THỜI ĐẠI MỚI, ĐỊA PHỦ MỚI!

Editor: Lông

Xử lý xong chuyện Khẩn Na La, Dụ Tranh Độ xem đồng hồ mới phát hiện đã tới chiều và bỏ lỡ mất giờ cơm đã định.

Dụ Tranh Độ đang định nói Thương Khuyết hay là trở về rồi tùy tiện ăn gì đó là được, kết quả còn chưa mở miệng thì thấy Thương Khuyết nhìn điện thoại, tùy ý nói rằng: “Nhà hàng kia vẫn còn chỗ, chúng ta đi qua đó đi.”

Dụ Tranh Độ không ngờ Thương Khuyết vẫn còn nhớ tới phòng ăn kia, nhất thời hơi ngạc nhiên: “Nhà hàng kia có món gì vậy?” Mà để hắn nhớ mãi không quên thế.

Thương Khuyết mờ mịt: “Tôi còn chưa xem qua thực đơn.”

Dụ Tranh Độ: “…”

Chắc không phải anh sếp thấy nhà hàng đó nổi tiếng trên mạng mới đặt chỗ đấy chứ?

Cậu cảm thấy cạn lời nhưng thấy bộ dạng tràn ngập mong đợi của anh sếp thì cười cười, nói rằng: “Được rồi, vậy giờ chúng ta qua đó.”

Khóe miệng Thương Khuyết không tự chủ giương lên ý cười, đang định di chuyển thì thấy Dụ Tranh Độ xoay người nhìn hai Khẩn Na La kia: “Các người cũng cùng đi đi.”

Thương Khuyết: “…”

Hai Khẩn Na La chắp tay trước ngực, cúi người: “Tiên sinh không chê là tiểu thần vô cùng cảm kích rồi, tất nhiên sẽ nghe lời cậu.”

Hai người nói xong vừa ngẩng đầu đã thấy Thương Khuyết lạnh lùng nhìn bọn họ.

Trong lòng Khẩn Na La căng thẳng, không biết mình đã làm sai điều gì, kinh hoảng mà mở miệng: “Xin hỏi đại nhân Quỷ vương…”

“Nếu biết ta là đại nhân, các ngươi còn dám lớn giống như ta?” Thương Khuyết giương cằm bễ nghễ nhìn bọn họ, “Thu nhỏ lại đi.”

Khẩn Na La:???

Dụ Tranh Độ: “…” Chờ chút, tính khí của anh sếp hôm nay hình như hơi lạ à, người ta gọi đại nhân nhưng đâu phải có nghĩa là ‘đại’ theo nghĩa đen đâu.

Mà Khẩn Na La nào dám hỏi như thế. Thương Khuyết vừa nói xong, hai người nhảy một cái, Dụ Tranh Độ thấy hoa mắt rồi thấy hai thần Nhạc biến nhỏ như ngón cái, di động giữa không trung.

Nam Khẩn Na La chắp hai tay trước ngực, cúi đầu nói: “Quỷ vương là đại nhân, chúng tôi là tiểu nhân.”

Thương Khuyết khoanh tay trước ngực, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì nhưng ngữ khí rất khó chịu: “Vẫn rất chướng mắt.”

Nữ Khẩn Na La như sắp khóc tới nơi: “Đại vương, không có cách nào biến nhỏ hơn nữa.”

Dụ Tranh Độ oxi-hóa lời nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy vào khoảnh khắc này hình tượng của thần và quỷ dường như càng lúc càng mờ nhạt, khóe miệng cậu giật giật, tới giải vây nói: “Không sao, cứ vậy là được.”

Lúc này Thương Khuyết mới bất đắc dĩ ‘ừ’ một tiếng.

Dụ Tranh Độ liếc nhìn hai Khẩn Na La, trầm ngâm nói: “Đúng rồi, tôi thấy Giác Âm thu hai người vào trong phật châu? Chúng tôi không có phật châu, có cần phải chuẩn bị một cái không?”

Thương Khuyết cười lạnh: “Còn sống là tốt rồi, dám chọn này chọn kia?”

Khẩn Na La điên cuồng lắc đầu: “Không dám không dám, nghỉ ngơi ở đâu cũng được.”

Dụ Tranh Độ: “…” Không biết có phải ảo giác của cậu không mà cậu cảm thấy hình như anh sếp rất bất mãn với hai tiểu thần Nhạc này?

Dụ Tranh Độ suy nghĩ một chút, nói: “Vậy trước tiên hai người ở trong mũ của tôi đi, lúc về tôi sẽ kiếm nơi ở cho.”

Hôm nay cậu mặc áo có mũ, vừa vặn hai Khẩn Na La có thể ngồi ở bên trong, Thương Khuyết cũng sẽ không nhìn thấy.

Thương Khuyết: “…”

Càng bất mãn hơn!



Nhà hàng mà Thương Khuyết đặt ở trong trung tâm thương mại cách công viên mấy con đường. Tổng thể trang trí chủ yếu là thủy tinh, có thêm hoa cỏ cùng cây xanh tô điểm xung quanh, thoạt nhìn rất tinh tế và thoáng mát.

Lúc bọn Dụ Tranh Độ tới đã qua giờ ăn cơm bình thường, bên trong không có nhiều người mà rõ ràng toàn là các cặp tình nhân. Dụ Tranh Độ không ngờ nơi Thương Khuyết đặt trước lại là phong cách này, không nhịn được mà chế nhạo hắn: “Sếp à, không ngờ anh cũng biết chuẩn bị nha.”

“Ừm.” Trên mặt Thương Khuyết không được tự nhiên lắm, ra vẻ không có chuyện gì, thuận miệng nói, “Cậu thích là được rồi.”

Đang nói chuyện thì đột nhiên bên cạnh truyền tới tiếng violin du dương cắt đứt đối thoại của bọn họ.

Hai người nhìn sang mới phát hiện ngồi cùng dãy bàn với họ có một người đang chơi violin. Vị trí kia vốn là của một đôi tình nhân, màn biểu diễn này tựa hồ là bên trai chuẩn bị cho bạn gái. Trên mặt cô gái kia hiện lên vẻ kinh hỉ, hai người trong tiếng đàn nhìn nhau âu yếm, bầu không khí rất ngọt ngào.

Dụ Tranh Độ thấy thế thì bật cười, cảm khái nói: “Thật là lãng mạn.”

“Tàm tạm.” Thương Khuyết không chịu thua, đưa thực đơn tới, “Đầu tiên chọn món trước đã.”

Dụ Tranh Độ gật đầu, suy nghĩ một chút rồi xoay cổ sang thấp giọng hỏi: “Khẩn Na La, các người có muốn cùng ăn không?”

Hai Khẩn Na La nhô đầu khỏi mũ của cậu, cẩn thận hỏi lại: “Chúng tôi cũng có thể ăn sao?”

Thương Khuyết: “…”

Dụ Tranh Độ: “Đương nhiên có thể.”

Cậu nói xong mới nhớ anh sếp vẫn còn ở đó, vội vã quay đầu dò hỏi: “Có thể không?”

Thương Khuyết còn có thể nói cái gì, chỉ có thể bất đắc dĩ ‘ừ’ một tiếng.

Khẩn Na La hoan hô, bay ra ngoài rơi xuống mặt bàn, hai người gộp lại vẫn không không bằng nửa ly nước, nữ Khẩn Na La nói: “Với hình dạng này thì chỉ cần ăn một chút là đủ rồi, nếu không sẽ lãng phí.”

“Vậy thì tốt.” Dụ Tranh Độ rót ly nước cho họ, hai Khẩn Na La nằm nhoài trên miệng ly say sưa uống, nhìn như hai cái móc treo trên ly nước vậy.

Thương Khuyết càng nhìn họ càng thấy khó chịu, đúng lúc tay violin bên cạnh diễn xong. Trong lòng hắn hơi động, đưa ngón tay trỏ ra chọt nam Khẩn Na La, nói: “Hai người các ngươi đệm nhạc cho chúng tôi.”

Khẩn Na La: “…”

Khẩn Na La không dám chống đối, vì vậy hai người ngoan ngoãn đứng ở một bên, một người gõ trống, một người đánh đàn, tiếng nhạc Phạn âm xa xăm truyền tới. Dụ Tranh Độ không tự chủ lộ ra biểu cảm thư giãn: “Oa, tiếng nhạc này thật khiến người nghe có cảm giác kích động.”

Thương Khuyết: “…”

Thương Khuyết gập ngón tay búng nam Khẩn Na La: “Chúng tôi đang dùng cơm, không cần chơi nhạc cực lạc, đổi cái khác.”

Nữ Khẩn Na La khó khăn nói: “Đại vương, chúng tôi không biết thứ khác…”

Thương Khuyết nhíu mày: “Các người sống ở nhân gian nhiều năm mà không học được âm nhạc của nhân gian sao?”

Hắn nói như thế khiến hai Khẩn Na La phục hồi tinh thần lại: “Đúng là có học được một ít…”

“Ừ, vậy thì biểu diễn đi.” Thương Khuyết tiện thể ám chỉ luôn, “Nhạc phổ biến một chút, thích hợp với tình cảnh bây giờ ấy.”

“Đã biết.” Nam Khẩn Na La thức thời gật đầu, cùng nữ Khẩn Na La liếc mắt nhìn rồi chuẩn bị.

“Tình tính tang là tính tình tang ~ nơi chân trời rộng lớn kia là tình yêu của ta ~”

Một giây sau, nam Khẩn Na La lại bị bắn bay lên, nếu không phải vì giữ gìn khí chất tao nhã thì chắc Thương Khuyết đã dùng ngón tay nghiền bẹp dí rồi: “Tại sao lại là nhạc dân vũ?”

Nữ Khẩn Na La hiện lên vẻ đau khổ: “Đại vương, mấy năm này chúng tôi đi truyền giáo với Giác Âm, chủ yếu là ở quãng trường với mấy cụ già, nghe nhiều nhất chính là nhạc quảng trường…”

Thương Khuyết: “…”

Dụ Tranh Độ xem mà suýt bật cười, đang định an ủi Thương Khuyết thì nhận được tin nhắn. Cậu mở ra xem, tinh thần nhất thời chấn động, kích động nắm lấy tay Thương Khuyết, ánh mắt sáng rỡ: “Sếp!!!”

Thương Khuyết đang định tìm cớ đập hai Khẩn Na La kia, bất thình lình bị Dụ Tranh Độ nắm lấy tay, tim nhảy dựng lên, vừa ngẩng đầu thì đối diện với đôi mắt sáng rỡ của cậu, theo bản năng mà lật tay lại nắm chặt lấy tay của Dụ Tranh Độ, hỏi: “Chuyện gì?”

Dụ Tranh Độ đang trong trạng thái kích động, không hề để ý động tác của Thương Khuyết có vấn đề gì, thậm chí càng kích động hơn dùng hai tay nắm lấy tay Thương Khuyết: “Ứng dụng di động của chúng ta đã phát triển thành công!”

Đôi mắt Thương Khuyết hơi mở to rồi lát sau mới phản ứng lại, nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Dụ Tranh Độ xem không hiểu phản ứng của anh sếp, lắc lắc tay hắn hỏi: “Sếp, anh không vui sao?”

“Vui chứ, tôi rất vui vẻ.” Thương Khuyết mặt không thay đổi, ánh mắt rơi xuống người Khẩn Na La, nói, “Hai người các ngươi, tấu nhạc.”

Khẩn Na La nơm nớp lo sợ: “Tấu, tấu nhạc gì ạ?”

Thương Khuyết: “Nhạc dân vũ đi.”



Trước khi Triệu Nhược Lạp nhận việc ở La Phong, Dụ Tranh Độ cùng Trịnh Diễn đã thực hiện một phần lập kế hoạch phát triển ứng dụng di động sổ Sinh Tử, Dụ Tranh Độ còn tham gia không ít công việc phát triển.

Sau khi Triệu Nhược Lạp tham gia thì toàn bộ công việc phát triển được tiếp tục. Trải qua nhiều lần sửa lỗi, cuối cùng hệ thống hậu đài do Dụ Tranh Độ phụ trách hoàn toàn được mở ra, ứng dụng được hoàn thành.

Cuối cùng tên ứng dụng được đặt một cách đơn giản mà súc tích, là ‘Quy hoạch nhân sinh’.

Nhưng sau khi hoàn thành vẫn chưa thể lập tức đưa vào sử dụng, trước khi phát hành bản chính thức thì La Phong phải tung ra bản beta trước. Đây cũng là một giai đoạn quan trọng trước khi hoàn thành một ứng dụng.

Tổng bộ La Phong sẽ giới hạn số lượng người sử dụng. Sau đó người dùng thử sẽ phản hồi lại các vấn đề của ứng dụng với công ty, còn công ty sẽ dùng nó để dần dần cải thiện, sau này mới có thể tung ra bản chính thức.

Bởi vì app liên quan tới thông tin kiếp trước, kiếp này của quần chúng cõi âm, Dụ Tranh Độ và Triệu Nhược Lạp thảo luận cẩn thận rồi quyết định thiết kế chức năng app lần đầu sẽ đơn giản nhất có thể, tránh xuất hiện sai lầm không thể cứu vãn.

Trước mắt toàn bộ app chỉ cung cấp ba công năng vô cùng đơn giản: [thông tin cá nhân], [giá trị thiện ác] với [tự mình đầu thai].

Phiên bản beta nội bộ sẽ dùng tình nguyện viên từ cõi âm, dựa theo tỉ lệ từ quần thể tử vong, trong đó không giới hạn tuổi thọ hay chết tại nhà, bệnh chết, chết bất ngờ, tự sát, bị mưu hại, đồng tính hay không đồng tính,… tổng cộng lựa ra 1000 âm hồn cùng tham gia vào công tác bản beta app quy hoạch nhân sinh.

Đương nhiên là dữ liệu của người dùng bản beta nội bộ sẽ không được bảo lưu và đưa vào sử dụng. Sau khi hoàn thành thử nghiệm sẽ xóa hết dữ liệu, điều này cũng là để tránh trong lúc thử nghiệm có người lợi dụng bug mà lấy cắp thông tin.

Dân chúng cõi âm lúc thường rất rảnh rỗi, ngoại trừ chờ đầu thai thì là chờ cúng tế. Còn có một bộ phận quỷ dưới sự trợ giúp của La Phong có việc làm khiến mọi người đều thêm mong đợi với kỹ thuật của La Phong. Bởi vậy khi nghe app La Phong muốn làm beta, ai nấy cũng đi báo danh, việc này có thể so sánh với việc người dương gian tranh đoạt tiêu chuẩn công chức.

Quỷ sau khi được đăng ký bản beta cũng nhanh chóng bắt đầu dùng thử. Chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi mà tổng bộ La Phong đã nhận được không ít ý kiến phản hồi.

Trong đó nhắc tới nhiều nhất chính là [thông tin cá nhân], mọi người đều nói cần phải đổi thành [thông tin của quỷ].

Lúc Dụ Tranh Độ nhận được phản hồi này thì suy nghĩ mộ lúc rồi cảm thấy ý kiện cũng coi như hợp lý nên thương lượng với Triệu Nhược Lạp rồi sửa tên chức năng này lại.

Nhóm lập trình viên Kinh Lộ Tương Lai sau khi nhận được tin nhắn: “…???”

Trước mắt nhân viên tổng bộ La Phong và công ty con Kinh Lộ Tương Lai là tách ra làm việc. Người của công ty con đều là người sống, tuy lúc thường có lui tới tổng bộ La Phong nhưng tổng bộ có quy định nghiêm ngặt, sẽ không để cho đồng nghiệp công ty con thấy mấy cảnh như xuyên tường, ngâm con ngươi,…

Bởi vậy nhóm lập trình viên công ty con tuy cảm thấy tổng bộ thần thần bí bí, kỳ kỳ quái quái nhưng nhớ tới sản phảm công ty nhà mình thì mọi người lại thấy bình thường trở lại.

Chỉ là hai boss kỹ thuật đã nói là app này chỉ được cho một nhóm khách hàng đặc biệt trải nghiệm, ngay cả đồng nghiệp công ty con cũng không được tham gia. Mọi người ngẫm lại, khách hàng có thể mua sản phẩm công ty mình chắc là có sở thích không giống người thường nên không coi đó là chuyện gì to tát.

Điều không bao giờ thiếu ở lập trình viên chính là bộ não với logic bất bình thường, mọi người chắc cũng từng thấy mấy cái app nhỏ nhỏ kỳ lạ hơn nhiều.

Thế nhưng đổi ‘thông tin cá nhân’ thành ‘thông tin của quỷ’ vẫn khiến người người khiếp sợ.

Nhưng có Dụ Tranh Độ có kỹ thuật vững chắc lại có chỗ dựa là đại boss tổng bộ thì cậu nắm trong tay quyền uy tuyệt đối, cậu muốn đổi thành gì thì mọi người cũng chẳng thể nói khác được.



Lưu Uy chính là một lập trình viên bình thường mà không tầm thường của Kinh Lộ Tương Lai.

Bình thường cậu giống phần lớn lập trình viên khác, tăng ca, độc thân, tò mò, thích lướt mạng. Điều không tầm thường ở cậu chính là dưới cường độ làm việc cao như thế mà vẫn có thể duy trì một đầu tóc rất dày khiến những người đồng nghiệp khác rất ước ao.

Sau khi login bản beta nội bộ, việc phát triển được buông lỏng một chút, đồng nghiệp cuối cùng cũng có thể đúng giờ tan làm nhưng Lưu Uy là chó độc thân sống một mình, quyết chí tiến lên mà lựa chọn tiếp tục tăng ca.

Hôm nay cậu ở lại công ty nghiên cứu code với Dụ Tranh Độ và Triệu Nhược Lạp rồi không tự chủ mà chìm đắm trong đó. Tuy toàn bộ chương trình là do cả bộ cùng phát triển nhưng cậu liếc mắt đã có thể nhìn ra mã code nào là do boss kỹ thuật viết, ngắn gọn, hoàn hảo, gần như là không tìm thấy bug nào. Là một lập trình viên, Lưu Uy nhìn thấy mã code như thế khó tránh khỏi tâm rục rà rục rịch, cực kỳ hy vọng có thể trải nghiệm app.

Cậu suy nghĩ một lát rồi lén lút gửi lời mời tới điện thoại của mình, nhưng khi cậu tải xuống thì lại có nhắc nhở: Không ở trong khu vực dịch vụ, tải xuống thất bại.

Lưu Uy: “???”

Mạng công ty cậu rõ ràng vẫn tốt mà, hơn nữa lúc phát triển cũng không đụng tới vấn đề này.

Cậu thử mấy lần kết quả vẫn như thế. Suýt nữa cậu bỏ cuộc nhưng đột nhiên linh quang chợt lóe, thay đổi điện thoại mà công ty phát xuống cho họ để tải xuống, kết quả lập tức tải thành công.

Đây là hiện tượng thần kỳ gì vậy?

Trong lòng Lưu Uy có điểm nghi hoặc có phải là vấn đề nằm ở điện thoại không nhưng vẫn dựa theo nhắc nhở, bắt đầu đăng ký tài khoản.

ứng dụng này có thiết kế rất bá đạo, người sử dụng nhất định phải sử dụng số căn cước, Lưu Uy không dám dùng số chứng minh thư của minh nên lên mạng mua số giả, không nghĩ tới vừa nhập xong đã bị nhắc: Dãy số giả, đăng ký thất bại.

Lưu Uy: “…”

Đây cũng quá thông minh rồi? Làm sao mà phân biệt được vậy?

Cậu thật sự tò mò muốn chết, suy tư lúc lâu rồi cuối cùng dũng cảm dùng số của chính mình. Vất vả lắm mới đăng ký xong, mở ra xem: Trạng thái tồn tại của người sử dụng vẫn còn sống, không phù hợp với điều kiện thử nghiệm, mời trăm năm sau tải lại.

Lưu Uy: “…???”

Rốt cuộc công ty phát triển cái app này dùng để làm gì vậy!!!

Lưu Uy giằng co thật lâu vẫn không thể nào mở được chức năng của app khiến cậu hoài nghi hệ thống xuất hiện bug lớn, quyết định ngày mai đi tìm sếp phản hồi lại tình huống này.

Chờ cậu khó khăn lắm mới quyết định từ bỏ thì vừa ngẩng đàu đã phát hiện trời sắp sáng.

Cậu quay đầy nhìn bốn phía, không hề ngạc nhiên là trong phòng làm việc chỉ còn mình cậu. Lưu Uy không coi đó là việc lớn gì, đứng lên duỗi lưng uốn éo người rồi chuẩn bị tan tầm về nhà.

Kết quả cậu vừa mới đứng lên đã phát hiện cách mấy bàn làm việc có ánh sáng lóe lên, trong lòng cậu nghi ngờ. Đi tới nhìn thử thì ra là gương bát quái của Quản lý sản phẩm Trịnh Diễn phản quang.

Nói tới Trịnh Diễn, đó cũng là một kỳ nhân khiến người ta không còn gì để nói. Lúc thường Trịnh Diễn toàn treo bên miệng là: giàu mạnh, văn minh, hài hòa, khoa học, lúc nào cũng nhắc nhở mọi người mình là một thanh niên chủ nghĩa xã hội có giác ngộ.

Nhưng trên bàn của anh thỉnh thoảng sẽ xuất hiện gương bát quái, hồ lô, kiếm đồng,… tệ nhất có thể xuất hiện chính là hai cân bùa vàng.

Ngày nào cũng niệm chú nhắc nhở mọi người: “Trừ tà khoa học.”

Lưu Uy cầm gương bát quái phản quang một cách khó hiểu rồi nghĩ tới Trịnh Diễn, nhất thời cảm thấy: “…”

Cậu đang định đi xuống thì bỗng nhiên sau lưng truyền tới âm thanh: “Xin chào, xin hỏi anh là nhân viên La Phong đúng không?”

Đêm khuya thanh vắng, trong phòng làm việc không một bóng người, bất thình lình xuất hiện thanh âm như thế khiến Lưu Uy giật mình. Cậu quay đầu nhìn lại thì suýt nữa ngừng thở, chỉ thấy một thanh niên cầm điện thoại nhìn mình.

Bị gương bát quái chiếu tới, sắc mặt thanh niên hơi xanh khiến người cảm thấy sợ hãi.

Cũng không biết cậu ta từ đâu tới mà ngay cả chút âm thanh cũng không có.

Sắc mặt Lưu Uy trở nên trắng bệch, nhấn nhấn ngực mình, vất vả lắm mới tỉnh táo lại, gằn giọng hỏi: “Đúng là tôi. Cậu là ai, vào bằng cách nào?”

Kinh Lộ Tương Lai là công ty con của La Phong, nói cậu là nhân viên của La Phong cũng không có gì sai, bởi vậy Lưu Uy thuận miệng thừa nhận.

“A, anh có thể nhìn thấy tôi thì không sai rồi.” Thanh niên thở phào nhẹ nhõm, đẩy tay Lưu Uy, “Đừng dùng tấm gương kia chiếu tôi, khó chịu lắm.”

Lưu Uy không hiểu nhưng có lẽ vì đêm khuya nên theo bản năng cậu không buông tay mà vẫn nắm lấy gương bát quái, hỏi: “Cậu có chuyện gì?”

Thanh niên nói: “Tôi là tình nguyện viên của bản beta app quy hoạch nhân sinh. Tôi có một kiến nghị lớn mật, sợ trong đám đông không nói rõ được nên đặc biệt tới để nói trước mặt cho các anh biết.”

Lưu Uy nhíu mày, hỏi: “Có phải là app không mở ra phải không? Tôi đã biết rồi, ngày mai tôi sẽ nói với công ty…”

“Không đúng không đúng, app dùng rất mượt, không hề bị ngắt quãng.” Thanh niên vừa nói vừa đưa điện thoại tới, “Tôi muốn nói là chúng ta có thể thêm chức năng kết bạn không, giúp chúng người chết chúng tôi sau khi chết vẫn có thể thành lập quan hệ xã hội lần nữa?”

Lưu Uy: “…Oắt đờ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi