THỜI ĐẠI MỚI, ĐỊA PHỦ MỚI!

Editor: Lông

Bốn người bọn Bội Kỳ vui vẻ đi cùng đội ngũ tham gia bách quỷ dạ hành. Đặc biệt là có con rùa còn cho Bội Kỳ cưỡi trên mai khiến Bội Kỳ háo hức vui cùng.

Sau buổi diễu hành, Khuê Long vẫn chưa cảm thấy đã, lại cùng Ti đi tham quan nhà vệ sinh. Còn Bội Kỳ và George cảm thấy nơi đó quá nhiều người, nhà vệ sinh chắc chắn sẽ hôi thối nên phũ phàng từ chối lời mời của hai người họ, chuẩn bị đi Quỷ thị để mua đồ.

Bội Kỳ không giống những con quỷ nghèo khác, bé có anh trai cho tiền tiêu vặt nên trong giới quỷ cũng được coi là rich kid.

Hai đứa nhỏ nắm tay nhau đi về hướng Quỷ thị, vì dòng người quá đông, hai bé lại thấp sợ bị chen lấn nên hai đứa bàn với nhau đi đường nhỏ ít người vòng qua.

Hai bé quỷ vừa đi vừa nói chuyện, Bội Kỳ nói: “George, chờ tớ đi đầu thai sẽ đem hết tiền tiêu vặt cho cậu, để cậu kế thừa di sản của tớ.”

George nghiêm túc suy nghĩ rồi hỏi: “Nhưng cậu là quỷ đi đầu thai chứ có phải đi chết đâu mà để lại di sản?”

“Á…” Bội Kỳ bị hỏi như thế thì do dự một lúc lâu rồi mới lên tiếng, “Không biết nữa, chờ tớ trở về hỏi anh hai đốt cho tớ bách khoa toàn thư…”

George gật đầu: “Được, tra xong thì nói cho tớ nha.”

Bội Kỳ: “Ừm!”

Hai bé đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền tới thanh âm giãy dụa. Hai đứa tò mò quay đầu nhìn lại thì thấy có hai người đàn ông cao lớn đang lôi kéo một thiếu nữ vào góc tối, nữ sinh kia không ngừng giằng co nhưng miệng bị bịt lại, chỉ có thể phát ra tiếng kêu yếu ớt.

Bội Kỳ nghiêng đầu, hỏi: “Mấy chú đang làm gì vậy?”

Hai gã đàn ông đang làm chuyện xấu bất thình lình nghe thấy tiếng thì sợ hết hồn, xoay đầu nhìn qua thì thấy chỉ là hai đứa bé.

Hai người vội vã nhìn xung quanh, phát hiện không có người lớn thì liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó giả dạng hiền lành, cười híp mắt hỏi: “Bạn nhỏ, sao muộn vậy rồi vẫn còn ở bên ngoài? Ba mẹ cháu đâu?”

Bội Kỳ: “Chúng cháu không có ba mẹ.”

Nữ sinh bị bắt cóc khó khăn lắm mới thấy người tới, trong lòng vừa nảy lên tia hy vọng, kết quả vừa nhìn thì thấy chỉ là hai đứa nhỏ chẳng làm gì được. Lại không ngờ hai đứa này chẳng có chút cảnh giác nào, khờ dại nói thật cho người xấu khiến trước mắt cô bỗng chốc tối sầm, hy vọng trở thành tuyệt vọng.

Hai gã đàn ông một người tự xưng là Vinh Tay To, một người biệt danh là lão Đen đều thuộc dạng làm ăn không đàng hoàng, ăn chơi lêu lỏng, chính là mấy tên giang hồ gây sự bên nhà máy mà Cao Đối Đối không may gặp phải.

Theo lệ cũ hai người này sẽ tới nhà máy cũ phá hoại một phen, làm xong thì thấy còn sớm, nghe nói xung quanh đây có du hội lễ quỷ nên tới đây chơi thử.

Chất lượng cùng hiệu ứng của du hội này tốt ngoài ý muốn nhưng trong mắt của hai gã này, có tốt không chỉ là bản thân du hội mà còn là dòng người tới nữa. Du hội này tổ chức tới nửa đêm, nghĩ cũng biết sẽ có nhiều cô gái trẻ đi về khuya.

Hai tên này đều là tội phạm chuyên nghiệp, kinh nghiệm đầy mình tìm nơi hẻo lánh không người để trốn, quả nhiên sau đó bọn họ tóm được một cô gái lạc đường.

Mắt thấy chuẩn bị đắc thủ thì lại lọt hai đứa bé này, bọn họ vốn đang lo lắng hai đứa bé sẽ làm lộ chuyện xấu, dù sao chỉ có hai thằng, một lần tóm được hai đứa bé thì có chút khó khăn thật.

Không ngờ là hai đứa bé này vô cùng ngây thơ, không có tí phòng bị nào cả.

Vinh Tay To cùng lão Đen liếc nhìn nhau đều thấy trong mắt đối phương lộ ra niềm vui bất ngờ. Vinh Tay To cúi người xuống tiến lại gần hai bé, tới gần mới phát hiện hai đứa bé này rất xinh đẹp, đặc biệt là bé gái có khuôn mặt bầu bĩnh cùng cặp mắt to tròn, vừa nhìn đã sinh lòng yêu thích.

Tuyệt đối có thể bán với giá cao!

Vinh Tay To vui mừng khôn xiết, nụ cười bỉ ổi trở nên chân thành hơn mấy phần: “Bạn nhỏ à, muộn thế này rồi ở ngoài rất nguy hiểm. Để anh đưa các em về nhà được không?”

Bội Kỳ cùng George nhìn nhau, George nói: “Đúng, rất nguy hiểm.”

Bội Kỳ gật đầu phụ họa, nghiêm túc nói với hai gã đàn ông: “Anh gì đó ơi, các anh cũng đừng ở ngoài muộn thế này nữa, rất nguy hiểm đó.”

Vinh Tay To: “…???”

Gã nhất thời không theo kịp logic của hai đứa bé, lão Đen cũng không để ý, chỉ nghĩ là thói quen của trẻ con, không kịp đợi mà nói: “Nếu vậy thì hai em cùng anh về đi. Anh có xe đấy.”

Bội Kỳ còn đang suy nghĩ thì George đã trả lời: “Được đó.”

Bội Kỳ không thể làm gì khác hơn là nói theo: “Vậy cũng được.”

Vinh Tay To cùng lão Đen không nghĩ tới hai đứa bé này lại dễ gạt đến thế, chẳng biết gia đình dạy thế nào mà lại ném hai con dê béo này một mình đi chơi để bọn họ tùy ý xâu xé.

Nữ sinh bị đè lại không nghĩ tới hai đứa nhỏ lại ngu ngơ đến thế, nhất thời giãy dụa càng thêm kịch liệt, muốn nhắc nhở hai đứa mau chạy trốn.

Lão Đen đang giữ lấy cô cho cô cái cùi chỏ khiến cô ngất đi, sau đó vác nữ sinh đi, kẻ còn lại dẫn theo hai đứa bé ra xe ở đằng sau quảng trường.

Khu khai thác vốn không đông đúc, đến khuya thì càng vắng tanh vắng teo, giờ thì hầu như chẳng còn bóng người qua lại.

Vinh Tay To cùng lão Đen chưa bao giờ bắt cóc thuận lợi như thế, chỉ cảm thấy trời giúp bọn họ. Sau đó mở cửa xe van ra, một đường giả vờ ôn hòa giờ bị vạch trần, đẩy hai đứa nhỏ lên xe rồi ném luôn nữ sinh đang hôn mê tới ghế ngồi phía sau.

Vinh Tay To cầm chìa khóa ngồi vào ghế lại, dặn dò lão Đen: “Tao lái xe, mày trói hai đứa nó cho chắc.”

Lão Đen gật đầu, cùng lên xe, đóng cửa xe lại, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn: “Bạn nhỏ, nhà hai đứa bình thường không nói cho hai đứa biết là không nên đi theo người lạ sao?”

Bé trai lắc đầu: “Không có.”

Bé gái nói: “Anh hai chỉ lo có người lạ đi theo em thôi.”

Lão Đen vốn tưởng mình nói sẽ dọa hai đứa nhỏ này khóc, không nghĩ tới hai đứa chẳng những không sợ còn nói gì mà khiến gã nghe không hiểu.

Lão Đen tuy là du côn nhưng nội tâm không khỏi bức xúc: Người thân của hai đứa bé này thật sự quá sức vô trách nhiệm, chẳng biết bình thường dạy dỗ tụi nhỏ ra sao nữa!

Mà như vậy cũng tốt, càng tiện cho bọn họ hơn.

Gã vừa nghĩ vừa lấy lấy ở sau ghế dây thừng và băng keo, cười híp mắt nói: “Bạn nhỏ, anh trói hai đứa lại được không?”

Lần này nhất định phải nhìn ra được gã là người xấu! Phải biết sợ nghe chửa!

Hai đứa nhỏ liếc nhìn nhau, sau đó phối hợp đồng thời duỗi tay ra: “Vâng ạ.”

Lão Đen:??????????

Xã hội mà nếu có thêm nhiều gia đình với đứa nhỏ thế này thì gã đã sớm phát tài rồi!

Lão Đen vừa không tin nổi trên đời này lại có đứa bé ngây thơ đến thế vừa thành thục trói hai bé cùng nữ sinh kia lại rồi dán băng keo lên miệng họ.

Làm xong, gã vẫn còn hoang mang, gãi đầu bò lên ghế phó lái, nói với Vinh Tay To: “Đi.”

Vinh Tay To nổ máy, vừa chuẩn bị đạp ga thì chợt nghe bé gái hỏi: “Anh ơi, giờ chúng ta đi đâu thế?”

Vinh Tay To theo bản năng quay đầu nhìn lại rồi bị giật mình, chỉ thấy bé gái đang bấu lên ghế lái, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm gã.

Bé nhô người lên, khoảng cách rất gần khiến gã bỗng thấy đôi mắt đáng yêu kia lại có điểm khủng bố, đôi mắt vừa to vừa sâu như không nhìn thấy đáy vậy.

“Đù má!” Vinh Tay To sợ tới mức chân đạp lên phanh, quay đầu chửi lão Đen, “Không phải nói mày trói chặt bọn nó lại sao? Mày làm ăn kiểu gì thế?”

Lão Đen cũng sợ hết hồn, không giải thích được nói: “Tao trói kỹ rồi…”

“Cái này mà gọi là trói kỹ?” Vinh Tay To hùng hổ dừng xe xong, tự bò ra phía sau trói hai đứa nhỏ lại, vừa trói vừa chửi lão Đen, “Chuyện nhỏ này mà làm cũng không xong, đúng là phế vật!”

Gã tự mình trói hai đứa nhỏ lại, cảm thấy chưa yên tâm liền cột thêm sợi dây thừng nữa, xác nhận hai lần xong mới bò lại ghế lái, vừa nổ máy vừa tiếp tục mắng lão Đen.

Lão Đen bị mắng xối xả không dám cãi lại, gã đã bị lạc trôi trong dòng suy nghĩ của bản thân, bắt đầu nghi ngờ lẽ nào ban nãy thật sự là do gã không trói kỹ?

Gã thực sự không tìm được manh mối, không nhịn được quay đầu nhìn lại, vừa nhìn đã sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Chỉ thấy hai đứa bé kia không hề bị trói lại mà còn ở phía sau chơi đập tay.

“Anh Vinh, anh Vinh…” Lão Đen rốt cuộc nhận ra có gì đó không đúng, tay run run kéo Vinh Tay To.

Vinh Tay To đang lái xe, không nhịn được mà hất tay gã ra, mắng: “Có cái đéo gì nói lẹ đi?”

Thanh âm lão Đen run rẩy: “Anh xem… xem đằng sau đi?”

“Có cái quái gì mà xem?” Vinh Tay To cau mày nhưng vẫn liếc nhìn gương chiếu hậu, vừa nhìn thì hai mắt trừng lớn rồi đột nhiên phanh gấp, thân thể hai người đồng thời bị đập về phía trước.

Hai đứa nhỏ lại không bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục vui vẻ chơi đập tay.

Bé gái: “Cậu vỗ một cái, tớ vỗ một cái, một đứa bé lái máy bay…”

Bé trai: “Cậu vỗ hai cái, tớ vỗ hai cái, hai đứa nhỏ ném khăn tay…”

Bé gái: “Cậu vỗ ba cái, tớ vỗ ba cái…”

Trong bóng đêm vô tận, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, thanh âm của hai đứa bé không hiểu sao lại có vẻ u oán, trống rỗng, trong không gian kín của xe vừa có vẻ gần mà lại xa xăm không tả được.

Hai tên du côn tự nhận không sợ trời không sợ đất không hiểu sao mà nổi da gà da vịt lên.

Tâm tư lão Đen bắt đầu không khống chế được mà nghĩ theo hướng đáng sợ, cả người run cầm cập như đối diện cái chết: “Anh Vinh, anh Vinh, chuyện gì thế này?”

Lá gan của Vinh Tay To to hơn lão Đen, đánh bạo mở miệng hỏi: “Hai đứa tụi mày sao cởi trói được?”

Đứa bé dừng tay lại, cùng nghiêng đầu nhìn sang.

Bé gái cười hì hì nói: “Anh không biết sao?”

Vinh Tay To: “…” Sao tao biết hả mậy!

Đột nhiên bé trai dùng giọng âm trầm mở miệng: “Ta ghét nhất là bị trói.”

Bé trai ngẩng đầu nhìn về phía Vinh Tay To, trong đôi mắt to là một mảnh trống rỗng: “Trói chặt cổ sẽ chết nha…”

Theo lời của bé, đột nhiên trên cổ bé trai chậm chạp hiện lên đồ án kỳ lạ như dây thừng, “Giống như vậy nè.”

Vinh Tay To vốn đang mong may mắn nhưng vừa nhìn thấy tình cảnh này thì tinh thần bỗng chốc tan vỡ.

Mà bé trai không quan tâm nội tâm gã có tan nát hay không, chỉ lầm lũi nói: “Anh thấy à…”

Chỉ thấy dây thừng kia chậm rãi siết chặt ghìm cổ cậu bé, sau đó sắc mặt bé từ trắng bệch thành xanh tím rồi thành màu đen, biểu cảm cũng dần vặn vẹo dữ tợn: “Như vầy sẽ chết…”

Trên mặt bé gái lộ ra biểu cảm đồng tình, an ủi: “Thoạt nhìn trông khó thở thật.”

Vinh Tay To cùng lão Đen cảm thấy bản thân hít thở không nổi, hai người không nhịn được nữa mà hét ầm lên, gào thét mở cửa xe: “Có quỷ! Có quỷ!”

Thế nhưng không biết sao mà mặc cho bọn họ đẩy cửa đạp mạnh thế nào thì cửa xe vẫn không chịu mở ra.

Cùng lúc đó, bé gái tiếp tục chia sẻ câu chuyện của mình với bé trai: “Kỳ thực tớ chết cũng rất thảm, giống vầy nè…”

Bé vừa nói vừa giơ tay lên rồi từ từ cắm vào trong óc của mình, theo động tác của bé, máu tươi màu đỏ không ngừng chảy ra ngoài nhuộm đầy mặt bé, sau đó bé dùng sức rút ra thứ gì đó trong đầu bé mà gáy của bé bị thiếu mất một khoảng.

Bé trai không ghìm cổ mình nữa, đồng tình nói rằng: “Nhìn qua trông đau thật đó.”

“Ừ.” Bé gái gật đầu, sau đó đem đồ trong tay mình tới ghế trước, hỏi, “Anh ơi, đây là thiên linh cái đó. Các anh có muốn xem không?

Vinh Tay To cùng lão Đen: “…”

Hai tên đại ca lăn lộn giang hồ ba chục năm bỗng chốc ngất xỉu.

George nói: “Lá gan của bọn họ thật nhỏ, chưa gì đã bất tỉnh.”

Bội Kỳ la lên, vội vã đóng nắp sọ lại, chột dạ nói: “Làm sao bây giờ? Hình như đùa hơi lố rồi, anh hai tớ sẽ tức giận!”

George suy nghĩ một chút: “Tớ có cách!”



Ngày hôm sau, Dụ Tranh Độ vừa mới mở điện thoại đã nhận được tin tức thông báo:

@Bản tin đầu đề: Tội phạm bắt cóc xui xẻo nhất trong lịch sử, trên đường bắt cóc gặp tai nạn xe tông vào cửa của cục cảnh sát [click vào để đọc cụ thể hơn]

Dụ Tranh Độ tò mò ấn vô rồi bị hơi thở của sự ngu xuẩn làm cho giật mình.

@Bản tin đầu đề: Tối qua, hai người có biệt danh là Vinh Tay To cùng lão Đen không nghề không nghiệp bắt cóc một nữ sinh lạc đường ở khu khai thác, không ngờ trên đường bắt cóc xảy ra tai nạn tông phải cửa của cục cảnh sát, bị hôn mê bất tỉnh. Lực lượng cảnh sát khi kiểm tra chiếc xe phát hiện có nữ sinh bị trói ở đằng sau, tang vật cũng được tìm thấy. Kỳ lạ chính là sau khi hai tên bắt cóc này tỉnh lại cứ khăng khăng mình đụng phải quỷ, còn miêu tả rất sinh động cho lực lượng cảnh sát nghe. Sau quá trình điều tra thì phát hiện hai người này chính là người tung tin ma quỷ ở nhà máy khu khai thác…

Bên dưới bản tin đều là bình luận cười nhạo của cộng đồng mạng:

[Đây là kiểu bắt cóc ngu’s ngốc’s gì đây, bắt xong rồi còn tự chạy tới nộp mạng cho cảnh sát?]

[Bị bắt rồi còn lấy cớ gặp phải quỷ để che giấu sự ngu ngốc của mình?]

[Chờ đã, sự kiện dọa ma ở nhà máy khu khai thác là do hai người này làm?]

[…Này không phải nói rõ là hai người này nhập diễn quá sâu sao?]

[23333 cầu được nghe câu chuyện ăn cướp gặp quỷ, tui muốn biết câu chuyện đó sinh động thế nào.]

Biên tập của tin tức kia có vẻ rất hứng thú với nội dung này nên đã trả lời bên dưới dân mạng:

[Theo tin tức đáng tin thì hai tên cướp gặp hai nhóc quỷ, một là chết vì nghẹt thở, còn lại là tay không lấy thiên linh cái.]

Dụ Tranh Độ: “…”

Nghe có vẻ quen quen.

Cùng lúc đó, Thương Khuyết ở ngoài văn phòng tìm được Khuê Long đang chơi với Bội Kỳ, hắn chặn bé ở góc tường, nghiêm túc nói: “Bội Kỳ, chuyện tối qua nhóc làm trong kết giới ta đều biết rồi.”

Bội Kỳ chắp tay sau lưng cứng đờ người, dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng: “Anh Quỷ vương ơi, không phải em cố ý, là người xấu động thủ trước.”

Thương Khuyết lạnh lùng nói rằng: “Vậy cũng không được. Trước đây nhóc đã hứa với anh của nhóc là có việc gì đều nói cho cậu ấy biết, không được tự ý động thủ.”

Bội Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt là nước mắt rưng rưng muốn chảy ra, nâng mặt đáng thương lên nhìn hắn mà nói: “Sau này em không dám nữa, anh đừng nói cho anh hai biết được không?”

Thanh âm của bé rất mềm mại, dáng vẻ sắp khóc thực sự là đáng yêu cực kỳ: “Anh Quỷ vương, anh tốt nhất…”

Thương Khuyết: “…”

Thương Khuyết thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chỉ một lần này thôi. Sau này không được viện lý do nữa.”

Bội Kỳ: Kế hoạch của George thành công!!

Hai người đạt được hẹn ước ngầm, Thương Khuyết nắm lấy tay bé cùng đi vào công ty, không ngờ mới vào cửa đã thấy Dụ Tranh Độ đang nghiêm túc nhìn sang: “Bội Kỳ, tối qua em đã làm gì?”

Thương Khuyết:!!!

Thương Khuyết đột nhiên buông tay Bội Kỳ, vẻ mặt thuần khiết nói rằng: “Nhóc đó và George dọa hai người xấu rồi tống vào đồn cảnh sát.”

Dụ Tranh Độ: “…”

Bội Kỳ: “…????”

Eyyy, làm quỷ ai chơi vậy anh? Lời hứa hẹn của anh Quỷ vương thật không đáng tin!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi