Âm giọng khác thường của hắn làm Ái Nghi chột dạ rét run, sau lớp kính đen ánh mắt thâm sâu kia càng thêm phần đáng sợ.
Cô bước lùi trong vô thức, cúi mặt gật đầu, không dám nói thêm câu nào vì sợ hắn sẽ nhận ra mình.
Lý Cảnh Chiêu nối mũi giày theo nhịp di chuyển của cô, cho tới khi tấm lưng đã mướt mồ hôi chạm vào bức tường gỗ bị cái nóng đầu buổi chiều làm ấm, thì hắn mới dừng lại không tiến lên thêm nữa.
Khói thuốc lá nồng và cay bay bay tạo ra một bức màn phòng bị giữa hai con người, ở hai trạng thái hoàn toàn đối nghịch nhau.
Lý Cảnh Chiêu vẫn mang ánh nhìn soi xét, ngón tay đang kẹp điếu Dunhill chạm nhẹ vào cằm của Ái Nghi, bắt cô phải ngẩng mặt lên theo động tác của mình, nhưng lại không tháo lớp khẩu trang để nhìn cho rõ, mà chỉ giữ như vậy thật lâu mới lên tiếng:
“Cô tên gì?”
Lồng ngực của Ái Nghi nảy mạnh lên theo câu hỏi vừa rồi, cơn hồi hộp chèn ép từng tế bào khiến cô vô cùng khó thở.
Dường như hắn đã đoán được gì đó nên buộc cô phải chơi trò mèo vờn chuột cùng với mình.
Lúc này có co chân bỏ chạy cũng không còn kịp nữa, cô cụp mắt xuống sâu hơn, bắt chước giọng điệu ồ ồ của Tiểu Ánh, run run trả lời.
“Em tên… tên là Tiểu Ánh.”
Nói xong cô không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, chỉ nghe thấy bên tai tiếng cười khe khẽ, tựa như là thích thú nhưng ở bên trong còn chứa thêm sự chế nhạo.
“Tiểu Ánh… Cô từng học qua lớp diễn xuất sao?”
Lòng bàn tay Ái Nghi đổ mồ hôi lạnh khiến quai túi muốn trơn tuột rơi ra, cô khó khăn nuốt nước bọt, siết chặt nắm tay để giảm bớt căng thẳng, lần này không mở miệng đáp lại nữa mà chỉ lẳng lặng lắc đầu.
Lý Cảnh Chiêu đứng yên trầm mặc, không ai biết bên trong hắn đang rất khó xử giằng co ra sao, rõ ràng chỉ cần một cái hất tay là mọi chuyện sẽ sáng tỏ, nhưng… hắn lại không dám đối diện.
Hắn lại rít một hơi thuốc, khói ám đặc trong cổ họng chát ngắt, không gian trùng xuống theo cái rũ mắt đa nghi.
Nhìn đôi bàn tay trắng mịn như ngọc đang bấu víu vào sợi dây vải thô sơ, dường như có một luồng khí độc chảy qua người khiến tâm thức trong hắn nổi lên một tia tàn ác.
Rút điếu Dunhill ra khỏi miệng, đôi mắt nhuốm sắc đỏ khẽ híp lại, hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay quen thuộc ấy, rồi khảy nhẹ tàn thuốc để nó rơi xuống.
Người trước mặt chắc chắn không thể tránh kịp, chỉ cần ánh lửa ấy chạm nhẹ vào da là sẽ để lại vết bỏng.
Nhưng hắn hận mình không nỡ làm nàng đau, nên ngón tay phải vừa vuốt tàn, thì cả bàn tay trái đã đẩy cô gái ấy tránh sang một bên để không bị thương tổn.
Tàn thuốc còn lập loè ánh lửa rơi xuống đất, Lý Cảnh Chiêu liếc mắt nhìn, đợi tia sáng ấy chỉ còn lại vụn tro màu xám, hắn liền đạp mũi giày lên chà nát, sau đó bỏ lại một câu rồi nhấc chân rời đi.
“Nói lại với Tử Di, bảy giờ tối nay tôi sẽ tới đón cô ấy.”
Trong không khí còn vương mùi bạc hà thoang thoảng, nhưng bóng lưng của Lý Cảnh Chiêu thì đã khuất khỏi tấm rèm bằng chuỗi hạt.
Đợi hắn ta đi thật xa, Ái Nghi liền đổ cả thân người dựa hẳn vào bức tường bằng gỗ, thở hổn hển để lấy lại oxy vừa cạn kiệt.
Tiểu Ánh giả ngủ từ nãy giờ vội tốc chăn nhảy xuống giường đỡ lấy tay của Ái Nghi, bù lu bù loa rối rít xin lỗi không ngớt lời.
“Giám đốc tới bất ngờ quá nên em không kịp đối phó.
Chị à, chị có sao không? Em thành thật xin lỗi, chị mắng em đi, chị phạt em đi…”
“Không sao đâu, không phải lỗi của em.”
Ái Nghi vỗ vai Tiểu Ánh để trấn an, chuyện này không thể trách ai được.
An Thành đã cho người canh chừng cẩn thận ở bên ngoài, vậy mà hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào mà Lý Cảnh Chiêu lại đổi xe.
Nếu lúc nãy cô không kịp thời chạy vào, thì có lẽ tháng ngày sau này đã phải sống trong sự giám sát nghiêm ngặt của tên khốn ấy và “người cha kính yêu” ở nhà rồi.
Cô cởi bỏ lớp quần áo trên người để thay phục trang, mường tượng lại thái độ khác lạ của Lý Cảnh Chiêu khi nãy.
Vì sao hắn không vạch trần cô mà lại bỏ cuộc rời đi dễ dàng như thế? Vì vướng vào lưới tình mà cô đã giăng sẵn nên sợ được sợ mất, hay đang ấp ủ một kế hoạch nào đó để trả thù?
Ái Nghi còn chưa nghĩ ra bảy giờ tối nay hắn ta muốn đưa cô đi đâu, thì chợt nhớ tới lời dặn dò của An Thành “tối nay đừng khóa cửa”.
Nếu như anh ấy biết được cô đi riêng với Lý Cảnh Chiêu, thì không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa?
…
Sáu giờ chiều, trong khi những diễn viên khác vẫn còn đang miệt mài quay cho xong những phân đoạn quan trọng, thì nữ chính của bộ phim đã xách túi ra về.
Từ lúc Ái Nghi vào Hoàng Phổ cho đến nay, chưa bao giờ phải ở lại phim trường quá thời gian mà Lý Cảnh Chiêu đã quy định.
Lẽ ra cô phải nếm trải cảm giác ăn ngủ cùng với máy quay, chịu cực chịu khổ cùng mọi người, nhưng sau lưng cô có tổng giám đốc bảo kê nên luôn luôn được ưu ái.
Dần dà sự thiên vị này đã làm những nghệ sĩ khác trong công ty cảm thấy bất mãn và ganh tị, nhưng Ái Nghi không hề cảm thấy khó xử hay e ngại, mà vẫn vô tư hưởng thụ đặc quyền ấy.
Chẳng ai ngu dại ở mãi một chỗ để bị chèn ép, đất không còn lành thì chim sẽ bay đi, lúc đó người hưởng lợi không ai khác… chính là chồng của cô.
Lúc Ái Nghi về đến nhà thì nhìn thấy Lạc Xích và Lý Cảnh Chiêu đang ngồi trò chuyện trong phòng khách.
Cô có tật giật mình sững lại vài giây rồi mới cúi đầu chào, Lạc Xích nhìn cô cười xởi lởi, khác xa với vẻ mặt hung tợn sáng nay.
“Con chuẩn bị nhanh một chút đừng để Cảnh Chiêu đợi lâu.”
Ái Nghi không muốn trả lời, nhưng vẫn cố miễn cưỡng “dạ” một tiếng rồi đi lên lầu.
Lát sau cô trở xuống với bộ váy cổ yếm màu trắng dài ngang gối, tóc xõa chấm vai, trang điểm nhẹ nhàng, tổng thể hài hòa vô cùng xinh đẹp.
Tuy là con gái của đại ca giang hồ, nhưng nhan sắc của Lạc Tử Di không thuộc dạng tầm thường, có lẽ mẹ ruột của cô ấy là một đại mỹ nhân.
Nàng xuất hiện như tiên nữ giáng trần khiến Lý Cảnh Chiêu ngây người trong giây lát, sắc vóc yêu kiều ấy luôn đi vào giấc mơ của hắn mỗi đêm.
Nhưng sau ngày hôm nay hắn không muốn thèm thuồng dáng hình hư ảo ở trong mộng nữa, hắn muốn được ôm chặt người bằng da bằng thịt, muốn giam giữ nàng ở trong lồng ngực và cháy rực với những nụ hôn sâu.
Cả hai chào Lạc Xích rồi ra xe, suốt cả đoạn đường bầu không khí giữa hai người vô cùng yên ắng, chẳng có ai khơi gợi đề tài, cũng chẳng có ai hứng thú tạo ra câu chuyện để bàn tán.
Cho đến khi chiếc Lexus LC dừng trước một nhà hàng năm sao kiểu Pháp, Lý Cảnh Chiêu mới nhẹ lên tiếng:
“Hôm nay hai chúng ta không say không về.”
Câu nói của hắn khiến Ái Nghi rùng mình sợ hãi, cô hít vào một hơi dài rồi thở hắt ra, răng nghiến vào nhau, lo lắng ngày hôm nay sẽ lành ít dữ nhiều.
Lý Cảnh Chiêu đặt chỗ ngồi ở cạnh bức tường bằng kính lớn, có thể dễ dàng nhìn thấy đường phố sầm uất ở ngoài kia, tiếng đàn violon trầm bổng du dương dưới sắc vàng thơ mộng làm nổi bật khung cảnh lãng mạn và dịu êm.
Ái Nghi chậm rãi lật dở menu, len lén liếc nhìn biểu cảm trên gương mặt của người đối diện.
Hắn vẫn cười với cô như thế, vẫn chu đáo không đổi, nhưng sao hôm nay cô lại cảm thấy rất bất an.
Món chính đã được dọn lên bàn, hai người vẫn vô cùng gượng gạo khi ngồi gần nhau, ngoài phòng bị ra thì giữa họ không hề có một chủ đề chung nào.
Ái Nghi mím môi nhìn hắn rồi lên tiếng hỏi:
“Hôm nay anh đưa em tới đây chỉ để ăn tối thôi sao?”
Lý Cảnh Chiêu nhẹ nâng môi cười, hắn nhìn cô một lúc rồi vươn tay ra nắm lấy bàn tay của cô, thật lòng thổ lộ tâm tư của mình.
“Tử Di, anh không muốn mối quan hệ giữa hai chúng ta cứ lập lờ mãi như thế này nữa.
Chúng ta đều đã trưởng thành cả rồi, vậy nên yêu nhau cũng đâu phải là điều gì sai trái mà cần phải đắn đo lo nghĩ.
Anh thật lòng thật dạ muốn chăm sóc cho em, bảo vệ em, nhưng anh không muốn đem con tim trao đi mà chẳng có hồi đáp.
Vậy nên… Chúng ta yêu nhau nhé? Làm bạn gái của anh có được không?”
Lời tỏ tình bất ngờ khiến Ái Nghi bàng hoàng ngây người cứng đơ như tượng, chiều nay rõ ràng cô nhận thấy hắn đã đoán được Tiểu Ánh là giả, với tính cách của hắn ta chắc chắn sẽ ngay lập tức điều tra để xác thực cô đang giấu giếm điều gì sau lưng mình, nhưng sao bây giờ lại tiến triển tới mức này rồi?
Ái Nghi cắn môi khó xử, không biết phải trả lời thế nào cho thỏa đáng, cô ngẩng mặt lên nhìn ánh mắt chờ mong của hắn, nhưng chợt con ngươi co rút lại khi nhìn thấy ở xa kia một dáng hình quen thuộc đang dõi mắt về phía này, sắc mặt ấy đã tối đen đến mức đáng sợ..