THOÁT XÁC LỠ NGÃ VÀO LÒNG ANH


Lý An Thành nhấp nhô trên người Ái Nghi, hoạt động hăng say dưới hạ th@n không ảnh hưởng gì đến suy nghĩ trong não bộ.

Anh tính nhẩm ngày tháng năm, nếu lúc này cô đang mang thai thì đến đêm giao thừa anh đã có thể nghe được tiếng khóc oe oe của con trẻ.

Nhưng mà tại sao bây giờ vẫn chưa có? Là do anh “yếu” quá chăng?
Nghĩ tới đây Lý An Thành liền “hừ” lạnh một tiếng rồi lập tức thúc hông mạnh mẽ về phía trước để chứng minh cho ý nghĩ vừa rồi là rất hoang đường.
Đột nhiên anh tăng tốc làm Ái Nghi có hơi choáng váng, cô nhướng mắt lên nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, cố nặn ra một nụ cười an ủi:
“Từ từ rồi sẽ có mà, chúng ta còn trẻ không cần phải gấp đâu…”
“Không gấp sao?” Lý An Thành kéo Ái Nghi ngồi lên giữa hai ch@n của mình, để ngực ép chặt lấy ngực, mặt đối mặt, nhíu khuôn mày, gầm khẽ:
“Em không đọc mấy cái bình luận nhảm nhí ở trên mạng à? Hàng tá gã mơ mộng ở trên đấy vô tư nhận mình là chồng rồi ao ước được rước em về làm phu nhân nhà họ đấy! Trong khi anh đây là đức lang quân danh chính ngôn thuận mà phải cắn răng cam chịu, em không thấy anh quá đáng thương sao? Còn có cả tên khốn Lý Cảnh Chiêu nữa, à không… phải là Lạc Cảnh Chiêu mới đúng, hắn chỉ vì mấy câu yêu đương vờ vịt của em mà tự nguyện dâng cả cơ đồ không oán thán.

Bởi mới nói, có vợ đẹp giống như có núi vàng núi bạc vậy, lúc nào cũng phải canh giữ sợ kẻ trộm rình mò!”
Anh điểm ngón trỏ lên môi cô, tiếp tục cằn nhằn: “Cái miệng hồ ly ngọt lịm này gây hoạ nhiều quá rồi, cho nên anh phải tạo ra thật nhiều đứa trẻ giống hệt anh để chúng lẽo đẽo theo em đòi mẹ mỗi ngày, xem thử còn có kẻ nào dám tơ tưởng đến vợ của anh nữa không!”
Dưới thân vẫn cử động nhịp nhàng mà Lý An Thành có thể nói một tràng dài không vấp váp.

Ái Nghi nghe anh càm ràm chuyện sinh con đẻ cái đến mức thuộc lòng, lúc trước cô còn thấy anh rất phiền nhưng bây giờ lại thương nhiều hơn.


Truyện mới cập nhật
Bởi cô biết sâu trong linh hồn anh còn sót lại những cô đơn đã già cỗi, những nỗi lo sợ vô hình của năm tháng buồn bã trước kia.

Anh luôn tỏ ra bản thân luôn nhàn hạ mặc kệ sự đời, thế nhưng mong mỏi được sum vầy ấy lại không thể nào che giấu được.

Cô thấu rõ thứ mà anh từng trải, hiểu anh luôn mơ về mái ấm đoàn viên, nỗi cô tịch tối tăm đã lưu đài anh suốt một thời non trẻ, nên anh mới nguyện ước lớp kế thừa sẽ hưởng trọn niềm hạnh phúc mà anh đã thiếu vắng ngày xưa.
Ái Nghi vòng tay qua cổ của anh, vuốt lấy tấm lưng trần vững chãi, nghiêng mái đầu hôn nhẹ lên yết hầu nóng bỏng, khẽ thầm thì thủ thỉ cùng anh:
“Rồi chúng ta sẽ có thật nhiều con mà, chúng sẽ giống hệt như anh, làm bạn cùng với anh mỗi ngày.”
Động tác dưới thân chợt ngừng lại, Lý An Thành kéo bả vai của Ái Nghi, anh nhìn sâu vào mắt cô, nhẹ hỏi:
“Anh đã làm em cảm thấy áp lực có phải không? Nếu em chưa sẵn sàng, một hai năm nữa anh vẫn có thể đợi.”
“Làm gì có chứ.

Em cũng giống như anh, cũng mơ ước có được một gia đình hạnh phúc của riêng mình.

Em không ngại sinh nhiều con, chỉ cần cha của chúng tên Lý An Thành là được.”
Cô cười tươi, giơ tay lau mồ hôi trên trán anh rồi hôn lên đó, mắt phượng cong thành một vòng cung nhỏ khiến Lý An Thành cũng bất giác vui theo.

Anh ngã úp xuống giường, đè nhẹ lên cơ thể của cô, vùi mặt vào xương vai xanh thanh mảnh, giọng hơi lạc đi:
“Tất cả đã qua hết rồi… sau này chúng ta đều sẽ hạnh phúc.

Anh sẽ là bức tường kiên cố che chở cho mẹ con em.”
Anh biết ngày mai vẫn còn xa xôi lắm, vì đâu ai tỏ rõ được chuyện của tương lai, đặt chân xuống… trước mắt lại hiện ra những ngả đường chằng chịt, ở hai đầu con dốc ta phải chật vật giữa việc xuống và lên.

Anh không biết được trái và phải đi bên nào mới đúng, cũng chẳng thể dõi mắt đủ xa để biết đó có là ngõ cùng.

Nhưng anh hiểu và tận tường rất rõ… dẫu cho phải trải qua gian nan hay vô vàn khổ cực thì lúc quay đầu em vẫn lành lặn ở phía sau anh.
Hai người quấn quýt lấy nhau trên chiếc giường rộng, đan môi hôn cài hơi thở nhịp nhàng, lướt gợn sóng dưới đáy mắt nhìn nhau đắm đuối, đang thật gần mà cứ muốn gần hơn.

Khi cao trào qua đi, Lý An Thành nằm yên trên người Ái Nghi kể cho cô nghe mọi chuyện đã xảy ra tối nay, những kế hoạch đen tối của bọn quỷ thích hút máu người đã hoàn toàn bị anh và cô dập tắt.
“Chỉ cần lấy lại tài sản của mẹ nữa thôi thì chúng ta có thể cùng nhau tận hưởng cuộc sống hôn nhân được rồi.”
Anh lăn qua một bên, gối tay cho cô nằm rồi ngước nhìn trần nhà trong im lặng.

Ái Nghi không đoán được anh còn đang băn khoăn điều gì, chỉ thấy trong đôi mắt kia còn rất nhiều giằng co vẫn chưa gột rửa hết.
Cô nép vào cánh tay của anh, sờ nhịp tim đang đập đều đều trong lồ ng ngực, nhẹ mở lời tâm sự cùng anh:
“Kẻ thù giết mẹ đã bắt được rồi… Vậy còn ba, anh có định tha thứ cho ông ấy không?”
Ái Nghi cảm nhận được rõ ràng bên trong ngực trái của Lý An Thành hẫng đi một nhịp, anh nghiêng mắt nhìn cô, khẽ hỏi:
“Em nghĩ thế nào, anh có nên tha thứ cho ông ấy không?”
“Đây là khúc mắc trong lòng anh, em không thể gỡ giúp anh được, nhưng em biết chồng của em luôn có điều không nỡ… Anh à, chúng ta chỉ sống có một đời, em không muốn anh mãi canh cánh những muộn phiền cũ kỹ.

Anh đến bên em là để cho em hạnh phúc, còn em đến bên anh là để bù đắp những thương tổn mà cuộc đời đã làm trầy xước trái tim anh.

Vậy nên anh hãy làm những gì mình muốn, nhưng phải để lòng luôn anh luôn thanh thản thì em mới yên tâm.”
Giọng nói ngọt ngào của Ái Nghi như liều thuốc chữa lành khiến mọi thương tích trong lòng Lý An Thành như nối thịt da dần khép mài lành lại.

Anh nghiêng người qua ôm lấy cô siết vào lồ ng ngực, tựa chóp cằm lên vầng trán nhỏ, sẻ chia những trăn trở mà trước giờ đều chẳng muốn nhắc đến cùng ai:
“Thật ra trước đây anh luôn hận ông ấy, luôn ghim sâu hơn những thù hằn mỗi khi ông ấy cố chấp bác bỏ nguyên nhân cái chết của mẹ để bênh vực Trịnh Hà.

Anh biết là ông ấy thương yêu mình hơn tất cả, nhưng nghĩa phu thê, đạo vợ chồng thì có thua kém gì tình phụ tử đâu.


Ông ấy than khóc dưới tấm ảnh thờ mà đêm về lại ôm người phụ nữ khác trong vòng tay thì nỗi tiếc thương ấy chẳng khác nào là giả tạo.

Và anh cũng không nhìn ra một điểm hối hận nào trong đôi mắt đã mờ kia cả.”
Dừng một chút, như để nuốt nghẹn đắng, hờn tủi vào sâu trong dạ, anh mới chầm chậm nói tiếp cho hết những bâng khuâng bám rễ bấy lâu nay:
“Anh cũng không định hận ông ấy cả đời, vì dù gì ông ấy cũng là cha ruột của anh.

Nhưng bây giờ thì anh chưa thể tha thứ được, phải để ông ấy thấm thía tội lỗi của mình đi đã, nếu có ân hận thì phải dùng cả tấm lòng để sửa chữa, chứ đừng biểu diễn hình thức ở bên ngoài mà tội cho vong hồn của mẹ anh.”
Một khoảng trầm lặng vùi lấp cả anh và cô, chẳng phải buồn, nhưng nếu phải mỉm cười thì lại làm không được.
Ái Nghi khép hờ mắt nghe tiếng thở nhè nhẹ của Lý An Thành, chợt nhớ ra một chuyện khác, cô ngước mắt nhìn anh, rụt rè hỏi:
“Anh à, Trịnh Hà bị bắt rồi, vậy Lý Cảnh Chiêu… à không, Lạc Cảnh Chiêu phải xử lý thế nào đây?”
Lý An Thành đột ngột ngẩng đầu lên cao, anh híp mắt lại soi xét thật kỹ gương mặt lúng túng của cô rồi nhếch môi cười nguy hiểm.
“Ồ! Em vẫn lo cho đối tượng suýt đính hôn của mình quá nhỉ… Đương nhiên là anh phải chăm sóc hắn ta thật đặc biệt rồi.

Tội hạ độc thì có thể tha, chứ âm mưu cướp vợ thì muôn đời không thể thứ!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi