THOÁT BẮC GIẢ

Sourin rất muốn tìm được Im Dong Kwon ngay để giải quyết cho hết đống rắc rối này, nhưng hình ảnh trên màn hình giám sát vẫn chưa dừng lại, chứng tỏ “Argus” chưa sụp đổ – bọn họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc chờ tiếp tục chờ cả.

Ôm lấy vai trái bị thương, cô điều chỉnh lại tư thế ngồi, thuận miệng hỏi: “Trường Cách mạng Mangyondae chỉ nhận con liệt sĩ thôi à?”

Lee Jung Ho đang đắm chìm trong dòng ký ức, hiếm khi thấy anh tháo gỡ phòng bị, gật đầu nói: “Không sai.”

“Sao nghe anh nói lại giống như đang tuyển dụng người ưu tú vậy?” Sourin nhướn mày.

Người đàn ông thở dài: “Dù huyết thống có ưu tú tới mấy cũng không địch lại nghèo đói. Tỷ lệ chết của thanh thiếu niên Triều Tiên Đầu vào thập niên 90 rất cao, nhiệm vụ huấn luyện ở trường lại rất nặng, càng không thể mạo hiểm nhận kẻ bệnh tật được.”

Cô mím môi, cố gắng lục soát lại trí nhớ: “Tôi có nghe nói, Triều Tiên có đội quân thiếu niên lớn nhất thế giới.”

“Thì chính sách ‘quân đội trước nhất’ mà, toàn dân đều là lính, có điều cũng không thật sự để tụi nhỏ ra trận đánh giặc.” Lee Jung Ho gập chân lại, chống khuỷu tay lên đầu gối, giễu cợt nói: “Hơn nữa, cô dựa vào đâu mà chắc chắn huyết thống của tôi không thuần, không có tư cách vào Trường Mangyondae?”

Sourin giương mắt nhìn thẳng vào con ngươi màu xám, ám chỉ rất rõ ràng: “Chuyện này mà còn cần phải hỏi à?”

Lee Jung Ho bật cười, đưa tay sờ mí mắt mình rồi thở dài như bất lực: “Là nhờ đôi mắt này, đúng không?”

Đối với người Đông Á thì dáng cao da trắng khá bình thường, tóc mỏng mượt cũng không phải hiếm lạ, có điều đôi mắt nhạt màu kia đã nói rõ huyết thống của anh.

“Có lúc tôi rất muốn khoét đôi mắt này đi.” Anh chống tay đỡ trán, xương tay gồ lên run bần bật, phải dùng hết sức lực mới miễn cưỡng khống chế được cảm xúc.

Lee Jung Ho như vậy vừa khiến người ta bất ngờ, lại cũng dễ hiểu.

Anh càng chứng tỏ sức mạnh của mình thì càng ám chỉ một nhược điểm rất rõ ràng: số phận như người cho vay nặng lãi – trời cao ban phát tài năng, ý chí và nhiệt huyết thì đồng thời cũng sẽ tước đi một vài thứ khác.

Sourin biết, đối với những người mạnh mẽ mà nói, an ủi là thứ vô dụng nhất.

Cho nên cô không nói gì mà chỉ nghiêng người dịch lại gần tựa vào anh, im lặng đợi đối phương nói tiếp.

Lee Jung Ho vuốt mặt khôi phục lại bình tĩnh, nhưng giọng vẫn khàn khàn như cũ: “Mẹ tôi…”

Hai con chữ thốt ra vô cùng nặng nề, như thể đã tiêu hao hết sức lực của anh, qua một lúc lâu, hô hấp mới ổn định lại: “… Mẹ tôi, thừa kế huyết thống chủ thể chân chính, từ nhỏ sống ở Bình Nhưỡng. Sau khi tốt nghiệp khoa tiếng Nga ở trường Đại học Tổng hợp Kim Il Sung, bà được phái đến Moscow làm phiên dịch ở đại sứ quán.”

Sourin gật đầu, vẫn không lên tiếng.

“Năm 1986, lãnh tụ vĩ đại đã đến viếng thăm Liên Xô, mẹ tôi phụ trách phiên dịch theo đoàn, chính vì vậy để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người – Triều Tiên luôn khép kín nên rất ít người biết ngoại ngữ chứ đừng nhắc đến việc có thể nói trôi chảy. Trong bữa tiệc từ giả trước khi về trước, chủ tịch Kim Il Sung đùa giỡn đề nghị bà gả cho tùy viên quân sự ở sứ quán, sau này kết hôn cũng không cần đổi công việc.”

Cái gọi là “quyền lực” ấy, chẳng qua cũng chỉ là một câu nói đùa nhưng có thể thay đổi cả vận mệnh của người khác.

Anh ngửa đầu tựa ra sau vách tường, lẩm bẩm: “Bọn họ nhanh chóng kết hôn mà mẹ tôi cũng nhanh chóng có thai, rồi bà quay về nhà chồng ở Chongjin chờ sinh. Tám tháng sau có tin phải sinh non, dù rất nguy hiểm nhưng người nhà chỉ mong đợi nhiều hơn lo lắng.”

“Bà sinh được bé trai tứ chi kiện toàn, tay chân khua khoắng rất đáng yêu… Cả hai vợ chồng đều rất vui mừng.” Trong đầu hiện ra cảnh tượng lúc ấy, có chớp mắt Lee Jung Ho thất thần.

Dừng lại một chốc, anh cười khổ lắc đầu: “Cho tới khi tôi mở mắt ra.”

Mức độ đậm nhạt của đồng tử người có liên quan mật thiết đến cường độ ánh nắng mặt trời.

So với màu đen tuyền của người da đen và người da vàng, thì những màu mắt nâu, xanh lam và xanh nhạt khác chỉ xuất hiện trên người da trắng, trong số đó màu xám lại cực kỳ hiếm, chỉ có thể tìm thấy ở người da trắng sống ở vĩ độ cao*.

(*Đây là chủng tộc Caucasian ở vùng đất giữa biển Đen và biển Caspian.)

Trừ khi bị đột biến gen, thì một đôi vợ chồng Triều Tiên không thể nào sinh được đứa con có mắt màu xám cả.

“Cô tưởng tượng nổi không? Trước đấy gia đình còn đang ăn mừng vì đứa bé ra đời, chuẩn bị mở tiệc đãi khách, vậy mà cuối cùng lại bỏ mặc sản phụ vẫn đang suy sụp, cùng với đứa con tạp chủng kia.”

Sourin nghe cái cách gọi chói tai này thì ngực nhói đau, bao hồi ức xúc động lại ùa về, không kiềm được nắm lấy tay anh.

Người đàn ông mím môi, tiếp tục nói: “Mẹ tôi làm việc trong đại sứ quán, tính chất nghề nghiệp vốn rất nhạy cảm, không lâu sau bà bị bộ phận an ninh đưa đi điều tra.”

“Còn anh thì sao?” Cô hỏi tiếp như lẽ đương nhiên.

Lee Jung Ho nhún vai: “Cô nhi viện, làng trẻ em, nếu không thì còn có thể thế nào nữa?”

Sourin bùi ngùi: “Anh có biết bố ruột mình là ai không?”

Lee Jung Ho ngửa mặt nhìn trời sao, bình tĩnh đáp: “Nhân viên ngoại giao ở Xô Viết? Hay là kẻ lang thang trên đường? Dù có là ai thì chắc chắn mẹ tôi không thể kết hôn với ông ta được rồi.”

“Về sau anh có gặp lại mẹ mình không?”

Anh buông tay cô ra rồi siết chặt nắm đấm: “Không, bà tự sát rồi.”

Người đàn ông che má, ngón tay run lên như thể sẽ khoét mắt đi bất cứ lúc nào.

Sourin từ từ quỳ người ngồi dậy, dịu dàng ôm anh vào lòng, nói với thái độ rất quả quyết: “Không phải lỗi của anh.”

Rồi cả hai im lặng ôm nhau dưới ánh sao rực rỡ, chờ đợi thời gian vỗ về vết thương trong sinh mệnh.

Lòng tự ái của người Triều Tiên rất mạnh, dưới ảnh hưởng của Nho giáo nên lối sống của họ khá trật tự, chắc chắn sẽ không thể tồn tại hôn nhân liên sắc tộc. Bất kể thân phận đối phương có ra sao, thì tình yêu ngoại quốc của mẹ Lee Jung Ho cũng không tu thành chính quả.

Rất khó tưởng tượng được một người phụ nữ đến từ tầng lớp tinh anh sau khi biết mình có thai thì thấp thỏm thế nào, rồi lại còn phải chấp nhận “đề nghị” của lãnh đạo tối cao mà không được phản đối, đánh cược hạnh phúc của cả đời mình.

Đáng tiếc là bà đã thua.

Đêm khuya, nhiệt độ trên tháp Seoul càng lúc càng thấp, tiếng ồn ào bên dưới cùng dần vơi đi, giữa cảnh đêm trong thành phố sầm uất vô tận chỉ còn lại ấm áp triền miên nương tựa vào nhau.

Cúi đầu hôn lên tóc anh, Sourin ôm chặt đối phương vào lòng.

Cô mặc váy dài và tất dài, bớt đi mấy vẻ khôn khéo sõi đời nhưng tăng thêm vài phần thanh xuân hoạt bát, nhìn cô không khác gì con gái Hàn Quốc ăn mặc rất phong cách.

Mà lúc này đây, đôi chân dài dưới váy tách ra bước lên ngồi trên đầu gối người đàn ông, từng chút tiến đến phá tan khoảng cách giữa hai người.

Bàn tay phải không bị thương càn rỡ vuốt từ cổ anh xuống ngực, vừa vuốt vừa dần gia tăng lực, bóp lấy bắp thịt săn chắc dưới quần áo.

Cô cúi đầu ngậm lấy rái tai mỏng của người đàn ông rồi đưa lưỡi liếm trong vành tai.

Sourin chiếm thế chủ động, tiếng thở dốc như có như không, cô đưa tay lần vào trong vạt áo thăm dò, chạm đến làn da trần trụi nóng bỏng.

Nghe thấy đối phương hít sâu thì cô lại càng hứng thú hơn, răng cắn lên da thịt, công khai trêu chọc.

Lee Jung Ho siết chặt tay, cau mày cố kiềm chế không bật thành tiếng rên, dùng lý trí còn sót lại để ngăn cản: “Tay cô… đang bị thương.”

Hơi lùi ra sau, Sourin dùng một tay cởi nút áo khoác, có tia sáng xẹt qua trong mắt, giọng điệu đầy mờ ám: “Tôi nói rồi còn gì, làm chuyện này không cần thiết phải dùng đến tay.”

Rồi một lần nữa cô ngồi lên người anh, từ trên cao nhìn xuống, sau lưng cô là khoảng trời sao lấp lánh vô ngần.

Sợi dây căng cứng cuối cùng trong đầu cũng đứt cái *phừng*, vang vọng khắp tứ chi mình mẩy. Lee Jung Ho ngửa đầu ra sau, để mặc đôi môi đỏ mọng chu du lưu lại dấu vết ướt át trên mặt mình.

Cơn ngươi sắc xám khẽ xao động, anh không dám thở, vì sợ rằng chỉ một chút sơ ý là sẽ đập tan giấc mộng đẹp này.

Đang cởi dở áo thì lại bị cấn băng vải trên vai trái, Sourin dắt lấy tay anh vuốt ve mình, khàn giọng nói: “Giúp tôi một tay.”

Cơ thể như bị kẹp giữa vỉ nướng đặt trên lò, khi đã mất hết ý thức thì chỉ có thể phục tùng theo bản năng, để mặc cơ thể phóng túng theo niềm vui.

Dù nửa đêm lạnh đến tê cóng chân tay, dù đang ở không gian chật hẹp bí bách, dù hệ thống “Argus” vẫn rình rập nguy hiểm uy hiếp sự an toàn của bọn họ… Nhưng Lee Jung Ho lại không tìm được cho mình cái cớ để ngăn cản.

Chiếc hôn kia rơi xuống xương quai xanh, anh có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của người phụ nữ phập phồng theo tần số mút mát, khiến trong mắt và cả cõi lòng trong đầy dịu dàng cùng ấm áp sung sướng đến vô tận.

Thì ra cơ thể người lại có nhiều nơi thần bí đến vậy, là ranh giới giữa khoái cảm và nhạy cảm mà y học không thể nào giải thích nổi.

Đối với Lee Jung Ho mà nói, thăm dò mỗi một tấc trên cơ thể Sourin đều là trải nghiệm mới mẻ đầy mị lực. Anh như đứa trẻ nhận được đồ chơi mới, xâm nhập lặp đi lặp lại một cách không biết mệt mỏi, mưu toan đẩy mọi giác quan lên đến cực hạn.

Cho tới khi đối phương không kiềm chế được trêu đùa, hết cắn lại nhấm nháp môi anh, nỉ non nói: “Có thật là không có kinh nghiệm không?”

Người đàn ông đã sớm thở dốc phì phò, con ngươi màu xám vốn trong trẻo là vậy mà nay đã bị bao phủ bởi một tầng sương mù.

Sourin rên lên, đưa bàn tay bị thương lần dần xuống thân dưới, vừa cởi thắt lưng vừa qua loa hôn anh như hả giận.

Trong nháy mắt cơ thể được phóng thích, Lee Jung Ho đột ngột trợn tròn mắt, suýt nữa đã đẩy đối phương ngã ra đất: “Cô làm gì đấy?!”

Sourin không đáp mà chỉ tiến tới, lấp đầy khe hở cuối cùng bằng nhiệt lượng nóng bỏng, thắt lưng chậm rãi di động như rắn.

Tay cô yếu ớt đặt trên vai anh chẳng thể nào uy hiếp được, ấy nhưng lại khiến Lee Jung Ho không tài nào cử động nổi, như thể lùi về sau một bước chính là vực sâu vạn trượng.

Cho tới khi cực hạn của mọi giác quan đều bị xúc cảm ẩm ướt dinh dính bao vây, anh mới cắn răng rít lên: “Khốn kiếp…”

Sourin bật cười, động tác lại không chút chần chừ, trái lại càng kiên quyết hơn trước: “Đừng căng thẳng, thả lỏng nào.”

Áo quần xộc xệch, bóng trai gái quấn lấy nhau tạo thành ảo cảnh mơ hồ trong đêm đen, đi đôi với tiếng hô hấp càng lúc càng nặng nề và hư ảo mê ly.

Đêm dần sâu, ánh sao ngoài cửa trần càng lúc càng sáng, mồ hôi trượt xuống cằm cô rồi rơi lên vòm ngực trần của người đàn ông, để lại đường ngoằn ngoèo mờ mờ.

Lee Jung Ho chưa bao giờ có cảm giác dày vò như thế này – như thể bị lưỡi cưa cứa vào người, mỗi một lần qua lại là như lóc xương xẻ thịt máu tươi đầm đìa.

Không có cực hình nào vui sướng hơn hiện tại; và cũng chẳng có điên cuồng nào chói lọi hơn trước mắt.

Nhập ngũ đã hai mươi năm, bất kể là súng đạn của kẻ địch hay bị đòng bạn phản bội, thì không việc nào có thể bì được với trải nghiệm lúc này: khảo nghiệm tàm khốc như vậy, lúc chưa từng trải thì e là không bao giờ có thể nghĩ đến.

Nhưng anh càng nín nhịn thì cô càng càn rỡ: tròng mắt khép hờ quyến rũ, khiến người ta không nỡ dời mắt; tiếng thở nỉ non tựa như câu thần chú, thổi bay hết mọi ý thức; đôi môi rực lửa hé mở, khóe môi nhếch lên.

Nếu không phải có ý chí sắt đá khống chế được thì sợ rằng Lee Jung Ho đã sớm buông tay đầu hàng.

Anh cố không để mình phát ra bất cứ âm thanh gì, cũng không muốn tỏ vẻ yếu thế, chỉ muốn cất giữ tôn nghiêm còn sót lại dưới cục diện bị động.

Lâu lắm rồi Sourin chưa có được trải ngiệm tương tự, người đàn ông này bất ngờ để lộ khía cạnh yếu đuối, cho cô một cái cớ rất đương nhiên để thỏa thích giải phóng bản thân.

Vẻ mặt ẩn nhẫn trên gương mặt tuấn tú trở thành xuân dược kích tình, ép mọi thứ trong vực sâu rơi vào tay giặc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi