THOÁT XÁC LỠ NGÃ VÀO LÒNG ANH


Ái Nghi còn chưa kịp lắc đầu từ chối tham gia trò chơi mạo hiểm ấy, thì từng viên thuốc sẫm màu đã lăn khỏi lòng bàn tay của Lý An Thành rồi lần lượt rơi xuống bồn cầu.

Cái cách mà chúng đắm chìm dưới làn nước trong vắt kia giống y như ruột gan của cô đang tan vào không khí, nhẹ bẫng và mất cảm giác.
Khó khăn lắm chiều nay cô mới nhờ được Tiểu Ánh lẻn ra ngoài mua cho mình viên thuốc tránh thai khẩn cấp và vỉ thuốc hàng ngày kia để phòng ngừa.

Chuyện chỉ mới đây thôi mà Lý An Thành đã biết thì sau này cô muốn mua vỉ mới là hoàn toàn không có khả năng, bởi bên cạnh cô đều là người do anh sắp xếp, mà sau sự việc chiều nay có khi Lý Cảnh Chiêu đã cho trợ lý riêng của cô thôi việc luôn rồi.
Không phải cô không muốn mang thai nhưng bây giờ thì chưa thích hợp, lỡ như đang câu kéo con mồi mà đột nhiên ói mửa ốm nghén thì phải làm sao đây?
Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, Ái Nghi trừng mắt nhìn Lý An Thành, bản tính đanh đá ăn sâu vào từng tế bào xúi giục lí trí, bảo cô phải ngay lập tức xông tới bóp vụn anh ra làm trăm ngàn mảnh rồi tống luôn vào trong bồn cầu, sau đó bấm nút xả trôi cùng với mấy viên thuốc kia cho ruột gan hả cơn giận.

Nhưng suy nghĩ hai mặt lợi hại một hồi cô chỉ đứng xụi lơ, thẫn thờ mở miệng:
“Lý đại thiếu gia, anh chỉ nói cho vui thôi đúng không? Lúc này mà mang thai thì có khác nào như đang chơi đùa với lửa.”
Cô cố gắng giảm âm giọng ở mức tối đa để mấy lời khó nghe đừng trôi tuột ra khỏi miệng, lúc này mà làm ầm ĩ lên thì tình hình sẽ càng khó cứu vãn hơn.

Nhưng Lý An Thành lại không nhìn thấy sự hoà nhã của cô, anh vẫn giữ thái độ nóng lạnh thất thường, giương cao mắt trông về phía cô với bao tâm tư chất đống.

“Lời anh nói ra có bao giờ chỉ để cho vui chưa? Lâm Ái Nghi, sở dĩ đến giờ phút này anh còn cho em ở lại đây là vì mắt môi em đang mang đều là hình hài của Lạc Tử Di! Nếu em mất tích hay về bên anh ngay bây giờ thì người cha không cùng máu mủ kia sẽ lục tung cả cái đất Thẩm Khấu lên mà tìm em cho bằng được.

Vậy nên anh mới cắn răng để em ở lại, vì an nguy của em, vì hoài bão của em, nhưng không phải vì thế mà em xé nát những bất an trong lòng anh bằng cách dâng mình cho loài hùm beo mang rợ!”
Tròng mắt của Lý An Thành bị che lấp bởi một màng sương mỏng, dưới hoen mi đọng lại tơ máu hồng tựa như chứa vạn nỗi trầm luân.

Anh bước tới nắm lấy tay cô, đặt nhẹ lên trái tim mình, đẩy bao khổ tâm từ sâu bên trong ngực trái thành những câu từ giằng xé.
“Mẹ của anh gần ba mươi đã chết thảm dưới đôi tay nhơ nhớp của đám người mất nhân tính kia, bà bỏ rơi anh với đoạn yêu thương khiếm khuyết hơn hai thập kỷ, rồi em đến lấp đầy nỗi trống vắng và đơn độc trong anh bằng tất cả những gì em có, khiến anh điên cuồng khao khát được sống đến lúc bạc đầu để trọn vẹn cùng em.

Nhưng bây giờ vòng luẩn quẩn đen tối kia lặp lại, ngày ngày em sống cạnh kẻ thù khiến hơi thở của anh sớm tối đều nghẹn cứng không thông.

Đâu phải ôm em trong tay là đêm về anh yên giấc, có đôi khi trắng mắt thâu đêm âu lo về ngày mai trời sáng, sợ họ sẽ chạm vào một nấc da thịt của em.”
Là do anh vô dụng bất tài không thể trải đầy lụa hoa trên đoạn đường mà em bước, nên chỉ có thể dùng cách ngu xuẩn này để bảo toàn nhựa sống ở trong em.

Anh căm hận cái cảm giác nhìn thấy em phải gượng gạo cười tươi với những người mà em ghét, càng thêm chán chường bản thân mình đã chẳng thể ngăn làn gió tứ phương thổi ngược, để sau mỗi cái chớp mắt… bụi đường không vướng được mi em.

Từng tầng đau xót dệt thành gai khảm sâu trong tâm của Lý An Thành, tạo nên những cơn đau bám rễ cằn cỗi khiến một người đàn ông mạnh mẽ như anh cũng chan đáy mắt bằng dòng lệ nóng.

Anh ôm cô vào lòng, da chạm vào da lạnh buốt, giọt nước mắt trách thân mình rơi xuống tóc cô lửng lơ trên sợi tơ đen mượt.
“Ái Nghi à, không phải anh ghen tuông khi thấy em gần gũi với Lý Cảnh Chiêu nên mới cấm đoán ép buộc em làm theo những gì anh muốn, mà bởi vì anh nhìn thấy trong mắt hắn chứa đầy vẻ si mê khi tơ tưởng đến thần sắc của em.

Một kẻ điên say vì tình sẽ bất chấp tất cả mà liều mình chiếm đoạt, vì thế anh sợ có một ngày hắn hóa dại sẽ làm tổn hại đến vợ của anh.”
“Hứa với anh… dừng lại nhé! Thù mẹ anh sẽ trả, thù của em anh cũng trả, em cứ nhàn nhã tỏa sáng dưới ánh hào quang danh vọng, cứ yên tâm làm niềm kiêu hãnh của anh, đừng dấn thân vào con đường tối tăm làm bẩn gót chân anh nâng niu như ngọc.

Hứa với anh… em chỉ rạng rỡ như ánh mặt trời, chứ đừng vì bọn yêu ma đội lớp con người mà miễn cưỡng để khoé môi cong.”
Có tiếng nấc khe khẽ thoát ra từ yết hầu của chàng lãng tử chung tình, đem lòng ưu tư dáng hình của kiều thê rồi ngày ngày khắc bức họa của chính nàng vào sâu trong dạ.

Có một giọt buồn bã rơi hoài trên má, trông người kiệt quệ mõi mòn chỉ mong nàng mãi mãi ở yên trong lồng ngực đỏ… đừng tách rời một khắc nhỏ cũng không.
Ái Nghi hôn lên cổ của Lý An Thành, ôm siết tấm lưng vững chãi của anh, tỏ rõ vô vàn lo lắng trong anh nên mắt cô cũng lưng chừng lệ nhỏ.


Nhưng mà đời đâu phải chỉ riêng ban mai rực rỡ, màu mực lấp lánh anh tô vẽ hết cho cô rồi, màu đen xám anh phải gánh chịu riêng mình anh sao?
Cô vươn tay lau khoé mắt cho anh, mím nhẹ cánh môi rồi cong thành một đường trăng khuyết, rõ là lòng không thỏa hiệp nhưng vẫn móc hết tim gan để thề thốt cùng anh.
“Em hứa với anh sẽ không bao giờ lấy thân mình ra làm mồi nhử nữa, sẽ ngoan ngoãn an phận làm vợ của Lý An Thành, một cái liếc mắt của không lệch hướng về phía ai.”
“Thật không?”
“Thật.”
Ái Nghi cười tươi, áp mặt ngực anh ấm nóng, mắt ngó xuống thân nhìn thấy cả hai vẫn đang trần truồng như nhộng, cô cắn vào đầu ngực hồng của anh, mặt đỏ như màu trời đương lúc rạng đông.

Nhân lúc Lý An Thành còn đang mềm lòng, cô ôm lấy thắt lưng của anh, nũng nịu thuyết phục:
“Em ngoan rồi, chuyện có em bé… chúng ta thư thả một chút nhé?”
Không có câu trả lời, chỉ có ánh mắt trong như màu trời ghé sát vào đôi đồng tử đen lay láy của Ái Nghi.

Lý An Thành hơi khom lưng, soi thấu mọi ý nghĩ trong cô rồi phũ phàng dập tắt.
“Em đánh giá cao sự lương thiện của anh quá rồi, người làm ăn đã lên kế hoạch là sẽ không thay đổi, anh có thể cam đoan với em hợp tác với đại thiếu gia chỉ có lãi nhân đôi… hoặc nhân mũ n.”
Dứt lời, cả cơ thể của Ái Nghi bị bế bổng lên trong vòng tay rắn chắc, cô cắn môi trợn mắt khi khoảng cách tới giường ngủ càng lúc càng thu hẹp, kế hoạch của anh thì vẹn toàn rồi, còn phòng bị của cô thì phải làm sao đây?
Cổ họng Ái Nghi âm thầm gào thét trong vô vọng, khi tấm lưng trần vừa áp xuống mặt nệm mềm mại thì anh cũng tiến tới miết nhẹ nơi trơn ướt rồi mạnh mẽ xâm nhập sâu vào bên trong cô.


Chẳng biết sức lực ở đâu mà anh tấn công dồn dập, mỗi lần cô cất lời xin trì hoãn anh đều nhướng cao đuôi mày lắc đầu không chút khoan dung.
“Làm chuyện lớn không trì hoãn, mục đích lớn phải đạt được mới thôi!”
Thế là, dù cho Ái Nghi có nài nỉ ỉ ôi vật vã đến nằm cũng thở dốc, nhưng Lý An Thành vẫn một mực không tha.

Chẳng biết đã qua bao lâu, đến khi đồng hồ điểm mười hai giờ đêm thì đôi phu thê mới kiệt sức nằm ngửa ra giường ngắm trần nhà để ổn định lại nhịp thở.
Ái Nghi bị vò tới vò lui toàn thân đều ê ẩm, đến nhấc cái tay cũng chẳng tha thiết để làm.

Lý An Thành trông gương mặt nhỏ nhắn rầu rĩ thảm sầu liền nghiêng người qua xoa bóp lưng cho cô.

Tuy thương vợ phải vận động quá sức cùng mình, nhưng anh vẫn không quên nhắc nhở cô đôi việc.
“Đây mới chỉ là dạo đầu, nếu còn tái phạm thì hình phạt sẽ tăng lên gấp đôi đấy.

Ngày mai anh sẽ mang que thử tới, bao giờ được hai vạch anh sẽ lập tức đưa em rời khỏi đây.

Người của anh đã bắt đầu bòn rút trong nội bộ của Hoàng Phổ rồi, nay mai thôi chúng mình sẽ không cần phải lo nghĩ địch nấp ở đâu trong tối nữa.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi