THỔ SEN

Xế chiều, tiếng than khóc vừa ngứt bỗng ngày một to dần. Qua tầng người, Huỳnh Nam Phong thấy được bốn người đàn ông đang khiêng thi thể bà ngoại từ trên lầu xuống. Sau lưng, các dì khóc vang khắp phòng, hoà trong đó có cả tiếng trẻ em, tiếng an ủi của người chồng.


Hàng cây ven đường nghiêng ngả theo chiều gió, phiến lá xanh mơn mởn tạo tiếng xào xạc, cất lên bản giao hưởng lay động vùng trời quang đãng.


Trong căn nhà nhỏ thắp thêm mấy cái bóng đèn điện công suất cao mới thấy rõ. Bức tường trắng đã ố vàng, nấm mốc tứ phía. Sàn gạch chi chít dấu giày, cũng phải thôi, từ sáng tới giờ không ít người đã ra vào nơi này.


Cũng đến lúc kết thúc rồi.


- "Nam Phong, mở nắp quan ra hộ chú."


Một người đàn ông mở miệng, hai tay bấu chặt lấy tấm đệm đặt cơ thể người phụ nữ bên trên.


Huỳnh Nam Phong gật đầu, đờ đẫn bước lên phía trước. Bốn người đàn ông nhanh chóng đặt thi thể bà vào quan tài, xung quanh tiếng khóc không ngừng.


Một trong số họ cắt xoẹt bao đá khô, đổ uỳnh uỳnh vào bên trong nhằm bảo quản cái xác. Hắn trơ mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, cổ họng nghẹn ngào.


Không phải mình nên khóc hay sao? Đây cũng là bà ngoại mình mà.


Thế nhưng hắn không khóc nổi. Có phải hắn đã quá vô tâm không? Mỗi lần vê quê đều không về thăm bà, chỉ ăn no mặc sướng bên nhà nội, 17 năm đến tên bà còn không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng họ. Khoé mắt Huỳnh Nam Phong thoáng cay cay, không phải sự xúc động mà là cảm giác tiếc nuối, tự trách.


Hắn đứng cạnh quan tài, mím môi.


- "Con bỏ khăn ra đi."


Huỳnh Nam Phong đờ đẫn ngẩng đầu, mái tóc đen nhánh xoà xuống, che mất một con mắt nâu đậm, người đàn ông nọ lặp lại:


- "Bỏ khăn ra đi, nhìn mặt bà lần cuối."


Hắn ngoan ngoãn nghe theo, đôi tay thon dài, từng khớp xương dài run run nhấc tấm khăn lên, trong khoảnh khắc, hốc mắt hắn bỗng cay xè, nước mắt úa ra như mưa, chiếc khăn trên tay tuột xuống đất.


Huỳnh Nam Phong bụm miệng lùi xuống.


Cộp.


- "Mẹ ơi!"


- "Bà ơi!"


Nắp quan tài khép lại, dì ba bỗng lao lên, úp mặt lên nó mà khóc, hai tay bấu chặt lấy thành quan, gào đến khàn cả cổ.


Tiếng gào vang vọng trong không khí.


Mẹ đã đi thật rồi.


Huỳnh Nam Phong loạng choạng lùi lại, nước mắt không ngừng tuôn rơi, tầm nhìn càng lúc càng hạn hẹp. Hắn đưa tay ôm đầu, cổ họng nói không thành tiếng.


Vẫn là khuôn mặt nhăn nheo, mái tóc bạc phơ, làn da trắng bệnh cùng đôi môi tái nhợt nhưng trên cơ thể người phụ nữ vẫn phảng phất nét tinh nghịch, hiền thục của cô bé năm đó cùng người yêu đuổi bắt trên cánh đồng.


"[Nó nghe được người con cả dẫn con trai mình tới, nó muốn vươn tay xoa đầu thằng bé nhưng đôi bàn tay gắn kim băng chằng chịt cùng dây truyền dịch đã cản bước nó, muốn xoa lại thôi.


Nào ngờ, đứa trẻ bỗng tiến lại gần, áp đôi bàn tay trắng nõn, mũm mĩm lên tay nó.


- "Bà ơi, đừng đau nhé."


Bóng dáng nhỏ nhắn của đứa trẻ, giọng con nít ngọt ngào trong trẻo như suối đầu nguồn.


Con bé mỉm cười.


Ấm áp thật.]


Huỳnh Nam Phong vô thức gọi:


- "Bà ơi..."


Người thiếu nữ xuất hiện trong giấc mộng, chính là bà ngoại hắn.


[Cụ bà là người điên, sau này lây sang bà ngoại...]


Không thể nào.


Đầu hắn đau như búa bổ, Huỳnh Nam Phong nheo mắt, chớp chớp. Hắn chống tay lên tường, thở dốc. Lần một vẫn thấy cỗ quan tài nằm ngang nhiên phía trước, lần thứ hai lại thấy một người đàn ông đứng cạnh nó.


Tà áo sẫm màu rủ xuống, kéo lê trên mặt đất.


Dường như chỉ mình hắn thấy được người nọ, người khóc vẫn cứ khóc, người thân vẫn cứ than, chẳng ai buồn ngẩng đầu lên đoán xem thứ gì đang đứng trước mắt.


Anh ta cao chừng 1m85, mái tóc dài búi gọn gàng trên đỉnh đầu, toàn thân vận cổ phục đậm màu. Huỳnh Nam Phong bỗng chốc không thở nổi, hắn thấy người đàn ông cúi người, áp tai lên cỗ quan tài, nói bằng chất giọng thì thào.


Tử thần?


Người khác không nghe thấy, nhưng hắn nghe rất rõ. Người đàn ông nói với bà hắn:


- "Cảm ơn con."


Không biết là do ảo giác hay sự thực, hắn cảm giác, người phụ nữ trong quan tài vừa nở một nụ cười thỏa mãn, chấm dứt quãng đời bi ai của mình. Đau khổ tan đi, để lại trên cõi đời sự tiếc thương từ những người thân trong gia đình.


Gặp ma rồi.


Huỳnh Nam Phong cắn răng, suýt chút nữa ngồi bịch xuống đất, người đàn ông bỗng ngẩng đầu. Hai người đối diện nhau, hắn thấy một khuôn mặt được thời gian trạm khắc, một vẻ đẹp trưởng thành tuấn mĩ, nhưng càng nhìn càng thấy hãi hùng.


Người đàn ông trước mặt, chính là hắn.


Hắn gặp ảo giác thật rồi.


Khung cảnh xung quanh bỗng chốc tối sầm xuống, một luồng khí lạnh toả ra từ cơ thể người đàn ông.


Chạy!


Đại não báo hiệu dữ dội, Huỳnh Nam Phong theo bản năng lẩn trốn khỏi đám khói, gồng mình lao về phía trước.


Tại sao phải chạy?


Người đàn ông không mở miệng nhưng hắn lại nghe được thanh âm trầm thấp trong đầu, liên tục vang lên. Gã nỉ non, thanh âm buồn rười rượi.


Bảo em ấy về đi.


Ai về?


Huỳnh Nam Phong liều mạng chạy trốn, đám khói như tơ nhện cản bước hắn, tóm lấy cổ chân.


Chúng ta không có tương lai, cậu sẽ chết, tôi và em ấy cũng biến mất. Em ấy không thuộc về nơi này.


Hắn không nhịn được hét to:


- "Ông bảo ai chứ?!"


Tôi và cậu cùng yêu một người, từ trước tới giờ vẫn vậy, cớ gì lại chiếm hết?


Huỳnh Nam Phong rất muốn hét lên: Tôi chiếm cái khỉ gì của ông chứ?! mà không thể. Hắn liều mạng thoát khỏi đám khói trắng, gân xanh trên trán nổi lên chằng chịt.


- "Nam Phong?"


Để em ấy đi.


- "Nam Phong?"


Không có quá khứ sẽ không có tương lai.


Da đầu hắn tê dại, thanh âm mỗi lúc một to.


- "Nam Phong?"


Cậu đang hủy hoại tương lai của chính mình.


- "Nam Phong!"


Huỳnh Nam Phong sực tỉnh, phát hiện mồ hôi trên trán đã ướt đẫm, nước mắt tèm nhem, dính đầy trên áo sơ mi. Hắn vươn tay dụi dụi mắt, Nguyễn Bảo Uyên bỗng xoa mặt hắn, lo lắng:


- "Cậu sao vậy?"


Khung cảnh chung quanh sáng dần, trở về nguyên vẹn. Vẫn là hàng cây ven đường, vẫn là buổi chiều lộng gió, vẫn là ánh hoàng hôn nhạt dần sau những đám mây trĩu nặng.


Hắn đờ đẫn, Nguyễn Bảo Uyên bỗng vươn tay xoa xoa thái dương người trước mặt, đôi mắt đen láy ngước lên nhìn hắn, đáy mắt lộ rõ sự quan tâm.


- "Bảo Uyên..."


Huỳnh Nam Phong khẽ gọi tên cậu, nhanh chóng lấy lại ý chí.


- "Đừng buồn." Nguyễn Bảo Uyên bỗng ôm gáy hắn, khiến Huỳnh Nam Phong gác đầu lên vai mình: "Mẹ cậu đã nói rồi , sinh lão bệnh tử là điều tự nhiên, ai rồi cũng phải trải qua. Lúc khóc nhìn mặt cậu trông xấu lắm biết không?"


Nguyễn Bảo Uyên tưởng hắn toát mồ hôi vì mất bà, trên thực tế còn một lí do khác.


Huỳnh Nam Phong ngơ ngẩn gật đầu, cậu bỗng cười khổ, xoa xoa đầu hắn:


- "Nhưng dù xấu tôi vẫn thích. Nếu buồn cứ khóc đi, nói hết tất cả ra ngoài, không ai lắng nghe, tôi sẽ nghe. Chỉ là đừng cố kìm nén đến mồ hôi nhễ nhại như ban nãy, tôi...sợ."


Hắn ngẩn người, sống mũi bỗng cay cay.


Huỳnh Nam Phong ôm cậu, gác cằm lên vai người kia, tuỳ tiện bịa ra một lí do, nửa thật nửa giả.


- "Tôi thấy có lỗi, trước đây không dành thời gian cho bà ngoại nhiều hơn." Huỳnh Nam Phong cụp mắt: "Hồi nhỏ chỉ biết tới bà nội, ông nội, một câu hỏi thăm bà ngoại cũng không có. Tôi biết bà là người điên, nhưng bà ngoại là gia đình, đánh nhẽ ra tôi không nên lảng tránh, không cảm thấy sợ trước hành động đường đột đó. Tôi nhận ra tôi chưa bao giờ thực sự nói chuyện hay hỏi và một câu nào dù bà có nghe được hay không."


Thật là hắn đã quên mất mình còn có một người bà nữa trong gia đình, khiến hắn ân hận cả đời, còn giả là hắn đã không kể thứ mình vừa gặp bạn nãy cho cậu nghe.


- "Bởi vì tôi bất hiếu, thấy bà mất mà như thể tham dự đám tang của người ngoài. Tôi có quyền đi theo mẹ đến thăm bà nhưng tôi lại lựa chọn ở lại quê nội. Tôi có thể hỏi bà sao rồi nhưng tới tình trạng hiện tại của bà ngoại mình tôi còn không biết, mãi đến tận hôm Tết..."


Nguyễn Bảo Uyên xoa lưng hắn, thanh âm ấm áp như gió xuân:


- "Con người khi chết đi sẽ biến thành những ngôi sao trên bầu trời, ban phước cho những người còn sống dưới hạ giới. Bà ngoại sẽ rất tự hào khi có một người cháu ngoan ngoãn như cậu."


Huỳnh Nam Phong nghẹn ngào, ôm cậu thật lâu.


Bên cỗ quan tài, ba người con gái quỳ rạp xuống, đôi mắt ứa lệ chăm chú quan sát chiếc hộp gỗ to lớn phía trước, khuôn mặt tái nhợt đi vì khóc quá nhiều, sống mũi ửng đỏ.


Nếu ngày đó hắn nói ra mình gặp tử thần mang khuôn mặt giống hệt mình và cậu cũng nói ra mình gặp bóng ma giống y xì đúc thì có lẽ mọi chuyện đã không tiến triển ngày một tệ.


- "Lúc nãy cậu đã đi đâu?"


Nguyễn Bảo Uyên tuỳ tiện nói ra một lí do:


- "Đi tìm nhà vệ sinh, ở bên trong tối quá, tìm mãi không thấy đâu."


- "Bồn vệ sinh trong đó có lẽ không còn hoạt động nữa đâu."


- "Ừm." Nguyễn Bảo Uyên gật đầu: "Tôi có hỏi mấy người ở đó, họ đã chỉ cho tôi chỗ khác rồi."


Cậu không muốn hắn lo lắng, tâm trạng của Huỳnh Nam Phong chưa ổn định, nói ra chuyện mình lại ngất trong phòng bếp là không nên, dù sao mỗi lần nhất xong, cậu đều rất khỏe khoắn.


Nhưng cái cảm giác thấy bóng ma mang khuôn mặt mình, như thể bản thân đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.


Huỳnh Nam Phong ôm cậu, hồi tưởng lại đoạn hội thoại ban nãy.


[Tôi và cậu cùng yêu một người, từ trước tới giờ vẫn vậy, cớ gì lại chiếm hết?]


Chẳng lẽ cậu ta thật sự đẹp tới mức tử thần cũng gục? Không đến mức đó đấy chứ?


Hắn gãi gãi đầu, nếu là thật thì thời điểm hắn gặp lại ông bà tổ tiên không còn xa nữa đâu.


- "Nam Phong?"


- "Anh họ?"


Hai người họ đồng loạt ngẩng đầu, thấy được thân ảnh cao lớn, bên ngoài khoác áo chống nắng, khuôn mặt sửng sốt không thôi. Huỳnh Nam Phong trợn tròn mắt, cơ thể bỗng cứng đờ.


Là Huỳnh Thanh Tâm, bên cạnh còn có Huỳnh Chí Minh và Tô Khánh Mai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi