THOÁT KHỎI BỆNH VIỆN TÂM THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phó bản ba: Những bông hoa ác - Chương 44: Những bông hoa ác (1)

9 giờ rưỡi tối.

Bệnh viện tâm thần Xuân Sơn, Chu Khiêm và Tề Lưu Hành chuẩn bị lần cuối cùng trước khi vào trò chơi.

Chu Khiêm không thể dẫn Hà Tiểu Vĩ theo.

Đầu tiên, Hà Tiểu Vĩ cần phải tham gia phó bản thường một lần nữa để tăng thêm điểm kỹ năng, sau này hắn sẽ đi theo con đường làm vú em, rèn luyện thêm những kỹ năng khác mạnh hơn.

Thứ hai, Chu Khiêm lựa chọn làm đội trưởng, chuẩn bị mở phó bản, khi tiếp tục chọn đồng đội tham gia, hệ thống lại gửi đến một dòng nhắc nhở ——

【 Khi người chơi chọn hình thức đội nhóm tham gia phó bản sẽ có giới hạn số lượng thành viên tham gia, nếu không sẽ mất tính cân bằng của trò chơi; phó bản này chỉ có thể dẫn theo ba đồng đội 】

Chu Khiêm hiểu rõ ý của hệ thống, nói cách khác, dù là phó bản sau đi nữa, anh cũng không thể dẫn theo đội nhóm lý tưởng của mình vào trò chơi.

Mọi người phối hợp quá mức ăn ý sẽ hạ thấp độ khó của phó bản, cũng như hệ thống nói là mất tính cân bằng của trò chơi.

Hệ thống như tên trộm gà, còn Chu Khiêm là gà con mất cha, bây giờ anh chỉ có thể dẫn nhóm “Kiếm Đảm Tiêu Tâm” cùng Tư Đồ Tình.

Hà Tiểu Vĩ gọi điện đến: “Khiêm ơi, tôi không yên tâm! Cái cô Tư Đồ Tình kia… Lỡ như lại gây chuyện gì sao? Ai mà biết cô ta có thực sự muốn đền bù hay không chứ?”

Chu Khiêm trả lời: “Cô ấy nghĩ gì trong đầu, chẳng lẽ tôi không đoán ra được à?”

Hà Tiểu Vĩ: “… Nhưng tôi lo lắm! Lỡ như cô ta thực sự tham gia vào quân đoàn gì đó, thay một con bạc giỏi hơn thì sao? Hoặc dù không thay con bạc thì vẫn còn một con bạc trước ——”

Chu Khiêm nói: “Phó bản tiếp theo có mức độ khó cấp ba, vừa để thử nghiệm một chút. Nếu cô ấy dám giở trò, tôi sẽ không thủ hạ lưu tình.”

“Cũng được. Bây giờ thử một lần… Vẫn tốt hơn kéo dài đến những phó bản cao hơn. Nếu không thì sẽ có nhiều thứ phiền phức lắm.” Hà Tiểu Vĩ chợt nhận ra: “Nhưng tôi vẫn không yên tâm lắm. Chậc… Trong đội cậu hình như không có vú em đúng không?”

Chu Khiêm chân thành đáp: “Vì vậy, anh cần phải nhanh chóng thăng cấp, nâng cao điểm kỹ năng nhé. Sau này chúng ta mới có một vú em mạnh được. Phó bản sau ngày càng khó hơn, phải trông cậy vào anh cả.”

“Ôi chao, quả nhiên tôi rất quan trọng.” Hà Tiểu Vĩ ý chí bừng bừng: “Được rồi Khiêm, tôi đi ngay đây!”

Chu Khiêm mỉm cười: “Cố lên.”

Khi Chu Khiêm gọi điện thoại, Tề Lưu Hành đang tắm rửa.

Tề Lưu Hành là một thiếu niên đặc biệt chú ý đến lễ nghi, trước khi vào phó bản phải tắm rửa sạch sẽ thay quần áo một lần, chuẩn bị chu đáo xong thì thắp một nén nhang.

Sau khi tắm xong, Tề Lưu Hành thấy Chu Khiêm không nghe điện thoại nữa. Anh chỉ ngồi trước chiếc đèn đầu giường, nửa gương mặt như một bóng ma dưới ánh đèn mờ.

Tề Lưu Hành liếc mắt nhìn hũ tro cốt trên đầu giường, do dự một chút rồi hỏi: “Anh này… Trong tình huống này, nếu có thể nói chuyện với người ở dưới suối vàng thì bạn của anh có thể phù hộ cho chúng ta được không?”

Chu Khiêm nhướng mày, thâm sâu khó dò mà đáp: “Không bằng cậu bái lạy anh ấy trong trò chơi đi.”

“Hả?” Tề Lưu Hành không hiểu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Không có gì hết.” Chu Khiêm híp mắt: “Ừm… Tôi vẫn chưa thể xác định hoàn toàn. Cho nên cần phải quan sát thêm.”

Chợt Tề Lưu Hành thấy vẻ mặt của đối phương âm trầm, giống như đang tức giận.

Đương nhiên, Chu Khiêm có kỹ thuật diễn xuất hơn người, Tề Lưu Hành không biết người này đang tức giận thật hay chỉ là bông đùa.

“Ơ? Anh đang dao động cảm xúc hả?” Tề Lưu Hành hỏi.

“… Cũng bình thường.” Chu Khiêm vẫn âm trầm như cũ.

“Chà.” Tề Lưu Hành không tiếp tục đề tài này nữa, nói: “Đúng rồi, không phải lúc trước có người cũng muốn nhận anh làm học trò sao? Người đó đâu rồi?”

“Không biết ở đâu rồi.” Chu Khiêm hơi nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó anh mở giao diện hệ thống, ánh mắt tàn nhẫn tìm kiếm gì đó.

“Anh làm gì vậy? Hệ thống giao dịch? Anh tìm thêm đạo cụ hả?” Tề Lưu Hành hỏi.

Chu Khiêm: “Không. Không phải hệ thống có chức năng để người chơi phản hồi ý kiến sao? Tôi muốn gửi nhận xét của mình cho hệ thống.”

Tề Lưu Hành: “Anh muốn nhận xét gì?”

Chu Khiêm: “Hy vọng bọn họ mở thêm chức năng chặn tài khoản khác.”

“Hả? Anh muốn chặn ai? Đừng nói là tôi nhé.”

“Đương nhiên không phải em bé Kiếm Thần của tôi, tôi còn dựa vào cậu nhiều lắm.”

“…”

Sau đó Tề Lưu Hành nghe Chu Khiêm đáp: “Ừm. Tôi nên… bắt chẹt anh ấy thêm một chút nữa rồi chặn sau.”



Bên kia. Trong một phó bản có bối cảnh tận thế có xác sống.

Có một thân ảnh nhuộm trong máu đỏ, người này đã chiến đấu với quái vật xác sống trước mắt suốt bảy ngày bảy đêm.

Bây giờ đầu óc hắn choáng váng, thân thể đứng vững chỉ dựa vào cơn tức giận, hắn cũng biết rõ thế kiếm của mình hoàn toàn dựa theo bản năng của cơ bắp, cơ bắp được rèn luyện trong thời gian dài đã tạo nên những phản xạ có điều kiện. Hắn đã không còn lý trí để điều khiển thân thể này, cũng không còn sức lực nào để tìm ra kế sách chiến đấu.

Người này là Ẩn Đao.

Ẩn Đao cảm thấy mình không thể vượt qua được, trong một chốc hoảng hốt, hắn lo lắng cho Bạch Trụ, không biết tình huống ở bên kia như thế nào.

Với những kẻ như họ, họ không cần phải phá giải bí ẩn nào trong phó bản nữa, bây giờ chỉ thuần túy đánh quái để luyện cấp, nhanh chóng gia tăng sức mạnh của bản thân.

Nói thì nói vậy, nhưng phó bản này vốn không có ai lui tới, vì chỉ có một lý do —— quái vật ở đây quá mạnh.

Phó bản này có hai quái vật, một con mạnh, một con yếu.

Ẩn Đao đối đầu với con yếu, hắn không thể xử lý con mạnh, vì vậy chỉ có thể giao cho Bạch Trụ.

Nhưng bây giờ Ẩn Đao lại nghĩ —— vì sao Bạch Trụ vẫn không hóa thành rồng?

Trong hình thái rồng, tính công kích và lực phòng ngự của Bạch Trụ sẽ tăng gấp nhiều lần, như vậy thì nguy hiểm của họ sẽ giảm bớt, tốc độ hoàn thành trận chiến cũng nhanh hơn, không cần phải kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm vẫn chưa xong như thế này.

Người chơi cấp Thần trong trò chơi sẽ có hai hình thái một người một động vật, nghe nói khi đã đến max cấp, sau khi “thành Thần”, họ có thể tùy ý bỏ bớt một hình thái, nhưng bây giờ họ vẫn chưa làm được.

Bạch Trụ “hóa Rồng”, Ẩn Đao “hóa Cáo”, thật ra điều này cũng tương đương với việc sử dụng kỹ năng, thời gian CD cũng nhiều hơn.

Ba ngày trước Ẩn Đao có tham gia một phó bản khác, cũng đã “hóa Cáo” một lần. Cho nên bây giờ hắn không thể hóa thú lần thứ hai.

—— Nhưng Bạch Trụ thì sao? Y đã biến thành rồng từ khi nào?

Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, sau đó Ẩn Đao trượt tay, trước ngực trúng một chưởng điếng người, hắn bị một cú đấm đánh bay lên mấy chục mét, rơi “phịch” xuống đất, xương cốt sau lưng gần như không còn lành lặn, giá trị sinh mạng chỉ còn 5%.

Trợn trừng mắt, Ẩn Đao nhìn thấy nắm tay của quái vật xác sống lại tiếp tục giáng xuống mình lần thứ hai.

Ẩn Đao không còn cựa quậy được nữa, cắn răng đau đớn, thanh trường đao “keng” rơi xuống đất, khi hắn đã nhắm mắt chờ chết, chợt một đường kiếm tinh tế lặng lẽ đánh tới.

Trong thế giới tối tăm mịt mù, so với quái vật xác sống khổng lồ đầu đội trời chân đạp đát, ánh kiếm đó mỏng manh đến mức gần như khó nhận ra. Nhưng chỉ cần nhìn thấy nó xuất hiện thì sẽ bị nó thu hút toàn bộ lực chú ý.

—— Ánh kiếm đó vô cùng nhỏ bé, nhưng lại cực kỳ sắc bén, nó nhẹ nhàng lao tới, mang theo một cỗ sát ý hung hãn, chẳng khác gì lưỡi hái của Tử thần!

Bạch Trụ đến!

Quái vật xác sống vung nắm đấm, trong khoảnh khắc chuẩn bị đánh trúng Ẩn Đao thì lại vô lực rũ xuống.

Vì khi ánh kiếm kia vừa lướt tới, đầu của nó đã bị chặt đứt.

Ẩn Đao nhìn thấy tất cả, ánh mắt mê mang, chớp mắt một cái.

Hắn lấy cho mình cái tên này vì hắn thích đao, vì muốn đột phá giới hạn bằng thanh đao của mình.

Lúc trước hắn luôn vỗ ngực xưng danh, vì kỹ thuật dùng đao của hắn rất tốt.

Cho đến khi gặp được Bạch Trụ.

—— Khi nào hắn mới có thể mạnh như Bạch Trụ?

Bừng tỉnh khỏi cơn mê, Ẩn Đao nghiêng đầu, nhìn thấy Bạch Trụ đứng giữa khói lửa, đưa lưng về phía mình.

Bóng dáng cao lớn, gương mặt chói rọi giữa biển lửa, không thấy được biểu tình.

Cùng với động tác của Bạch Trụ, một ánh kiếm lại hiện lên như ẩn như hiện, khiến cho mặt đất rung chuyển. Đó là vũ khí của y —— một thanh kiếm thời Đường* đơn giản nhất, cổ xưa nhất, nhưng sức mạnh lại hung hãn nhất.

147757399963680-thumbnail

/kiếm dài đời Đường/

Vừa rồi, Bạch Trụ đã dùng thanh kiếm này vung lên, chém về phía quái vật từ phía xa….

Chỉ bằng một đường kiếm, y đã tiêu diệt con quái vật Ẩn Đao phải chiến đấu suốt bảy ngày bảy đêm!

Bất ngờ, trên mặt đất bỗng truyền đến động tĩnh. Đầu của con quái vật chợt lắc lư di chuyển.

—— Quả nhiên là một con quái vật mạnh mẽ, dù đầu bị chém đứt vẫn có thể tiếp tục sống lại!

Sau đó, Ẩn Đao nhìn thấy Bạch Trụ tiến lên trước, búng tay với con quái vật, toàn bộ thân thể nó thổi bùng một ngọn lửa.

Không bao lâu sau, khắp nơi đều bị ngọn lửa li3m láp, nuốt chửng —— phó bản này chỉ có hai con quái vật xác sống, thân hình chúng khổng lồ, bây giờ lại bị lửa thiêu cháy, chẳng khác gì hai ngọn đuốc sống thiêu rụi toàn bộ thế giới.

Gương mặt tái nhợt vì mất máu đã nhiễm đỏ trong ánh lửa, Ẩn Đao bình tĩnh lại, thở phào một hơi, nhìn về phía Bạch Trụ: “Xin cảm ơn! Đại thần à, cảm ơn anh. Có phải anh đã giết Boss lớn từ trước rồi không, sau đó muốn kiểm tra tôi, mới ra tay ngay giây phút cuối cùng?”

Bạch Trụ vô cảm trả lời: “Không. Tôi có việc gấp.”

“Gấp… gấp?” Ơ ơ…” Ẩn Đao phản ứng lại: “Anh lại muốn làm NPC? Khoan đã… Không được đâu, làm NPC tiêu hao rất nhiều tinh thần lực. Anh nên nghỉ ngơi đi. Bây giờ anh… Bây giờ thanh máu của anh cũng cạn rồi!”

Bạch Trụ không nói gì, chỉ cúi đầu mở giao diện hệ thống.

“Này này, đại thần à, còn nữa, anh đừng trách tôi nhiều chuyện. Tôi nghe nói… sức khỏe của anh rất kém, bị dị ứng nghiêm trọng.”

“Anh nên quay về hiện thực điều trị, sau đó nghỉ ngơi một chút.”

“Anh cứ tiếp tục như thế thì không được đâu…”

“Trong khoảng thời gian này anh cứ… anh vừa muốn luyện cấp, lại vừa làm NPC…”

“Tôi… Hay là tôi giúp anh làm NPC nhé? Tôi thề, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ thật tốt cho Chu ——”

Bất chợt, tiếng nói lải nhải của Ẩn Đao im bặt.

Vì trước mặt hắn, Bạch Trụ đã giơ ngón trỏ lên, làm tư thế im lặng với hắn.

Hai quái vật xác sống chết đi, thế giới tận thế này cũng bắt đầu đóng băng.

Ánh mặt trời biến mất, để cho bóng tối bao trùm mọi ngóc ngách.

Trước khi thế giới hoàn toàn sụp đổ, ánh lửa hãy còn lập lòe, thân ảnh Bạch Trụ vẫn hiên ngang đứng thẳng như thanh kiếm dài trong tay y.

Trên lưỡi kiếm còn một tia máu, có lẽ khi gi3t chết Boss lớn đã dính sót.

Nửa gương mặt của y đối diện với Ẩn Đao, đôi mắt màu đen đã nhiễm một màu máu đỏ.

Tay phải cầm kiếm, tay trái dựng thẳng ngón trỏ, khi y dùng đôi mắt đỏ rực như máu kia nhìn đến, quả thực khiến cho người khác có cảm giác kinh thế hãi tục.

Trong một giây, Ẩn Đao vừa đối diện với ánh mắt của Bạch Trụ liền bất giác run rẩy cả người, một nỗi sợ hãi và hàn ý tận sâu trong cốt tủy lan tràn ra khắp nơi.

Dường như người đứng trước mặt hắn không phải là một người anh hùng vừa gi3t chết xác sống, mà lại là một con quái vật muốn hủy diệt cả thế gian.

Bỗng nhiên hắn nhớ đến khi mình chấp nhận làm cải tạo đã hỏi ra băn khoăn trong lòng.

“Tôi sẽ chết sao?”

“Mấy người có thể tạo ra thần?”

“Mấy người tạo ra thần, hay là… quái vật?”

Không, khoan đã, sai rồi.

Rõ ràng vừa rồi Bạch Trụ vừa cứu hắn.

Hít một hơi kinh sợ, Ẩn Đao cười gượng với người trước mặt: “Cái đó…”

Nhưng hắn không thể nói thêm được gì.

Vì Bạch Trụ đã rời khỏi phó bản, biến mất trước mặt hắn.



“10, 9, 8…”

Đây là bảng đếm ngược trên giao diện hệ thống của Chu Khiêm.

Mười giây đếm ngược kết thúc, hệ thống gửi thông báo.

【 Người chơi Chu Khiêm tham gia phó bản: 《 Những bông hoa ác 》】

【 Mức độ khó của phó bản: Cấp ba; tỷ lệ thành công: 50% 】

【 Tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ ẩn: 6% 】

【 Số lượng người chơi: 7 người 】

Cùng với thông báo của hệ thống, Chu Khiêm nhận ra anh vừa đến một thư phòng.

Thư phòng được trang trí theo phong cách quý tộc phương Tây thời Trung cổ. Trên tường treo tranh vẽ, sàn nhà bằng gỗ trải thảm màu nâu, giá sách đặt trên tường, bên trên có rất nhiều sách, bàn làm việc to và rộng, nhưng mặt bàn lại rất lộn xộn, thậm chí ống đựng bút cũng đổ ra ngoài, vài cây bút rơi lung tung xung quanh, chỉ một đoạn nữa liền rơi xuống mặt đất.

Trong phòng âm u tối tăm, không khí ẩm mốc lạnh lẽo, có một ngọn lửa đang bập bùng cháy trong lò sưởi, mang đến một chút ấm áp hiếm hoi.

Chu Khiêm, Tề Lưu Hành, Kha Vũ Tiêu và Tư Đồ Tình sau khi vào phó bản đều xuất hiện ở bên tường gần cửa ra vào.

Ba người còn lại thì phân tán ở các vị trí khác nhau.

Chu Khiêm chú ý đến một cô gái đầu tiên.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, không trang điểm, mặc quần jean và áo thun trắng, nhìn qua khá cá tính.

【 Họ tên: Ân Tửu Tửu 】

【 Cấp: A 】

【 Kỹ năng: Chiến đấu chủ yếu; có bổ sung vận chuyển 】

【 Đánh giá từ hệ thống con bạc: Nữ chiến sĩ tấn công mạnh mẽ; vũ khí là một bầu rượu kỳ quái, mỗi lần uống rượu đều có thể gia tăng chiến lực, tôi đang ở do dự không biết có nên gọi cô ấy là “Chị gái thần rượu” hay không 】

Cách nữ chiến sĩ Ân Tửu Tửu không xa là một người đàn ông tóc húi cua gầy gò đang ngồi xổm.

Diện mạo người này mờ nhạt tầm thường, có lẽ đứng trong đám đông liền bị che lấp đi ngay.

Thông qua đồng hồ, Chu Khiêm cũng đọc được thông tin của người chơi này.

【 Họ tên: Lý Bất Hối 】

【 Cấp: C 】

【 Kỹ năng: Gia tăng cho đoàn đội, bổ sung các trạng thái cho đồng đội 】

【 Đánh giá từ hệ thống con bạc: Một người chơi thường thường, kỹ năng thường thường, trưởng thành tốc độ trưởng thành thường thường, có lẽ cậu ta ôm đùi nữ chiến sĩ để thăng cấp 】

Ôm đùi nữ chiến sĩ?

Xem ra người này được Ân Tửu Tửu dẫn theo.

Nhưng con bạc của người này… sao lại trực tiếp nói xấu, phơi bày hết bí mật của người chơi mình đặt cược trước mặt người chơi khác?

Chu Khiêm tạm thời dừng suy nghĩ, nhìn về phía đồng đội xa lạ cuối cùng.

【 Họ tên: Ngô Nhân 】

【 Cấp: A 】

【 Kỹ năng: Sát thủ tầm xa; giỏi dùng ám khí 】

【 Đánh giá từ hệ thống con bạc: Sát thủ đặc biệt mạnh, châm là vũ khí lợi hại nhất, châm như mưa rơi xuống là sát khí của cậu ấy. Tôi muốn gọi là “Rain Man” 】

【 Rain Man 】, cái tên này có hơi khó nghe. (1)

Chu Khiêm hơi nhướng mày, chợt anh nhìn thấy một chiếc hộp không biết từ đâu xuất hiện ở trên tấm thảm trước bàn làm việc.

Chiếc hộp vuông vức đóng kín, trên đỉnh có một cái lỗ tròn, vừa đủ để một người trưởng thành thò tay vào trong.

Không biết hệ thống có yêu cầu người chơi thò tay vào trong hộp lấy thứ gì không.

Chu Khiêm tiến lên trước nhìn cái hộp.

Nhưng anh chỉ tạm thời đánh giá nó. Trước khi hệ thống đưa ra chỉ thị, anh sẽ không làm gì tùy tiện.

Bất ngờ người chơi bên cạnh kêu lên một tiếng sợ hãi.

Chu Khiêm nghiêng đầu nhìn, nhận ra tiếng kêu phát ra từ người chơi có gương mặt đại chúng tên Lý Bất Hối.

—— Người này vốn đang tựa lưng vào giá sách, ngồi xổm dưới đất, dưới giá sách có nhiều ngăn tủ, vừa rồi cậu ta tùy tiện kéo thử một ngăn, không biết nhìn thấy gì nên mới la làng.

“Sao thế?”

Người hỏi là nữ chiến sĩ Ân Tửu Tửu đứng gần đó nhất.

Ân Tửu Tửu hất chùm tóc đuôi ngựa, đi nhanh về phía đó. Không hề sợ hãi rụt rè như Lý Bất Hối, cô dùng tay trực tiếp mở ngăn kéo, nghiêm túc lấy thứ ở bên trong ra.

—— Đó là một ngón tay người.

Ngón tay nhìn qua khá “tươi mới”, trên móng còn có một lớp sơn màu đỏ.

Ân Tửu Tửu không sợ hãi, chỉ nhíu chặt mày.

Chợt cô lại lấy thêm một thứ từ trong ngăn kéo —— là một sợi tóc. Sợi tóc dài uốn lượn màu nâu.

“Cái quái gì vậy?” Ngô Nhân 【 Rain Man 】chợt hỏi.

“Không biết.” Ân Tửu Tửu liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhìn những người chơi khác: “Mấy cô cậu thấy sao? Có muốn cùng nhau lục soát căn phòng này trước không? Quên mất… Có mở cửa được không?”

Khi hỏi câu cuối cùng, cô đang hỏi người ở gần cửa nhất, Tề Lưu Hành.

“Không rõ. Để tôi thử.” Tề Lưu Hành vừa định giơ tay lên chạm vào tay nắm cửa thì bị một người ngăn lại.

Đó là Chu Khiêm.

Tề Lưu Hành nhanh chóng thu tay về, nhìn anh: “Sao vậy?”

Chu Khiêm đi đến bên cạnh bàn làm việc. Cúi người nhìn xuống bàn, anh dễ dàng nhìn thấy một tấm ảnh —— đó là một người phụ nữ bị trói trên cọc gỗ rồi thiêu sống.

Trong tay người phụ nữ có một đồ vật thẳng màu đen.

Không khó để nhận ra, thứ đó giống như một cây gậy phép.

Chu Khiêm nói: “Trước khi tìm được cốt truyện tiếp theo đừng chạm đồ lung tung. Phó bản này có liên quan đến phù thủy. Nếu chúng ta đang ở trong nhà của phù thủy thì mỗi bước cần phải cẩn thận dè chừng.”

Nói xong, Chu Khiêm vòng ra trước bàn làm việc.

Trên mặt bàn có một quyển sổ nhật ký.

Một trang giấy có hai dòng chữ kỳ quái viết bằng mực đỏ ——

Dòng thứ nhất: “Những bông hoa ác, sắc tươi lạnh lùng, thơm nồng mà xa, diễm lệ mong manh, nở rộ bên địa ngục.”

Dòng thứ hai: “Pháo hoa đêm ấy thật đẹp, là màn pháo hoa hoành tráng nhất mình từng thấy… Pháo hoa nở rộ trên trời như mưa sao băng. Chúng ta đang bị sao băng truy đuổi, giỡn thôi… Cũng vào đêm ấy, mình đã chấp nhận một ước vọng bí ẩn nhất. Ước gì những nguyện vọng của mình có thể thành hiện thực…”

Hai dòng chữ mơ hồ mang đến cảm giác lạnh lẽo cho người đọc.

Chu Khiêm chưa kịp nghĩ gì sâu xa thì nhận được thông báo như những người chơi khác ——

【 Chào mừng đến với “Thị trấn nhỏ Lệ Hoa”, bây giờ các bạn là du khách thăm quan đến đây 】

【 Du khách bình thường không thể sống sót ở nơi này… Có lẽ trên người các bạn sẽ xuất hiện một số biến hóa để thích nghi với hoàn cảnh của vùng đất này 】

【 Bây giờ xin hãy rút một lá bài từ “chiếc hộp đen” ở giữa căn phòng 】

【 Trên mỗi lá bài có một con số, đây điểm sinh tồn của bạn, có giá trị quan trọng trong thời gian tiếp theo trong phó bản 】

【 Xin hãy bảo quản lá bài thật kỹ. Nhắc nhở hữu nghị: Không được cho đồng đội xem điểm của mình vì điểm sinh tồn có thể bị cướp đoạt. 】

Chú thích:

(1) Rain Man: Năm 1988, bộ phim “Rain Man”, với sự tham gia của Dustin Hoffman, đã giới thiệu nhiều người trong chúng ta với một chứng rối loạn gọi là Savant. Trong phim, nhân vật của Hoffman, Raymond Babbitt, được tiết lộ là có một kỷ niệm đáng kinh ngạc về số liệu thống kê bóng chày và danh bạ điện thoại, cũng như một tài năng bẩm sinh để đếm thẻ bài trong blackjack.

Hội chứng Savant: Người mắc hội chứng Savant có các khả năng lạ thường và độc đáo ở một lĩnh vực nào đó trong cuộc sống. Một số khả năng người mắc hội chứng Savant thường sở hữu là: trí nhớ cực kỳ tốt; tính toán nhanh; tính nhẩm lịch; khả năng nghệ thuật; khả năng ngôn ngữ…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi