THỜI ĐẠI MỚI BIẾN ĐỘNG



Serafina Rosenbaum và Yamakawa Fuyu ngủ liền một giấc tới sáng ngày hôm sau; từ hai giờ chiều tới sáu giờ sáng - tổng cộng hơn mười sáu tiếng.

Đương nhiên là Andrew nhẹ nhàng từ chối thay cho hai người tất cả những cuộc hẹn, lấy lý do sức khỏe và yêu cầu sắp xếp lại lịch họp vào ngày mai, khi mà hai người có giấc ngủ đầy đủ.
Anh cũng tranh thủ dậy sớm rồi tranh thủ làm cho hai người bữa sáng - coi như là chu đáo một chút đi, dù sao hai người họ cũng không có thời gian ăn uống mấy ngày gần đây.

Andrew cũng có dịp trổ tài nghệ nấu nướng của mình - khu nghỉ ngơi của hai người cũng có một căn bếp nhỏ, cùng công cụ nấu ăn.

Đáng tiếc rằng nguyên liệu nấu ăn thì hết từ tuần trước, báo hại anh phải chạy sang bên căng tin để lấy một ít nhu yếu phẩm.
Trứng gà, bacon, một ổ bánh mỳ thượng hạng, xúc xích Đức, bột bánh pancake, bơ sữa, khoai tây...!Nói chung là anh cũng coi canteen thành một cái cửa hàng thực phẩm cao cấp - mọi người cũng không quá để ý, bởi vì căn cứ bình thường cũng có nhiều người lựa chọn làm như vậy - dù sao thì mọi người đều có lý do riêng.
Căng tin là nơi trực tiếp kết nối vơi hệ thống kho lạnh thực phẩm khổng lồ, lại còn phải nuôi sống một lượng nhân viên khổng lồ nên hàng tháng đều sẽ nhập hàng gần chục ngàn tấn thực phẩm.


Nên nơi này đúng thật là chỗ chứa nhiều thực phẩm nhất căn cứ, có từ đồ hộp tới thực phẩm tươi sống, cũng như sản phẩm từ sữa.

Đây là biển, nên hải sản cũng phong phú không kém, mặc dù không phải là đánh bắt chuyên nghiệp.
Mà, nhân viên của CORE cũng đều là người tài ba, nên chế độ dinh dưỡng cung cấp cho họ cũng rất phong phú, ít nhất đồ ăn đều là chất lượng cao hơn thông thường - dù sao thì nó cũng là một phần trong hợp đồng.

Những người đó đã có quyết định rời xa nhà và sinh hoạt giữa biển cả, thì ít nhất họ cũng sẽ được ăn uống tử tế chứ - đây là vấn đề về nhân quyền.
Lại thêm nhiều nhân viên chiến đấu cũng cần bổ sung Calories nữa chứ - huyết thanh ATLAS là thứ mới được phát hành; trước đó muốn bổ sung calories thì bắt buộc phải ăn nhiều món ăn có dinh dưỡng.
Căng tin làm việc cũng rất buông thả, miễn là không có làm phiền tới người khác thì muốn lấy bao nhiêu đồ ăn cũng sẽ không ai quan tâm mấy - đây là quy củ do tổng chỉ huy tiền nhiệm thành lập, nghe nói ông ta cũng muốn mọi người có thể thưởng thức cái không khí nhộn nhịp của bữa ăn.
Bình thường có người tới ăn, nhưng cũng có người tới lấy thực phẩm về phòng - muốn đồ sống thì không ai quan tâm lắm, dù sao thì mọi người có thực đơn khác nhau, nên việc này cũng không có gì lạ.
— QUẢNG CÁO —
Event
Không ai sẽ để ý tới một tên người sói mang đi hai kg thịt sống - đây là yêu cầu thực đơn của họ, chẳng lẽ lại phân biệt đối xử.

Đây cũng không phải là nước Mỹ - phân biệt chủng tộc là vô dụng và sẽ làm cho mọi người không tin tưởng lẫn nhau; nhất là khi trong căn cứ này có nhiều hơn một chủng tộc.
Nhanh chóng mang theo thực phẩm về, thì trên đường Andrew đuổi kịp lúc bình minh xuất hiện ở đường chân trời.

Nói thật, anh xem mặt trời mọc đều ngán rồi - có thể một hai lần thì nó rất đẹp; nhưng xem từ lúc năm tuổi thì đúng thật là nó không có gì lạ cả.

Cùng lắm thì có vài người đi tu luyện vào khoảng thời gian này - dù sao mặt trời mọc cũng là một hiện tượng khá quan trọng trong nhiều trường phái ma thuật.
Về trung tâm nghiên cứu, qua hệ thống an ninh rồi vào phòng thí nghiệm, Andrew nhanh chóng liếc qua phòng ngủ - hai người đó vẫn đang say giấc nồng; có vẻ họ vẫn đang cố gắng khôi phục tinh thần sau khi thức trắng ba tháng.
Lấy chảo, làm nóng rồi sau đó cho một chút bơ vào để tránh dính chảo, rồi cuối cùng thì mới cho bột bánh pancake vào.

Đợi viền bánh cứng rán thì lật lên rồi lặp lại; xong thì bỏ ra đĩa, đổ siro, thêm bơ.


Andrew nấu ăn thì cũng "xe nhẹ đường quen", phải tự nấu ăn hơn mười năm rồi, tay nghề không tốt mới là lạ - anh thậm chí có đủ lòng tự tin đi làm đầu bếp chuyên nghiệp, đáng tiếc nó không có quan trọng như công việc hiện tại.
Khoai tây cắt miếng rồi cho vào chảo nóng để xào, thêm ớt cùng muối; thêm xúc xích cũng như bacon vào - vừa đủ béo ngậy vừa có mỡ.

Dẹp chúng sang một bên chảo để chín bằng dầu mỡ, đập hai quả trứng vào và để Ốp la; vậy bữa sáng cơ bản là hoàn thành.

Đám bánh mì thì chỉ cần cho qua chảo một chút là cũng sẽ béo ngậy thơm ngon.
Cuối cùng thì lấy sữa, đổ ra hai cốc cho hai người; đồ ăn của anh thì cũng không cần lo lắng, bởi Andrew cũng đã tranh thủ thời gian ăn luôn bốn lát bánh mỳ cùng một cái xúc xích nóng.
Hương vị của chúng thì đúng thật là tuyệt hảo, hoàn toàn xứng đáng với giá tiền.
— QUẢNG CÁO —
Event
"Thơm thế" giọng nói truyền từ phòng ngủ đối diện ra, có vẻ là hương vị của bữa sáng cũng đã gọi dậy hai người đang ngủ nướng.

Nếu anh không nhầm - mà với thích giác cấp bậc này, thì đó là giọng nói của mẹ nuôi anh, đương nhiên là giọng nói tràn ngập ngái ngủ.
"Dậy rồi à? Vậy thì nhanh ra ăn sáng đi, mẹ gọi luôn Fuyu dậy nữa, không thì đồ ăn sẽ nguội đấy" Andrew cũng không cần nói to bởi giữa phong ngủ cùng phòng ăn đúng thật là không có quá nhiều khoảng cách.

Người bình thường còn có thể nghe được, thì những người đã tiêm vào huyết thanh ATLAS chắc chắn có thể nghe được, anh cũng không cần tốn sức rống lên.
"Rồi rồi, gọi dậy luôn đây" giọng nói ngái ngủ của Serafina truyền tới cùng với tiếng lay người đang nằm cạnh bà "Đậy đi ăn sáng nào"
"Hai người vừa ngủ mười sáu tiếng đấy nhé, cứ ăn uống thoải mái đi rồi có chuyện gì nói sau.

Tôi ra ngoài trông coi phòng thì nghiệm trước đã, nếu có chuyện thì sẽ chạy vào để xem ý kiến hai người" rồi anh cũng nhanh chóng rời đi, trước khi Serafina có thể quấn lên anh và để anh ngồi lại ở đây - thực sự là Andrew vẫn quý trọng cái thời gian yên tĩnh của mình.
"Đừng đi chứ, ở lại đây chơi đi"
"Thôi nghỉ đi, bà vẫn còn ngái ngủ lắm, ăn xong rồi nói chuyện sau cũng chưa muộn" Và kèm theo đó là âm thanh cánh cửa tự động đóng lại.


Ánh đèn lạnh của phòng nghiên cứu chào đón Andrew, hôm qua anh cũng đã xem xét đầy đủ những thứ mà mẹ nuôi của mình hoàn thiện.
Hiện tại, anh có đầy đủ tự tin để tiến hành quá trình này, để tiến thêm một bước nữa - dù sao thì số liệu cũng đã xem hết, nếu mà lúc này còn do dự thì đúng thật là không cần đi làm cái nghành này nữa, đi làm công việc bàn giấy đi.
Phải biết mạo hiểm cùng tiến lên, nếu không sẽ bị thời đại bỏ lại - đây không chỉ áp dụng trong thế giới thông thường, mà thế giới siêu nhiên cũng có thể sử dụng quy luật này.

Phải biết, một trăm năm trước ma cà rồng cũng không có mạnh như bây giờ, ma pháp sư cũng kém xa hiện tại; thời đại tiến lên cũng có nghĩa là họ phải tiến lên, nếu không sẽ lạc hậu so với thế giới.
— QUẢNG CÁO —
Event
Khám phá là đặt trên nền tảng của tri thức; không có đầy đủ tri thức thì làm sao có thể khám phá cái mới.

Mà tinh thần khám phá thì đúng thật là tinh thần mà con người không bao giờ thiếu - vậy nên "ma pháp sư" mới có muôn hình vạn trạng như thế, chứ không thì làm sao mà có thể phát triển được.

Vậy nên cái tình cảnh của võ đạo Trung Quốc đúng thật là đặc thù - bởi dù có sử dụng công pháp như thế nào đi nữa thì họ cũng là dập khuôn.
Mấy ngàn năm phát triển mà vẫn cứ dập khuôn như một cái game RPG thì đúng thật là khó hiểu - chẳng lẽ không có ai tìm tòi phương thức khác biệt? Hay là bởi vì võ thuật Trung Quốc thực sự tốt đến vậy? Không có lý gì mà nó lại hạn chế đến như vậy.
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, chứ thực sự thì Andrew cũng không quá quan tâm - dù sao thì có hệ thống rõ ràng như vậy thì cũng rất dễ xếp hạng và kiểm soát tình hình.

Không ai muốn tìm ra một bộ phương án mà chỉ có thể đối phó được một số người.

Bộ phương án đối phó cái hệ thống võ thuật đó thì cũng rất gọn nhẹ, lại có thêm tính phổ thông nữa, rất dễ áp dụng cho những đối thủ khác nhau


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi