Đến khi mở mắt ra lại thì đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Một tốp canh phòng khác đã thay ca đứng gác trong khoang hàng, không đeo mặt nạ, vẫn ghìm chặt súng.
Nhìn từ bề ngoài, đám phần tử vũ trang này có nước da bất đồng, chứng tỏ đến từ nhiều nơi khác nhau trên thế giới, nhưng bọn họ đều có thể nói tiếng Nga lưu loát; vũ khí trang bị có mới có cũ, kiểu Nga kiểu Mỹ đều đầy đủ; động tác chiến thuật rất chỉnh tề, tuy không có chương pháp rõ ràg song lại phối hợp cực kỳ ăn ý – khiến người ta chẳng thể đoán ra được thân phận thật của chúng.
Giờ đây Im Dong Kwon đã mất đi chỗ dựa, một thân một mình chỉ có thể trà trộn vào đám người vượt biên, thu hồi vẻ sắc bén không cần thiết. Đoạn đường này gian khổ biết bao, lại gặp đủ chuyện bất ngờ, thế nên cái khí chất công tử trên người anh ta cũng đã biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt lạnh lùng chết lặng, có mấy phần tương tự với đồng bào phương Bắc trên thuyền.
Nhưng lúc tập thể hóng gió, anh ta vẫn bị xua đuổi qua một bên một mình, dưới uy hiếp của họng súng, Im Dong Kwon đành lê bước rời khỏi đám đông.
Người phụ trách áp giải gầy tong teo, mái tóc quăn tít màu đen để dài, râu quai nón phủ đầy gò má, bóng lưng lại trông quen quen. Cẩn thận nhớ lại, Im Dong Kwon xác nhận thân phận của đối phương: chính là người canh phòng đã bình tĩnh lại đầu tiên trong ngày hôm qua.
Hai người đi vòng vèo tiến vào khu sinh hoạt của thuyền viên, cuối cùng đứng yên ở ngoài phòng ăn.
Nơi đây vừa cung ứng bữa trưa xong, các đầu bếp đang bận rộn sau bếp, còn chưa kịp dọn dẹp canh thừa thịt nguội trên bàn. Canh phòng phụ trách áp giải không nói một lời, chép miệng nói gì đó rồi xoay người rời đi, cúi đầu châm một điếu thuốc giả như không nhìn thấy gì.
Lo lắng sợ hãi, mất máu quá nhiều, bụng đói ùng ục… Bản năng sinh lý đã chiến thắng mọi toan tính cẩn thận, thúc đẩy Im Dong Kwon xông thẳng vào, đánh chén đống thức ăn dư thừa vẫn chưa nguội hẳn.
Bánh mì, thịt bò bít tết, trứng gà, burger nóng sốt, chưa bao giờ khiến dạ dày thỏa mãn đến thế. Anh ta vừa nhét đồ vào miệng vừa vung tay vơ vét trên bàn, lượm hết tất cả mọi thứ vào ngực, bất chấp nó có vệ sinh hay không.
Bị bỏ đói cả ngày cũng đủ để tước đi tư cách kén cá chọn canh của người thường, chứ đừng nói gì đến khí tiết tôn nghiêm.
“Ăn chầm chậm thôi, cẩn thận kẻo nghẹn.”
Âm thanh nữ đầy lười biếng vang lên sau lưng, Im Dong Kwon sửng sốt, ngay sau đó tiếp tục ăn như rồng cuốn.
Sourin cầm một tách cà phê nóng hổi, tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, từ bên cạnh xem xét tù binh của mình. Có vẻ cô cũng chỉ vừa mới dậy, mặc một bộ đồ lính rằn ri kiểu nam cỡ lớn, lộ ra da thịt trắng nõn nơi vai, tóc tai xuề xòa nhưng vẻ mặt lại đong đầy thỏa mãn.
Khác hẳn la sát giết người không chớp mắt lúc trước, cô của bây giờ chỉ như chú mèo đã đánh chén no nê, hiếm khi toát ra mấy phần dịu ngoan.
Im Dong Kwon đã trải qua sự việc, cũng đoán được nguyên nhân đối phương đổi tính, lại liên tưởng đến cảnh tượng ướt át có thể xảy ra vào đêm trước, nhất thời chẳng nuốt nổi đồ.
Chẳng biết lính gác cửa đã đi đâu, lúc này trong phòng ăn chỉ có hai người bọn họ đối diện với nhau, đối mặt với một bàn ly bát bừa bãi, bầu không khí có vẻ hơi lúng túng. Im Dong Kwon không muốn để cô phát hiện ra mình đang quẫn bách, bèn giả vờ tiếp tục ăn uống ngấu nghiến, răng va vào nhau cộp cộp song thực chất không khác gì nhai sáp.
Xiên mấy miếng thịt bò ném qua, Sourin nhấp một ngụm cà phê rồi nhắc nhở: “Ăn nhiều thịt vào, đói đã lâu, thực quản cũng dài ra cả.”
Thịt bò đã nguội ngắt, vào trong miệng lại có mùi tanh, máu chưa đông thấm vào răng môi, khiến Im Dong Kwon gần như nôn mửa. Anh cắn răng nuốt vào song lại bị nghẹn ở cổ không nuốt trôi nổi, cuối cùng “ụa” một tiếng nôn cả ra ngoài.
Thứ ô uế văng đầy bàn ghế sàn nhà, bốc lên mùi gắt mũi khó chịu, Sourin ghét bỏ lùi ra nửa bước, cau mày hỏi: “Sáng nào cũng nôn, anh chắc chắn mình không mang thai đấy chứ?”
Dạ dày co rút làm vết thương đau nhức, Im Dong Kwon nén đau nằm lên mép bàn, cắn răng đáp: “Chơi bời quá độ, không biết liêm sỉ… Người cần ngừa thai là cô mới đúng!”
Đặt tách cà phê xuống rồi lấy khăn trải bàn lau đi mặt giày bị bẩn, cô cười nói: “Thấy Anton rồi hả? Tôi với anh ta trông giống một đôi lắm à?”
Nghe ra bóng gió trong câu nói, Im Dong Kwon quên khuấy vết thương đang đau âm ỉ, trợn to mắt kinh hãi: “Hai người không phải là tình nhân sao?!”
Cái hôn nóng bỏng và màn quấn quít nhau như thế, cảm xúc mạnh mẽ như thể muốn nuốt đối phương vào bụng, dù là ai thấy Sourin quấn lấy người đàn ông vạm vỡ kia, chỉ sợ cũng không thể đưa ra kết luận phủ định được.
Cô chỉ đưa tay ra lau khóe môi anh ta, đảo mắt ra: “Tôi thích người da vàng nhỏ bé hơn.”
Tuy Im Dong Kwon đã thấy cảnh gió trăng quen rồi, song cũng không thể thản nhiên đàm luận về “khác biệt nhân loại” như thế được, nhất thời gò má nóng bừng lên. Dù anh ta tin nhỏ bé đối với Sourin mà nói không có vấn đề gì, nhưng cũng không có dũng khí mở miệng phản bác, đành ngoan ngoãn im lặng.
“Đám người này là ‘lính Mamluk’, nếu Anton để lộ mình là gay thì sẽ bị đồng liêu dùng đá đập chết mất.” Sourin dừng lại rồi nói thêm, “Người anh ta thích cũng ở trên thuyền, nên để tránh nghi ngờ, chỉ có thể để tôi giúp che chở…”
Thông tin trong câu nói quá mức pong phú, Im Dong Kwon đặt câu hỏi một: “Đợi đã, ‘lính Mamluk’ cái gì cơ?”
Sourin bị cắt ngang cũng không tức giận, trái lại còn dễ chịu giải thích: “Trong tiếng Ả rập, mamluk nghĩa là nô lệ. Từ thế kỷ thứ chín, đội quân này đã thuộc về Quốc vương Ả Rập, là cấm vệ quân tinh nhuệ của hoàng gia, và cũng là nhóm lính đánh thuê hùng mạnh nhất thế giới.”
Đạo Hồi cực kỳ ghét cay ghét đắng đồng tính luyến ái, nên điều này có thể giải thích được động cơ màn phối hợp của đôi trai gái đó, có điều khiến anh ta không hiểu là một vấn đề khác: “Chế độ nô lệ đã biến mất từ lâu, lấy đâu ra ‘lính Mamluk’ nữa?”
Sourin cụp mắt thổi cà phê, tự nói: “Có thể chế độ đã biến mất, nhưng chèn ép giữa người và người thì vẫn tồn tại.”
Có được người chú bảo bọc, từ nhỏ Im Dong Kwon đã không cần lo về cái ăn cái uống, song cũng biết đối phương không hề nói ngoa: Samsung, LG, Lotte… cánh thế gia lũng đoạn tài nguyên xã hội, trong lúc tạo nên một huyền thoại kinh doanh thì những mẩu tin như người lang thang ăn không đủ no, chết rét đầu đường cũng chẳng lạ lùng gì. Xã hội giàu nghèo ở Hàn Quốc phân hóa nghiêm trọng, mâu thuẫn cấp bậc vô cùng phổ biến, chẳng qua là bị che giấu dưới biểu tượng kinh tế phát triển tốc độ cao nên tạm thời không ai để ý mà thôi.
Lại nghĩ đến thân phận lính đánh thuê của Sourin, anh đột nhiên ý thức được liên hệ giữa hai người: “Cô cũng là ‘lính Mamluk’ sao?”
“Anh cảm thấy tôi nghe lời thế hả?” Cô gái nhướn mày, ánh mắt sắc bén lập tức lia đến.
Im Dong Kwon giật mình, theo bản năng lắc đầu: “Không hề.”
“Mười năm trước, tôi và Anton quen biết trên thị trường thịt người ở Caucasus. Anh ta bị đám phần tử vũ trang Chechnya bắt cóc, còn tôi bị coi là nô lệ tình dục mà bị bán.”
Trong phòng ăn vắng vẻ trên tàu, ngữ khí của Sourin vô cùng bình tĩnh, như đang nói về câu chuyện của người khác: “Từ nhỏ Anton đã có cơ thể cường tráng, nhốt chung với mười mấy người trong lồng cũng có thể chiếm được nhiều đồ ăn nhất, lại ăn khỏe nhất, trông có sức sống nhất. Lúc anh ta lên đài, đám khách hàng đua nhau ngả giá, phá kỷ lục số tiền đấu giá trong ngày hôm đó.”
“Còn cô?”
“Tôi?” Người phụ nữ nhếch môi, tự giễu, “Nô lệ tình dục là mặt hàng thấp nhất. Lúc đó tôi chỉ mới mười mấy tuổi, vết thương trên người vẫn chưa lành lặn, lại bị hiếp dâm tập thể mà bị viêm, sốt cao hôn mê, đứng cũng không nổi, có thể sống là may mắn lắm rồi.”
Sự thật vô cùng tàn khốc, dù thốt ra từ miệng người từng trải song vẫn khiến người khác khó tin nổi. Im Dong Kwon không chen lời nữa mà ngừng thở theo bản năng, yên lặng đợi đối phương nói tiếp.
“Bọn tôi cùng bị một tập đoàn buôn ma túy mua lại, rồi bị dẫn đến sườn núi ở ngoại ô. Bọn họ dúi cho Anton một khẩu súng, bảo anh ta giết tôi, đáng tiếc là anh ta không dám.”
Sourin nhớ lại hình ảnh lúc đó, bất đắc dĩ lắc đầu: “Người mua đã tốn không ít tiền vì Anton, lại không ngờ anh ta nhát gan như thế. Súng bị nhét vào tay tôi, bọn họ muốn tôi giết Anton.”
Im Dong Kwon gần như có thể đoán được lựa chọn của cô.
“Tôi nổ súng, nhưng trong súng không có đạn.”
Cô kéo kín bộ đồ trên người, tầm mắt nhìn qua vai người nghe dõi về nơi xa.
Im lặng bao phủ lấy phòng ăn, sóng biển vẫn vỗ vào thân thuyền, âm thanh truyền vào khoang nghe sao ngột ngạt. Im Dong Kwon từ từ thở hắt ra, nhưng lại không biết nên nói gì, đành máy móc nhét bánh mì vào miệng.
“Bảo anh ăn nhiều thịt vào còn không nghe hả? Chết đói cũng đáng đời!” Sourin đặt tách cà phê xuống, kêu cái *cạch* vang vọng trong phòng.
Mềm mại trong lòng bị quét sạch, Im Dong Kwon nhắc nhở mình, người ngồi đối diện chính là một nữ ma đầu chứ không phải là kẻ hèn mọn cùng đường đáng thương.
Ép anh ta phải cắn một miếng thịt nguội ngắt, Sourin hài lòng gật đầu, bình tĩnh nói tiếp: “Anh không cần phải thương xót tôi, tập đoàn buôn ma túy cũng cần tiến hành quản lý nhân viên, bọn họ chỉ muốn xem Anton có tiềm chất trở thành sát thủ hay không mà thôi.”
“Vậy rồi sao? Sự thật chứng minh là cô có tư cách sống hơn anh ta?” Im Dong Kwon giễu cợt.
Sourin nhún vai không lên tiếng.
Chắc chắn mình không thể ăn thêm nổi, Im Dong Kwon đưa tay áo lau khô miệng, nghiêm mặt nói: “Vì sao lại nói cho tôi biết những chuyện này?”
“Tôi muốn anh giúp một việc…”
Im Dong Kwon hừ lạnh, “Tôi là tù binh, là ‘hàng hóa’ của cô, cô muốn bảo tôi làm gì cũng được hết, không cần phải trưng cầu ý kiến.”
Ngẩng đầu uống cạn giọt cà phê cuối cùng, Sourin thôi cười: “Làm thủ tục mà thôi, sợ anh không biết nguyên nhân hậu quả rồi lại ngu ngốc phản kháng, phí sức lực.”
Ám chỉ uy hiếp khiến người ta không lạnh mà run, Im Dong Kwon hối hận vì đã khiêu khích, nhưng vẫn nhắm mắt chất vấn: “Có ý gì?”
“Không có ý gì cả,” Cô đưa tay ra, ngón tay vuốt nhẹ gò má người đàn ông, “Chỉ là muốn dụng hình với anh thôi.”