Hắn ta không phiền nhưng Ái Nghi thì cảm thấy rất chán ghét, nếu cứ thế này thì làm sao cô có thể lẻn ra phía sau toà nhà được.
Để thu hẹp đường chạy nên cô chỉ loanh quanh ở tầng trệt cạnh những kệ hàng trưng bày rượu, tay cầm chai sâm panh lên xem nhãn hiệu, mắt thì láo liên tìm đường cắt bỏ cái đuôi đeo bám sau lưng.
Quan sát hồi lâu cô nhìn thấy một lối ra vào dành riêng cho nhân viên ở cửa ngõ hướng tây, chỗ đó không gắn biển cấm người không phận sự lui tới, nên chỉ cần lừa được Tống Văn rồi lẻn ra ngoài bằng con đường đó sẽ rút ngắn được rất nhiều thời gian.
Ái Nghi để ý lúc mới bước vào đây có kha khá bạn trẻ nhìn ngó chỉ trỏ mình, mà lúc này đang vào giờ tan tầm nên xung quanh trung tâm thương mại rất đông người qua lại.
Cô quyết định thử vận may, cầm theo chai rượu ngoại đi tới những gian hàng tụ tập nhiều thanh thiếu niên rồi lập tức tháo khẩu trang xuống.
Tống Văn ở đằng sau bị giật mình vội vàng tiến lên nhắc nhở cô che mặt lại, nhưng khuôn miệng chỉ vừa nhúc nhích thì fan hâm mộ của Ái Nghi đã lũ lượt kéo đến bao vây lấy cô nhưng đàn ong bám mật.
Họ chen chúc nhau, lấn lướt xô đẩy để xin được chữ ký, chụp ảnh cùng thần tượng.
Đội quân hùng mạnh này càng lúc càng đông, một mình Tống Văn không thể nào xoay sở nổi.
Hắn ta cố gắng kéo Ái Nghi thoát khỏi đám đông, nhưng cái mà hắn cầm nắm được không phải bàn tay của cô mà là chai sâm panh màu ngọc bích.
“Anh đi tính tiền trước đi, tôi sẽ dàn xếp ở đây!”
Ái Nghi hét lên trong đám đông, xua tay bảo Tống Văn làm theo lệnh.
Nhưng lỡ cô có trầy xước mất mảng da nào thì chắc chắn hắn cũng sẽ không được yên, nên vẫn cố chấp tìm cách cứu người chứ nhất quyết không chịu rời đi.
“Nhanh lên, trễ giờ hẹn rồi!”
Câu nói này đã thúc ép được Tống Văn, so với việc lo cho an nguy của cô thì hắn ta lại sợ chủ nhân trách móc mình chậm trễ nhiều hơn.
Trông thấy bảo vệ đã đi đến giải tán đám đông, nên hắn không nghĩ nhiều nhanh chóng ôm chai rượu chạy đến quầy thanh toán xếp hàng chờ tới lượt, cố gắng rút ngắn thời gian nhanh nhất có thể.
Thành công đuổi được cái đuôi phiền phức, Ái Nghi nhân lúc đám đông đang chen lấn xô đẩy cự cãi qua lại để giành vị trí trung tâm, cô liền khom sát người xuống khổ sở chui ra khỏi vòng vây.
Vài người nhìn thấy cô bỏ trốn lập tức há miệng muốn la lên lôi kéo những người khác, nhưng bị tiếng “suỵt” khe khẽ và ánh mắt khẩn cầu của cô ngăn lại kịp thời nên chẳng ai tố giác nữa.
Trót lọt thoát khỏi đám đông Ái Nghi liền kéo cao khẩu trang rồi cắm đầu mà chạy, từ vị trí này cô có thể nhìn thấy Tống Văn còn đang xếp hàng sau ba người phụ nữ nữa, hắn vẫn hướng mắt về đám đông kia chưa hay biết chuyện gì.
Cô quay đầu tiếp tục chạy, lúc gần đến lối ra vào dành cho nhân viên thì giảm tốc độ đi chậm lại, may sao không ai để ý nên thuận lợi ra được bên ngoài.
Muốn đến được cửa tiệm kia Ái Nghi phải mất rất nhiều thời gian chạy vòng ra cổng chính, rồi leo xuống bậc thang dài dẫn tới con phố cũ mới tới nơi.
Biết là hơi khó khăn nhưng nếu không tự thân vận động thì chẳng có ai giúp cô làm việc này cả, bởi Tiêu Gia hay Tiểu Ánh đều là thuộc hạ trung thành của Lý đại thiếu gia, nếu biết cô ủ mưu giúp anh đánh trận thì họ sẽ báo cáo lại với ông chủ ngay lập tức, và nếu thế thì những cố gắng trước giờ của cô đều sẽ trở nên vô nghĩa.
Cô không đắn đo nghĩ suy nguy hiểm tới mức nào, chỉ biết sải dài bước chân hơn chạy thật nhanh đến cuối con phố nhỏ.
May sao cửa tiệm ấy vẫn còn hoạt động lại vắng tanh không có một mống khách, nên Ái Nghi dễ dàng mua được đồ mình cần rồi nhanh chóng chạy về khu mua sắm.
Sợ không đuổi kịp tốc độ của Tống Văn nên thay vì chạy vào lối cũ thì cô lại đứng ở cửa sảnh bên ngoài đợi người.
Mất một lúc rất lâu hắn ta mới hốt hoảng chạy ra tìm kiếm, nhìn thấy cô đôi mày rậm của hắn nhíu chặt lại, ngờ vực hỏi:
“Cô chạy ra đây lúc nào vậy?”
“Mười phút rồi, làm vệ sĩ mà thân chủ đi đâu cũng không biết, anh vô dụng quá rồi đấy!”
Ái Nghi hừ lạnh, ngoảnh mặt đi không muốn tiếp chuyện, Tống Văn bị mắng cũng chẳng dám phản bác chỉ quan sát cô một lượt từ đầu tới chân, thấy không có gì bất thường mới lầm lũi đi lấy xe đưa cô về nhà.
***
Sáu giờ chiều, Lý Cảnh Chiêu cho người đến biệt thự đón hai cha con Lạc Xích đến nhà hàng.
Nhìn người đàn ông đã gần sáu mươi tuổi hồi hộp lo lắng y như chàng trai mới lớn mà Ái Nghi không nhịn được cười thầm trong bụng.
Chiếc cúc cài áo vest đã mấy lần gài lại rồi mở bung ra, trầy trật mãi cũng không làm vơi đi mồ hôi đua nhau chảy thành giọt trên trán, chẳng biết là đang đi bàn chuyện kết hôn cho cô hay là cho ông ấy nữa?
Lý Cảnh Chiêu đón hai người họ ở trước sảnh nhà hàng rồi dẫn đi vào trong phòng VIP.
Lúc này Ái Nghi mới bắt đầu cảm thấy bồn chồn tay chân xoắn xuýt vào nhau, lát nữa đây sẽ xảy ra sự kiện gì cô chẳng thể đoán được, nhưng cô biết khi quay trở về nhất định sẽ bị An Thành tra hỏi tới tấp bởi cô vừa nhìn thấy xe của Tiêu Gia đậu ở ngay bên vệ đường.
Cánh cửa gỗ màu trầm bóng loáng mở ra, người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng ngồi bên bàn tròn đưa mắt qua nhìn, bà ta chẳng để ý đến cô gái đứng bên cạnh con trai mình, mà dành tất cả ngỡ ngàng đặt lên người đàn ông đang loay hoay trước cửa.
Không khí đột nhiên ngưng trệ, quá nhiều cảm xúc đan xen, có bất ngờ, có hốt hoảng và có cả sợ hãi lẫn ánh nhìn khước từ của phu nhân nhà họ Lý.
Trịnh Hà không ngăn được sự run rẩy của bản thân, vội đứng bật dậy trừng mắt đăm đăm, chống mạnh tay xuống bàn rồi quay sang Lý Cảnh Chiêu, tức giận hỏi:
“Mẹ đã nói với con thế nào, tại sao con dám cãi lời mẹ?”
Câu hỏi không đầu không cuối này làm hai cha con Lạc Xích lập tức hiểu ra Trịnh Hà không hề đồng ý mối hôn sự này như Lý Cảnh Chiêu đã nói.
Ái Nghi quay đầu nhìn sắc mặt rối rắm và hụt hẫng của Lạc Xích, chắc có lẽ phải gắng gượng lắm ông ta mới không lập tức rời khỏi đây ngay lúc này.
Tưởng rằng ngày tương ngộ sẽ có rất nhiều kỷ niệm xưa được nhắc lại, mà ai ngờ người cũ lại đuổi xô.
“Mẹ làm sao vậy? Có phải là vui quá nên mới thế không? Đây đúng là chú Lạc đấy không phải người giống người đâu, mẹ cứ thủ thỉ nhắc chuyện xưa với chú cho con nghe mãi giờ gặp được nhau sao lại tỏ ra xa cách đến thế?”
Lý Cảnh Chiêu cố gắng làm dịu đi tình hình, kể cả hắn cũng không ngờ rằng mẹ của mình lại có phản ứng thái quá như thế, nếu để Ái Nghi có ấn tượng không tốt thì phải làm sao đây?
Bầu không khí ấm cúng trong gian phòng nhỏ giờ toát lên toàn khí lạnh, không ai nói với ai tiếng nào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về sắc mặt tái nhợt của Lý phu nhân.
Ái Nghi thấy bản thân cũng nên làm gì đó để xua bớt sự ngột ngạt này liền tiến lên hỏi han hết sức ân cần:
“Bác thấy trong người không được khoẻ sao? Cháu có thể giúp được gì cho bác không?”
Trịnh Hà ngước gương mặt tái xanh lên nhìn Ái Nghi, khoé môi hơi run run, thật lâu mới có thể mở miệng hỏi:
“Cô là ai?”
Ái Nghi bị thái độ bất thường và tia mắt thù địch của bà ta làm cho ngây người, Lý Cảnh Chiêu lo lắng người yêu sẽ bị mẹ doạ sợ liền bước tới gần vuốt nhẹ lưng của cô an ủi.
Hắn hướng ánh nhìn không hài lòng về phía mẹ mình, nghiêm túc giới thiệu:
“Đây là con gái ruột của chú Lạc, cũng là cô gái mà con muốn cưới làm vợ.”
Hắn vừa dứt lời, Trịnh Hà liền phát rồ như vừa mới chịu đả kích, tuy vậy bà ta lại không gào hét lên để giải tỏa mà lại thả người ngồi phịch xuống ghế, mặt cắt không còn giọt máu nào.
Nâng đôi mắt đờ đẫn nhìn Lạc Xích ở xa xa, tay chân bà ta run lên như đang phải trải qua cơn ác mộng..