Sau khi đến thành phố Mộc Khê, Lý An Thành và Tiểu Tứ di chuyển đến một khu công nghiệp nằm ở tỉnh lẻ.
Nơi đây tập trung kha khá nhà máy xí nghiệp nên xung quanh có rất nhiều chung cư và nhà trọ dành cho người dân lao động.
Hai người họ thuê hai phòng nghỉ nhỏ, chủ của nơi này là Mạc Hinh, tuổi hơn năm mươi, có kinh doanh một cửa tiệm chăm sóc da mặt và dịch vụ massage ngay tại nhà.
Chỗ tiếp khách của ông treo đầy bằng khen và giải thưởng y khoa, nhưng ít ai biết rằng vào mười năm trước bệnh viện thẩm mỹ của ông ta thành lập ở nước ngoài bị cáo buộc với hàng loạt sai phạm nên ban thanh tra buộc phải dừng hoạt động, túng quẫn quá mới quay về quê hương ẩn mình ở một nơi ít ai biết đến, rồi mở cửa kinh doanh nhỏ tại gia.
Lý An Thành và Tiểu Tứ đặt cơm luôn ở nơi nghỉ trọ nên ba bữa ăn đều ngồi cùng bàn với chủ nhà.
Sau bữa tối, không còn khách lui tới nữa, ông Mạc mời cả hai người ở lại dùng trà cùng mình, nghe họ nói từ Thẩm Khấu đến thì càng nhiệt tình cởi mở hơn.
“Nhìn mặt cháu sáng sủa điển trai lại có khí chất thế này chắc cũng là cậu ấm con nhà quan nhỉ?” Mạc Hinh chỉ cô gái xinh đẹp đang lau dọn bàn ăn ở bên trong, cười nói:
“Nhà chú có ái nữ tuổi vừa tròn mười tám, tuy không phải tiểu thư khuê các nhưng cũng là lá ngọc cành vàng, lại còn rất thông minh lanh lợi.
Hai đứa mà đứng cạnh nhau thì xứng đôi vừa lứa, gái sắc trai tài đấy.” Nói xong ông ta lại cười khà khà khoái chí.
Cô gái đứng ở trong bếp nghe cha nói thế liền ngại ngùng khép nép, liếc đôi mắt nai tròn thiếu nữ ra xa nhìn chàng trai tuấn tú khôi ngô mà tim đập loạn nhịp không yên.
Lý An Thành không đoái hoài đến lời mai mối của Mạc Hinh, anh buông tách trà ấm xuống bàn, ngước mắt lên cười nhạt:
“Cháu có vợ rồi.”
Thấy ông ta còn muốn nói thêm gì đó, anh lại bồi thêm một câu:
“Cô ấy rất đẹp, lại có thừa sự giỏi giang.
Không một ai trên đời này sánh bằng cô ấy cả.”
Tầng mắt Lý An Thành dâng lên một niềm thương nhớ, nếu bây giờ đang ở Thẩm Khấu thì có lẽ anh đang cheo leo ở nửa đoạn hàng rào, để vượt tường vào phòng ngủ ôm ấp vợ của mình trong vòng tay rồi.
Nghĩ đến đây, anh lại trầm mặc vì xa cô ngày dài như phải băng qua cả thiên hà mặt trời mới nhú khỏi hừng đông.
Không cho Mạc Hinh làm cho xong cái chậc lưỡi tiếc nuối, Lý An Thành lấy ra hai tấm ảnh của Chu Lợi và Diệp Lai để lên bàn, nhẹ hỏi:
“Chú Mạc có quen người này không?”
Mắt của của Mạc Hinh vẫn rất còn tỏ, nên chỉ nhìn sơ qua ông đã nhìn rõ hai gương mặt quen thuộc kia, nhưng rất nhanh đã lắc đầu phủ nhận.
Lý An Thành biết trước ông ta sẽ trả lời như thế nên cũng chẳng có phản ứng gì, anh bình thản lên tiếng lần nữa.
“Chú Mạc đừng đáp vội.
Cháu nghe nói con trai của chú làm ăn thua lỗ, chủ nợ đòi siết nhà suốt mấy tháng nay, công ty kinh doanh thì đã bán rồi, khu trọ nhỏ này chắc là món đồ tiếp theo phải gán nợ nhỉ?”
Anh đưa mắt nhìn cô gái trẻ ở trong bếp, cười nhạt nhoà rồi nói tiếp: “Con gái của chú cũng sắp sửa vào đại học rồi, mà ngành nghề theo học lại là y khoa thẩm mỹ, nếu để mọi người biết ba ruột của cô ấy từng phẫu thuật hỏng khuôn mặt của khách hàng thì tương lai của cô ấy sẽ đi về đâu đây?”
Lý An Thành nâng tách trà, nhấp một ngụm nhỏ, lướt ánh mắt thâm sâu nhìn gương mặt tái nhợt của người đối diện, cánh môi bạc mỏng cong lên đầy ý vị.
“Mà bàn chi xa đến chuyện mai này, biết đâu còn chưa qua hai lần đón trăng lên nữa thì nơi này đã sang tên đổi chủ rồi.
Chú Mạc, gia đình của chú đang thiếu tiền, mà trùng hợp là cháu lại không có gì ngoài tiền.
Cháu có thể chọn trường tốt và tặng học bổng cho con gái của chú đến lúc ra trường, chẳng những thế còn giúp chú xử lý đám cho vay nặng lãi kia, chỉ cần chú đổi lại một lời xác nhận mà thôi.
Món hời này… không biết chú có cần hay không?”
Mạc Hinh nhìn Lý An Thành đăm đăm, dù đã nắm được thóp của đối phương mà khí chất lại vô cùng lãnh đạm từ tốn cũng đủ biết chàng trai trẻ này không phải dạng người tầm thường, nhưng sự giúp đỡ khảng khái này có mục đích khác hay không vẫn còn phải suy xét cặn kẽ.
Thấy ông ta còn chần chừ, Lý An Thành cũng không thích day dưa, anh bỏ lại một câu rồi đứng lên đi về phòng nghỉ:
“Cháu không có nhiều thời gian, nên trước sáng mai cháu muốn nhận được câu trả lời.
Hai tấm ảnh này phiền chú đêm nay nghiền ngẫm cho thật kỹ.”
Tiểu Tứ đi theo sau Lý An Thành, đến trước cửa phòng, cậu ấy không giấu được sự tò mò, lên tiếng hỏi nhỏ:
“Thiếu gia, sau lúc nãy anh không ép Mạc Hinh nói ra luôn, lỡ như ông ấy liên lạc với Diệp Lai báo với lão ta thì phải làm sao?”
“Có thể lão già kia đã chi thêm tiền để giữ kín bí mật nên ông ấy không nói ra chỉ là đạo đức của người làm nghề mà thôi.
Diệp Lai hay Chu Lợi đều chỉ là khách hàng, ông ấy đâu biết được trong quá khứ họ là ai nên làm sao tống tiền bọn họ được.
Cậu thuê người gây áp lực ở chỗ con trai ông ấy, nợ tới nhà thì cao thượng mấy cũng phải vứt cái lương tâm hão huyền ấy xuống đất để nhặt tiền lên thôi.”
“Dạ vâng.”
Lý An Thành đi vào phòng, ngả lưng xuống giường mở tin nhắn của Tiêu Gia ra xem, hai đoạn video dài gần ba phút quay lại cảnh Lý Cảnh Chiêu đón Ái Nghi cùng Lạc Xích vào một nhà hàng năm sao, lúc ra về còn tay trong tay như đôi tình nhân thực thụ.
Dưới đoạn video Tiêu Gia còn để lại vài lời nhắn: “Họ rời đi không bao lâu thì phu nhân cũng từ trong nhà hàng đi ra, lúc đến thiếu phu nhân có mang theo quà, rất có thể là một buổi ra mắt”.
Một buổi ra mắt? Yết hầu của Lý An Thành lăn lên rồi trượt xuống, liếm cánh môi khô khốc mà nóng đến muốn bỏng vành môi.
Anh ngồi dậy dựa vào đầu giường, ấn vào số điện thoại của Ái Nghi gọi đi ngay lập tức.
Đến hồi chuông cuối cô mới bắt máy, giọng nói ngọt ngào vang khẽ trong loa điện thoại:
“Em nghe đây, anh làm xong việc chưa, có dò hỏi được tin tức gì không?”
Cuộc hội thoại gián đoạn trong vài giây, giọng nói trầm lạnh của Lý An Thành mới vang lên chầm chậm:
“Lúc nãy anh có kể với người khác vợ của anh xinh đẹp và rất giỏi giang, nhưng lại quên kể rằng… sau lưng anh, cô ấy vừa đãng trí lại còn không ngoan ngoãn.”
Ái Nghi ở bên này ôm trái tim đang nhảy ngược, biết là anh gọi tới để hỏi tội nên đã cố gắng lảng tránh đi, nhưng ông trời ban cho Lý An Thành nhan sắc mà lại thiếu đi lòng vị tha, lần này có đến tám cái miệng cũng chẳng giải thích nổi.
Cô khóc không ra nước mắt, vặn nát óc ra để tìm đường chối tội nhưng ông xã của cô còn đáng sợ hơn cán bộ hỏi cung, áp lực từ anh quá mức khủng khiếp.
“Bà Lý, anh cho em ba giây để sắp xếp lại câu chữ trong đầu rồi khai rõ ràng rành mạch lịch trình ngày hôm nay của em cho anh biết.
Nếu dám gian dối nửa lời thì đừng trách tại sao sáng mai em lại chào bình minh ở Mộc Khê chứ không phải là Thẩm Khấu.
Em biết mà, một khi anh đã đưa em đi thì đừng nói là Lạc Xích hay Lý Cảnh Chiêu, đến khi em sinh cho anh đủ bốn đứa nhóc mập mạp khoẻ mạnh thì bọn họ cũng đã ăn cơm tù được vài năm rồi!”
Giờ phút này đây nếu có thể vươn tay nắm được Ái Nghi thì chắc chắn cô nàng bên kia thành phố sẽ ở ngay dưới thân anh mà cầu xin đến khản giọng.
Ái Nghi biết rõ chồng mình không biết nói đùa, những lần trước cô may mắn qua được ải cũng bởi vì anh thương cô nên mới khoan dung mà nhắm mắt bỏ qua.
Nhưng còn lần này thì khác, hôm nay Tiêu Gia đã nhìn thấy hết mọi chuyện ở trước sảnh nhà hàng rồi, có gượng miệng chối cũng làm không được, mà khai thật thì càng thảm thêm.
Cô phải làm sao mới có thể toàn mạng đây?
Ba giây của Lý An Thành còn nhanh hơn một cái chớp mắt, loa điện thoại chưa kịp vọng lại âm thanh anh đã lạnh giọng gầm khẽ:
“Lâm Ái Nghi, anh chiều em nhiều quá nên em nghĩ anh không dám làm gì em có phải không?”.