THỜI ĐẠI MỚI, ĐỊA PHỦ MỚI!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lông

Bởi vì Dụ Tranh Độ triệu âm hồn tới chuyển cây cối cùng đá chặn lại đường đi của quân đoàn xương khô, cương thi phối hợp với đội xạ kích ban đặc biệt nên toàn bộ thế cuộc đã được khống chế.

Dụ Tranh Độ với các đại sư có thể thoáng thở ra.

Minh Phái Nhiên dù bận bịu nhưng vẫn không quên nói chuyện làm ăn với Dụ Tranh Độ: “Dụ tổng, kỹ thuật của quý công ty thật sự rất mạnh. Chờ sau khi giải quyết xong sự tình Tư Lĩnh, tôi sẽ báo cáo với cấp trên ký hợp đồng sản phẩm với quý công ty các cậu.”

Dụ Tranh Độ: “Không thành vấn đề, sau này tôi sẽ đưa danh sách sản phẩm công ty cho anh.”

Nhìn dự toán của đội quốc gia, Dụ Tranh Độ phảng phất có thể thấy được số lượng lớn đơn đặt hàng không ngừng tiến vào. Quan trọng nhất là có thể hợp tác với ban đặc biệt thì sau này làm việc nhất định có thể thuận lợi hơn nhiều.

Các đại sư thì tâm tình phức tạp, có mấy người lợi dụng thời gian rảnh rỗi nói chuyện với Dụ Tranh Độ: “Dụ tổng, sau này thường xuyên liên lạc…”

Dụ Tranh Độ không từ chối: “Sẽ liên lạc, sẽ liên lạc…”

Một vị cao tăng hỏi: “Không biết công ty Dụ thí chủ… có phương pháp tu hành khoa học Phật môn không?”

Dụ Tranh Độ: “…”

Cậu suy nghĩ một lát, đúng thật là có nên gật đầu với cao tăng: “Phó tổng công ty chúng tôi có mở tuệ nhãn. Sau này tôi sẽ kêu cô ấy thêm Wechat của ngài, hai người có thể cùng thảo luận.”

Tuệ nhãn là một trong ngũ nhãn của Phật giáo nên cũng tính là Phật môn.

Cao tăng khó tin nổi: “Cái gì? Công ty của các cậu có người mở tuệ… tuệ nhãn?”

Nhưng trong lúc này họ không có đủ thời gian đã tán gẫu về chủ đề đó, tinh thần mọi người chưa được thả lỏng bao lâu thì bỗng nhiên trên nóc nhà truyền tới tiếng la từ một đội viên: “Đội trưởng, không ổn rồi, lại có cương thi mới mọc lên!”

Vẻ mặt Minh Phái Nhiên nghiêm trọng lại, vội vàng cầm lấy kính viễn vọng nhìn sang.

Chỉ thấy dưới ánh trăng màu bạc vô số xương khô bị quật ngã chồng chất từng tầng rồi chẳng mấy chốc nền đất bỗng rung chuyển, đống xương khô rơi xuống trong lòng đất, cương thi mới lại bò từ dưới lòng đất lên.

Cây khô cùng đá tảng chặn trước mặt chúng không ngừng sụp xuống, tuyến phòng vệ không còn ngăn được lâu hơn nữa.

Tiếng chuông đồng bốn phía áp sát thi khí càng ngày càng kịch liệt, phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc.

“Cứ tiếp tục thế này thì không ổn.” Vẻ mặt đạo trưởng Mục nghiêm nghị, lần thứ hai đứng thẳng người, “Dưới Tư Lĩnh không biết có bao nhiêu tử thi cùng bạch cốt, chúng ta căn bản đánh không lại.”

Quả nhiên đạo trưởng Mục vừa nói xong thì trên nóc nhà có đội viên báo cáo lại: “Đội trưởng, đạn chúng ta không còn nhiều nữa.”

Minh Phái Nhiên quay đầu nhìn các đại sư: “Chư vị đại sư, mọi người có kiến nghị gì không?”

“Đánh giặc phải bắt vua trước.” Đạo trưởng Mục đáp, “Để giải quyết được cuộc chiến này thì đầu tiên phải giải quyết được Hạn Bạt mới được.”

Nói cho cùng, đống xương khô che kín khắp đồi núi này kỳ thực đều là do Hạn Bạt triệu hoán tới, muốn giải quyết những cương thi này thì quan trọng vẫn là phải thắng Hạn Bạt.

Mấy vị đại sư khác cũng đồng ý: “Đúng, trước hết phải tiêu diệt Hạn Bạt.”

Dụ Tranh Độ nhìn đại quân cương thi lít nha lít nhít đằng xa, lâm vào trầm tư: “Nhưng hiện giờ không nhìn thấy được Hạn Bạt ở đâu…”

“Chỉ có thể thâm nhập vào đám cương thi kia nghĩ biện pháp xác định vị trí của Hạn Bạt thôi.” Đạo trưởng Mục dũng cảm bước lên trước, “Để bần đạo liều mạng đi chuyến này…”

“Không cần, cứ giao cho chúng tôi là được.” Minh Phái Nhiên vung tay, lấy ra bộ đàm, “Mọi người đã tới chưa? Còn xa lắm không?”

Dụ Tranh Độ hiếu kỳ, nhỏ giọng hỏi Nguyên Thanh: “Đội trưởng Minh đang nói chuyện với ai vậy?”

Chùa Thanh Liên không phải là lần đầu tiên hợp tác với ban đặc biệt nên Nguyên Thanh biết được một ít, nhỏ giọng trả lời: “Chắc là đội chi viện.”

Cậu nói xong cũng nghi ngờ: “Nhưng tới nhiều người hơn nữa cũng vô dụng, bây giờ không phải là lúc tập hợp nhân số, mấu chốt vẫn là vị trí của Hạn Bạt…”

Mới vừa nói xong, bỗng nhiên từ phía sau truyền tới tiếng ‘phạch phạch phạch’ còn có một trận gió cuốn qua. Mọi người xoay đầu nhìn lại thì thấy hai máy bay trực thăng từ giữa không trung chậm rãi hạ xuống, một đội viên được trang bị đầy đủ nhô nửa người ra làm thủ hiệu với Minh Phái Nhiên rồi dùng bộ đàm hỏi: “Đội trưởng, phải làm gì nữa?”

Mọi người: “…” Đội ngũ hiện giờ gắt thế!

Minh Phái Nhiên quay đầu hỏi đạo trưởng Mục: “Xin hỏi từ trên không nhìn xuống thì làm cách nào mới phân biệt được đâu là Hạn Bạt?”

Đạo trưởng Mục mới định chuẩn bị hùng hồn dấn thân giờ giật giật hầu kết, cuối cùng nói: “Hạn Bạt thiêu cháy tất cả, những cương thi này tuy nghe hiệu lệnh của Hạn Bạt nhưng cũng sợ hãi sự nóng bức với khô hạn từ Hạn Bạt nên xung quanh Hạn Bạt hẳn sẽ có khe hở…”

“Có lẽ không phức tạp như thế đâu.” Dụ Tranh Độ chỉ chỉ phương xa, “Nơi đó có ánh sáng.”

Bên trong núi xương khô chợt có tia laser nhiều màu chợt lóe, chỉ là khoảng cách quá xa nên mắt thường không có cách nào xác định được vị trí chuẩn xác.

Minh Phái Nhiên gật đầu, truyền đạt lại lời của hai người cho đội viên trên trực thăng, nói: “Các cậu tìm được Hạn Bạt rồi nghĩ cách đặt thiết bị định vị lên người Hạn Bạt, chúng tôi sẽ căn cứ định vị đó mà đối phó với Hạn Bạt.”

Đạo trưởng Mục vội vã ngăn cản: “Quái vật Hạn Bạt này không phải dễ đối phó, để đội viên gắn định vị lên người nó quá nguy hiểm.”

“Chuyện này cũng là bất đắc dĩ.” Minh Phái Nhiên nghiêm mặt nói, “Nếu như chúng ta không mạo hiểm như thế thì sẽ có nhiều người hơn rơi vào nguy hiểm, đến lúc đó ai cũng không có cách nào toàn thân trở ra.”

Đạo trưởng Mục nghiêm mặt: “Nhưng cư sĩ có biết là nếu thế thì sẽ có người chết…”

Cuộc đối thoại giữa họ đã truyền tới cho đội viên trên trực thăng, người kia trả lời: “Chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý.”

“Ầy, hay là để tôi thử xem.” Dụ Tranh Độ cắt ngang lời họ.

Minh Phái Nhiên vội vã xua tay: “Này không được…”

“Không không không, tôi không phải nói chính mình.” Dụ Tranh Độ giải thích, “Nếu đã không nên để người sống liều lĩnh tính mạng thì chẳng bằng để người chết tới thay…”

Trên mặt Minh Phái Nhiên bốc lên một dấu chấm hỏi.

Dụ Tranh Độ động tâm ấn lập tức gọi đến hai âm hồn cung kính nhìn cậu: “Dụ tổng còn có gì dặn dò?”

Dụ Tranh Độ chỉ vào trực thăng giải thích với họ: “Muốn mời hai người đi gắn định vị lên người Hạn Bạt.”

Hai âm hồn nhìn máy bay trực thăng, giọng điệu dần hưng phấn: “Chời má, khi còn sống cho tới giờ chúng tôi chưa bao giờ được ngồi trực thăng luôn á!”

Dụ Tranh Độ xoay đầu hỏi Minh Phái Nhiên: “Đội trưởng Minh, sắp xếp thế này có được không?”

Minh Phái Nhiên: “…”

Minh Phái Nhiên yên lặng đưa bộ đàm với thiết bị cho hai âm hồn, họ hưng phấn leo lên trực thăng rồi bắt tay với phi cơ ở trên trực thăng: “Mong chỉ dạy nhiều hơn.”

Các đội viên nhất thời sinh ra cảm giác nghẹn lời, lúc trước họ là người đi xử lý chuyện âm vật, đây là lần đầu tiên hợp tác với âm hồn… Không thể không nói có chút chênh lệch tâm lý.

Máy bay trực thăng dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người bay về phía xương khô, lướt qua đám bạch cốt thâm nhập vào trong đại quân phe địch.

Tiếng cánh quạt xoay tròn dẫn tới đám cương thi và khô lâu dưới lòng đất ngẩng đầu lên, hốc mắt sâu thẳm vô thần nhìn máy móc sắt thép kỳ lạ.

Chúng nó tựa hồ không biết thiết bị hiện đại nhưng bản năng vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm lập tức chuyển động, điên cuồng gặm cắn cây khô và đất chặn trước mặt.

Âm thanh ‘rộp rộp rộp’ vang vọng cả sườn núi.

“Không xong rồi, cương thi bạo động, nhanh chóng khai đàn làm phép!” Đạo trưởng Mục hô lên.

Các đại sư mới được nghỉ ngơi chốc lát lần thứ hai khai đàn.

Hoàng phù bay lên, chuông đồng chấn động, pháp khí cùng bay.

Minh Phái Nhiên cũng không nghỉ ngơi, một bên chỉ huy công tác một bên theo dõi tình hình với đội viên trên trực thăng: “Đúng rồi, trên trực thăng có máu chó mực không? Tiện đường vung xuống cho tôi…”

Theo sự chỉ huy của anh, xa xa có thể nhìn thấy máy bay trực thăng như đang phun thuốc trừ sâu, bắt đầu rải máu chó đen lên đại quân cương thi.

Trực thăng bay qua chỗ nào là chỗ đó truyền tới tiếng gào thống khổ của cương thi.

Dụ Tranh Độ không kìm lòng được mà vỗ tay: “Lợi hại, lợi hại…”

Nhưng máu chó mực không thể phun được lâu, không khí bỗng dưng trở nên cực kỳ nóng như bất cứ lúc nào cũng có thể bốc cháy. Trong bộ đàm truyền tới tiếng báo cáo của đội viên trên phi cơ: “Đội trưởng, máu chó mực đều bay hơi hết rồi…”

Minh Phái Nhiên: “Vậy ném bom xuống đi…”

Dụ Tranh Độ quay đầu nhìn anh: “Đội trưởng Minh dùng bạo lực đánh cương thi à!”

Minh Phái Nhiên bình tĩnh gật đầu, vẫn là câu nói kia: “Đều đã từng khai quang, từng khai quang…”

Dụ Tranh Độ nhìn trang bị của họ mà nội tâm thầm nghĩ đại sư khai quang đồ cho các anh chắc mệt chết luôn nhỉ?

Đạo trưởng Mục vội vàng ngăn cản: “Đội trưởng Minh, khoan hãy dùng bom. Nếu không cẩn thận sẽ cháy rừng đấy.”

Minh Phái Nhiên giờ mới nhận ra vội vã ngăn cản đội viên, bên kia nhanh chóng có hồi âm: “Đội trưởng, chúng tôi phát hiện vị trí của Hạn Bạt rồi!”

Trên trực thăng, các đội viên lấy dây an toàn đeo cho hai âm hồn, không quên nhắc nhở: “Chú ý an toàn!”

“Không sao, chết rồi mà.” Âm hồn giơ ngón tay chữ V, dưới ánh mắt khó nói của đội viên nhảy xuống.

Hai âm hồn đều cầm bộ đàm nên Dụ Tranh Độ cũng có thể nghe thấy thanh âm của họ: “Á á á á á, nóng quá nóng quá nóng quá!”

“Má ơi, linh hồn của tui sắp héo queo tới nơi rồi!”

“Những cương thi này cứ đi xuyên qua người tui, tui sắp nứt ra rồi!”

Dụ Tran Độ sốt ruột hỏi liên thanh: “Hai người sao rồi? Nhanh chóng gắn định vị lên rồi rút đi!”

Thanh âm của hai âm hồn dẫn theo tiếng nghẹn ngào nức nở: “Dụ tổng, xung quanh Hạn Bạt quá nóng, chúng tôi không qua được!”

Minh Phái Nhiên suy tư: “Ném băng khô có hữu dụng không?”

Dụ Tranh Độ liếc nhìn anh, trầm ngâm nói: “Hay là để tôi đi…”

Trong lòng cậu lần thứ hai khởi động pháp ấn mượn sức mạnh của bầy quỷ La Phong Sơn bảo vệ cho hai âm hồn kia.

Trong bộ đàm truyền tới thanh âm: “Có thể, có thể, chúng tôi tới gần rồi!”

“Đã gắn xong!”

Dụ Tranh Độ khẽ thở ra một hơi, Minh Phái Nhiên nhanh chóng thông báo cho đội viên: “Nhanh, kéo hai đồng đội quỷ lên!”

Nhưng bọn họ còn chưa làm gì thì trong bộ đàm lần thứ hai truyền tới tiếng kêu sợ hãi của âm hồn: “Aaaaa – bị Hạn Bạt phát hiện rồi!”

Ngay sau đó là tiếng của đội viên trên trực thăng: “Không tốt rồi. Đội trưởng, dây an toàn bị Hạn Bạt đốt nứt rồi!”

Âm hồn: “Chời má, quái vật Hạn Bạt này muốn ăn quỷ!”

“Ả điên rồi! Ả muốn ăn chúng tôi!”

Tiếng thét sợ hãi của âm hồn khiến vẻ mặt tất cả mọi người trở nên nghiêm túc.

Đội viên trên trực thăng nói: “Tuy họ đã chết nhưng chúng ta không thể để linh hồn của họ bị ăn được!”

“Đội trưởng, chúng ta phải phái người xuống cứu họ!”

Minh Phái Nhiên do dự không quyết định, Dụ Tranh Độ vội vã xua tay: “Không cần, không cần.”

Tâm ấn khởi động, một giây sau, hai âm hồn đã đứng trước mặt họ nhưng hai con quỷ kia vẫn chưa phản ứng lại được, cứ nhắm mắt kêu to: “Hạn Bạt ơi, đừng có ăn tui nha!”

“Là Dụ tổng gọi tụi tui tới, cô đi tìm Dụ tổng đi!”

Dụ Tranh Độ: “…”

Hai con quỷ hô xong thì cảm giác được bên người không còn nóng gắt nữa mới mở mắt ra đúng lúc đối mặt với biểu cảm không biết nên nói gì của Dụ Tranh Độ.

Hai con quỷ chột dạ cười cười: “Dụ tổng, cậu không nghe thấy cái gì chứ?”

Dụ Tranh Độ: “…Không có.”

Minh Phái Nhiên nhất thời cũng không còn gì để nói, cuối cùng chỉ nói một câu: “Quý công ty ở phương diện gọi quỷ đúng là tài năng xuất chúng mà…”

Nguy hiểm cứ vậy được giải quyết, Minh Phái Nhiên nhanh chóng thông báo trực thăng rời đi, “Tiếp theo nên đánh Hạn Bạt.”

Dụ Tranh Độ hiếu kỳ hỏi: “Muốn đánh như thế nào?”

Tuy nói Hạn Bạt đã được định vị nhưng các đại sư làm phép có thể chuẩn xác như thế sao?

Mới vừa hỏi xong thì đột nhiên bên tai truyền tới tiếng gào thét rung trời, trên nóc nhà có đội viên hô to: “Cương thi đột phá phòng tuyến rồi!”

Ngay sau đó là thanh âm ‘bùm bùm’ liên tiếp nổ ra, bàn thờ trước mặt họ cùng với hoàng phù bùng cháy.

Không khí như đọng lại, mỗi một lần hít thở hệt như thiêu đốt xoang mũi với cuống họng mọi người.

Điện thoại Dụ Tranh Độ liên tiếp nhảy ra thông báo của hệ thống sổ Sinh Tử: [Động vật Tư Lĩnh tử vong trên diện tích rộng.]

[Nhân khẩu Tư Lĩnh đối mặt với nguy cơ giảm mạnh.]

[Hệ thống sinh thái của Tư Lĩnh sắp sụp đổ.]

Đồng thời, tất cả nhân viên trong nhóm công ty cũng kinh hoảng thảo luận: [Tư Lĩnh đã xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao đột nhiên lại chết nhiều động vật thế?]

[Hệ thống hậu đài báo động màu đỏ!]

Còn có nhân viên đăng ảnh cap màn hình của từ khóa Tư Lĩnh trên weibo: [Một số nơi ở Tư Lĩnh đột nhiên bốc cháy?]

[Hoàn toàn không có nước, cứu hỏa cũng bó tay???]

[Cuối cùng Tư Lĩnh đã xảy ra chuyện gì?]

Hạn Bạt như nhận ra mình đã bị xâm phạm nên càng nổi giận, dưới tiếng gào rung trời kỳ quái của ả, xương khô hệt như thủy triều bao vây lấy biệt thự.

Đạn không bắn phá được, chỉ có thể thoáng trì hoãn bước chân của cương thi.

Các đại sư không ngừng ngâm xướng, không ngừng bấm quyết, pháp khí bay lên nhưng chỉ có thể miễn cưỡng khiến xương khô không tới gần bản thân.

Đây đã thành đánh xáp lá cà.

Dụ Tranh Độ không biết phép thuật nên chỉ trong chốc lát thành mục tiêu tiến công của xương khô. Minh Phái Nhiên đang định sắp xếp nhân viên bảo vệ cậu thì bỗng nhiên xung quanh nhiệt độ giảm xuống, một đoàn âm hồn hiện thân bao quanh lấy Dụ Tranh Độ: “Dụ tổng yên tâm, có chúng tôi bảo vệ cậu!”

Đám âm hồn này không nhiều như lúc Dụ Tranh Độ tự mình dùng tâm ấn triệu hoán nhưng từng âm hồn lại kiên định, nghiêm chỉnh như đã được huấn luyện.

Dụ Tranh Độ ngạc nhiên: “Các người là ai?”

“Thương tổng nhận ra cậu gặp nguy hiểm nên điều động chúng tôi tới đây.” Một âm hồn dẫn đầu đáp.

Đạo trưởng Mục liếc mắt nhìn, giật mình nói: “Chuyện này… Đây là âm binh?”

Âm hồn dẫn đầu cười khà khà, móc ra cục gạch: “Chỉ là khi còn sống đã từng tham gia quân đội mà thôi.”

Các đại sư: “…” Âm binh này sao lại giống đám giang hồ kéo bè kéo anh em tới quánh nhau vậy?

Dụ Tranh Độ nhìn âm binh đột nhiên xuất hiện rồi lại nhìn quái vật đầy núi, tim thoáng nhảy lên.

Thế cuộc ở Tư Lĩnh đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ, vậy bên Thương Khuyết tình hình sao rồi? Hắn có thể đối phó không?

Nhưng trước mắt không có thời gian dư thừa cho cậu suy nghĩ, các đại sư không ngừng tụng kinh niệm quyết nhưng cũng không ngăn được thế tiến công của xương khô, rất nhanh đã có người không chống đỡ nổi bị xương khô tới gần.

“A!”

“Cẩn thận!”

Tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, những cương thi này cùng xương khô mang theo không ít độc thi, bị chúng nó sượt trúng da lập tức sẽ hiện lên màu tím đen thối rữa, Dụ Tranh Độ sốt sắng nói với nhóm âm binh: “Các người đừng quan tâm tới tôi, nhanh giúp đại sư quan trọng hơn!”

Âm binh không dám chống đối, lưu lại âm hồn bảo đảm an toàn cho Dụ Tranh Độ rồi phân công những con quỷ khác bảo vệ đại sư.

Các đại sư: “…” Cho tới nay bọn họ với âm hồn đều là ở hai phe đối địch, không ngờ có một ngày lại được âm hồn bảo vệ, tâm tình rất vi diệu.

Nhưng có âm hồn bảo vệ, tình hình mọi người khá hơn một chút, Minh Phái Nhiên thừa dịp nói: “Mọi người kiên trì một chút nữa, vũ khí bí mật sắp tới rồi!”

Dụ Tranh Độ kinh ngạc hỏi: “Còn có vũ khí gì nữa?”

Từ bên cạnh truyền tới tiếng hô khẩu hiệu của đội viên ban đặc biệt, Dụ Tranh Độ xoay đầu nhìn lại… Pháo vác vai*?

(* Mlem chưa?)

Dụ Tranh Độ: “…”

Không biết tại sao mà cậu lại không cảm thấy bất ngờ chút nào, thậm chí còn có thể bình tĩnh hỏi: “Đội trưởng Minh, bộ ngành các anh còn có kinh hỉ gì mà tôi không biết không?”

Minh Phái Nhiên bật cười ha hả: “Từng khai quang.”

Dụ Tranh Độ: …Rốt cuộc là các anh đã hành hạ các đại sư tới mức nào vậy?

Minh Phái Nhiên nghiêm mặt: “Mong các đại sư đồng thời hộ pháp gia trì cho đạn dược của chúng tôi!”

Âm binh cùng nhóm bắn súng hạt đậu dùng hết một tia sức mạnh cuối cùng bức lui xương khô, Minh Phái Nhiên lợi dụng cơ hội này xác định vị trí của Hạn Bạt, sau đó ra lệnh một tiếng, các đại sư cùng nhau ngâm tụng, trong đêm tối ánh sáng màu vàng nhàn nhạt rơi xuống pháo vác vai.

‘Bùm’, một tiếng pháo nổ, lửa đạn bay ra ngoài rồi bay thật xa rơi xuống đống xương khô đằng xa.

‘Oành’, núi rừng bị nổ, vô số đất cát tung bay, bạch cốt cùng cương thi cũng bị nổ bay lên không.

Đất đai vì thế mà chấn động.

“Aaaa! Aaaa!” Hạn Bạt phát ra tiếng gào thê thảm rung chuyển thiên địa, “Ta muốn giết tất cả các ngươi!”

Tiếng la của Hạn Bạt dần nhỏ lại.

Xương khô cũng theo đó ngã xuống, khôi phục lại bộ dạng vật chết.

Áp lực đột nhiên biến mất, mọi người vẫn còn thở dốc không ngừng, vẻ mặt còn hơi thất thần.

Xung quanh chỉ còn lại tiếng hô hấp.

Không biết qua bao lâu, có người nhỏ giọng: “Hạn Bạt… giải quyết xong rồi sao?”

Tất cả mọi người nhìn xương khô với cương thi không nhúc nhích, có người vẫn chưa tin nổi: “Xong… xong rồi sao?”

Mọi người nhìn ra xa, Minh Phái Nhiên miễn cưỡng thở ra một hơi, phất tay bắt chuyện với đội viên của mình: “Chúng tôi qua đó kiểm tra.”

“Chờ đã.” Đạo trưởng Mục đột nhiên giơ tay ngăn cản.

Minh Phái Nhiên nghi hoặc quay đầu: “Còn chuyện gì sao?”

Đạo trưởng Mục cũng không nói được, chỉ chần chờ nói: “Còn chưa có mưa.”

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời, không hề có bóng mây nào chỉ có ánh trăng như trước, thậm chí không khí nóng gay gắt cũng chưa từng giảm xuống.

Có người hỏi: “Hay là phải đợi một lát mới…”

Lời còn chưa dứt, trên trời đột nhiên chợt lóe ánh sáng trắng chói mắt, ngay sau đó là tiếng vang thật lớn, sấm sét rạch ngang trời không hẹn mà tới.

“Có phải là sắp mưa rồi không?” Có người mừng rỡ hỏi.

“Không.” Đạo trưởng Mục nghiêm nghị nhìn phía xa nơi vị trí của Hạn Bạt, “Vẫn là hạn lôi.”

‘Ầm ầm’, lại là một tiếng sấm vang trực tiếp bổ tới vị trí của Hạn Bạt.

Ánh lửa bùng lên,

Trên núi, cháy.

“Núi bốc cháy rồi.” Minh Phái Nhiên mở to mắt nhìn về phía trước, “Tại sao lại thế? Không phải đã đánh được Hạn Bạt rồi sao?”

Sơn hỏa bốc lên rất nhanh, đâu đâu cũng có cây khô, thanh âm cháy lách tách vang lên tứ phía, xương khô cùng với thi khí nhanh chóng bị phân hủy rồi cũng bị lửa lan tới.

Trong ánh lửa, một bộ thi thể từ từ đứng lên bay lên không trung, luồng khí nóng từ trên người ả đẩy ra ngoài đánh úp bốn phía.

Tiếng sấm trên trời tới cuồn cuộn không dứt, từng tia đánh lên người ả khiến ả run rẩy không ngừng.

Không biết là ai đột nhiên hỏi: “Chuyện này, Hạn Bạt đây là? Bị thiên lôi đánh?”

“Không…” Đạo trưởng Mục cho tới lúc này mới hoàn toàn hiểu ra, “Chúng ta nghĩ sai rồi…”

“Mục đích thật sự mà Hạn Bạt triệu hoán đống xương khô không phải là để đối phó chúng ta mà là để hấp thụ linh khí mấy ngàn năm tích tụ dưới lòng đất.”

“Nó đã làm xong rồi.”

Minh Phái Nhiên vội hỏi: “Nó làm được cái gì?”

Đạo trưởng Mục nhìn trời, trăng sáng như bạc, tiếng sấm không dứt, trong giọng nói ánh lên vẻ bi thương, “Vậy đây căn bản không phải là hạn lôi…”

“Đó là lôi kiếp.”

“Hạn Bạt này sắp hóa Hống…”

Hống, hung thú thượng cổ, dáng vẻ là ngựa nhưng có sừng, trong miệng phun lửa, mạnh mẽ khác thường, có thể ăn cả rồng.

Trong truyền thuyết Hống là Hạn Bạt tiến hóa mà thành, là đỉnh cấp của cương thi.

Mà thiên lôi vừa là kiếp vừa là ải cuối cùng để hóa thành Hống, giúp Hạn Bạt tiến hóa tới hình thái cuối cùng.

Các đại sư chắp hai tay trước ngực, cúi đầu không nói.

Đạo trưởng Mục: “Không ngờ nhân gian lại tái xuất Hống, chỉ sợ sinh linh đồ thán là thật…”

Tiếng cười của Hạn Bạt chấn nhiếp cả trời đất:

“Ta muốn san bằng từng tấc đất ta đi qua…”

“Những nơi ta bước qua, vạn vật sẽ hóa thành tro…”

Sơn hỏa hừng hực cơ hồ thiêu đốt cả nửa bầu trời.

Mà vào lúc này, sơn hỏa có lẽ đã thành vấn đề không đáng nói nhất.

Tâm tình tuyệt vọng lan sang tất cả mọi người, ngay cả Minh Phái Nhiên cũng ngừng chỉ huy.

Trong bầu không khí bi tráng, một thanh âm mang cảm xúc mãnh liệt đột nhiên vang lên: “Nhanh nhanh nhanh, mau mang cột thu lôi tới đây!”

Mọi người cùng nhau quay đầu lại thì thấy Dụ Tranh Độ sốt ruột trò chuyện điện thoại: “Có bao nhiêu thì mang tới bấy nhiều, càng nhiều càng tốt!”

Trên đầu mọi người bốc lên một dãy chấm hỏi, Minh Phái Nhiên khàn giọng hỏi: “Dụ tổng, cậu đây là?”

“Tìm quỷ mang cột thu lôi tới đó!” Dụ Tranh Độ chỉ Hạn Bạt ở giữa không trung nói, “Không phải nó muốn độ lôi kiếp sao? Vậy phải nhanh cản thiên lôi lại!”

Mọi người:???

Chơi vậy cũng được nữa hả?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi