THỜI ĐẠI MỚI BIẾN ĐỘNG



Mặc dù anh đã có rất nhiều lần ngồi máy bay với tốc độ siêu thanh, thì cái cảm giác được tự do bay lượn trên bầu trời đúng thật là một cảm giác mới lạ - một cái cảm giác thoải mái ăn vào gien rồi.

Từ thủa xa xưa, con người đã ngóng chừng loài chim bay lượn tự do - điều mà không phải ai cũng có thể làm được.
Bay lượn bằng năng lực bản thân mà một loại điều rất hiếm gặp - chỉ có nhưng ma pháp sư cấp cao hoặc ma cà rông thuần huyết mới sở hữu; đương nhiên, cưỡi lên lưng một con chim khổng lồ thì không ai nói làm gì.

Mặc dù có một số loại siêu năng lực có thể làm được điều này, nhưng mà chúng cũng hiếm không kém; hầu hết mọi người chỉ có thể bay bằng cách mưu lợi, chứ không phải thực sự "bay".
Nhờ vào nghiên cứu chim chóc, con người mới có giấc mộng bay lượn, lại thêm khoa học kỹ thuật phát triển - cuối cùng thì chúng ta cũng chế tạo được ra những chiếc máy bay.

Đáng tiếc, ngồi máy bay vẫn sẽ cảm giác giống như mình đang ở trên mặt đất, mặc dù khả năng cao là hiện tại chúng ta di chuyển còn nhanh hơn âm thanh.
Cái cảm giác tự do di chuyển trong môi trường ba chiều, cảm giác bay lượn tự do đúng thật là một cảm giác mà người bình thường không thể hiểu được - chính vì vậy, người có tâm trí kiên định như Andrew cũng chơi tới vui vẻ.
Bay đi bay lại, chuyển hướng đột ngột, rơi xuống rồi vụt lên, ...!Cái cảm giác có thể khống chế hoạt động của mình trong không trung đúng thật là thoải mái, khác với cái cảm giác bị trói buộc lại trên mặt đất.
Andrew biết rõ cái cảm giác không bị trói buộc này tới từ đâu - dù sao thì anh cũng là người đổi hướng trọng lực tác dụng lên bản thân mình; không có trọng lực thì con người khác gì di chuyển trong môi trường chân không đâu.


Hiện tại anh còn sử dụng trọng lực rồi tiến hành khống chế tinh vi để có thể di chuyển nhẹ nhàng trong không khí nữa
"Mình có thể bay nhanh bao nhiêu nhỉ?" Andrew thầm nghĩ trong khi đang thoải mái bay lượn.

Mới có chưa đầy năm phút trôi qua nhưng với tốc độ tư duy của anh thì cũng đã hơn hai giờ đồng hồ rồi, và anh cũng cần phải thí nghiệm năng lực của chính mình nữa.

Dù sao thì cũng sẽ phải vận dụng năng lực trong những nhiệm vụ gần tới, việc anh cùng mười một người khác mở ra "con đường" này cũng có nghĩa là cuộc chạy đua vũ trang đã tiến vào guồng.
Khả năng cao là đối thủ của CORE cũng đã sẵn sàng đặt chân lên "cảnh giới" này - và cuộc chiến tranh lạnh này sẽ tiến vào thời kỳ gia tốc.

Giống như những phát triển thời kỳ đua vũ trụ vậy, chỉ có thể tiếp tục nghiên cứu, nếu không sẽ không thể địch lại đối thủ được.
— QUẢNG CÁO —
Event
Cái tinh thần nghi kỵ này là không tốt một chút nào, tất cả phe đều biết rõ, nhưng mà lại không thể dứt ra được, dù sao dứt ra thì không thể đảm bảo đối thủ sẽ làm như mình.

Cái tâm lý này là "Hắc ám sâm lâm" mà cuốn tiểu thuyết nào đó đã nêu lên - chỉ hy vọng chiến tranh lạnh không chuyển thành nóng.

Dù sao đều sinh sống trên Địa Cầu cả, chiến tranh thì chỉ có thiệt tất cả các bên - nhất là khi mà trữ lượng hạt nhân đầy đủ hủy diệt toàn cầu
"Chỉ là hy vọng mọi người giữ được cái đầu lạnh và không có vụ việc nào làm kíp nổ chiến tranh đi" Andrew vừa bay vừa nghĩ "Dù sao thì vụ lùm xùm ở Cuba cũng đã suýt đẩy chúng ta tới bờ vực tuyệt chủng.

Thôi cứ bay đã, có gì tính sau."
Andrew cũng bỏ dòng suy nghĩ tiêu cực đó đi và tập trung vào thí nghiệm năng lưc của mình - chỉ trong vài giây gia tốc, tốc độ của anh cũng đã gia tăng tới cực kỳ gần vận tốc âm thanh và độ cao hiện tại đã là năm ngàn mét cách mặt biển.

Hoàn toàn có thể xứng ngang một chiếc máy bay thông thường- nhưng lại có tính linh hoạt cao hơn rất nhiều, dù sao thì anh có thể dễ dàng đổi hướng mà không chịu áp lực từ quán tính
Rồi một điều "kỳ diệu" xảy ra, Andrew trực tiếp vượt qua tốc độ âm thanh và tiếp tục gia tốc - nhưng không có âm thanh của bức tường âm thanh bị đâm thủng; thiếu đi cái "âm bạo" khi mà tốc độ đạt tới Mach 1.

Tất cả là nhờ phương thức mà Andrew đang sử dụng để bay - biến tất cả lực cản không khí về thành động lực của chính mình, lợi dụng lực cản bằng không để có thể tiếp tục gia tốc.
Trên lý thuyết, anh sẽ có thể tiếp tục gia tốc cho tới khi thoát khỏi trói buộc trọng lực của trái đất, đương nhiên, đây cũng tương đương với tự tử.

Dù sao thì môi trường vũ trụ vẫn quá mức nguy hiểm với thân thể "con người"; kể cả thân thể siêu phàm của anh cũng khó có thể sống sót trong vũ trụ được
Đến cả quá trình bay lượn hiện tại của Andrew cũng không phải là dễ dàng, dù sao có nhiều phần là tính toán các lực để hoàn thiện mô hình bay lượn.

Nhờ cái giác quan mới của mình cũng như khả năng duy trì gia tốc tần suất cao, Andrew mới có thể chỉnh sửa mô hình bay lượn của mình
— QUẢNG CÁO —
Event
Một vấn đề mà anh nghĩ tới trong khi mới bay lên là dưỡng khí, bởi nếu tách không khí ra để lấy thêm lực đẩy thì sẽ gặp phải vấn đề là không khí cũng sẽ không thể tới được phổi của anh.

Niệm lực yêu cầu anh khống chế bằng nó não bộ - thiếu dưỡng khí thì đúng thật là trí mạng, mà anh hiện tại không có biện pháp để tạo dưỡng khí từ hư không.
May mắn mà hiện tại nó chỉ di chuyển những cái "lực cản" về phía sau mà không phải là tách hết không khí ra để tạo môi trường chân không, nếu không thì anh cũng đã thiếu dưỡng khí mà ngất xỉu.

Cũng như nhiệt độ cơ thể của anh cũng được khống chế tại nhiệt độ thông thường - mặc dù anh không cần thiết, nhưng để băng vụn bám vào cơ thể thì thật đúng là rất phiền phức.
Chính những chi tiết này khiến Andrew càng phục bản thân mình khi mà hợp thành được niệm lực.
Niệm lực này đúng thật là vạn năng, ít nhất hiện tại anh có thể suy nghĩ ra hơn ngàn cách sử dụng chúng; và đó là hạn chế trong năng lực hiện tại của anh.

Nghĩ một chút, thì Andrew cũng quyết định tiến vào trạng thái ẩn thân quang học, dù sao thì nếu để cho đám vệ tinh quân sự thấy mình bay lượn tốc độ cao thì cũng sẽ không ổn.
Đương nhiên, ẩn thân quang học thì cũng không có khó khăn là mấy, dù sao thì tạo ra một cái "bong bóng" bằng niệm lực với nhiệm vụ làm cong ánh sáng thì đúng thật là không quá khó khăn là mấy.

Chỉ là, cái hiệu quả phụ của việc này cũng có nghĩa là đôi mắt của Andrew trở nên vô dụng, bởi nó cũng không bắt được ánh sáng.
May mắn mà giác quan thứ sáu của anh không chịu ảnh hưởng bởi chuyện này, và cường độ cùng phạm vi bao phủ của nó của nó hoàn toàn có thể được khống chế bởi lượng niệm lực anh đẩy vào nó.

Chỉ thấy thế giới xung quanh Andrew được anh thu hết vào trong đầu, với phạm vi bao trùm của giác quan này giãn ra theo hình cầu có bán kính 3km.

Thế giới cấu thành từ những phán đoán cùng năng lượng chính xác hơn nhiều so với thế giới nhìn từ đôi mắt - dù sao thì mọi thứ đều được tính toán chạt chẽ rồi, làm sao có thể mắc những sai lầm cơ bản được.

Nó có thể xuyên xuống biển sâu để cảm nhận vị trí của tất cả các loài cá cũng như phát hiện những quái thú đại dương.
— QUẢNG CÁO —
Event
Tính ra độ chính xác còn cao hơn là sóng siêu âm, và bởi giác quan thứ sáu này không có chịu giới hạn tốc độ âm thanh như những radar sóng âm.

Nếu bây giờ có người nào có thể nhìn thấy cảnh tượng biển thì sẽ chỉ có thể thấy được được gió mạnh mà thôi, chứ không có hình ảnh của người cao hơn 2 mét đang bay.

Đây chính là hiệu quả của ẩn thân quang học - anh hoàn toàn có thể che dấu hành động của mình trước mắt người thường.
Tốc độ hiện tại của Andrew là xấp xỉ Mach 5, đầy đủ để di chuyển nhanh hơn nhiều loại đạn dúng bắn tỉa và vũ khí chống tăng cá nhân.

Khả năng cao là tốc độ hiện tại của anh có thể so sánh với những tên lửa không đối không hiện đại nhất.

Hiện tại Andrew đã hạ xuống độ cao 50m trên mặt biển; anh đi tuần một chút rồi trở về.
Sau khi bay được khoảng năm phút nữa, anh bắt được đo đạc năng lượng khổng lồ tại vị trí mình sắp bay tới.

Kích thước này thì không thể là con người được, chỉ có thể là hải quái.
"Jackpot" Andrew thầm nghĩ khi bắt đầu chuẩn bị cho trận chiến sắp tới


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi