THỢ SỬA GIÀY


Đưa bình nước nhỏ cho Cam Khả Khả rồi, Nhiếp Chấn Hoành lại sang nhà Lão Vương cách vách xin bình mới.
Dù sao cũng là hàng tặng kèm, Vương Kim Bảo hào phóng lấy một bình ra từ nhà kho đưa cho anh ngay, còn hỏi, “Sao, lại có bé nào sắp sang tiệm chú chơi à?”
Nhiếp Chấn Hoành không phủ nhận, chỉ cười nói, “Vâng, em nó bé thật ạ.

Không thể nhất bên trọng nhất bên khinh được.”
Vương Kim Bảo luôn cảm thấy nụ cười này của Nhiếp Chấn Hoành hơi bị xao xuyến xốn xang.

Lúc về nhà chú ta bèn nói chuyện với vợ mình, hỏi bả có biết dạo này Tiểu Nhiếp đang làm gì không, có phải có gì đấy rồi đúng không?
Trương Thúy Phương quả thực cũng chẳng rõ lắm.

Thím ta cảm thấy nhà hàng xóm sinh hoạt còn theo quy luật hơn cả nhà mình, chẳng gặp ai khác cả.

Nhưng dạo này trông Nhiếp Chấn Hoành tươi tắn hơn xưa thật, ăn mặc cũng không tuềnh toàng như trước nữa, đã thôi để râu ria xồm xoàm.

Quả thực có vẻ phải có người thương, thì chú ta mới chú trọng phần nhìn như thế.
Bấy giờ Nhiếp Chấn Hoành vẫn chưa biết đời sống tình cảm của mình đã bị hàng xóm lôi ra làm đề tài tám chuyện.


Anh cầm bình nước nhỏ in dâu tây hồng về cửa hàng, cũng đun sữa cho Lâm Tri, bảo cậu uống rồi đi ngủ trưa một lát.
“Bé thật đấy.”
Lâm Tri giơ chiếc bình lên ngắm nghía mãi, sau khi hết thấy mới lạ, cậu mới tu hết cả bình sữa chỉ trong một ngụm.
“Cho trẻ con dùng mà.” Nhiếp Chấn Hoành thấy phần viền sữa trên mép cậu, thì cúi đầu lau khô cho cậu bằng phương thức cực kỳ bảo vệ môi trường, còn liếm thêm lần nữa, “Hừm, lần tới mua sữa không đường nhé? Hơi ngọt.”
“Phải ngọt cơ!” Lâm Tri không chịu, “Ngọt mới ngon.”
“Rồi rồi rồi, ngọt mới ngon.” Nhiếp Chấn Hoành vốn chỉ cố tình đùa cậu thế thôi, lại hôn cậu cái nữa, “Nếm vị ngọt nào!”
Lâm Tri lại khoe đôi má lúm đồng tiền, bám cổ Nhiếp Chấn Hoành đòi hôn tiếp.
Nhiếp Chấn Hoành làm sao đỡ nổi một em bé còn ngọt hơn cả sữa thế này? Anh đành quay lưng về phía cánh cửa của tiệm giày, nghiêm túc phát huy gần hết mánh lới của bản thân, hôn ai kia tới mức mơ màng, rồi mới để Lâm Tri ngoan ngoãn nằm lên chiếc ghế ngả, không náo loạn nữa.
Trước giờ, hai người đều nằm chung một lát trong cửa hàng nếu buổi trưa không có ai.
Nhưng hôm nay, vất vả lắm mới dỗ được em yêu ngủ, Nhiếp Chấn Hoành không tựa ghế nghỉ ngơi như mọi khi, mà rón rén cử động, lê chân đến cạnh bàn để dụng cụ, ngồi xuống.
Anh mở ngăn kéo dưới bàn ra.
Một quyển truyện tranh sặc sỡ đang nằm trong đó, chính là quyển mà anh chôm xuống hồi sáng.
*
Hôm nay nắng trưa hơi gắt.
Hơi nóng hầm hập và từng đợt tiếng ve khiến người ta thấy khó ở toàn thân không ngừng ập vào cửa hàng.

Ngoại trừ người đang say ngủ không bị ảnh hưởng, thì kẻ còn đang mở to mắt đã mướt mát mồ hôi ngực, khiến gương mặt màu lúa mạch cũng hơi ửng lên.
Đương nhiên, đấy là tại nóng bên ngoài, hay nóng trong người, thì chỉ mình Nhiếp Chấn Hoành mới biết được thôi.
Đến khi lật hết từng trang trong quyển truyện tranh, anh càng không dám ở trong phòng nữa.

Nhét quyển truyện vào ngăn kéo lần nữa, Nhiếp Chấn Hoành dạo bước ra ngoài cửa hàng, sang tìm Vương Kim Bảo nhà bên xin điếu thuốc.
“Tưởng chú bảo cai rồi?”
Vương Kim Bảo đưa cả thuốc lẫn bật lửa cho anh.
“Em không nghiện, thi thoảng làm một điếu thôi anh.”
Nhiếp Chấn Hoành châm điếu, hít một hơi thật sâu, chí ít cũng ngăn chặn được chỗ xao động trên cơ thể.
“Hội đàn ông mấy người, rặt một lũ nói mà không biết giữ lời.” Trương Thúy Phương lấy hộp mạt chược của mình ra, vừa đổ những quân bài lên chiếc bàn ngoài nhà, vừa nói, “Gì mà ngẫu với chả nhiên, lập với chả tức, rồi thì chỉ tí xíu thôi, toàn nói một đằng làm một nẻo!”
Nhiếp Chấn Hoành và Vương Kim Bảo liếc nhau, người sau thành thật khoa tay múa chân làm động tác kéo khóa miệng, không dám hé răng nữa.
“Bóng đèn trong phòng bếp nhà chị bị hỏng, Lão Vương bảo “hôm nào” lão sẽ sửa.

Sửa gì mà mất tận mấy ngày liền, tới tận sáng nay, chị vẫn chưa thấy lão sửa xong!” Trương Thúy Phương lườm nguýt Vương Kim Bảo, “Cuối cùng lại bà đây tự trèo ghế sửa thôi! Nhờ mấy thằng đàn ông các người có được tích sự gì đâu!”
“Ấy kìa ấy kìa, anh không cố ý thật mà!” Vương Kim Bảo vội vàng nhận tội, “Thật đấy, anh chỉ quên mất thôi!”

“Thế ông có quên ăn không hử?! Có quên ngồi xí xổm không hử?!”
“Ối vợ ơi, tuyệt đối không có lần sau đâu, nếu lần tới anh mà còn quên nữa, thì anh xin chủ động quỳ ván giặt đồ!”
Tiết mục cãi cọ ồn ào nhốn nháo hằng ngày của đôi vợ chồng già lại bắt đầu.

Nhiếp Chấn Hoành kẹp điếu thuốc trốn ra xa, không dám xen mồm, nhưng lại không khỏi bật cười.
Anh bỗng nghĩ bụng, mấy chục năm sau, có phải mình và Lâm Tri cũng sẽ thế này chăng?
Sẽ nói những câu chuyện nhạt phèo về củi gạo mắm muối, sẽ đôi lúc giận lẫy nhau vì mấy thứ lặt vặt, nhưng cũng chẳng tức nhau quá một đêm, hôm sau lại hòa thuận như thuở ban đầu.
Nhưng mà… nếu đấy là Tri Tri nhà anh, thì cáu nhau một đêm hẵng còn là dài đấy.

Từ khi nói rõ ràng mọi chuyện đến khi hiểu hết và được dỗ dành, chắc còn chưa đến một tiếng đồng hồ đâu.
Ừ, có khi họ chẳng bao giờ cãi nhau được.
Dù gì bé con cũng kiệm lời, có tức cũng chỉ chít chít mấy câu, vuốt lông dỗ tí là lại hiền.

Quan trọng hơn là, cậu bạn trai của anh cực kỳ tin tưởng anh.

Trong tình yêu, điều ấy đáng quý vô cùng, sẽ đỡ được rất nhiều nghi ngờ và cãi cọ vô cớ.

Cũng may mắn làm sao, anh lại không phụ lòng tin và sự ỷ lại ấy.
Khi hai vợ chồng hàng xóm cãi nhau xong, Lâm Tri đang ngủ trưa trong phòng cũng dậy rồi.
Lâm Tri dụi mắt quay về ngồi xuống trước bảng vẽ.

Tối đến, tận khi gần đóng cửa hàng, cậu vẫn không nhắc tới vụ truyện tranh với Nhiếp Chấn Hoành, mà chỉ dồn hết tâm trí vào phác họa tranh mới.


Nhiếp Chấn Hoành thấy vậy thì cũng lén thở phào, còn tưởng vụ này coi như đã xong.
Dù gì theo trải nghiệm từ quyển mà anh đọc hồi trưa, nếu bắt anh phải đọc hết cả 6 quyển cho bé con… có lẽ anh không sống được đến hừng đông mất.
—— Đầu không bung, thì thân cũng bét.
Nhưng tới xế chiều, ngay trước khi đóng tiệm, Nhiếp Chấn Hoành lại trơ mắt nhìn Lâm Tri đi đến cạnh bàn để dụng cụ, mở ngăn kéo, móc thẳng quyển truyện tranh bên trong ra!
“… Sao em biết nó ở trong đấy?!”
Nhiếp Chấn Hoành như quay lại thời đi học bị thầy bắt phao, không khỏi lấy làm cả kinh.
“?” Lâm Tri nói cực kỳ tự nhiên, “Thì em thấy á.”
Sáng nay lúc cậu theo anh Hoành xuống lầu, cậu đã để ý thấy có thứ gì đó giắt ở sau lưng quần anh Hoành.

Cậu tưởng đấy là dụng cụ sửa giày của an, nào ngờ hồi trưa lúc cậu lén hé mắt xem anh Hoành có ngủ không, thì thấy anh Hoành lấy sách ra từ ngăn kéo rồi đọc.
Lâm Tri không lên tiếng, nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ cậu còn nghĩ thầm: Anh Hoành tốt quá, để tối nay đọc sách cho mình được hay, ảnh còn chuẩn bị trước nữa kìa!
Lâm Tri lấy làm cảm động lắm.
Cậu quyết định tối nay sẽ không vẽ tranh nữa, cơm nước xong, cậu sẽ ở lại nhà anh Hoành nghe anh kể chuyện!
Ừm… có phải ôm cả chăn lên lầu không nhỉ? Nếu tối nay chưa kể hết, thì sáng mai dậy cậu nghe tiếp được không?
Vì thế, nghĩ vậy, chú robot Tri Tri ngô ngố lại sắp xếp thêm một đầu việc mới vào trình tự sinh hoạt theo quy luật của mình——
Buổi tối, đọc truyện tranh cùng anh Hoành!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi