫn vào bên trong đám người, chính là Vương Đại Quý - người đốn củi trong thành. Bởi vì không nhà không cửa bình thường lại trầm mặc ít nói, cho nên không có nhiều dân chúng bắt chuyện với hắn, nhìn qua cùng hoàn cảnh xung quanh có chút không hợp nhau.

"Mọi người ăn uống vui hay không a." Ám vệ ở trong đám người vui vẻ chào hỏi, thuận tiện ầm ầm vỗ bả vai Vương Đại Quý một cái.

Vương Đại Quý bất ngờ không kịp phòng bị, suýt nữa vứt bát trên mặt đất.

"Chậm một chút, chậm một chút." Ám vệ vội vàng đỡ lấy hắn, "Không sao chứ?"

"Không sao." Vương Đại Quý lắc đầu, buông bát nói, "Không sai biệt lắm đã ăn xong."

"Không muốn ăn thêm một chén nữa sao?" Ám vệ nhiệt tình đề cử, "Triệu công tử ăn cũng nói ngon !"

"Không cần." Vương Đại Quý nói, "Trong nhà còn có việc, ta cần phải trở về."

"Đi thong thả a." Ám vệ cũng là không giữ lâu, còn vô cùng thân thiết vẫy vẫy tay.

Ôn Liễu Niên đứng ở phía trên, tất nhiên đem chuyện này thu toàn bộ vào trong mắt. Bình thường, dân chúng nếu là làm chuyện đuối lý, lại bị một đám ám vệ vây quanh, ít nhiều gì cuối cùng sẽ có chút bối rối, Vương Đại Quý này một tia khác thường cũng nhìn không ra, hoặc là trong lòng thật sự không có quỷ, hoặc chính là thật sự có chút tài năng, ít nhất cũng biết, phải làm sao mới có thể che giấu cảm xúc của bản thân.

Sau khi nồi bún chua cay cuối cùng phân phát hết, dân chúng một bên nấc cục, một bên cảm thấy hơi thất vọng.

Triệu công tử còn chưa có tới a.

Lục Truy ở phía sau viện nói, "Đại đương gia nếu là không hiện ra, đại nhân hẳn là sẽ sốt ruột."

Triệu Việt: ...

Vì sao những lời này nghe qua lại cự nự như thế?

Lục Truy thúc giục, "Mau lên đi."

Triệu Việt cảm thấy chính mình rất muốn đánh hắn.

Ám vệ cũng nhảy vào trong viện, "Đại đương gia vì sao còn ở đây?" Dân chúng đều đang đợi, sốt ruột lắm rồi.

Triệu Việt hít sâu một hơi, bước nhanh ra ngoài viện.

Ám vệ đi theo phía sau nói, "Quả thật không suy xét đề nghị lúc trước một chút nào sao?" Trên người mặc giáp vàng từ trên trời giáng xuống, cánh hoa nhẹ nhàng lượn lờ bay đầy trời, quả thực suy nghĩ một chút cũng phải khiến người ta mù mắt.

Triệu Việt thả người nhảy lên đầu tường.

Ám vệ trong lòng vô cùng thất vọng.

"Triệu công tử a !" Dân chúng bộc phát ra tiếng thét chói tai.

Triệu Việt phóng người từ trên xà nhà bước qua, chỉ là trong thời gian nháy mắt, liền biến mất ở trong tầm mắt mọi người.

Nhưng dù cho chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, cũng đủ để cho dân chúng tại hiện trường thấy rõ, quả nhiên là người trên bức họa !

Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, đối với hiệu quả này rất hài lòng.

Thấy hắn nháy mắt liền đi vòng trở về, Lục Truy kinh ngạc nói, "Vì sao đại đương gia nhanh như vậy?" Một chén trà còn chưa uống xong.

Triệu Việt nói, "Chẳng lẽ còn muốn ta diễn xuất trước mặt mọi người?"

Lục Truy nói, "Cũng không phải là không thể."

Triệu Việt giúp chính mình rót một chén trà lớn.

Lục Truy ở trong lòng lắc đầu.

Rõ ràng cũng rất không muốn lộ mặt, nhưng lại không thể cự tuyệt, quả thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a...

***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi