THỔ SEN

Càng lúc, hắn càng cảm thấy có gì đó rất lạ, đúng hơn, mọi chuyện đã kì lạ ngay từ lúc Nguyễn Bảo Uyên đặt chân đến nơi này.


Một người cổ đại xuyên không tới 1000 năm sau, như một người bình thường ngày qua ngày mà không ai biết rằng, cậu đã qua đời từ 1000 năm trước. Càng kì lạ hơn, hắn bắt đầu nghi ngờ những thứ xung quanh.


Cây Thổ Sen xuất hiện trong giấc mơ, cụ bà tôn sùng Nguyễn Khải, hắn đột nhiên bật khóc nức nở ở bệnh viện, tử thần mang khuôn mặt giống hệt hắn xuất hiện trước quan tài.


Ban đầu Huỳnh Nam Phong còn tưởng Nguyễn Khải là tên người chồng, nghĩ lại, bà ngoại hắn họ Đàm, không phải họ Nguyễn.


Vậy rốt cuộc là trùng hợp hay cố ý?


Ban đầu hắn định ném cây hoa cổ quái này đi, nghĩ lại, chỉ mới đụng đến nó đã dính lời nguyền ba đời, đập nát chậu cây chắc đột tử tại chỗ bèn lưu luyến thu ý định.


Bằng cách nào đó, nhất định phải tống thứ đó đi.


Sau lần hắn khoa ở bệnh viện, Nguyễn Bảo Uyên tìm đủ mọi cách mới rước được hắn về, sau vụ đó cũng không mở miệng ra hỏi hắn vì sao lại khóc, chỉ lẳng lặng nằm bên cạnh.


Hai người họ có một điểm chung, thấy đối phương không muốn nói sẽ không tò mò, hoàn toàn tôn trọng người kia.


Không phải Huỳnh Nam Phong không muốn nói mà là hắn thật sự không biết phải nói gì. Đến bản thân còn không hiểu vì sao mình khóc, giải thích được với ai?


Hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy cậu bạn kia, khóc lóc cái gì cho được?


Có lẽ Chu Đường Lâm nhìn thấy mặt cậu bạn đó rồi.


Huỳnh Nam Phong bỗng sinh cảm giác muốn tìm hiểu thêm về cái người kì lạ kia. Được biết, đêm hôm đó, cậu ta đã trở lại bình thường, tuy vẫn hôn mê nhưng nhịp thở đã dần ổn định, khôi phục trạng thái trước kia.


Có hai người từng nhìn thấy cậu ta mà hắn có thể hỏi là Bùi Việt Anh và Chu Đường Lâm, Bùi Việt Anh bị gọi đi đội nghi thức nhà trường, Chu Đường Lâm thì chạy lung tung đi đâu mất rồi, tìm không ra.


Nguyễn Bảo Uyên gục đầu xuống bàn, khép hờ mắt.


Hắn nhận ra, sức khỏe của cậu cũng theo chiều hướng đi xuống, càng lúc càng có vấn đề. Thỉnh thoảng, Nguyễn Bảo Uyên sẽ lén lút cắn răng chịu đựng những cơn đau đầu không mời mà tới, tận đến khi hắn phát hiện ra, việc những cơn đau đầu thường xuyên xuất hiện đã là điều hiển nhiên.


Huỳnh Nam Phong đã thử đưa cậu đi khám, kết quả nhận lại không có gì bất thường, tới bệnh viện nào cũng vậy. Những lúc như thế này, hắn sẽ để người kia nằm nghỉ ngơi một lát, dù có ngủ hay không, chỉ cần cậu hết đau, hắn sẽ chiều theo ý muốn.


Huỳnh Nam Phong vươn tay xoa đầu cậu, áp lên mái tóc đen nhánh mượt như tơ lụa, thoáng mím môi.


Hắn sực nhớ ra gì đó, ngẩng đầu hỏi cô gái vừa đi tới:


- "Hôm nay có kết quả thi Tiếng Anh cấp tỉnh đúng không? Trần Mạnh Hưng thế nào rồi?"


Dương Vân An nghe thấy giọng hắn thoáng do dự, chần trừ một lúc.


- "Sao vậy?"


- "Không sao." Dương Vân An xua xua tay: "Chu Đường Lâm đang chạy xuống xem điểm đó, lát nữa hỏi cậu ấy mà xem."


Huỳnh Nam Phong gật đầu, hướng tầm mắt ra cửa sổ. Dương Vân An đứng sau lưng hắn, như hạ quyết tâm, hít một hơi thật sâu, cô hỏi nhỏ:


- "Nam Phong, cậu với Trần Mạnh Hưng đang...hẹn hò với nhau đúng không?"


- "Hả?!"


Nguyễn Bảo Uyên thoáng ngẩng đầu, chăm chú lắng nghe.


Thấy hắn phản ứng mãnh liệt như vậy, Dương Vân An tưởng người kia chuẩn bị xông lên đấm cô một trận, ra sức cản lại:


- "Tui chỉ hỏi thôi mà! Tui thấy ông hay trò chuyện với Mạnh Hưng, mà Mạnh Hưng lại là gay, tôi tưởng hai người đang hẹn hò."


- "Vớ vẩn." Huỳnh Nam Phong cao giọng: "Tôi với cậu ta sẽ không..."


Khoan đã, làm sao mọi người biết Trần Mạnh Hưng là gay?


Ruỳnh!


- "Có người đánh nhau trên hành lang!"


Huỳnh Nam Phong ngoảnh đầu, thấy đám học sinh đã đứng che kín cửa kính. Hắn chau mày, toan đứng dậy dẫn cả hai đứa đang đánh nhau kia về phòng hội đồng.


- "Ai đánh vậy?"


- "Đuỵt! Là người trong ban kỉ luật!"


- "Nghiêm túc ghê."


- "Ai đánh ai?"


Một cậu nam sinh nheo mắt:


- "Là Chu Đường Lâm với Cao Phúc Minh."


Chu Đường Lâm đấm Cao Phúc Minh?


Huỳnh Nam Phong nhanh chóng vọt ra ngoài, sắc mặt bỗng trầm xuống.


Chu Đường Lâm vốn nóng tính, tuy là vậy nhưng sẽ không bao giờ đánh nhau với bạn bè, có điều...


- "Mày coi người khác như rác, tao nhắm mắt cho qua." Chu Đường Lâm gằn giọng: "Nhưng mày phá hỏng ước mơ của em trai tao, mày hủy hoại đời nó..."


Cao Phúc Minh một tay ôm bên má đã sưng vù, lẳng lặng không đáp.


Đám đông chung quanh bàn tán không thôi. Dường như hai người trong cuộc không hề nghe thấy, chỉ lặng thinh nhìn nhau một hồi, không khí ngập mùi thuốc súng.


Chu Đường Lâm buộc áo khoác đồng phục ngang eo, lôi cổ hắn không khác gì một con gà, ném thẳng xuống đất, còn biếu một nắm đấm tặng kèm.


Không phải mối quan hệ giữa hai người này rất tốt hay sao?


- "Lặp lại câu mày vừa sủa ban nãy." Chu Đường Lâm túm cổ áo Cao Phúc Minh, lôi người lên, gằn giọng: "Nhanh lên!"


Thấy hắn cúi đầu không đáp, Chu Đường Lâm nghiến răng, quát người phía sau:


- "Mày không nói cũng được. Tiết Quý Sâm! Lúc nãy nó nói gì?"


Cậu con trai gầy đét họ Tiết cao bằng cô, nép mình sau đám đông. Nghe thấy có người gọi tên mình, nó không rét mà run, rụt người né tránh.


- "Có chuyện gì vậy?" Đào Trang Anh từ trong đám đông chen người ra ngoài, sốt sắng hỏi.


- "Nói! Không nói tao đánh cả mày."


Tiết Quý Sâm run giọng, thì thào:


- "Cậu ta bảo..."


- "Tôi bảo Đào Trang Anh chỉ là một con thánh nữ giả tạo." Cao Phúc Minh ngẩng đầu, không chút nao núng trầm giọng: "Cứ như nước rửa bồn cầu vị trà xanh..."


Không khí nháy mắt chết lặng.


Đào Trang Anh tái mặt, mím môi dựa vào thành cửa.


- "Đào Trang Anh có phải người yêu cũ của Cao Phúc Minh không?"


- "Đúng đúng."


- "Con này tính kế bạn bè, hôm ở quán thịt nướng cò mặt dày mạnh dạn mời Đặng Mỹ Anh ngồi cùng, thoạt nhìn vô cùng vênh váo, hoá ra người yêu nó cũng chẳng coi nó ra gì."


- "Ai bảo người yêu, chia tay rồi."


Đám đông lập tức xôn xao, bàn tán sôi nổi.


- "Đúng rồi, còn chuyển mẹ gu sang thích người cùng giới, không hiểu thằng đó nghĩ cái đít gì."


- "Nghe đồn không phải chuyển gu, Trần Mạnh Hưng hôm đấy chuốc rượu nó, đã lăn lăn với nhau rồi."


- "Hồi trước cũng có tin thằng Hưng chơi gay với Doãn Tú Kiệt bên A6, nhà trường đã phong tỏa tin tức, hôm đấy tao đi qua còn thấy mời cả phụ huynh đến!"


- "Hoá ra nó thích đàn ông."


- "Tởm vãi."


- "Hoá ra nó ăn bám theo nhóm trưởng ban kỉ luật vì nhìn trúng người trong hội."


Chu Đường Lâm nghiến răng nghiến lợi, chau mày:


- "Đã lộ thì cứ để nó lộ, cả khối, cả trường biết, câu tiếp theo mày nói trong nhà vệ sinh là gì?"


Huỳnh Nam Phong căng mắt quan sát tình huống trước mắt, ngoái người hỏi Vũ Minh Hiền đứng bên cạnh:


- "Cái mẹ gì đang xảy ra vậy?"


- "Cao Phúc Minh lên giường với Trần Mạnh Hưng, truyện này bị khui ra bằng hết, giờ cả trường đều biết rồi."


Ai lên giường với ai cơ? Cao Phúc Minh thẳng như cột đình, Trần Mạnh Hưng biết điều, lấy đâu ra chuyện hai người này lăn lăn với nhau?


- "Mày nói gì trong nhà vệ sinh?"


Cao Phúc Minh cắn răng, cánh tay túm cổ hắn bỗng dùng sức như muốn bóp chết thứ trên tay. Hắn há miệng thở dốc, qua làm tóc rối tung rối mù thấy được một bóng người khuất sau đám đông.


- "Nói nhanh lên."


- "Tôi nói... Lên giường với đàn ông chẳng có gì thú vị... người thì cứng như đá, chẳng mềm mại như phụ nữ."


Câu này cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận, hắn từng làm tình với con gái.


Chu Đường Lâm xốc cổ hắn:


- "Tiếp!"


- "Tôi cũng không ngờ cậu ta thích nam thật... nó giống một loại trải nghiệm, chẳng có gì mới mẻ, suy cho cùng cũng chỉ là nước rửa bồn cầu mà thôi."


Huỳnh Nam Phong trợn mắt, ngay cả Nguyễn Bảo Uyên đang gục đầu xuống bàn cũng thoáng ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ tuy nhiên, thứ cậu thấy không phải khung cảnh hỗn loạn xôn xao mà là bóng người từ trong đám đông chạy vụt ra ngoài.


Nguyễn Bảo Uyên mím môi, lẳng lặng không nói gì.


- "Chưa hết."


Cao Phúc Minh ôm tay cô, cả thân thể căng cứng.


- "Chị còn muốn em nói gì nữa..."


- "Đừng gọi tao là chị." Chu Đường Lâm chau mày, nghiến răng nghiến lợi: "Tiếp!"


- "Hẹn hò với ai chẳng được, suy cho cùng yêu hay không lại là chuyện khác. Tôi..." Cao Phúc Minh run giọng, thanh âm đục dần: "Ghê tởm bọn đồng tính luyến ái."


Gần như đồng thời, tiếng xì xào bàn tán càng lúc càng to, Chu Đường Lâm vung tay, một phát nện thẳng một cú lên mặt hắn.


- "Không được đánh nhau!"


Huỳnh Nam Phong giữ cổ tay nó khiến Cao Phúc Minh thuận thế thoát ra ngoài. Hắn ngồi bệt dưới đất, thở hổn hển. Chu Đường Lâm lại vung chân, toan nện cho hắn thêm phát nữa.


- "Mày còn nhớ mày cũng ở trong ban kỉ luật không vậy?!" Huỳnh Nam Phong lôi cô trở lại, ngăn không cho hai người họ lao vào đấm đá tiếp.


Tôi thật ngu si mới nghĩ cậu thật sự thích tôi.


Cậu không khóc, không khóc bởi nếu có nghe được cậu này phát ra từ chính miệng người mình thích, cậu cũng không ngạc nhiên.


Nhưng hoá ra... nó lại đau hơn mình tưởng.


Trần Mạnh Hưng cúi gằm mặt xuống, sợ rằng cứ mỗi lúc ngẩng đầu lên lại nghe thấy tiếng thì thào bàn tán, động tác chỉ chỏ không ngừng, những lời miệt thị vang vọng bên tai.


Đây không phải lần đầu tiên. Giáo viên chủ nhiệm, giáo viên trong trường, bố mẹ cậu đều cho rằng, thích người cùng giới là không bình thường. Nhớ năm đó vụ cậu với Doãn Tú Kiệt lộ ra, đến tai cha mẹ, cậu không nhớ nổi mình đã nghe được cái gì, chỉ nhớ bản thân đã quỳ rất lâu, lâu đến mức sắc trời đã ngả màu từ bao giờ. Trần Mạnh Hưng thấy bố mẹ chửi mình thậm tệ, mắng như con ghẻ, nhưng đến cuối...ít nhất họ vẫn chấp nhận.


Cậu có thể thích đàn ông, nhưng còn một lần dính phải cả bạo lực học đường lẫn đồng tính thì sẽ không nhận nhịn như trước nữa.


Trần Mạnh Hưng lao nhanh trên hành lang, hơi thở càng lúc càng nặng nhọc. Cậu va phải một chàng trai cao chừng 1m85, may thay lúc đó không ngẩng mặt lên, nếu cùng một lúc gặp hai kẻ đã phá hủy đời mình, có lẽ... cậu phát điên mất thôi.


Doãn Tú Kiệt ngẩng đầu, thấy Trần Mạnh Hưng lảo đảo đi mất, vừa đỉnh mở miệng chửi, tiếng gào lớn lập tức vang lên:


- "Mày ghê tởm đồng tính thì mày lên giường với nó làm đ*o gì?!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi