THOÁNG HƯƠNG

THOÁNG HƯƠNG

Tác giả: Tẩu Trách Lộ

Dịch: Mặc Thủy

Chương 18 // Yêu sớm yêu muộn

Dư Anh có một căn hộ riêng ở gần Tĩnh Lặng, bình thường chỉ mình anh ở đó, gần đây mẹ anh từ nước ngoài trở về, cộng thêm cha anh cũng nghỉ phép ở nhà, nên anh quyết định về nhà chính cùng hai ông bà.

Giang Ngôn được Dư Anh nhận về từ hai năm trước, bình thường vẫn ở trong nhà cha mẹ Dư Anh. Hai ông bà thường không ở nhà, Dư Anh sợ cậu nhóc cô đơn nên đề nghị cậu dọn sang ở với mình, thế nhưng Giang Ngôn không chịu, nói không muốn làm phiền đến không gian riêng tư của Dư Anh.

Giang Ngôn thật ra rất thích theo Dư Anh, cậu nhóc bình thường đều lạnh nhạt với mọi người, chỉ có khi ở cùng Dư Anh mới giống một chú mèo được chải lông, rất ngoan ngoãn, dù rằng vẫn lạnh mặt.

Sau lần xảy ra mâu thuẫn với bạn học lần trước, Giang Ngôn không ở ký túc xá nữa, bây giờ đang ở tại nhà lớn của gia đình họ.

Trong nhà bình thường chỉ có dì giúp việc cùng với chó cưng của Diệp Mẫn Hành…chú Golden mang tên “Yuki” kia, Giang Ngôn nuôi nó rất tốt, cậu và dì giúp việc không thường nói chuyện, nhưng lại thích nhất là rầm rì với chú chó cưng.

Cha mẹ Dư Anh không thường ở nhà, Giang Ngôn sẽ thấy cô độc, cho nên khi ông bà về thì cậu nhóc rõ ràng là hào hứng hơn hẳn.

Cả nhà đang tụ tập trong phòng khách xem tivi.

Cha của Dư Anh hoàn toàn trái ngược với mẹ anh, ông rất nghiêm chỉnh, ít nói ít cười, ngay cả ngồi xem phim thần tượng với vợ yêu cũng vẫn giữ lưng thẳng tắp, vừa nhăn mặt nhíu mày chê bai vừa phải chịu đựng tiếp, trân trọng những giờ phút cả nhà bên nhau hiếm hoi này.

“Cửa hàng hoa của mẹ con thế nào rồi?” Dư Hoàn có giọng nói rất trầm ấm.

“Cái gì mà cửa hàng hoa chứ?” Diệp Mẫn Hành không vui, “phải gọi là studio nghệ thuật cắm hoa.”

Dư Hoàn liếc bà một cái, sửa lời: “Studio thế nào rồi?”

“Rất tốt.” Dư Anh bóc cho Giang Ngôn một quả măng cụt, “ăn nhanh đi, lát nữa lại vàng đi.”

“Con yêu, bóc cho mẹ một quả.”

“Mẹ, đường huyết cao không thể ăn nhiều.”

Dư Hoàn nghe vậy cau mày: “Sao đường huyết lại cao rồi?”

Dư Anh nói: “Vẫn luôn cao, không ngăn được miệng mình, mẹ toàn thích ăn đồ ngọt.”

Dư Hoàn không vui nhìn sang Diệp Mẫn Hành, dứt khoát gãy gọn phán luôn: “Cai hết.”

Câu này không để lại đường lui nữa, Diệp Mẫn Hành kêu lên: “Không cho em ăn chút nào à? Đám đàn ông nhà anh có thể có nhân tính chút không đây!”

Diệp Mẫn Hành dù gì cũng đã quá năm mươi rồi nhưng bất kể là ngoại hình hay tâm lý đều chẳng khác gì người ba mươi tuổi, vô cùng trẻ trung.

Thỉnh thoảng, Dư Anh lại thấy bà chẳng giống mẹ, mà giống bạn cùng tuổi với anh hơn.

“Có quen không?” Dư Hoàn lại hỏi Dư Anh, “cuộc sống bây giờ?”

“Quen chứ, có gì mà không quen.”

“Quen được thì tốt.” Dư Hoàn gật đầu, cầm chén trà lên nhấp, chậm rãi nói tiếp: “Qua hai tháng nữa là ba mươi rồi nhỉ?”

Dư Anh nhìn cha mình bằng vẻ mặt lạ lùng: “Ba, ba hỏi cái này làm gì?”

“Còn chưa gặp ai thích hợp sao?”

Dư Anh xoa trán không đáp.

“Dù là nam hay nữ, thích hợp thì cứ dắt về nhà xem thử.”

Dư Anh thở dài: “Trước kia ba mẹ cũng không vội…”

“Ba không vội.” Dư Hoàn vẫn cầm chén trà trong tay, ngồi thẳng lưng, thấp giọng nói: “Mẹ con vội.”

Diệp Mẫn Hành không nghe thấy, bà còn đang bận chơi game Otome với Giang Ngôn bên kia, say mê không dứt ra được. Giang Ngôn chiều bà, bình thường chỉ cần thấy loại trò chơi dành cho con gái thế này là khịt mũi khinh thường rồi, nhưng Diệp Mẫn Hành thấy mới lạ, thích chơi, thế là cậu tải về cho bà, lại dạy từng bước làm thế nào đi theo kịch bản, làm sao để ngọt ngào ân ái với các nam chính.

Dư Anh quay đầu đi, ghé vào tai Dư Hoàn nói: “Chắc chắn là mẹ lại bị cô nào dì nào tẩy não rồi, trước kia mẹ có giục con đâu.”

“Ba thấy cũng đúng.”

“Con chỉ cần thuận theo tự nhiên thôi.”

Dư Hoàn hạ giọng: “Tự con thấy được là đợc, ba cũng không nói nhiều.”

“Đúng rồi.” Dư Anh đứng lên tuyên bố: “Tuần sau nữa con sẽ đi Tây Tạng du lịch.”

“Du lịch?” Diệp Mẫn Hành ngẩng lên nhìn anh, “con đi một mình?”

“Không phải, đi cùng bạn.”

“Ai vậy?” Giang Ngôn hỏi anh.

“Tiêu Thầm.”

Diệp Mẫn Hành đã quên mình từng gặp Tiêu Thầm một lần, bà quay sang hỏi Dư Hoàn: “Ai vậy?”

“Làm sao anh biết.” Dư Hoàn không hỏi nhiều, chỉ cặn dò một câu: “Chú ý an toàn.”

Giang Ngôn do dự hỏi: “Là chú đó à?”

“Chú nào?” Diệp Mẫn Hành lập tức hỏi cậu.

“Chú ấy từng ghé Tĩnh Lặng, hình như là bạn mới quen của anh đó, con cũng không biết có phải không.”

“Đúng rồi.” Dư Anh nói.

“Bạn mới quen?” Diệp Mẫn Hành ngửi thấy mùi bất thường, vội vàng hỏi han: “Bao nhiêu tuổi rồi? Đẹp trai không? Có cao không? Làm nghề gì vậy?”

Giang Ngôn bị hỏi muốn ngất, cậu cau mày nghĩ nghĩ rồi trả lời khách quan: “Đẹp trai, rất đẹp. Cũng rất cao, nhưng không cao bằng anh.”

Diệp Mẫn Hành ngẩng phắt lên nhìn Dư Anh, hai mắt sáng lóe, vẻ mặt đó như thể ngày mai Dư Anh sẽ bước vào thánh đường hôn nhân vậy.

Dư Anh không khỏi buồn cười: “Được rồi, mẹ đừng tưởng tượng nữa, chỉ là bạn bình thường thôi, trước mẹ cũng gặp rồi mà. Con lên phòng đây.”

Anh bước lên lầu, vẫn còn nghe thấy Diệp Mẫn Hành gọi với theo: “À mẹ nhớ ra rồi! Chính là cái cậu đẹp trai trong cửa hàng lần trước à?! Nếu không phải bạn trai thì khi nào về phải đi xem mắt cho mẹ đấy! Mẹ đã bàn xong cả rồi, người ta bây giờ ở nước ngoài, tháng sau sẽ về nước…”

Dư Hoàn liếc bà: “Cứ gây chuyện.”

“Em không gây chuyện thì con trai anh phải cô độc cả đời rồi.”

“Cứ để tự nhiên đi.” Dư Hoàn nhắm mắt nói chậm rãi, “có những việc không thể gấp được.”

Giang Ngôn đứng lên cúi chào hai ông bà: “Con cũng lên phòng đây.”

“Được rồi con yêu.” Diệp Mẫn Hành cười dịu dàng.

Dư Anh đang tập thể dục trong phòng thể hình, anh nâng tạ một lúc, nhân lúc nghỉ ngơi thì lấy điện thoại gọi cho Giang Ngôn bằng WeChat.

“Qua đây chạy bộ với anh.”

Giang Ngôn đang ôn bài trong phòng mình, nghe vậy thì không vui, cau mày nói: ‘Đang học.’

“Đừng học nữa, nghe cô chủ nhiệm nói em sắp tham gia ngày hội thể thao mà, đăng ký chạy 2000m, vừa hay rèn luyện đi.”

‘…’

“Được rồi, nhanh qua đây, phải kết hợp học tập và nghỉ ngơi biết không? Cứ học mãi sẽ thành đồ ngốc đó.”

‘…Biết rồi.’ Giang Ngôn đành phải đồng ý.

Dư Anh cúp điện thoại, mở máy chạy bộ lên điều chỉnh tốc độ, bước lên rồi chạy chầm chậm.

Dư Anh ép Giang Ngôn sang đây chạy bộ là vì sợ sức khỏe của cậu không đủ. Giang Ngôn quá gầy, bình thường lại không thích ra ngoài chơi, cứ ở lì trong nhà, đến nỗi da thì trắng bóc, chân tay thì gầy yếu, tuy rất cao nhưng trông cứ như thư sinh mong manh trước gió ấy.

Năm phút sau, Giang Ngôn đến phòng thể hình.

Dư Anh đã chạy một lượt rồi, đang thở dốc nói: “Cà kê quá thế.”

Giang Ngôn đã thay đồ tập, không vui vẻ lắm, mở máy chạy bộ lên: “Em đã tắm xong rồi.”

“Đừng có nhăn nhó thế.” Trán Dư Anh vẫn còn toát nhiều mồ hôi, “em nhìn mình gầy thế nào đi, một đấm là đủ ngã rồi còn gì?”

“Nói bậy bạ, em nặng những 60kg.” Giang Ngôn lên máy chạy bộ, bắt đầu chạy chậm .

Dư Anh phì cười: “Em so chiều cao đi rồi còn nói là 60kg nặng à? Phải vận động biết không, thỉnh thoảng đi chơi với bạn bè, đừng cứ ở mãi trong nhà thế chứ.”

Giang Ngôn không lên tiếng, chỉ tăng tốc độ chạy.

Dư Anh không chạy quá nhanh, vì chân bị thương, cơ thể anh không thể chịu được cường độ vận động lớn, anh vẫn có thể nói với hơi thở vững vàng: “Năm nay đã lớp 12 rôi, đã định thi đại học nào chưa?”

“Đại học Công An.” Giang Ngôn không cần nghĩ đã đáp, đây chính là trường của Dư Anh trước kia.

Dư Anh quay sang nhìn cậu: “Mục tiêu rõ ràng thế à?”

“Vâng.”

“Tốt.” Dư Anh nói, “sau này anh sẽ ở lại nhà, chờ em lên đại học.”

Giang Ngôn chạy một lát đã thở dốc rồi: “Anh, em sẽ cố gắng.”

“Không cần gây áp lực quá lớn cho chính mình.”

Giang Ngôn lắc đầu, kiên định nói: “Sau này em còn phải nuôi anh và chú dì nữa.”

Dư Anh khẽ cười: “Được.”

Thể lực của Giang Ngôn kém xa Dư Anh, vừa chạy vừa nói là hơi thở đã rối loạn, chẳng mấy chốc đã phải thở dốc, cậu liền ngậm miệng không nói nữa.

Dư Anh bên cạnh nói thoải mái: “Cũng đừng có lo học không, phải làm quen thêm nhiều bạn mới biết không? Đừng có lúc nào cũng một mình.”

Giang Ngôn không nói gì.

Dư Anh vươn một tay lên cốc đầu cậu nhóc: “Đang nói với em đó, có nghe không?”

Giang Ngôn ậm ừ xem như trả lời.

Dư Anh lại hỏi: “Có đang yêu ai không vậy?”

Giang Ngôn trả lời cứng ngắc: “Không có.”

“Không có à?” Dư Anh cố ý trêu cậu, “đẹp trai thế này mà không có cô bé nào theo đuổi à?”

Giang Ngôn vặn lại: “Bọn họ theo đuổi thì em nhất định phải quen họ à?”

Dư Anh bật cười: “Chà, em cũng tự thấy mình đẹp rồi kiêu.”

Giang Ngôn rất khó hiểu trước thái độ không mấy để bụng việc yêu sớm của Dư Anh: “Anh, ngày xưa anh cũng yêu sớm à?”

“Ai nói đó? Anh đây là học sinh gương mẫu biết chưa?” Dư Anh nói bừa, anh cũng không phải là học sinh gương mẫu gì, nhiều lắm thì là một thằng nhóc lì lợm học giọi mà thôi, thời cấp 3 cực kỳ cứng đầu, không chịu nghe lời, đến khi lên đại học mới dần dần đổi tính. Nhưng không yêu sớm thì là sự thật.

Thời đi học anh chỉ lo chơi, làm gì có thời gian nghĩ đến việc yêu đương, khi đó cha anh quản lý rất nghiêm, hoàn toàn theo kiểu quân đội, trẻ con tuổi dậy thì càng bướng bỉnh, bị hạn chế thì càng muốn phản loạn, cho nên thời cấp 2 cấp 3 của Dư Anh là dành để gây sự đối chọi với cha mình, đừng nói yêu sớm gì đó, anh chỉ để tâm vào việc chiến đấu với đồng chí Dư Hoàn.

Sau này bước vào xã hội thì chỉ một lòng nghĩ đến công việc, không rảnh đi nghĩ đến tình yêu.

Anh đã phát hiện ra xu hướng tính dục của mình từ sớm rồi, nhưng tốt nghiệp vài năm không có đối tượng nào, lúc đó mới tiết lộ với cha mẹ. Dư Hoàn dần lớn tuổi, cũng không còn dùng phương thức quản lý hà khắc ngày xưa với Dư Anh nữa, sau khi dằn vặt một thời gian thì cũng đành mặc kệ. Diệp Mẫn Hành vốn rất cởi mở, Dư Anh come out rồi bà còn giúp đỡ an ủi Dư Hoàn, khuyên ông nhìn thoáng hơn.

Di động của Dư Anh vang lên, anh đeo tai nghe không dây, thuận tay ấn nhận cuộc gọi.

“A lô, ai vậy?”

‘Tôi.’ Đầu kia truyền đến giọng nói của Tiêu Thầm.

“Anh Thầm?” Dư Anh tắt máy chạy bộ, đường chạy dần dần giảm tốc.

Tiêu Thầm cảm thấy hơi thở của Dư Anh không đều bèn hỏi: ‘Cậu đang chạy bộ?’

“Đúng vậy.” Dây chạy giảm tốc dần đến khi dừng lại, Dư Anh rời khỏi máy, “em chạy xong rồi.Sao vậy, có chuyện gì?”

‘Tôi định đi mua thêm quần áo, mặc đi du lịch.’ Tiêu Thầm mím môi, dừng một lát mới nói: ‘Cậu có thể đi cùng chọn giúp tôi vài bộ không?’

“Tất nhiên là được.” Dư Anh mở tử lạnh trong phòng thể hình để lấy một chai nước suối, ngửa cổ uống một hơi, “khi nào đi?”

‘Ngày mai, tôi ghé Tĩnh Lặng tìm cậu.’

“Được.”

‘Vậy…ngày mai gặp.’

“Ngày mai gặp.”

Điện thoại cúp.

Dư Anh uống nửa chai nước rồi cúi đầu nhìn thân chai đang tỏa hơi lạnh và tụ nước mà ngây ra.

Giọng nói của Tiêu Thầm rất hay, nghe qua điện thoại dường như còn thêm một chút dịu dàng, người nghe sẽ không thể liên tưởng âm thanh này với gương mặt lạnh lùng thường ngày được.

“Anh.” Giang Ngôn đến gần từ lúc nào, đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt trắng trẻo cũng đỏ bừng lên rồi.

Dư Anh ném cho cậu nhóc một chai nước.

Giang Ngôn nhận nước, dùng cánh tay gạt bớt mồ hôi trên trán: “Là chú lần trước đến Tĩnh Lặng tìm anh à?”

“Anh ấy tên Tiêu Thầm.” Dư Anh buồn cười, “chưa đến nỗi phải gọi chú chứ, cũng không lớn hơn anh mấy tuổi.”

Tiêu Thầm trông rất trẻ, nhưng khí chất trưởng thành rồi, Dư Anh vẫn còn nhớ như in dáng vẻ cằm lún phún râu của anh trong lần dự lễ cưới đó, tùy tiện, lôi thôi, nhưng lại có hương vị đặc biệt của một người đàn ông trưởng thành.

“Anh đi Tây Tạng với chú ấy?”

“Đúng rồi.”

Giang Ngôn cầm chai nước trong tay, xoay xoay: “Hai người quen bao lâu rồi?”

Dư Anh đang ngửa đầu uốn nước, nghe vậy thì hạ mắt liếc Giang Ngôn: “Sao vậy?”

Giang Ngôn vốn rất lanh trí, nhạy bén lại tinh tế, không ít lần cậu nghe Hứa Khả Khả lôi kéo Hành Chuẩn bình luận về Tiêu Thầm, cứ thế vài lần là đã cảm nhận được điều gì đó.

Ái muội giữa đàn ông với nhau xem ra còn mờ mịt hơn giữa nam nữ, giằng co tôi đến anh đi, kìm nén mà liều lĩnh.

Giang Ngôn không cần ai dạy cũng hiểu, ra vẻ một “chuyên gia” tư vấn tình yêu.

Giang Ngôn nhìn Dư Anh, nói theo kiểu cha già: “Thời đi học không yêu sớm, em thấy bây giờ yêu muộn cũng còn kịp.”

~*~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi