THOÁT KHỎI BỆNH VIỆN TÂM THẦN

Sắc trời hơi tối sầm xuống. Màu sắc trên bãi cỏ cũng tiệm cận với màu đen hơn.

Màu sắc của cỏ cây vô cùng lạ thường, trong không khí tản mác một luồng nguy hiểm vô hình, chúng tùy ý đọc mã gien của những người đi lạc, cấy ghép mã gien đó vào trong thân thể của thực vật, tráo đổi với nhau, khiến cho cơ thể con người bắt đầu từ từ biến dị.

Cách một lớp mặt nạ trong suốt, Chúc Cường cũng không nhận ra được nguyên lý dị thường này sau lưng mình.

Hắn chỉ ngẩng đầu nhìn Chu Khiêm giữa bãi cỏ đen, tựa như đang nhìn một con cá đã bất động, từ bỏ giãy giụa nằm trên thớt.

Đối với “vấn đề cuối cùng” mà Chu Khiêm hỏi, Chúc Cường hiển nhiên không muốn trả lời.

Hắn bỗng nhiên ý thức được rằng vừa rồi Chu Khiêm chỉ tùy tiện giảng giải con người nguyên tắc cho hắn nghe, hay là tâm sự với hắn? Rõ ràng cậu ta còn đang khách sáo với hắn.

—— Chu Khiêm muốn giả bộ để lấy thêm nhiều tin tức. Mục đích của cậu ta là gì? Muốn cho người chơi cấp Thần kia báo thù cho mình?

Một lát sau, có lẽ thấy Chúc Cường không có ý định trả lời, Chu Khiêm nói: “Chà. Có lẽ anh thật sự sợ khi trả lời vấn đề này. Dù cho tôi có chết rồi, anh cũng không dám nói. Ừ, cũng đúng… Vậy tôi không hỏi anh câu đó nữa. Nhưng tôi vẫn còn lời muốn nói với anh.”

“Thật ra anh Cường à, tôi cảm thấy anh chưa đủ tàn nhẫn. Trong trò chơi này, một người tàn nhẫn mới có thể đi đến cuối cùng được.”

“Cậu có ý gì?” Chúc Cường nhíu mày, có vẻ không hiểu vì sao đột nhiên Chu Khiêm lại nói như vậy.

Chu Khiêm nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập sự điên cuồng: “Anh có biết, nếu tôi là anh, tôi sẽ làm gì không? Nếu tôi nhìn anh Cường bị trói ở đây không thể động đậy, tôi sẽ không đứng ở bên ngoài nói chuyện đâu. Tôi sẽ tiến vào đây tự tay giết anh. Ha… Anh còn không hiểu ——”

“Anh Cường, bây giờ tôi bị sa vào bẫy của phó bản. Nếu anh tùy ý để điểm sinh tồn của tôi giảm bớt, tôi sẽ chết ở trong cái bẫy này, như vậy thì anh không thu được chiến lợi phẩm nào.”

“Nhưng nếu anh tự tay giết tôi, thì có thể lấy được lá bài điểm sinh tồn của tôi. Tuy bây giờ số điểm còn lại của tôi không nhiều lắm, nhưng có lẽ với điểm số này, cuối cùng nó sẽ là thứ mấu chốt cứu anh một mạng, đúng không?”

“Giết tôi, lấy điểm, nhưng điều này cũng có nghĩa anh phải bước vào đây, điểm sẽ nhanh chóng hạ xuống, nhưng chỉ cần anh làm nhanh thắng nhanh, giết tôi là một việc tương đối có lời.”

Chuyện đã đến nước này, Chu Khiêm còn con cờ nào khác?

Không thể có được.

Cậu ta không thể có thêm một con cờ nào khác!

“Ha ha…”

Thấy Chúc Cường do dự, Chu Khiêm bật cười thành tiếng.

Tiếng cười này hiển nhiên đã chọc giận Chúc Cường: “Chu Khiêm, cậu cười cái gì?!!”

“Đương nhiên là cười anh yếu đuối và nhát chết.. Anh xem, dù tôi đã như thế này nhưng anh vẫn sợ tôi như cũ. Anh không dám bước vào đây.”

Chu Khiêm mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Chúc Cường: “Anh thấy không, tôi đã rơi vào bẫy của quân đoàn Đào Hồng. Vừa rồi anh luôn miệng nói rằng tuy kế hoạch do quân đoàn Đào Hồng chống lưng choánh, nhưng người thực hiện kế hoạch thành công chỉ có anh. Nhưng mà, dù bây giờ tôi đã bị trói một chỗ, không thể chạy thoát, anh vẫn —— không dám đến gần tôi!”

“Cho nên Chúc Cường à, thừa nhận đi. Anh là một kẻ nhu nhược!”

Chúc Cường không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận một việc là —— Chu Khiêm nói đúng.

Bây giờ rõ ràng Chu Khiêm là kẻ chờ chết, người cao cao tại thượng nhìn xuống cậu ta phải là mình!

Nhưng bây giờ trạng thái của cả hai lại quá sai lệch.

Tuy Chu Khiêm đã dừng giãy giụa nhưng anh lại bình tĩnh vô cùng, Chúc Cường cảm thấy đối phương chẳng khác gì đang hư trương thanh thế. Rõ ràng tình cảnh của Chu Khiêm là con mồi, còn hắn mới là thợ săn chân chính! Nhưng Chúc Cường nhìn vào mắt đối phương lại cảm thấy hắn chính là con mồi đã sa vào lưới.

Lý do vì sao cảm giác lại sai lệch như vậy là vì vừa rồi khi Chúc Cường nghe Chu Khiêm nói cậu ta sẽ tự tay gi3t chết hắn, phản ứng đầu tiên của hắn lại giống như đối phương nói —— không dám.

Chúc Cường đã quyết định giết Chu Khiêm từ lâu.

Thậm chí hắn còn tự lấy cái tên giả là “Bất Hối”, thể hiện sự quyết tâm không hối tiếc!

Nhưng kết quả là… Vì sao hắn lại không thể tự tay gi3t chết Chu Khiêm?

Đúng vậy, sao hắn lại không dám!

Hắn đương nhiên có thể tự tay gi3t chết Chu Khiêm, cũng có thể lấy được điểm sinh tồn của đối phương!

Loại người như Chu Khiêm có thù tất báo, cậu ta chỉ đang trào phúng mình một lần trước khi cậu ta chết mà thôi!

Hoặc là cậu ta thấy bản thân không thể sống được nữa, muốn đả kích mình tiến vào bẫy, cùng cậu ta chết tại đây!

Chỉ có thế mà thôi. Chu Khiêm cũng chỉ có thể sử dụng hai con đường này thôi!

Mình đương nhiên không sợ hãi! Mình có thể bước vào, tự tay giết cậu ta!

“Chu Khiêm, đương nhiên là tôi dám giết cậu. Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, tôi còn có thể tự tay gi3t chết cậu, lấy được lá bài của cậu.” Chúc Cường hung tợn cười, lấy một vài món đồ từ túi hành lý, trong đó có vài con gà con.

【 Người chơi Chúc Cường sử dụng đạo cụ: Gà con dò đường 】

【 Công dụng: Không thể thoát khỏi cạm bẫy mê cung? Không sao cả, gà con sẽ giúp bạn! Năm chú gà con thông minh có thể tìm ra được cạm bẫy của mê cung, sẽ luôn có một chú gà con có thể tìm ra con đường chính xác! 】

【 Cấp: B 】

Năm chú gà con nối đuôi nhau đi ra, lạch bạch trên mặt đất, Chúc Cường lựa chọn sử dụng đạo cụ, chúng bắt đầu tiến vào trong bụi cỏ theo những con đường khác nhau.

Khi vừa bước vào, chúng đều không sao, nhưng sau khi đến gần khu vực của Chu Khiêm, chúng liên tục bị trúng chiêu, bị cỏ đen quấn quanh khắp người.

Cuối cùng chỉ còn một chú gà con không trúng cạm bẫy, thành công đi đến một chỗ gần Chu Khiêm, sau đó đứng yên bất động.

Khi nhìn đến đây, Chúc Cường cong mắt cười.

Đủ rồi, chỉ cần đi đến đó, chỉ với khoảng cách đó… cũng đã đủ giúp hắn tự tay gi3t chết Chu Khiêm.

Chỉ cần mình đi theo con đường này thì sẽ không trúng cái bẫy nào.

Đương nhiên, cho dù là vậy, khi đối mặt với Chu Khiêm quá thông minh, Chúc Cường vẫn không thể thiếu cảnh giác được.

Hắn nhìn Chu Khiêm, lại tiếp tục cẩn thận đánh giá đối phương một phen.

Tay chân Chu Khiêm đã bị cỏ quấn chặt. Những nhánh cỏ đen không ngừng mọc lên, thậm chí bịt kín từng khe hở trên mười ngón tay, bao bọc cả bàn tay của Chu Khiêm.

Ngoài ra, phần thân của Chu Khiêm đã mọc cỏ, quấn quýt bên cạnh những nhánh cỏ đen khác.

Từ trên xuống dưới người Chu Khiêm, ngay cả đầu ngón tay cũng không còn khe hở. Anh hoàn toàn không thể giơ tay, hoạt động ngón tay, bây giờ có muốn lấy đạo cụ trong túi hành lý cũng không được!

Bây giờ thứ duy nhất mà Chu Khiêm nắm lấy, và thứ này cũng đã bị cỏ đen quấn quanh, là xương sườn của Thần.

Nhưng đầu tiên, ở đây không có oán khí để anh sử dụng, anh không thể tự hại mình để lượng máu giảm xuống 10%, cho nên cũng không thể sử dụng đại chiêu.

Thứ hai, kỹ năng thường của Chu Khiêm là khiến người khác rơi vào ác mộng.

Nhưng Chúc Cường đã có phòng bị với vấn đề này.

Để tránh cho mình dính phải ảnh hưởng của đầm lầy, trước khi Chúc Cường vào phó bản đã chuẩn bị mặt nạ.

Đây là Mục Sư tự mình tặng cho hắn. Tấm mặt nạ trong suốt mong manh có tác dụng rất lớn, nó không dùng để phòng khí độc mà là chặn lại các ảnh hưởng đến thần kinh, giúp thần kinh không bị yếu tố bên ngoài quấy nhiễu.

Như vậy, mang chiếc mặt nạ này, Chúc Cường sẽ không bị đầm lầy ảnh hưởng, hắn sẽ không bị rơi vào ảo cảnh của đầm lầy, còn có thể phòng tránh được kỹ năng của Chu Khiêm.

Không thể sử dụng đại chiêu, kỹ năng bình thường cũng không còn hiệu quả với Chúc Cường, ngón tay không thể mở túi hành lý lấy đạo cụ khác…

Kỹ năng duy nhất mà Chu Khiêm có thể sử dụng là —— làm chậm thời gian hoặc ngưng đọng thời gian.

Nhưng kỹ năng này chỉ có thể giúp Chu Khiêm trì hoãn thời gian tử vong mà thôi. Dù anh có ngưng đọng thời gian thì đến khi điểm kỹ năng hao hết, anh cũng không thể tránh né tử vong.

Sau khi xác nhận hết hai điểm này, Chúc Cường tạm thời yên tâm, lấy hai đạo cụ khác từ túi hành lý —— dao và bật lửa.

Dao là con dao bình thường nhất, Chúc Cường nâng nó lên, chém lên nhánh cỏ trói người của con gà con gần mình nhất. Hắn chém khá chính xác, mũi dao cắt lên thân cỏ dễ dàng, hắn nhận ra loại cỏ này cũng như cỏ bình thường.

Dù có gà con thử đường nhưng Chúc Cường vẫn sợ trúng chiêu. Cho nên hắn cầm dao để thử loại cỏ này có giống với loại cỏ bình thường hay không đương nhiên là đề phòng ngừa —— lỡ như hắn bị cỏ cuốn lấy thì có thể dùng dao tự cứu mình thoát thân.

Chu Khiêm hốt hoảng chạy đến đây, Chúc Cường hiển nhiên có chuẩn bị đầy đủ hơn so với anh, cầm chắc dao và bật lửa trong tay. Vì vậy không còn gì có thể xảy ra.

Hít sâu một hơi, cầm đạo cụ trong tay, Chúc Cường đặt chân vào bãi cỏ.

Bước chân của Chúc Cường rất chậm, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận điểm số của mình đang giảm xuống.

Hắn không muốn tính toán nhiều hơn, giết Chu Khiêm sẽ được điểm, sau khi điểm sinh tồn của mình bị tiêu hao, có thể lấy điểm của Chu Khiêm để bù lại. Mục đích hắn vào đây cũng chỉ để chứng minh hắn có thể gi3t chết Chu Khiêm, đây là mục đích chính yếu.

Chúc Cường chỉ nghĩ tốc độ giảm điểm tăng lên một chút, xác nhận mình không bị chết ở đây thì mới dám hành động.

Sau khi chuẩn bị tốt, Chúc Cường đi từng bước dọc theo con đường mà gà con đã đi, đến được một vị trí rất gần Chu Khiêm.

Ở đây, hắn đã có thể gi3t chết Chu Khiêm, cũng có thể lấy được lá bài từ trên người Chu Khiêm.

Nhưng ngay lúc này, hắn lại phát hiện khác thường.

Hắn nhìn thấy sau lưng Chu Khiêm có vài lá bài rơi xuống.

Hệ thống từng nói, phó bản có ẩn giấu nhiều đạo cụ có thể gia tăng điểm sinh tồn.

Chẳng lẽ lá bài này được giấu ở đây?

Vậy thì tốt quá!

Chúc Cường cẩn thận tưởng tượng, cho rằng phó bản thiết kế như thế này cũng hợp lý.

Điểm số chói lọi trên lá bài, là công cụ dụ hoặc lớn nhất.

Nó dụ hoặc người chơi tới gần.

Nhưng chờ đến khi người chơi tới gần rồi sẽ phát hiện mình đang bị nhốt vào một nơi tăng tốc giảm điểm số của mình, bọn họ không chỉ được tăng thêm điểm mà còn sẽ bỏ mạng tại đây!

Nâng chân, đang muốn đi sang bên kia, sau đó Chúc Cường thu hồi chân, nhìn Chu Khiêm trước mặt mà cười: “Đây là kế hoạch của cậu? Cậu muốn tôi chết chung một chỗ với cậu? Ha ha ha…”

“Nói gì thì nói, cậu Khiêm à, tôi vẫn phải cảm ơn cậu. Nhìn cậu chơi 《 Vườn Địa đàng Apple 》, chỉ qua màn hình nhưng tôi luôn nhớ kỹ một câu. Người thiết kế trò chơi này thích đùa giỡn nhân tâm. Bỏ lá bài tăng điểm số ở một nơi hạ thấp điểm số, đúng là trò của người đó. Nơi có thứ hấp dẫn nhất cũng là nơi nguy hiểm nhất! Nơi nguy hiểm nhất, ngược lại là nơi an toàn nhất… Chậc chậc chậc ——”

“Đừng nói vì cậu muốn nhặt mấy lá bài này nên mới vô tình chạy đến đây?”

“Chứng tỏ cơn ác mộng ở đầm lầy vẫn có ảnh hưởng rất lớn với cậu. Cậu cuống cuồng né tránh cho nên không thể suy nghĩ rõ ràng, cho nên mới dễ dàng trúng kế.”

“Chậc, tiếc quá. Cậu còn nhạy cảm hơn tôi nghĩ. Thất sách.”

Chu Khiêm than nhẹ một hơi, giống như không còn lời gì để nói. Anh chỉ gục đầu xuống, sắc mặt đã hoàn toàn trắng bệch.

Chúc Cường cười lạnh liếc nhìn, lấy thêm năm con gà con dò đường, cuối cùng thành công đi đến chỗ những lá bài có điểm sinh tồn rơi dưới đất.

Hắn nhìn những lá bài, kiểm tra soi chiếu một chút, không phát hiện ra những lá bài này có vấn đề gì thì nhặt chúng lên.

Bốn lá bài, mỗi lá 6 điểm, hệ thống đếm ngược dưới con số vẫn chưa xuất hiện, đây là điều hợp lý, Chúc Cường cũng biết được từ trường hợp của Ngô Nhân, người chơi lấy thẻ bài thì hệ thống đếm ngược là 0, sau đó mới bắt đầu đếm ngược.

Cứ như vậy, Chúc Cường nhận ra hắn đã có 24 điểm.

Trong phó bản này, ngoài trừ những khu vực tăng tốc giảm điểm số, ở khu vực bình thường, 1 điểm tương đương khoảng 20 phút.

Chứng tỏ hắn còn khoảng 480 phút!

Thậm chí hắn không cần phải vội vàng ra ngoài, hắn có rất nhiều thời gian để tra tấn Chu Khiêm!

Cất thẻ bài, Chúc Cường đi đến bên cạnh Chu Khiêm, sau đó thấy đối phương có động tác gì đó, cầm chặt khúc xương trong tay, miệng lẩm bẩm niệm chú.

Chúc Cường cảm giác được không gian bắt đầu trở nên vặn vẹo, khi hắn đi đến chỗ Chu Khiêm, ngay từ đầu còn bình thường, nhưng khi đến trước mặt Chu Khiêm, bước chân của hắn bắt đầu chậm lại.

—— Quả nhiên, Chu Khiêm chỉ có thể làm chậm lại thời gian! Hắn đang đi chậm lại.

Phạm vi làm chậm thời gian càng hẹp, điểm kỹ năng sẽ hao tổn ít hơn.

Nhưng điều có ích gì? Chẳng lẽ cậu ta còn tin rằng sẽ có người tới cứu sao?

Vì Chu Khiêm không thể hành động, khi giết cũng không cần quá khích, Chúc Cường vươn tay, trực tiếp cầm lấy khúc xương, như vậy thì hai người họ đã đứng ngoài phạm vi thời gian.

Nâng con dao trong tay, Chúc Cường nhìn Chu Khiêm: “Nó là con dao bình thường nhất, vừa rồi có thể giúp tôi xử lý những nhánh cỏ kia thì bây giờ cũng có thể giết cậu. Bây giờ cậu muốn bản thân đứng ngoài thời gian, có ý nghĩa gì không?”

Chu Khiêm bỗng ngẩng đầu nhìn Chúc Cường: “Hay là chúng ta quay lại vấn đề ban đầu đi. Sao anh lại biết về Trương Ngạn Quân?”

Chúc Cường không đáp, hắn chỉ quyết đoán vươn tay, đâm dao vào ngực Chu Khiêm.

Nhưng hắn nhận ra trên người Chu Khiêm không còn máu.

“Haiz, tôi biến dị luôn rồi. Ngay cả máu cũng không còn.” Chu Khiêm cười cười: “Anh Cường, xem ra anh phải từ từ suy nghĩ làm sao để giết được tôi rồi. Hay là chúng ta tâm sự tiếp đi. Trước khi chết, tôi cũng không quá cô đơn.”

“Mày con mẹ nó ——” Chúc Cường phẫn nộ đến cực điểm, cảm thấy mình bị đùa bỡn.

Nhưng sao hắn có thể từ bỏ được?

Nếu cả người Chu Khiêm chỉ toàn là cỏ, cùng lắm hắn sẽ thiêu sạch tất cả!

Đúng thế. Thiêu chết nó! Thiêu chết nó thì sẽ hoàn toàn giết được nó!

Sau đó Chu Khiêm lại nói: “Cách đây không xa có một gốc cây, nó sẽ phát ra tiếng kêu cứu, từ lời của nó có thể nghe ra nó đã có được ký ức của những người gặp sự cố ở trên núi Neville đêm đó. Nhưng khi nghe tiếp thì lại thấy nó chỉ đang lặp đi lặp lại những một cách vô nghĩa, giống như nó là một băng ghi hình đã ghi chép lại phần ký ức đó, hoặc là máy ghi âm, bản thân nó không có tư tưởng.”

“Vì vậy có thể tạm thời loại trừ giả thuyết nhân viên nghiên cứu ở đây biến thành cỏ. Như vậy cũng có thể lý giải rằng cỏ sau khi biến dị sẽ có một bộ phận ký ức của con người. Ký ức đó có lưu trữ trong gien. Như vậy thì có vẻ như… trong bức tường này có thứ gì đó có thể phục chế gien.”

“Khi con người soi gương, trong gương sẽ soi chiếu lại hình ảnh của bản thân. Bây giờ trong bức tường này là “gương”, có thể soi chiếu lại mật mã gien của nhân loại, cũng cắt nối chúng thành từng mẫu mã khác nhau, phục chế những mẫu mã đó vào động vật và thực vật, cuối cùng có thể giúp cho những sinh vật này nhanh chóng sinh trưởng…”

Bị chi chít cỏ đen vây quanh, Chu Khiêm mở mắt nhìn Chúc Cường, hỏi: “Nếu trong hiện thực có tồn tại một thế giới như vậy, quả thực rất đáng sợ. Nhưng may mắn chúng ta chỉ ở trong phó bản. Tôi chỉ đang từ từ giống như cỏ, nhưng vẫn chưa mọc ra cánh bướm. Giống như, tôi cũng sẽ không thể nhìn thấy được ký ức mà Tề Lưu Hành sợ hãi nhất.”

“Nếu thế giới thật xuất hiện một tình huống như thế này, đúng là đáng sợ nhỉ, vì khi “tấm gương” ấy xuất hiện có thể thay đổi hơn phân nửa các giống loài, không thể khống chế.”

“Nhưng ở phó bản của trò chơi, nếu có thể có cách hoàn thành nhiệm vụ thì chắc chắn không hẳn mất kiểm soát hoàn toàn.”

“Nếu quá khó với người chơi thì tỉ lệ hoàn thành cũng không thể lên nổi 5%. Thử hỏi, ký ức của bảy người chơi chồng chéo vào nhau, ai có thể phân rõ thật giả, thoát ra khỏi ảo cảnh?”

Chu Khiêm hỏi Chúc Cường: “Như vậy thì nói cho tôi biết đi, giữa nhiều người chơi như vậy, anh không thể chỉ đọc được ký ức của tôi. Đúng không?”

“Tấm gương có thể đọc được ký ức mà tôi sợ hãi nhất, trước khi rơi vào đầm lầy, nó “phản xạ” lại đoạn ký ức ấy cho tôi, khiến tôi rơi vào ác mộng. Nhưng anh cũng không giống như tôi bị “tấm gương” phản xạ đúng không?”

“Tôi có thể lý giải rằng quân đoàn Đào Hồng đã sớm theo dõi tôi rồi, tìm hiểu về thông tin của tôi chăng?”

“Hoặc là chúng ta sửa mệnh đề lại cho đơn giản hơn một chút. Trong bệnh viện tâm thần có nhiều người bị cuốn vào trò chơi như vậy, vì sao bác sĩ và y tá lại không hay biết gì cả? Có phải bác sĩ y tá cũng bị cuốn vào theo hay không?”

Chu Khiêm hỏi Chúc Cường: “Bọn họ có thể nhìn hồ sơ bệnh án của tôi, tiện đà tìm hiểu biết được sự tồn tại của Trương Ngạn Quân. Hơn nữa ——”

“Vì sao có nhiều tội phạm giết người như vậy, Đổng Tường này, hoặc là anh, có thể giám định ra là tinh thần có vấn đề? Là bác sĩ nào đã xử lý hết mọi thứ, lừa gạt cả cảnh sát?”

Nghe những lời này, Chúc Cường chỉ nói: “Chu Khiêm, cậu không cần nói với tôi những thứ này. Thật sự. Cậu đoán được càng nhiều, tôi cho rằng… khả năng cậu chết ở trong trò chơi càng lớn. Sao bọn họ lại có thể để cậu mang bí mật ra ngoài được?”

“Anh Cường, tôi đã là cá ở trên thớt, bây giờ anh có thể giết tôi ngay lập tức. Nhưng thiêu sống tôi thì hơi đáng tiếc quá. Đối với trò chơi này, quân đoàn, hệ thống, tôi đã đoán được khá nhiều. Anh có muốn nghe một chút không? Ví dụ như anh bao giờ nghĩ đến một vấn đề ——”

Híp mắt lại, Chu Khiêm hỏi Chúc Cường: “Quân đoàn lớn mạnh như vậy, có thể giúp tội phạm giết người như anh thoát khỏi ngục giam, đến ở trong bệnh viện tâm thần… Như vậy thì vì sao họ không trực tiếp gi3t chết tôi ở ngoài thế giới hiện thực?”

“Trong đội ngũ bác sĩ có người của họ, đầu độc tôi cũng được, bí mật gi3t chết cũng được… Thật ra còn dễ dàng hơn so với ở trong trò chơi. Vì tôi ở hiện thực không hề có dị năng. Nhưng vì sao họ lại không làm?”

Lúc này Chúc Cường đã giơ cao con dao, chuẩn bị chặt đứt đầu Chu Khiêm.

Nhưng vì câu hỏi này của Chu Khiêm, hắn chợt khựng tay lại.

Đúng vậy, vì sao chứ?

Bọn họ mạnh như thế, bản thân hắn là tội phạm giết người còn có thể thoát thân là nhờ có Mục Sư.

Như vậy bọn họ… Vì sao lại không gi3t chết Chu Khiêm ở hiện thực?

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Chứng tỏ thần có thật.” Hai mắt Chu Khiêm lóe sáng: “Người chơi có thể ước nguyện với thần. Mà tôi vừa nói rồi, có một người chơi cấp Thần, cũng là thầy của tôi, người đó sẽ giúp tôi sống lại. Dù tôi có chết ở hiện thực… Người đó cũng có thể ước nguyện để tôi sống. Cho nên người ở quân đoàn giết tôi ở hiện thực cũng không có ý nghĩa gì.”

“Chết ở trong trò chơi mới là cái chết thật. Đúng không?”

“Khi thần chết ở trong trò chơi, mọi thứ đã kết thúc, không còn cơ hội nữa.”

Nói đến đây, biểu tình của Chu Khiêm trở nên ảm đạm.

“Đương nhiên, nếu đúng là như vậy… Quá tiếc cho Cao Sơn. Cậu ấy không còn cơ hội sống lại nữa. A từ từ ——”

“Có lẽ có thể đổi góc độ giải thích! Có lẽ người chơi tử vong trong trò chơi, không có cơ hội vào lại trò chơi do thần tạo ra, chỉ có thể mà thôi.”

“Anh ngẫm lại mà xem… Trên đời này không có thù nào là vô duyên vô cớ cả. Vì sao quân đoàn Đào Hồng lại muốn giết tôi? Còn trả giá nhiều thứ như vậy? Chỉ có thể là vì nếu tôi tiếp tục ở trong trò chơi này, sau này ở một khịa cạnh nào đó, ảnh hưởng đến lợi ích của họ. Tuy không biết lý do cụ thể… Nhưng chỉ còn có nguyên nhân này. Tóm lại, bọn họ không muốn tôi tiếp tục tham gia trò chơi.”

“Nếu giết tôi ở ngoài hiện thực, thầy có thể giúp tôi sống lại, còn có thể giúp tôi vào lại trò chơi. Nhưng nếu tôi chết ở trong trò chơi, dù thầy tôi có hồi sinh cho tôi, tôi cũng không còn cơ hội để vào lại.”

“Ừm…” Chu Khiêm cảm thán một chút, ánh mắt ảm đạm lại khôi phục ánh sáng: “Cứ như vậy thì… Cao Sơn vẫn còn cứu được. Vừa rồi tôi bi quan quá.”

Lải nhải, Chu Khiêm lải nhải rất nhiều.

Từ phục chế gien, đến cơ chế trò chơi, thậm chí phỏng đoán về quân đoàn Đào Hồng, anh nói nhiều đến mức khiến Chúc Cường cảm thấy quá dong dài, phiền phức.

Cuối cùng, Chúc Cường không thể nghe nổi nữa, giơ dao lên hành động.

Ngay lúc này, hắn bỗng nhiên nghe Chu Khiêm nói: “Anh Cường, có chuyện này quên hỏi anh. Tôi thề với anh đây là vấn đề cuối cùng tôi sẽ hỏi ——”

Chúc Cường: “Mày con mẹ nó còn muốn hỏi cái gì?”

Chu Khiêm: “Có phải anh học toán tệ lắm không?”

Chúc Cường: “…”

“Mày con mẹ nó có ý gì?”

Chúc Cường tức lên lại có chút không thể suy nghĩ nổi.

“Tôi sẽ dạy anh một bài toán đơn giản.” Chu Khiêm nhẹ giọng nói: “Khi tôi bước vào chỗ này, tôi còn 17 điểm sinh tồn. Cứ tính 1 điểm là 20 phút, tôi còn khoảng 340 phút.”

“Nhưng bụi cỏ này có thể khiến điểm sinh tồn tôi hạ thấp nhanh hơn. Tôi chỉ có thể sống được 5 phút. Cũng có thể nói, tốc độ hạ thấp điểm sinh tồn của tôi đã bị tăng lên gấp 68 lần so với khu vực bình thường. Cái này anh tính được đúng không? 340 chia 5 vẫn tính được mà nhỉ. Mà anh ——”

“Tôi, anh, Tề Lưu Hành, điểm sinh tồn của chúng ta thuộc top 3 người cao nhất. Ban đầu tôi có 24 điểm, Tề Lưu Hành là 16 điểm. Ban đầu, anh xếp thứ hai, khi tìm hung thủ giết người ở nhiệm vụ phụ bị trừ 6 điểm, nhưng anh vẫn còn xếp thứ hai…”

“Chứng tỏ, ban đầu anh có 23 điểm. Cứ như vậy, dù đã bị trừ 6 điểm anh vẫn còn 17 điểm, nhiều hơn Tề Lưu Hành 1 điểm nên mới vẫn xếp hạng hai.”

“Cứ tính như vậy, khi vừa vào bụi cỏ, tôi còn 17 điểm, anh còn 10 điểm.”

“Anh có tính thử, sau khi anh tiến vào bụi cỏ thì anh chỉ còn sống được vài phút nữa không?”

“Anh còn 10 điểm, vốn có thể giúp anh sống thêm 200 phút, nhưng vì tiến vào bụi cỏ đen, tốc độ giảm điểm sinh tồn của anh tăng gấp 68 lần. Như vậy thì lấy 200 chia 68, còn lại 2.94 phút.”

“Anh đã dùng đạo cụ gà con hai lần để dò đường, mất khoảng 1 phút rưỡi. Mà bây giờ, tôi và anh đã đứng ở ngoài nói chuyện tào lao lâu như vậy, lại mất khoảng nửa phút nữa…”

Nói đến đây, Chu Khiêm cười: “Bây giờ anh không xảy ra chuyện gì là vì tôi và anh đang đứng ở ngoài thời gian. Nhưng tốc độ chảy của thời gian ở bên ngoài là bình thường. Một khi anh thả tay khỏi khúc xương của tôi, anh sẽ quay về dòng thời gian bình thường, tương đương với việc đi đến 90 giây tiếp theo… Chờ đến lúc đó, điểm sinh tồn của anh đã về 0, và anh sẽ chết ngay lập tức.”

“Mày, mày nói nhảm!” Chúc Cường giơ bốn lá bài lên: “Tao còn nhiều thời gian như thế này! Mày đang nói cái quái gì vậy?”

“Nhưng mà… chúng là đồ giả đó. Do tôi phục chế lại.” Chu Khiêm cười nói: “Anh không nghĩ rằng tôi cố tình bỏ chúng ở đó à?”

“Mẹ mày!” Chúc Cường tàn nhẫn nói: “Ha ha ha, tao đương nhiên đã đoán ra. Nhưng không có khả năng! Chu Khiêm, mày đừng nghĩ có thể khiến tao sợ, hệ thống đã nói rồi! Không thể phục chế lại lá bài!”

“Phục chế, ăn trộm, cướp đoạt bằng kỹ năng hoặc đạo cụ là không có hiệu quả.”

“Cách duy nhất để lấy lá bài là giết người chơi.”

Chu Khiêm lặp lại hai quy tắc này, nói tiếp: “Hai quy tắc này khi vừa xuất hiện đã khiến tôi nghĩ đến một việc —— ý của hệ thống là lá bài sau khi phục chế sẽ tương đương với một thứ đồ giả, chứ không hề nói lá bài không thể phục chế được?”

“Cho nên, khi lấy được lá bài khen thưởng từ quỷ hồn cô bé Lina, tôi cố ý không đưa lá bài cho Ngô Nhân ngay. Khi tôi lấy lá bài đã sử dụng một chút kỹ xảo, tôi dùng đạo cụ phục chế trong tay áo để phục chế lại một lá bài.”

“Khi đó tôi cũng đã xác nhận được, lá bài có thể bị phục chế, nhưng điểm số trên lá bài không có tác dụng.”

“Là bạn của con bạc cũ của tôi, anh cũng biết mà, tôi giỏi chơi bài lắm.”

“Ngoài ra, lý giải thông thường, dù hành động đó của tôi có bị người khác phát giác, mọi người vẫn sẽ cho rằng tôi sẽ đưa cho Ngô Nhân lá bài giả. Vì một lá bài đáng quý như vậy, đương nhiên phải để lại cho mình mới là hợp lẽ.”

“Đây là tư duy tránh hại lấy lợi. Nhưng tôi đưa lá bài thật cho Ngô Nhân. Sau đó mọi người cũng thấy Ngô Nhân vẫn còn sống… Cũng cứ như vậy, không có ai cho rằng tôi cố ý kéo dài chút thời gian đó là đang âm thầm chơi hoa chiêu. Cho nên, bước đệm nhỏ đó hoàn toàn bị mọi người quên đi.”

“Không thể nào!” Chúc Cường hung hăng ngắt lời Chu Khiêm: “Trên người tao không hề có biến chứng! Điểm của tao đúng là thấp như mày nói nhưng sao tao có thể hoàn toàn lành lặn như bây giờ được?”

“Chu Khiêm, tao không dễ mắc mưu mày đâu! Mày đừng hòng gạt tao!”

“Đúng vậy đó, sao anh lại không biến dị nhỉ” Chu Khiêm nhìn mặt nạ trên mặt hắn, cười cười: “Vì anh đeo mặt nạ chăng?”

“Anh không nghĩ rằng —— mặt nạ bảo vệ anh cuối cùng lại trở thành thứ sẽ hại anh sao? Chậc, nó khiến anh thiếu cảnh giác rồi đó. Haiz, khi phân tích vấn đề nào đó cần phải suy xét đầy đủ các yếu tố. Nhưng vì sao anh lại quên mất mặt nạ của mình chứ? Nhưng mà ——”

“Cảm ơn anh rất nhiều. Anh đã giúp tôi giải quyết được một vấn đề lớn. Tình huống hiện thực như thế nào thì tôi không biết. Nhưng sau khi tham gia trò chơi, với những giả thuyết đã được đơn giản hóa, mấu chốt biến dị có khả năng hơn 50% liên quan đến thần kinh não bộ.”

Nghe từng câu từng chữ, Chúc Cường cảm thấy cả người lảo đảo, sau đó ngực hắn đau buốt, là tức đến hộc một hơi.

Toàn bộ răng hàm sau đã bị hắn nghiến xuống.

Hắn bám lấy bả vai của Chu Khiêm, thở một hơi đầy vị sắt rỉ, giọng nói khàn khàn: “Thì sao hả Chu Khiêm? Mày đang bị cỏ trói lại! Mày cũng không thể thoát ra được! Lúc trước mày nói tào lao về Trương Ngạn Quân Bạch Trụ trong ảo cảnh, còn có bao nhiêu thời gian nữa hả?1 Mày cũng chỉ còn một phút mà thôi! Cùng lắm thì chúng ta chết chung một chỗ! Ha ha ha…”

“Tao là người giết mày! Tao đã đi đến đây, dù có phải đánh đổi bằng mạng sống, tao vẫn đã giết được mày!”

“Chúc Cường đần, đương nhiên tôi không hề bị trói ở đây.”

Chu Khiêm nghiêm túc nhìn hắn, giọng điệu như đang giảng bài cho bạn học: “Thật ra nếu vừa rồi anh không nhặt lá bài giả thì thôi. Tôi không cần diễn, chỉ cần dùng cách bình thường đối phó với anh cũng được.”

“Chẳng qua là… Tôi muốn diễn một màn như vậy là vì nếu không giúp anh lên đến đỉnh cao nhất thì làm sao có thể hưởng thụ nhìn anh rơi xuống đáy vực, nhìn thấy toàn bộ kế hoạch tỉ mỉ của anh hoàn toàn thất bại?”

Chu Khiêm sung sướng mỉm cười, ánh mắt thâm thúy nhìn Chúc Cường.

“Chúc Cường, cảm giác bây giờ của anh như thế nào?”

“Đừng tức giận chứ. Cứ xem như tôi báo thù cho Vu Hiền ngốc đi.”

“Tao không tin… Chu Khiêm… Tao không tin mày có thể thoát ra khỏi bụi cỏ này…” Chúc Cường lại phun một ngụm máu.

Chu Khiêm bị cỏ quấn quanh người không thể động đậy. Sao có thể có cách khác?

Tên này muốn khiến mình tức chết! Chu Khiêm chỉ muốn khiến mình tức điên lên!

“Tôi nghĩ rằng anh tự tin như vậy là vì anh đã nhận được một lượng tin tình báo khá lớn từ quân đoàn Đào Hồng. Nhưng mà chỉ cần nói chuyện với anh dăm ba câu, tôi đã biết ngay, anh căn bản vẫn chưa hiểu rõ giả thuyết của phó bản này. Cho nên là… Mọi việc cần phải dựa vào sức mình, không nên quá ỷ lại vào người khác đâu.”

Chu Khiêm cười cười: “Thật ra đáp án đã thể hiện rõ từ lời nhắc nhở đầu tiên của hệ thống dành cho người chơi. Anh muốn lợi dụng cạm bẫy của phó bản để giết tôi. Nhưng làm sao anh lại không thể nắm chắc được nguyên lý căn bản nhất của nó?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi