THOÁT XÁC LỠ NGÃ VÀO LÒNG ANH


Khái niệm thương hoa tiếc ngọc Lý An Thành chỉ biết đối với một mình Lâm Ái Nghi, tiếng thở dài hay cái nhíu mày khe khẽ của cô mới khiến anh trầm tư lo nghĩ.

Còn đối với loại cỏ độc mọc đầy gai đâm vào tay vợ anh chảy máu, thì phải diệt trừ tận gốc để tránh chúng nảy nở sinh sôi.

Vậy nên tiếng la hét chói tai, hay lời khẩn cầu của Lâm Thục Khuê chỉ giống như cơn gió nồm ẩm mốc thổi qua, khiến người ta vô cùng chán ghét.
Lý An Thành thong thả đứng dậy, dẫm mũi giày ngang tầm mắt của Lâm Thục Khuê, từ trên cao nhìn xuống như “bậc thánh nhân” gieo rắc chút ân huệ cuối cùng dành cho kẻ ngu dại lầm đường lạc lối.
“Tôi cho cô thời hạn ba mươi phút để kể rõ đầu đuôi về hành vi vu khống Lâm Ái Nghi qua đêm với đạo diễn, nếu cô cứng miệng không khai hoặc gian dối nửa lời, thì phần đời còn lại đừng than khóc vì gương mặt mình bị biến dạng.”
Anh cho hai tay vào túi quần, hơi khom người xuống, đồng tử giãn to, vẻ thư sinh đạo mạo biến mất, chỉ còn thần sắc lạnh lùng cùng tiếng gầm trầm thấp khiến người đối diện phải co ro khiếp đảm.
“Nên nhớ, quanh đây không một bóng người, đừng nói là hủy hoại dung nhan này, dù tôi có cho cô uống cạn bình axit đến teo tóp cổ họng cũng chẳng ai ngăn được.

Liệu mà xử sự cho đúng, vào nhà tù hay xuống địa ngục là do cô chọn đấy!”
Anh bỏ lại trăm ngàn tia phẫn nộ rồi nhấc bước chân rời khỏi căn nhà kho bám đầy bụi bẩn.
Tiếng la hét như bị chọc tiết của Lâm Thục Khuê văng vẳng ở sau lưng, cô ta trợn trắng hai mắt nhìn lưỡi dao sắc bén kề ngay ở cổ mình, dung dịch axit đậm đặc rơi ra khỏi chai thấm vào nắm đất ẩm ướt ngay trước mắt cô ta vang lên tiếng “xì xèo” tô thêm phần kinh dị.
Thuộc hạ của Lý An Thành dí sát miệng chai vào mặt Lâm Thục Khuê, gằn giọng uy hiếp:
“Ngoan ngoãn khai báo hay là muốn uống hết cái này?”

Máu trên cổ đã rỉ đỏ ra lưỡi dao sáng loáng, Lâm Thục Khuê sợ đến mức toàn thân co giật, màu sóng sánh của dung dịch axit cần kề ngay trước mắt chỉ cần nghiêng tay là trút toàn bộ xuống mặt khiến cô ta kinh hãi hét toáng lên:
“Tôi khai… tôi khai…”

Chỉ hai mươi phút sau Tiêu Gia đã đem đoạn ghi âm lời khai của Lâm Thục Khuê tới cho Lý An Thành.

Anh dựa vào ghế lái nhàn nhã bật lên nghe thử, cô ta kể rất rõ ràng không thiếu một chi tiết nhỏ nào, kể cả những đồng phạm cùng tham gia cũng chẳng giấu giếm.

Anh gật đầu hài lòng rồi giao lại cho Tiêu Gia, dặn dò:
“Đăng nó lên trang cá nhân của Lâm Thục Khuê, viết thêm vài dòng thú tội, thuê người phát tán rộng ra càng nhiều càng tốt.”
“Vâng.”
Lý An Thành cùng thuộc hạ nhanh chóng rời khỏi khu đất trống, xe của anh vừa quay đầu được một đoạn thì còi xe cảnh sát hú vang ở đằng sau.

Lâm Thục Khuê bị lôi ra khỏi căn nhà kho cũ, toàn thân rũ rượi như mới ngoi lên từ vũng lầy, hai tay bị khóa chặt trong còng số tám.
***
Lầu bốn - công ty bất động sản Lâm Thị.
“Giám đốc… giám đốc, có chuyện lớn rồi! Tiểu thư… tiểu thư bị cảnh sát giải về đồn điều tra rồi!”
“Cái gì?”
Lâm Doanh đập bàn đứng dậy, trừng lớn hai mắt nhìn trợ lý của mình, ngờ vực hỏi lại:
“Tại sao lại bị bắt?”
Ông ta vừa dứt lời thì cửa phòng đột ngột mở ra, một giọng nói trầm lạnh như gió cuối đông vang lên nhàn nhạt.
“Thông đồng với tử tù bắt cóc và có ý định mưu sát người khác, tạo điều kiện cho tội phạm nguy hiểm chạy trốn, tội này chắc là không ít hơn ba năm đâu nhỉ? Nhưng mà giám đốc Lâm cũng không cần bận tâm nhiều đâu, vì đằng nào thì hai cha con cũng dự chung một phiên tòa mà.”
Lâm Doanh mở to hai mắt nhìn Lý Cảnh Chiêu và trợ lý thong thả đi vào trong, ngang nhiên lướt ngang mình rồi ung dung ngồi lên ghế giám đốc.

Hắn nhàn nhã châm một điếu thuốc, chậm rãi rít một hơi, nhả ra một làn khói mỏng.
“Giám đốc Lý, đây là chuyện riêng của gia đình tôi, mong cậu đừng xen vào.

Thục Khuê không còn là nghệ sĩ của Hoàng Phổ nữa, nên con bé có như thế nào cũng không tới lượt cậu phán xét đâu.


Ở đây không tiếp khách, mời cậu về cho!”
Hai vai Lý Cảnh Chiêu khẽ run, nụ cười trên môi thêm phần khinh bỉ.

Hắn dựa hẳn lưng vào ghế, gác chéo chân lên mặt bàn, khảy nhẹ tàn thuốc rồi nâng cao giọng:
“Chuyện riêng của nhà họ Lâm đương nhiên là không liên quan đến tôi, nhưng cô gái mà các người đụng vào lại là bảo bối của Lý Cảnh Chiêu này, mà trong tương lai rất có thể là nhị thiếu phu nhân của Lý gia, ông xem… có liên quan tới tôi hay không? Vả lại… giám đốc Lâm này, tôi không phải là khách, mà chính là chủ nhân mới của nơi này! Vừa hay số cổ phần ông đã bán đi để đền hợp đồng cho con gái tôi đã vô tình mua được, ông bây giờ chỉ có cái danh chứ bên trong thì rỗng toác, vậy nên mau mau cút khỏi nơi này ngay lập tức cho tôi… Nhanh lên, vào tù mà đoàn tụ cùng con gái, cô ấy đang đợi đấy…”
Giọng cười đắc ý của Lý Cảnh Chiêu vang lên ngắt quãng khiến Lâm Doanh khó chịu đến phát điên, ông ta nhào tới nắm lấy cổ áo của hắn, gào lên chửi bới:
“Tên khốn, mày nghĩ mày là ai mà nói với tao cái giọng đó?”
Tống Văn tiến tới gạt mạnh tay của Lâm Doanh làm ông ta ngã xuống sàn nhà, hắn ném vào mặt ông ta sắp giấy tờ sang nhượng cổ phần đứng tên Lý Cảnh Chiêu, quát lớn:
“Lâm Thị đã không còn là của ông nữa, mau biến đi!”
Lâm Doanh còn chưa hết bàng hoàng thì cảnh sát đã ập vào đọc lệnh bắt giữ ông ta với tội danh thông đồng cùng cán bộ trại giam thả tử tù vượt ngục, cả trợ lý của ông ta cũng bị giải đi.

Sự việc diễn ra chóng vánh, tòa cao ốc ồn ào một lúc mới yên ắng trở lại.
“Giám đốc, trước khi bị bắt Lâm Thục Khuê đã đăng đoạn ghi âm tự thu lên trang cá nhân, khai rõ màn kịch Lâm Ái Nghi vào khách sạn qua đêm với đạo diễn là nghe theo chỉ đạo của anh, hiện giờ cộng đồng mạng đều đang chửi bới, bắt chúng ta phải ra mặt giải thích.”
Tống Văn đưa đoạn ghi âm cho Lý Cảnh Chiêu nghe thử, sắc mặt của hắn trùng xuống đáng sợ, nhưng hắn không phải lo lắng về việc cư dân mạng ném đá mình, mà là sợ Tử Di sẽ hiểu lầm hắn, vì lần đầu tiên cô xuất hiện là để đòi lại công bằng cho Lâm Ái Nghi đã chết kia.
Mặc dù đến bây giờ hắn vẫn không hiểu vì sao hai người họ lại quen biết nhau, nhưng một đóa hồng đầy gai như Tử Di một khi đã nổi giận thì rất khó để dỗ dành.
“Cho người dàn xếp chuyện này đi, đổ hết lên đầu Lâm Thục Khuê bắt cô ta gánh tội.”
“Dạ.”
“Bên Lý An Thành sao rồi?”
“Thưa giám đốc, Hoàng Kim đang bắt đầu tuyển diễn viên, hình như là sắp ra mắt phim mới, có lẽ đại thiếu gia thật sự muốn cạnh tranh với Hoàng Phổ.


Nhưng chỉ có sáu tháng, e là phần thắng đã chắc chắn thuộc về chúng ta rồi.”
Lý Cảnh Chiêu nhếch môi cười khẩy, rít nhẹ một hơi thuốc, trầm mặc một lúc mới lên tiếng:
“Đừng tưởng bở, hắn ta đâu có ngu tới mức đó.

Hơn nữa nếu hắn ta thua thì chưa chắc ông già ở nhà sẽ cho con trai yêu dấu của mình trắng tay.

Đợi phía lão già Lạc Xích ổn định một chút sẽ mượn tay ông ta dọn rác cho sạch sẽ, hắn biến mất thì chúng ta mới thật sự nắm được phần thắng.”
Tống Văn gật đầu đã hiểu, hắn nhặt lại giấy tờ sang nhượng cổ phần vương vãi dưới sàn, tò mò hỏi:
“Lâm Thị đang vắng chủ, chúng ta có cần cải cách lại bộ máy trong công ty không thưa giám đốc?”
Lý Cảnh Chiêu rít cạn hơi thuốc cuối rồi dụi đầu lọc xuống mặt bàn, hắn từ từ đứng lên, bỏ lại một câu rồi đi thẳng ra cửa.
“Đây là quà để tỏ tình không phải để kinh doanh.

Cậu đặt chỗ ở nhà hàng đi để tối mai tôi đưa Tử Di đến, nhớ bảo họ chuẩn bị hoa hồng, đừng sặc sỡ quá, cô ấy không thích.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi