THỜI ĐẠI MỚI, ĐỊA PHỦ MỚI!

Editor: Lông

Truyền thuyết Ngạ Quỷ đạo được tạo ra từ trí óc của con người, mà sự thật thì Ngạ Quỷ đạo và nhân giới nằm chồng lên nhau, nhân gian không nhìn thấy Ngạ Quỷ đạo mà Ngạ Quỷ đạo cũng không thấy được nhân gian.

Thỉnh thoảng ở Ngạ Quỷ đạo dưới tình huống đặc biệt sẽ xuất hiện lỗ hổng, đây cũng là lý do vì sao mà Mẹ Quỷ Khê Sơn nói với Dụ Tranh Độ trước đây thường hay có âm hồn đi nhầm vào Ngạ Quỷ đạo.

Hiển nhiên con tàu hàng này đã tiến vào lỗ hổng không nên xuất hiện vì thế đã xông vào đại hải u minh, xâm nhập vào một thế giới khác. Chẳng trách một con tàu lớn như thế lại đột nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng, ngay cả tín hiệu cũng không có.

Tuy Ngạ Quỷ đạo trùng với nhân gian nhưng tọa độ hai thế giới không phải lúc nào cũng đối ứng, mà là không ngừng thay đổi, bởi vậy cho dù là Thương Khuyết trong tình huống bình thường cũng không có cách nào chuẩn xác tìm được người trong Ngạ Quỷ đạo.

Huống chi là còn ở giữa đại hải u minh.

Mà trong cái xui có cái may chính là Ngạ Quỷ đạo mới xây dựng cơ sở hạ tầng, lại vừa vặn xuất hiện ở nơi có tín hiệu.

Tăng Hinh trợn mắt lên, vội vã xác nhận lại với đội viên trong bộ đàm: “Có tín hiệu của con tàu rồi sao? Có thể định vị được không?”

Nhưng thông báo tới vẫn giống như trước, không có tín hiệu, không thể định vị.

Tăng Hinh nhìn điểm đỏ trên điện thoại Dụ Tranh Độ: “Anh rốt cuộc làm sao định vị được?”

Dụ Tranh Độ vẫn nói câu kia: “Nguyên lý kỹ thuật không giống nhau.”

Tăng Hinh trầm mặc, nửa ngày sau mới phun ra một câu: “Kỹ thuật của quý công ty thật sự tiên tiến.”

Dụ Tranh Độ cười không nói, chỉ nhìn Thương Khuyết.

Có định vị chính xác, Thương Khuyết tự nhiên có thể mang tàu hàng trở về.

Thương Khuyết xác nhận tọa độ định vị trên điện thoại Dụ Tranh Độ, sau đó đi tới mũi tàu, quay đầu về phía đại dương sâu thẳm, nhắm mắt ngưng thần.

Gió biển gào thét, tàu chở khách lay động kịch liệt. Dụ Tranh Độ và Tăng Hinh không thể không ôm lấy lan can và cột thuyền mới miễn cưỡng đứng vững, mà Thương Khuyết lại không hề nhúc nhích, phảng phất như vị thần đầu đội trời chân đạp đất, trên thế gian này không có bất cứ thứ gì có thể quật ngã hắn.

Đèn đuốc trên tàu đột nhiên tắt ngóm, trên boong tàu trong nháy mắt rơi vào hắm ám vô tận, chỉ có bầu trời đầy sao vẫn như trước tô điểm lên không gian chìm vào bóng tối. Trước mắt đang sáng đột nhiên tối om khiến người trên boong thuyền mất khả năng nhận biết, họ bắt đầu xì xào hẳn lên.

Tăng Hinh cau mày: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Đừng nóng, đang làm phép, chuyện thường ấy mà.” Dụ Tranh Độ trầm giọng đáp.

Tăng Hinh: “…” Cô cũng biết người mà Minh Phái Nhiên mời tới phần lớn đều đi theo con đường huyền học.

Nhưng vấn đề là cô vừa mới tiếp nhận đây là một công ty công nghệ cao…

Trong bóng tối, tay phải Thương Khuyết hướng về biển rộng duỗi ra, bàn tay hướng lên trên, một pháp ấn màu đen xuất hiện trên lòng bàn tay, sau đó hắn lật tay khiến pháp ấn thay đổi hóa thành một thanh trường kiếm màu đen.

Thương Khuyết nắm chặt chuôi kiếm, vạch một đường ngoài khơi, mũi kiếm chỉ chỗ nào đều khiến nước biển đột nhiên bốc lên cuồn cuộn, mạnh mẽ tách ra làm đôi.

Trường kiếm biến mất trong hư không, ánh đèn trên tàu lần thứ hai sáng lên, người của đội cứu viện lần này mới nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt. Ngay sau đó, tất cả đôi mắt của họ đều không thể tự chủ mà trợn lên.

Chỉ thấy ở nơi phương xa gần chân trời kia, nơi giao thoa giữa đại dương và bầu trời ngàn sao, nơi mà trời và đất hòa vào thành một sân khấu màu đen khổng lồ.

Mà hiện tại, sân khấu ấy giống như bị thứ gì đó phá rách thành một lỗ hổng thật dài. Bên trong lỗ hổng ấy là một mảnh màu đỏ như máu, xa xa nhìn lại giống như đêm đen kia bị chém thành vết thương, dòng máu sền sệt tanh hôi bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra.

Mà chiếc tàu hàng biến mất từ từ chậm rãi đi ra.

Cảnh tượng quá kỳ dị khiến những người ở hiện trường tưởng bản thân hoa mắt, vội vã chạy về phía trước, thân thể dựa sát vào lan can nhô người về trước, cố gắng nhìn cho rõ.

Ca nô phân tán bốn phía tựa hồ cũng chú ý tới cảnh tượng đằng xa, nhanh chóng thay đổi phương hướng tới gần con tàu hàng kia.

Do khoảng cách quá xa lại chìm trong bóng tối, dòng chất lỏng đỏ sệt như máu cuồn cuộn không dứt trong khe hở nhưng lại bị sức mạnh nào đó chặn lại, dù bọn họ banh hai con mắt cỡ nào cũng không phân biệt được rõ ràng.

Khi con tàu hàng từ từ đi ra, vết thương màu máu ở đằng sau cũng từ từ khép lại, đợi đến khi thân tàu hoàn toàn rời khỏi vết nứt, khe hở kia cũng hoàn toàn khép kín, bầu trời cùng đại dương lại một lần nữa quay trở về trong bóng đêm khiến mọi người có cảm giác như tất cả những thứ vừa mới xảy ra chỉ là ảo giác.

“Có tín hiệu rồi! Có tín hiệu rồi!” Người của đội cứu viện hô lên.

Nhân viên trên tàu thủy lập tức nghiêm chỉnh hành động, Tăng Hinh cũng không đoái hoài tới việc Thương Khuyết làm thế nào được, vội vàng xoay người chỉ huy công tác cứu viện.

Một hồi sau lại có người sốt sắng hô to: “Mau chuẩn bị bác sĩ, trên tàu có người bị lên cơn nhồi máu cơ tim, cần được cấp cứu ngay.”

Thần kinh Tăng Hinh lập tức căng thẳng, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Nhân viên trả lời: “Không rõ lắm, bên kia nói có vị đồng nghiệp kia trong ca trực, đang chơi điện thoại trong khoang thuyền, không hiểu đã gặp chuyện gì mà đột nhiên la hét ầm lên, sau đó rơi vào cơn sốc…”

“Mau nhanh lên, trên tàu không đủ thiết bị cấp cứu!”

“Hình như đã bị sốc một lúc rồi, không biết có thể cứu về được không.”

Đang nói, người của công ty vận chuyển đột nhiên quay đầu nhìn về phía Dụ Tranh Độ, trên mặt lộ biểu cảm kỳ quái: “Đồng nghiệp bị sốc kia chính là vị ‘cho dù chết cũng phải lên mạng lướt sóng’…”

Thật ra lúc Dụ Tranh Dộ dùng hệ thống La Phong định vị thuyền viên kia đã đại khái đoán được tình huống.

Di động của người sống không cách nào kết nối được với Internet của cõi âm, vị thuyền viên kia có thể bắt được sóng wifi của quỷ đói Châm Khẩu quá nửa là đã xảy ra chuyện nhưng không ngờ tới chuyện đầu tiên người này làm lại là tiếp tục chơi điện thoại, có thể thấy được ID của người này không phải chỉ để đặt chơi.

Bởi vì đã sớm có dự liệu, khi vị nhân viên kia nhìn sang, Dụ Tranh Độ đã chuẩn bị xong vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Không thể nào?”

Kỹ năng diễn xuất tinh xảo không chê vào đâu được khiến vị nhân viên kia đoán chắc chỉ là trùng hợp, sau đó quay đầu tiếp tục bận rộn.

Đội cứu viện cùng tàu hàng liên lạc với nhau, hai con tàu nhanh chóng xáp lại một chỗ.

Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết và đội cứu viện leo lên tàu hàng, dưới sự chỉ dẫn của thuyền viên chạy tới khoang tàu, nơi đang có hai bác sĩ tiến hành cấp cứu cho một người đang nằm trên đất.

Thuyền viên bị sốc nhắm nghiền hai mắt, dưới mắt là quầng thâm thiếu ngủ, vẻ mặt nhăn nhúm lại giống như trước khi hôn mê đã thấy điều gì đó quá kinh khủng.

Ở bên cạnh có một thuyền viên khác giải thích với đội cứu viện: “…Người này chỉ cần có thời gian là chơi điện thoại cả ngày, hôm nay lại thay ca trực, tối qua thức suốt đêm, có phải là do mệt mỏi quá độ không?”

Người này còn biết nói giảm nói tránh, chứ không nói thẳng là đột tử.

Dụ Tranh Độ vừa nghe giải thích vừa nhìn một vòng khoang tàu, vị trí thuyền viên bị sốc dựa vào là một cửa sổ, trong lòng Dụ Tranh Độ đại khái đã có suy đoán.

Người này không nghỉ ngơi đủ, trạng thái tinh thần quá kém dẫn tới vận may hạ thấp, dưới tình huống này hai mắt có khả năng nhìn thấy thứ mà người phàm không nên nhìn thấy, rồi hướng ra ngoài cửa sổ…

Cuối cùng Dụ Tranh Độ đưa mắt xác định bên cạnh thân thể thuyền viên kia còn có một sinh hồn mà đội cứu viện không nhìn thấy.

Khuôn mặt sinh hồn cùng thuyền viên đang nằm trên đất hoàn toàn tương tự nhau, lúc này đang ngồi co chân ở bên cạnh, hai tay máy móc bấm điện thoại, thần sắc mê man, ánh mắt hơi dại ra, không hề có phản ứng với một đoàn người chạy vào.

Dụ Tranh Độ hơi khó hiểu: “Đây là chuyện gì xảy ra vậy?”

Thương Khuyết nhìn sinh hồn kia, từ tốn nói: “Kinh hãi quá độ, hồn phách bất ổn mà thôi.”

Người có ba hồn bảy vía, dưới tình huống nhận phải sự sợ hãi quá mãnh liệt có thể sẽ xuất hiện tình huống hồn phách bất ổn, lúc này ba hồn có thể rời khỏi người nhưng bảy phách vẫn còn trong cơ thể.

Lúc này thật ra vẫn không phải tử vong chân chính, cũng chính là hiện tượng ‘chết giả’ mà người ta thường nói tới, mà sinh hồn rời khỏi cơ thể vì không đủ hồn phách, ý thức rơi vào trạng thái hỗn loạn, chỉ có thể theo bản năng máy móc làm một số chuyện.

Dụ Tranh Độ lập tức cạn lời: …Sinh hồn của người anh em thiện lành này sau khi rời khỏi cơ thể thế mà theo bản năng lại chơi điện thoại!

Dụ Tranh Độ hỏi Thương Khuyết: “Cần mình động tay không anh?”

Thương Khuyết: “Không cần.”

Đang nói, phía trước truyền tới tiếng hoan hô mừng rỡ: “Tỉnh rồi tỉnh rồi!”

Bác sĩ đội cứu viện gia nhập mang theo công cụ tân tiến, mấy vị bác sĩ cùng đồng tâm hiệp lực cấp cứu nên thuyền viên kia cuối cùng cũng tỉnh lại.

Dụ Tranh Độ ngẩng đầu lên, đạo sinh hồn bên cạnh kia đã không còn thấy nữa, chắc là đã về bên trong thân thể rồi.

Thuyền viên kia chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt mình là một đống đầu người đầu tiên là bối rối một chút, hồi lâu sau mới đột nhiên thanh tỉnh lại, tay chân bắt đầu giãy dụa điên cuồng, la lớn: “Aaaaa – mọi người chạy nhanh đi!”

“Ngoài biển toàn là máu, còn có rất nhiều cánh tay bám trên cửa sổ!”

“Làm tôi sợ muốn chết – mấy người đừng không tin tôi, tự mọi người nhìn đi…”

Thuyền viên vừa nói vừa run rẩy quay đầu nhìn cửa sổ, sau đó: “…Ố?”

Phía bên ngoài cửa sổ là đại dương màu đen chẳng khác gì biển cả trong trí nhớ trước đây của người này.

Bác sĩ kết luận: “Nghỉ ngơi không đủ, tinh thần mệt mỏi dẫn tới gặp ảo giác.”

“Không phải mà, tôi cảm thấy nó rất thật!” Thuyền viên kia quật cường nói, sau đó gãi đầu, mơ mơ màng màng lẩm bẩm, “Hơn nữa hình như tôi còn mơ thấy gì đó, mơ thấy bắt được wifi có tên kỳ lạ lắm, tên là trà sữa… cái gì trà sữa ấy… A, ‘Trà sữa is the best’!”

“Còn gì nữa… Ài, sao nghĩ không ra ta?”

Những người khác: = =

Tàu hàng cùng tàu cứu viện cùng cập bến cảng, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng lần cứu viện này là hữu kinh vô hiểm nhưng hiện tượng kỳ dị kia đến cùng đã xảy ra chuyện gì thì không ai nói rõ được. Dụ Tranh Độ đương nhiên không thể nói thật, chỉ nói qua loa là do quỷ lạc hướng để giải thích.

Người của bến cảng với bên vận chuyển muốn ở lại nghe nhiều hơn nhưng đều bị Tăng Hinh đuổi đi. Lần này phải nhờ tới quan hệ của Minh Phái Nhiên, rất nhiều chuyện không phải bọn họ có thể giải thích.

Tăng Hinh đã sớm được Minh Phái Nhiên căn dặn nên không hỏi quá chi tiết, chỉ đại diện đội cứu viện biểu đạt sự cảm tạ đối với Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết, cờ khen với tiền thưởng đương nhiên là không thể thiếu.

Sau khi bàn xong chuyện cơ bản, Tăng Hinh nói: “Dụ tổng, Thương tổng, các anh bận rộn cả tối chắc cũng mệt rồi. Hay là tôi tìm người sắp xếp cho hai anh nghỉ ngơi một chút?

“Không cần đâu.” Dụ Tranh Độ vung tay, “Chúng tôi còn có việc, cô cứ tiếp tục làm việc đi.”

Tăng Hinh lại hỏi vài câu, xác định họ thật sự có kế hoạch khác nên không miễn cưỡng thêm. Bản thân cô còn phải chỉ đạo công tác nên không tiếp tục lưu lại, nói: “Vậy hai người có nhu cầu gì thì cứ liên lạc cho tôi.”

Dụ Tranh Độ gật đầu: “Được, cảm ơn cô.”

Chờ Tăng Hinh đi rồi, Dụ Tranh Độ nhìn thời gian, nói: “Hiện giờ đi tới núi Tuyệt Cảnh luôn sao?”

Thương Khuyết lại không trả lời mà quay người ôm cậu: “Cùng nhau ngắm mặt trời mọc đi.”

Lúc sau sắc trời hửng sáng, nước biển từ từ chuyển thành màu xanh đậm, gió biển cũng hòa hoãn lại.

Dụ Tranh Độ cười cười: “Ừm.”

Hai người sóng vai đứng ở bên cạnh bến cảng nhìn đường chân trời phía xa xa chậm rãi biển thành màu đỏ, mặt trời dần lộ ra đường viền xung quanh, hào quang màu cam phủ kín ngoài khơi nhuộm nước biển thành sắc màu giống như màu máu.

Tiếng còi vang lên, lại có tàu thủy chậm rãi rời khỏi bến hướng tới phương xa không biết tên.

Sắc mặt Dụ Tranh Độ đột nhiên biến đổi, không rõ vì sao mà hô lên: “Là đại hải u minh!”

Thanh âm của cậu mang theo sự sợ hãi khiến Thương Khuyết vội vàng nhìn sang: “Em sao vậy?”

“Em nhớ ra rồi!” Hô hấp Dụ Tranh Độ đột nhiên dồn dập, hai tay run rẩy lấy ra mặt nạ Chung Quỳ, cậu nhìn xuyên qua hai lỗ mắt của mặt nạ, đôi mắt cậu ánh lên sự bất an mãnh liệt, “Em nhớ ra ngày đó em nhìn thấy gì rồi!”

Thành thị chìm xuống, đại hải u minh, Quỷ thành, cự ảnh…

Thương Khuyết cau mày: “Em đang nói cái gì vậy?”

Dụ Tranh Độ thật ra không phải nhớ rõ lắm nhưng có lẽ là do đêm qua lúc nhảy gia quan có Thương Khuyết hộ pháp cho cậu, có lẽ là do nghi thức khiến cậu nhận được thần lực nhất thời, hoặc có lẽ là đại hải u minh xuất hiện lần nữa nhắc nhở cậu… Mà lúc này tất cả đều không quan trọng, quan trọng là… hình ảnh mà cậu thấy ngày hôm đó.

Cho dù ký ức không trọn vẹn thì như thế cũng đã đủ rồi.

Theo lời giải thích của Dụ Tranh Độ về cảnh tượng ngày hôm ấy, sắc mặt Thương Khuyết dần dần nghiêm trọng.

“Đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra?” Theo ký ức lần thứ hai hiện lên, cảm giác run rẩy lần thứ hai tập kích khiến cánh tay của cậu không thể áp chế nổi lên một tầng da gà, “Chỉ là ảo giác thôi sao?”

Thương Khuyết hỏi cậu: “Em xác định thành phố sụp đổ đó chính là Phù thành?”

“Đúng mà, sao vậy anh?” Dụ Tranh Độ hỏi.

Thương Khuyết nhìn cậu, ánh mắt trầm xuống: “Em có biết tại sao tổng bộ La Phong lại xác định ở Phù thành không?”

Dụ Tranh Độ theo bản năng lắc đầu, sau đó bỗng dưng khựng lại.

“Bởi vì… Phù thành chính là nơi mà Quỷ thành Phong Đô chìm xuống một ngàn năm trước.” Thương Khuyết, ngữ khí của hắn rất nhẹ nhưng ánh mắt lại trầm trọng, “Vị trí sơn mạch núi La Phong đi ngang qua toàn bộ Minh giới, vị trí ngọn núi đó chính là núi Tuyệt Cảnh hiện giờ.”

Dụ Tranh Độ sững sờ.

Thương Khuyết đột nhiên nở nụ cười nhẹ, “Đây chính là lý do vì sao mà ngọc thạch của công ty chúng ta bắt buộc phải mua ở núi Tuyệt Cảnh.”

Ngọc thạch núi Tuyệt Cảnh tạo ra có chất lượng không tốt, tạp chất nhiều, còn lẫn lộn nhiều với đất đá, căn bản không thể tiến vào thị trường ngọc thạch cấp cao. Ở địa điểm du lịch núi Tuyệt Cảnh, chỉ cần mười đồng đã có thể mua được hai chiếc vòng tay bằng ngọc.

Ngọc thạch La Phong có giá rất cao nhưng vẫn dùng nguyên liệu từ núi Tuyệt Cảnh. Rất nhiều người cho là bởi vì rẻ, sau khi khách hàng của La Phong càng ngày càng nhiều lên, không phải không có người đề nghị đổi chất lượng ngọc tốt hơn nhưng Thương Khuyết chưa từng đồng ý qua.

Lúc này, cuối cùng Dụ Tranh Độ cũng biết tới nguyên nhân.

Những ngọc thạch kia nói theo một ý nghĩa nào đó có lẽ có chứa sức mạnh chân chính của núi La Phong.

Đây cũng là lý do mà Quỷ Đế đem nghi thức cầu phúc xác định ở núi Tuyệt Cảnh.

Mà đại hải u minh lại liên kết với Ngạ Quỷ đạo, nhân gian cùng núi La Phong.

Mà cho dù biết được cảnh tượng hôm ấy Dụ Tranh Độ nhìn thấy là Phù thành sụp đổ, đại hại u minh cùng Quỷ thành Phong Đô thì cũng không thể nói rõ được rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Bất an trong lòng Dụ Tranh Độ ngày càng tăng lên, hỏi: “Nếu như Quỷ thành Phong Đô trở về nhân gian có phải sẽ khiến toàn bộ Phù thành bị hủy diệt đúng không?”

“Anh không biết.” Thương Khuyết lắc đầu, hắn không có cách nào giải thích được chuyện này, “Quỷ thành Phong Đô đối với nhân gian mà nói là một loại tồn tại khác biệt.”

Giống như người phàm không có cách nào nhìn thấy âm hồn, Quỷ thành Phong Đô dù trở về nhân gian cũng chỉ có thể chồng lên với nhân giới.

Bất đồng chính là dưới tình huống linh khí thiên địa còn dồi dào, cho dù chồng lên với nhân gian thì vẫn có thể dùng kết giới tách ra, mở ra thế giới khác như Ngạ Quỷ đạo nhưng bây giờ đã không còn có có thể nữa.

Thương Khuyết không chịu cùng Quỷ Đế liên thủ phục sinh Quỷ thành không phải bởi vì Quỷ thành sẽ khiến nhân gian sụp đổ mà là bởi vì hai giới một khi chồng lên nhau sẽ ảnh hưởng rất lớn với cuộc sống của cư dân hai bên.

Thương Khuyết nhìn cậu: “Em hoài nghi cảnh em thấy chính là khi Quỷ thành trở về nhân gian sao?”

“Hợp lý mà, không phải sao?” Dụ Tranh Độ hỏi ngược lại, theo lý thuyết thứ cậu nhìn thấy quả thật là hình ảnh Quỷ thành Phong Đô hồi sinh, mà vấn đề ở chỗ tại sao Phù Thành sụp xuống?

Thương Khuyết biết trước giờ Dụ Tranh Độ sẽ không lo lắng vô cớ, hỏi tiếp: “Em còn nhìn thấy gì nữa?”

“Cự ảnh…” Dụ Tranh Độ đột nhiên cả kinh, “Là quỷ cực ác!”

Thương Khuyết: “Quỷ cực ác?”

“Đúng, quỷ cực ác!” Dụ Tranh Độ nhìn Thương Khuyết, “Từ trong đại hải u minh bò ra!”

Lúc còn ở Ngạ Quỷ dạo, Hồng Căn Đầu đầu thai thành quỷ đói Cự Khẩu đã từng nói, quỷ đói ở bên trong Ngạ Quỷ đạo muốn rời khỏi đó ngoại trừ làm việc, nhận quả báo để giảm tội để tiến vào luân hồi thì còn có một biện pháp khác chính là ăn 1000 con quỷ, trở thành quỷ cực ác là có thể bò ra khỏi đại hải u minh, trở về nhân gian.

Cự Khẩu thành công nuốt 1000 con quỷ, hóa thành quỷ cực ác mà cuối cùng chưa đi tới đại hải u minh đã bị Thương Khuyết thiêu chết bằng nghiệp hỏa vĩnh viễn, ngã xuống hắc hồ.

Mà hình ảnh quỷ cực ác để lại bóng ma không nhỏ trong lòng Dụ Tranh Độ, đường viền cự ảnh mà cậu nhìn thấy kia giống hệt với quỷ cực ác.

Lông mày Dụ Tranh Độ nhíu lại càng chặt: “Lẽ nào?”

Ánh mắt Thương Khuyết trở nên nguy hiểm: “Tần Quảng Vương nuôi trong Ngạ Quỷ đạo không chỉ một quỷ cực ác…”

Lúc trước sau khi quỷ đói Cự Khẩu bị thiêu chết, Ngạ Quỷ đạo đã ổn thỏa nên sau khi họ rời đi, phái người xây dựng cơ sở hạ tầng vẫn không có chuyện gì xảy ra, dần dần khiến họ quên sạch chuyện quỷ cực ác.

Bây giờ nghĩ, Tưởng không biết đã nuôi ác quỷ bao lâu ở bên trong Ngạ Quỷ đạo, có lẽ đã sớm có quỷ cực ác đi tới đại hải u minh rồi.

“Nếu có quỷ cực ác đi tới nhân gian…” Ánh mắt Thương Khuyết tối sầm lại.

Sinh linh đồ thán, nhân gian sụp đổ.

Dụ Tranh Độ cuối cùng cũng hiểu rõ: “Thứ em thấy… chính là tương lai.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi