THOÁNG CHỐC PHẢI LÒNG EM

Giản Bác Dịch phát hiện ra Phó Ích Dao không thích bật mic lúc chơi game, dù điều này làm anh thấy hơi tiếc nhưng chat với nhau thôi cũng đã rất vui rồi.


Bên cạnh đó, ngoài việc thường xuyên chơi game với Phó Ích Dao thì mối quan hệ giữa Giản Bác Dịch và Phó Ích Chu cũng ngày càng thân thiết, về sau này hai người đi ăn với nhau đã không còn là vì chuyện của Phó Ích Dao nữa rồi.


Lý do là vì Giản Bác Dịch cảm thấy Phó Ích Chu là người đáng tin cậy, đáng để kết giao bạn bè nên mới chơi cùng với cậu ta.


Sau đó nữa, vào một hôm thất tịch.


Giản Bác Dịch kéo Giản Ngôn Chi đi khắp nơi để chọn một chiếc vòng tay xa xỉ làm quà tặng thất tịch cho Phó Ích Dao.


Giản Bác Dịch và Phó Ích Dao chẳng mấy khi gặp mặt, vậy nên lần này lại phải nhờ Phó Ích Chu tiết lộ hành tung của Phó Ích Dao vào ngày thất tịch.


Chiều hôm ấy, Giản Bác Dịch đến trường, Phó Ích Chu ra cổng trường đón anh.


Phó Ích Chu nói giờ Phó Ích Dao đang ở nhà thi đấu xem trận bóng rổ của khoa, Giản Bác Dịch nghe xong quyết định đến đó ngay lập tức.


Nhà thi đấu đông người náo nhiệt, sôi động vô cùng, Giản Bác Dịch và Phó Ích Chu tìm một chỗ có thể quan sát được Phó Ích Dao rồi ngồi xuống. Giản Bác Dịch nhìn cô gái trước mặt đang cùng hò hét cổ vũ với mấy bạn nữ khác, đột nhiên thấy hơi xa lạ. Nhưng cảm giác kì lạ này nhanh chóng bị anh áp xuống, anh quay sang nhìn Phó Ích Chu, "Ê, em gái cậu hét cái gì mà Đường Trăn ấy, là ai vậy?"


"Là người mặc áo màu trắng số 5, đàn anh khóa trên của khoa bọn nó."


Giản Bác Dịch nhìn ngay về phía đội thi đấu bóng rổ, tìm kiếm người vừa được nói đến, "Xì, cũng bình thường thôi mà, việc gì phải la hét nhiệt tình thế."


Phó Ích Chu cười nhạt.


"Cũng có đẹp trai lắm đâu, cậu nói xem tôi với cậu ta ai đẹp trai hơn."


Phó Ích Chu, "Tôi đẹp trai."


Giản Bác Dịch ngớ ra, nghiêng đầu nhìn cậu ta, "Đệt, cậu nói mà không thấy ngượng mồm luôn à."


Trận đấu bóng rổ kết thúc, Giản Bác Dịch nhìn thấy có mấy cô gái, cả Phó Ích Dao cũng ở trong số đó, đưa nước cho các thành viên của đội bóng rổ, mà chai nước Phó Ích Dao cầm trong tay được đưa thẳng đến tay người khoác áo số 5 đó.


"Đi, qua đó xem thử." Mọi người từ từ rời khỏi nhà thi đấu, Giản Bác Dịch và Phó Ích Chu lại đi ngược hướng với đám đông.


"Ích Dao."


Phó Ích Dao quay đầu lại, một chút ngại ngùng thẹn thùng trên gương mặt chưa kịp giấu đi, "Anh hai? Anh cũng đến xem trận này hả?"


Phó Ích Chu nhìn Giản Bác Dịch một cái, "Anh ta muốn xem."


"Hả?"


Giản Bác Dịch nhìn Phó Ích Dao, ánh mắt cô nhìn cái tên áo số 5 kia khiến anh rất phiền lòng. Thế là trong lúc máu nóng dồn lên não, anh đã bật thốt lên một câu, "Anh bạn áo số 5, cậu chơi cũng được phết nhỉ, đấu với tôi một trận được chứ?"


Đường Trăn hơi híp mắt lại, "Anh đấu với tôi, tại sao?"


"Tôi à, cực kì hâm mộ cậu nên muốn cọ xát thi đấu với cậu thôi."


Đường Trăn thoáng sửng sốt, cũng không từ chối, "Được thôi, nào."


Trình chơi bóng rổ của Giản Bác Dịch ngày trước có thể nói là tạm được, nhưng dù sao thì cũng nhiều năm không động tới rồi, tất nhiên không thể so được với người của đội tuyển bóng rổ.


Sau khi bắt đầu, Đường Trăn đã ném vào ba quả, Giản Bác Dịch chật vật lắm mới trúng được một quả. Vài phút trôi qua, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng lớn, mọi người xung quanh đứng hóng cho vui, Phó Ích Dao thì mờ mịt chả hiểu mô tê gì, còn Phó Ích Chu thì sắc mặt bắt đầu hơi sầm xuống.


Đột nhiên, hai người đang thi đấu bóng rổ với nhau kia cùng lúc nhảy lên giành bóng rồi đâm sầm vào nhau, một tiếng va chạm nặng nề vang lên, hai người cùng ngã xuống đất.


"Đường Trăn!" mọi người đều hoảng hốt, còn Phó Ích Dao thì chạy thật nhanh đến bên cạnh Đường Trăn, mặt đầy lo lắng, hỏi, "anh Đường Trăn, anh có sao không."


Giản Bác Dịch chỉ cảm thấy cổ chân đau khủng khiếp, nhưng vết thương trong tim anh còn nặng hơn thế, Phó Ích Dao thậm chí còn không thèm nhìn anh lấy một cái.


"Này này này!" mới đau lòng được một chốc đã nhận ra mình bị nhấc bổng lên.


Giản Bác Dịch trợn tròn mắt nhìn Phó Ích Chu đang bế mình, "Cậu làm cái gì vậy?"


"Anh bị thương rồi, đưa anh đến bệnh viện."


Giản Bác Dịch đau đến mức trán rịn mồ hôi, nhưng miệng thì vẫn từ chối, "đm cậu bỏ tôi xuống ngay! Cậu bế tôi như bế công chúa thế này thì còn ra thể thống gì!"


Phó Ích Chu không bận tâm đến phản ứng của anh, sầm mặt đi ra khỏi nhà thi đấu.


Bạn nữ cạnh đó nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt đầy thích thú, trái tim hủ nữ trong phút chốc như muốn vỡ òa. Thấy vậy, Giản Bác Dịch càng không cách nào chịu đựng nổi, "Bỏ xuống bỏ xuống, anh hai của em ơi, coi như em xin anh đó."


"Bỏ xuống? Anh muốn vết thương chồng vết thương đấy hả?"


"Hay là cậu cứ bỏ tôi xuống trước đi, rồi chuyển qua cõng tôi, nhé?"


"Lắm mồm."


"Đệch, ông đây đã bao giờ bị người ta bế như bế gái thế này đâu!"


Phó Ích Chu tiếp tục ngó lơ, "Hơ, không biết tự lượng sức mình, rảnh quá không có gì làm nên đi thách đấu bóng rổ với người ta hả?"


Giản Bác Dịch, "Cậu không thấy em gái cậu có ý với cái thằng đó hả! Bé phô mai của tôi đấy! Có ý với cái thằng đó đấy??"


"Anh có thôi đi không." Biểu cảm trên mặt Phó Ích Chu hơi kì lạ, "Nó không phải là phô mai."


"Hả?"


"Mà là tôi."


"???"


Lúc nhận được cuộc gọi của Giản Bác Dịch, Giản Ngôn Chi đang ở cùng Hà Uyên, hai người nghe nói Giản Bác Dịch bị thương ở chân đang nằm trong bệnh viện bèn chạy vội đến tìm anh.


"Anh." Giản Ngôn Chi vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy người bị bó bột nằm trên giường bệnh, "Anh không sao chứ."


Giản Bác Dịch thấy người đến là cô, sắc mặt đen xì xì mới tốt hơn một chút, "Không sao, lát hai người đưa anh về nhà đi."


"Này anh bị sao đấy, đang yên đang lành sao tự dưng lại làm cái chân thành ra nông nỗi này." Giản Ngôn Chi ngồi xuống cạnh giường bệnh, "anh như này bao giờ mới khỏi vậy."


"Sao anh mày biết được."


Hà Uyên tiến đến, ngồi lên sô-pha, "tay không bị thương, vẫn thi đấu được là được."


Giản Bác Dịch nói với giọng điệu không được tốt cho lắm, "lão đại, có tình người tí đi."


"Ờ, dưỡng thương cho tốt, sắp thi đấu rồi."


"............"


Ba người đang nói chuyện thì có người đi vào phòng bệnh.


Giản Ngôn Chi quay lại nhìn, ngớ ra mấy giây sau đó hỏi Giản Bác Dịch, "Bạn à?"


Giản Bác Dịch không đáp mà chỉ nhìn chằm chằm vào người mới đến, mãi cho đến khi người đó đi đến cạnh giường bệnh, đặt đồ đang xách trên tay xuống, anh mới nói với vẻ khó chịu, "Cậu còn ở đây làm gì."


"Bữa tối, ăn đi." Phó Ích Chu nói.


"Không ăn không ăn." Giản Bác Dịch đang rất giận, anh nhìn Giản Ngôn Chi, "hai người qua dìu tôi đi, chúng ta về trụ sở."


Phó Ích Chu, "Bác sĩ nói tháng này chân của anh không được..."


"Tôi biết tôi biết, lúc nãy có nói với tôi rồi."


Giản Ngôn Chi hắng giọng, "À gì nhỉ...sao thái độ của anh tệ quá vậy hả."


Giản Bác Dịch, "Cái tên này lừa anh mày lâu như thế thử hỏi cư xử tốt kiểu gì được!"


Giản Ngôn Chi, "Hả?"


Giản Bác Dịch trừng mắt nhìn Phó Ích Chu, "Cậu nói đi, tại sao không nói với tôi ngay từ đầu hả!"


Phó Ích Chu bình tĩnh, nghĩ một lúc, có vẻ đã nghĩ ra được lý do hợp lý rồi, "...Vì lên hạng."


"Lên, lên hạng, thế thì cậu cứ nói thẳng cậu là con trai, tôi cũng vẫn sẽ giúp cậu lên hạng cơ mà!"


Phó Ích Chu, "Khó nói."


Giản Bác Dịch bị cậu ta chọc cho tức đến đau cả ruột, rồi lại nhớ đến khoảng thời gian vừa qua mình đã thật lòng đối đãi với người bạn ở trên mạng kia như thế nào, thế là toàn thân đều phát đau!


"Uổng công tôi xem cậu là anh em tốt, không ngờ cậu lại muốn làm bạn gái tôi!"


Hà Uyên ngồi trên sô-pha bị sặc, Giản Ngôn Chi đơ mặt, tiện tay vỗ vỗ lưng giúp Hà Uyên.


Phó Ích Chu, "Câu đúng phải là, không ngờ tôi lại muốn lợi dụng anh để lên hạng."


Giản Bác Dịch nghẹn họng, tiếp tục kêu ca, "cái lùm má, sau này khỏi liên lạc gì nữa, biến đi cho khuất mắt tôi, biến cho xa vào."


Phó Ích Chu không nói gì nữa, cuối cùng, cậu chỉ nhìn anh một cái rồi xoay người ra khỏi phòng bệnh.


Giản Bác Dịch ngồi trên giường tức điên người.


Giản Ngôn Chi, "Ừm, anh..."


"Cái gì!"


"Người lúc nãy là 'Bánh Mì Phô Mai' hả?" Giản Ngôn Chi rốt cuộc cũng sắp xếp lại được mạch của câu chuyện này rồi.


"Ờ."


"Là con trai à."


"Mày không thấy à mà còn hỏi!"


"Ờ...Quả này kích thích quá."


"Kích thích cái cc! Anh làm anh em với nó lâu như thế rồi, giờ nó mới nói anh biết sự thật, thế chẳng phải là đang chơi anh à!"


Giản Ngôn Chi và Hà Uyên nhìn nhau, Hà Uyên bình thản lên tiếng, "Có lẽ là sợ cậu sẽ xua đuổi cậu ta như vừa rồi đấy."


Giản Bác Dịch ngẩn ra.


Hà Uyên tiếp tục nói, "Nhìn cái ánh mắt lúc đi ra ngoài, ừm..."


Giản Bác Dịch ghét bỏ, "Cậu ta thì có ánh mắt gì được?"


Giản Ngôn Chi, "Người ta cũng đâu có làm sai chuyện gì ghê gớm lắm đâu, với lại lúc trước chơi game cậu ta có nói mình là nữ đâu?"


Giản Bác Dịch nghĩ nghĩ, "Làm gì có thằng con trai nào lại lấy tên 'Bánh Mì Phô Mai' chứ!"


"Thế tức là anh mặc định cậu ta là nữ chứ gì..."


"Tóm lại anh mày bị dắt mũi, tưởng đâu nó là con gái."


Giản Ngôn Chi, "Cũng tại con trai các anh cứ thích chơi game chung để lấy lòng gái đấy."


Giản Bác Dịch, "......"


"Đừng nhìn anh, anh không có." Hà Uyên cười, "à trừ em ra."


Giản Bác Dịch về trụ sở dưỡng thương.


Khoảng thời gian này, Bánh Mì Phô Mai cũng không online nữa. Giản Bác Dịch một mặt thì nghĩ tên này ít ra cũng biết lỗi của mình rồi đấy, mặt khác lại nghĩ hôm đó có phải anh đã nói quá nặng lời rồi không.


Nghĩ mãi nghĩ mãi cả người bứt rứt khó chịu. Kể ra thì Phó Ích Chu trừ chuyện không nói thật với anh ra, những cái khác đều rất ổn, nếu không thì lúc đầu anh cũng đã không kết bạn với cậu ta rồi.


"Ầy bực ghê." Giản Bác Dịch đẩy bàn phím, "đm! Lại thua nữa."


Mậu Mậu sáp lại, "anh chín, hai hôm nay phong độ anh không tốt lắm, cứ thua suốt thôi."


"Đang bị thương thì tốt thế nào được."


"Ngã gãy chân...thế đầu cũng gãy theo luôn à?"


"Cút cút cút!"


"Mấy hôm nay không thấy anh chơi chung với bé phô mai nữa, hai người chia tay rồi?"


"Ai nói bọn anh chia tay!" Giản Bác Dịch hét xong rồi lại nói, "dạo gần đây người ta có việc, bận."


"Ầu, làm em cứ tưởng không có bé phô mai nên anh mới nóng tính thế chứ."


"............"


Từng ngày cứ thế trôi đi, sự áy náy trong lòng Giản Bác Dịch càng lúc càng nhiều. Mà ngày ngày sống với tâm lý này, anh đã quên bẵng luôn chuyện Phó Ích Dao thích cái tên áo số 5 kia rồi.


Hôm nay là ngày thi đấu.


Các thành viên của DSG xuất phát đến địa điểm thi đấu, lần này cả đội thể hiện một bộ mặt vô cùng tốt, về cơ bản là đè nát đội đối thủ. Cuối cùng, DSG giành lấy chiến thắng trong trận đấu ngày hôm nay, tâm trạng của Giản Bác Dịch cũng nhờ vậy mà khá lên một chút.


Trên đường ra hậu trường, nhìn thấy một bóng người rất quen.


"Các cậu đi trước đi, anh nhìn thấy một người bạn." Giản Bác Dịch nói xong thì chạy đi mất, để lại các thành viên khác chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.


"Này." Vỗ vai một cái, đúng là cậu ta, "Sao cậu lại ở đây?"


Phó Ích Chu mặc áo khoác, cả người trông càng thêm cao gầy, nhìn kiểu gì cũng không giống một người nhỏ hơn anh hai tuổi.


"Xem đánh giải."


Giản Bác Dịch "ồ" một tiếng rồi không biết nên nói gì nữa.


Bầu không khí có hơi lúng túng.


"Anh vẫn còn giận à?" Phó Ích Chu đột nhiên nói.


Giản Bác Dịch ngẩn ra, "Xì, tôi mà nhỏ nhen như vậy sao!"


Phó Ích Chu mím môi, con người khuất dưới ánh đèn hơi trầm xuống, "Anh không liên lạc gì với tôi, tôi tưởng anh vẫn chưa hết giận."


Giản Bác Dịch hừ lạnh, "Cậu lừa tôi thì dù tôi có vẫn chưa hết giận đi nữa cũng là chuyện bình thường, với lại cậu không biết biểu lộ thiện chí à? Mời một bữa cơm là chuyện không thể thiếu rồi đấy."


"Ừ...lỗi của tôi."


Giản Bác Dịch thấy lúc nói câu này gương mặt Phó Ích Chu còn hiện lên một chút tủi thân, anh hắng giọng, hơi mất tự nhiên, "Được rồi, chuyện cũng không có gì, hôm nay anh thắng trận tâm trạng tốt, chờ cậu mời đấy, chuyện cũ cho qua đi."


Phó Ích Chu, "Thật chứ?"


Giản Bác Dịch khoác vai cậu ta, "Thật, nhóc con, không có lần sau đâu."


Phó Ích Chu đè tay lên đầu anh, "Nhìn vẻ bề ngoài thì trông anh giống một thằng nhóc hơn đấy."


Hai người với chủ đề ai giống "nhóc con" hơn này cứ vậy mà dần đi xa.


Có điều người đang nghiêm túc tranh luận là Giản Bác Dịch không hề hay biết Phó Ích Chu cố tình không liên lạc gì với anh, căn lúc anh đã hết giận rồi mới tìm đến.


Anh cũng không hề hay biết vẻ mặt tủi thân vừa nãy của Phó Ích Chu là tốn bao nhiêu sức lực mới làm ra được.


Anh lại càng không biết, lúc anh khoác vai Phó Ích Chu đi về phía trước, trong đôi mắt của anh bạn này đã lóe lên một tia sáng vì đã đạt được mục đích của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi