Editor: Lông
Dụ Tranh Độ bị nội dung vở kịch cùng nhau nuôi con gây chấn động tới mức sững người, nhất thời quên mất cách nói chuyện.
Thương Khuyết bên kia lại mặc sức tưởng tượng bay cao: “Em đừng lo lắng. Chờ Bội Kỳ nở ra, tôi sẽ mở linh trí cho bé, để bé trở thành ngỗng nữ thông minh nhất thế giới.”
Tất cả ngỗng khác đều không bằng…
Dụ Tranh Độ không biết có phải mình bị chấn động tới mức mất trí không mà lúc này còn có thể đáp lại: “Vậy chẳng phải là bé cũng có thể tham gia thi đại học sao?”
Thương Khuyết nghiêm túc trả lời cậu: “Sau khi mở linh trí thì chắc chắn sẽ thông minh rồi, nhưng thi đại học thì hơi khó…”
Phí lời, đương nhiên là khó rồi. Một con ngỗng ngay cả hộ khẩu cũng không có thì đừng nói đi đại học, ngay cả trường mẫu giáo còn chưa cho vô ấy chứ.
Thương Khuyết tiếp tục nói: “Chủ yếu là tay ngỗng không thể cầm bút, không làm bài được.”
Dụ Tranh Độ dùng vẻ mặt vô cảm nói chuyện: “Vậy thì thật đáng tiếc, nếu không thì biết đâu Bội Kỳ có thể trở thành nhà khoa học tên lửa đầu tiên trong lịch sử.”
Thương Khuyết liếc mắt nhìn cậu: “Nếu em muốn bồi dưỡng bé thành nhà khoa học tên lửa cũng không phải không được, tôi sẽ suy nghĩ cách…”
Dụ Tranh Độ vội vã xua tay: “Không không không, tôi nói đùa thôi.”
Cậu cũng không muốn sau nay ở công ty nhìn thấy cảnh Thương Khuyết bắt một con ngỗng học đại số, tuy cậu có thể chấp nhận nhưng phải cân nhắc tới tâm tình của nhân viên khác chứ.
Thương Khuyết cuối cùng cũng sắp xếp xong nơi ấp trứng, con vịt trắng kia rấ thức thời, biết đó là mảnh đất chuẩn bị cho nó nên không dám kêu lên, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, chờ Khang Tấn mua ổ mới tới là có thể bắt đầu ấp trứng.
Tất cả đều xong xuôi, Thương Khuyết hài lòng ngồi trở lại vị trí của mình, nhìn thấy Dụ Tranh Độ chưa động tới bữa sáng thì nhíu mày lại: “Sao em còn chưa ăn?”
Dụ Tranh Độ phục hồi tinh thần lại: “Tôi có lời muốn nói với an.”
Thương Khuyết: “Ăn sáng trước đã, đừng để bị đói.”
Dụ Tranh Độ giật giật khóe môi: “Được, tôi ăn giờ đây.”
“Chờ đã, hình như nguội rồi.” Thương Khuyết sờ sờ hộp bữa sáng, đứng lên, “Tôi hâm trong lò vi sóng cho em.”
Dụ Tranh Độ: “…”
Không phải sếp chưa từng yêu đương sao? Sao mà kỹ năng chăm sóc người khác tốt tới vậy?
Lúc này cậu đã không thể nói lời từ chối, vô lực dựa ra sau: “Ừm.”
Hâm nóng xong, nhìn Dụ Tranh Độ ăn xong, lúc này Thương Khuyết mới hỏi: “Ban nãy em định nói với tôi cái gì?”
Dụ Tranh Độ: “…”
Hầy, ăn bữa sáng ấm áp của anh sếp rồi nhìn anh sếp thỏa sức tưởng tượng cuộc sống nuôi con gái ngỗng, lúc này lại nói thật với anh sếp thì cậu thật sự không nói ra được.
Mà tóm lại đau dài chẳng bằng đau ngắn, cũng không thể thật sự đợi con lớn rồi mới nói… Chời đậu, đều do Thương Khuyết nói lung tung tẩy não cậu, cái gì mà chờ con lớn rồi chứ!
Nội tâm Dụ Tranh Độ 囧, hơi do dự nói: “Chính là chuyện tôi với anh, tôi muốn nói…”
Vất vả lắm mới mở miệng nhưng cậu lại dừng lại.
Thương Khuyết nhìn cậu mãi mà không tiếp tục nói, không nhịn được hỏi: “Em muốn nói cái gì?”
Dụ Tranh Độ ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt hiện lên sự mờ mịt, lúc này cậu mới phát hiện mình không thể tìm được lời nào tốt để nói.
Trực tiếp nói với anh sếp là tôi không có ý định tỏ tình với anh? Nói như vậy vừa không thích hợp, cũng không có nói đúng trọng tâm.
Nói tôi không thích anh? Theo bản năng cậu lại không muốn nói như vậy.
Nhất thời cậu không thể làm rõ tâm tình của chính mình, mà tên đã đặt lên dây cung, cậu suy nghĩ rồi quyết định bắt đầu từ kẻ cầm đầu chính là lời tiên đoán của app kia, nói: “Tôi cảm thấy kết quả đoán mệnh của app chúng ta không nhất định đều đúng…”
Thương Khuyết không để ý gật đầu: “Tất nhiên, đoán mệnh nhân tạo hay là đoán thiên mệnh đều vậy, đâu cũng có xác suất.”
Dụ Tranh Độ cố ý ‘e hèm’, dùng ánh mắt điên cuồng ám chỉ cho hắn, “Cho nên…”
Thương Khuyết: “Cho nên cái gì?”
Dụ Tranh Độ: “…”
Quả nhiên cứ tới lúc mấu chốt là sự hiểu ngầm giữa hai ánh mắt của hai người cơ bản là số 0.
Nội tâm cậu khẽ thở dài, đang định không thèm đếm xỉa nữa thì lúc này bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, Lục Linh Tê đẩy cửa tiến vào, nhìn bọn họ rồi nói: “Sếp, Tiểu Dụ, Tần Việt Kiến mang người của công ty cậu ấy tới đây, nói là muốn ký với nhóm nhạc của công ty chúng ta.”
Tần Việt Kiến đang là tiểu sinh ‘hot’ của giới giải trí, lượng fan rất đông đảo. Trước đây vì chương trình ‘Thanh xuân tươi đẹp’ của Big Eye mà quen biết anh rồi bất ngờ giúp anh tiêu trừ chấp niệm của bạn học cấp ba quá cố Triển Khác Kỷ, khiến Triển Khác Kỷ không còn tiếp tục chờ ở lớp học cấp ba nữa.
Bây giờ Tần Việt Kiến đã là khách VIP của La Phong, không chỉ mua toàn bộ sản phẩm của La Phong mà còn nâng cấp gói dịch vụ truyền tin địa phủ nguyên năm, tiếp tục liên lạc với Triển Khác Kỷ.
Mà lời của Lục Linh Tê nói lại khiến Dụ Tranh Độ không hiểu, cậu hỏi: “Nhóm nhạc gì? Công ty chúng ta có nhóm nhạc từ khi nào?”
Lục Linh Tê trầm ngâm: “Khẩn Na La.”
Dụ Tranh Độ: “…”
Sau khi Dụ Tranh Độ hỏi kỹ mới biết cụ thể câu chuyện.
Thì ra lúc trước cậu cùng Thương Khuyết ở Đế Dương vạch trần hòa thượng Giác Âm lấy danh nghĩa của ‘Đại Khẩn Na La vương’ mà lừa gạt tiền tài của các cụ già và thu phục hai thần nhạc Khẩn Na La trốn từ trên trời xuống.
Bởi vì các cụ già bị lừa hy vọng có thể tiếp tục nghe Phạn âm Khẩn Na La nên Dụ Tranh Độ đồng ý sẽ gửi bản nhạc cho họ.
Mà La Phong không có phòng thu âm chuyên nghiệp, đúng lúc công ty quản lý của Tần Việt Kiến làm về mảng âm nhạc nên Dụ Tranh Độ thông qua anh mà mượn phòng thu âm công ty anh hai ngày để Khẩn Na La thu vài đoạn nhạc, nhắn cho những cụ già kia.
Ý muốn ban đầu của Dụ Tranh Độ chỉ là muốn giúp các cụ già kia giải mộng, lại thêm công tác bận rộn của La Phong nên sau khi cậu nhắn xong thì không quan tâm nữa.
Lại không ngờ rằng, mấy bản nhạc kia trong lúc vô tình đã bùng nổ trên mạng.
Lúc ban đầu, Phạn âm chỉ là các cụ già truyền tai nhau mà nghe. Lúc đó họ cũng chỉ nghĩ là mấy người tuổi cao mới thích nghe loại nhạc này nhưng trong lúc truyền bá cho nhau thì được mấy cô cháu gái vô tình nghe thấy rồi kinh động giống như gặp người trời rồi lan truyền tới Internet.
Phạn âm của Khẩn Na La rất đặc biệt, đó là hình thức âm nhạc chưa từng xuất hiện trong giới âm nhạc, rõ ràng là thuộc Phật hệ nhưng lại dễ dàng khiến người khác động lòng, tựa như có thể trực tiếp tiến sâu vào trong tâm mỗi người.
Có thể nói, những người chỉ cần nghe qua Phạn âm của Khẩn Na La là không thể không bị đánh động.
Phạn âm ở trên mạng giống như virus lây bệnh vậy, dù chẳng biết ai biểu diễn nhưng đã tập hợp được rất nhiều fan.
“Hiện giờ các ứng dụng video ngắn phổ biến đều sử dụng đoạn nhạc của Khẩn Na La để lồng ghép.” Khóe miệng Lục Linh Tê giật nhẹ, “Nghe nói còn có một streamer game lúc livestream mở nhạc Khẩn Na La làm nhạc nền, kết quả lúc chơi game trở nên đặc biệt lễ phép, khiến fan hết sức kinh ngạc.”
Dụ Tranh Độ cũng rất kinh ngạc: “Còn có hiệu quả thế à, lễ phép như thế nào?”
Lục Linh Tê: “Lúc mắng người từ ‘** má mày’ đổi thành ‘** má ngài’…”
Dụ Tranh Độ: “…Vậy cũng là lễ phép?”
Thương Khuyết hiển nhiên đã nghe quá nhiều trong game, nghe vậy gật đầu: “Ở trong game, tính.”
Dụ Tranh Độ: “…”
Sự bùng nổ của âm nhạc Khẩn Na La đã dẫn tới sự chú ý của nhiều công ty quản lý, chỉ có điều các công ty khác vẫn còn đang tìm kiếm nhóm nhạc thần bí này mà công ty Tần Việt Kiến vì lúc trước cho Dụ Tranh Độ cho thuê phòng thu âm nên đã nhanh chân hơn một bước so với công ty khác.
Dụ Tranh Độ suy tư rồi nhìn Thương Khuyết: “Có muốn đi đàm luận không?”
Thương Khuyết vung tay: “Không phải chuyện lớn gì, em đi là được.”
Dụ Tranh Độ cũng không ngạc nhiên, không biết tại sao mà Thương Khuyết hình như không mấy thích hai tiểu thần nhạc kia lắm nên gật đầu: “Được.”
Cậu đang định đứng dậy, Thương Khuyết đột nhiên lại nói: “Em còn lời gì chưa nói xong với tôi mà?”
Dụ Tranh Độ dừng một chút, việc này hiển nhiên không chỉ nói xong trong vòng dăm ba câu, bên kia Tần Việt Kiến còn đang chờ, cậu suy nghĩ rồi nói: “Anh chờ một lát, tôi nói chuyện xong sẽ trở về nói cho anh.”
Thương Khuyết không nghĩ gì khác: “Được.”
Vừa dứt lời hắn đột nhiên nở nụ cười, mở máy tính lên: “Vậy đầu tiên tôi tìm váy ngỗng thích hợp cho Bội Kỳ đã…”
Dụ Tranh Độ: “…”
Xem ra anh sếp thật sự đã chuẩn bị xong để làm một người cha đích thực.
…
Dụ Tranh Độ không trực tiếp đi gặp Tần Việt Kiến cùng người của công ty anh mà đi tìm hai người Khẩn Na La trước, nói rõ tình huống trước mắt cho họ.
Dù sao dựa theo tình thế trên mạng hiện giờ thì nếu không đàm luận thành công với công ty Tần Việt Kiến thì tương lại chắc chắn còn xuất hiện nhiều công ty quản lý tìm tới cửa. Nói cách khác, dù muốn ký hợp đồng debut hay không thì điều quan trọng trước mắt không phải thái độ công ty quản lý mà là thái độ hai Khẩn Na La.
Hai Khẩn Na La nghe Dụ Tranh Độ nói xong cũng giật mình.
Hai người họ đã trốn xuống nhân gian đã gần trăm năm, trước kia vẫn luôn trốn đằng đông nấp đằng tây, sau đó lại cùng hòa thượng Giác Âm đi lừa gạt, hoàn toàn không học được bất cứ kỹ năng mưu sinh nào cả.
Từ khi bị Thương Khuyết thu phục, đi tới La Phong thì ngoại trừ thu mấy bản nhạc kia thì hai người không còn chuyện gì khác để làm. Tuy Dụ Tranh Độ chưa từng gây khó khăn cho họ nhưng chính họ vẫn cảm thấy bất tiện, hồi trước còn chủ động tham gia buổi huấn luyện kỹ năng nhân viên La Phong, học tập cách sử dụng excel và PPT hiện đại, mấy ngày gần đây hai người mới vừa hoàn thành chương trình huấn luyện, thành công trở thành nhân viên hỗ trợ khách hàng, cũng bằng vào giọng nói trong trẻo êm tai mà chiếm được sự hài lòng của khách hàng, trở thành ‘Ngôi sao nhân viên hỗ trợ khách hàng’ tuần này của La Phong.
Hai Khẩn Na La không hề nghĩ tới cơ hội đổi nghề lại tới nhanh như vậy.
Dụ Tranh Độ cười nói: “Hiện giờ hai người rất nổi ở trên mạng, còn có fan tự phát vì hai người mà cày bảng xếp hạng âm nhạc, cày đến mức lên hạng nhất của Dã Bảng luôn rồi.”
Hai Khẩn Na La hai mặt nhìn nhau, tuy bọn họ không thể nào giao lưu với người phàm nhưng dù sao đã sinh sống nhiều năm ở nhân gian nên họ cũng biết đôi điều về chuyện thế gian.
Ví dụ như giới giải trí Dụ Tranh Độ mới nhắc tới, fan, bảng xếp hạng,… họ vẫn hiểu đó là gì chỉ có điều họ chưa bao giờ nghĩ mình có thể có được những thứ đó, càng không biết có được rồi thì sao nữa.
Nữ Khẩn Na La bừng tỉnh: “Mà nói tới gần đây tín ngưỡng chúng tôi thu được đột nhiên bắt đầu tăng lên, lẽ nào cũng là vì chuyện này?”
Dụ Tranh Độ nghĩ lại Thương Khuyết dựa vào mặt thu được tín ngưỡng, im lặng một chút rồi gật đầu nói: “Nếu như yêu thích và ủng hộ có thể xem là một loại tín ngưỡng thì tôi nghĩ chắc là đúng.”
“Lão lừa ngu ngốc Giác Âm này!” Nam Khẩn Na La đột nhiên mắng to, “Lừa chúng ta nhiều năm như vậy! Hại chúng tôi thật là khổ!”
Nữ Khẩn Na La cũng kịp phản ứng, cùng mắng: “Tên trọc đầu này nói với chúng tôi nếu muốn thu được tín ngưỡng phải truyền giáo, phải hãm hại những người già kia! Nhưng xưa nay chưa từng nói cho chúng tôi thì nổi tiếng cũng có thể nhận được tín ngưỡng!”
Nam Khẩn Na La căm giận: “Hơn nữa tín ngưỡng thu được bây giờ rõ ràng nhiều hơn trước đây!”
Hai người càng nói càng tức, đem toàn bộ tiếng người học được chửi hết, hoàn toàn mất đi khí chất thần linh phương Tây nên có, chỉ hận không thể tự mình chạy tới nhà tù đánh sấp mặt lờ Giác Âm.
Dụ Tranh Độ ở bên cạnh nhìn mà mồ hôi chảy ròng ròng, chẳng trách cổ nhân thường nói bác sĩ cũng không thể tự chữa lành, tuy âm nhạc Khẩn Na La có thể phổ độ chúng sinh nhưng hiển nhiên là không thể khiến bản thân Khẩn Na La tự bình tĩnh.
Cậu chờ hai Khẩn Na La xả giận một lúc rồi mới vung tay khiến họ dừng lại, hỏi: “Như vậy ý kiến của hai người là gì?”
Thật ra trước đó Dụ Tranh Độ có cân nhắc qua về vấn đề công việc của họ, Khẩn Na La có thiên phú về phương diện âm nhạc, để hai người họ ở La Phong phục vụ khách thì quá lãng phí nhưng La Phong lại không mấy quen thuộc về lĩnh vực âm nhạc. Mà âm nhạc của Khẩn Na La vô cùng đặc biệt, nếu không xử lý tốt thì rất có thể sẽ xuất hiện tình huống bị lợi dụng như Giác Âm, lại thêm Khẩn Na La đã từng phạm phải sai lầm, còn đang trong thời gian bị giam giữ nên trong vấn đề này cậu tương đối bảo thủ.
Nhưng bây giờ sự tình có khả năng chuyển biến tốt, Khẩn Na La nổi tiếng ở trên mạng, có công ty quản lý chuyên nghiệp quăng cành ô liu, nếu như họ muốn tiến vào giới giải trí thì hoàn toàn có thể nhận được kết quả tốt.
Hai Khẩn Na La nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được suy nghĩ của nhau, nam Khẩn Na La gật đầu, nói với Dụ Tranh Độ: “Nếu như không phải là cậu và Thương tổng mang chúng tôi về từ tay Giác Âm thì chúng tôi không thể thu được nhiều tín ngưỡng tới vậy, cho nên… chúng tôi nghe theo sự an bài của công ty.”
“Được.” Dụ Tranh Độ nhìn họ, cười nói, “Vậy tôi kiến nghị hai người debut đi.”
Cậu làm như thế không phải hy vọng Khẩn Na La kiếm lời cho công ty mà là bây giờ cậu đã biết tín ngưỡng nhân gian quan trọng như thế nào với quỷ thần, nếu như làm vậy có thể khiến Khẩn Na La thu được tín ngưỡng mà bọn họ mong muốn thì tự nhiên cậu không thể ngăn cản bọn họ.
Trên mặt Khẩn Na La lộ ra sắc mặt vui mừng, nhưng họ vẫn còn lo lắng: “Quỷ vương đại nhân sẽ đồng ý sao?”
Nói tới Thương Khuyết, tâm tình Dụ Tranh Độ không khỏi phức tạp, không thể không nói Thương Khuyết vẫn luôn ủng hộ cậu…
Trong lòng cậu than nhẹ, nói: “Tôi sẽ nói với anh ấy, hẳn là anh ấy không phản đối đâu.”
Lúc này Khẩn Na La mới yên lòng lại: “Cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Nhưng dù sao Khẩn Na La không phải người phàm, sau khi thiên địa sụp đổ, hoạt động của họ vẫn bị La Phong quản lý. Bởi vậy song phương sau khi thương lượng đã quyết định hợp đồng lao động của Khẩn Na La vẫn ký với La Phong, còn công việc debut sẽ dùng hình thức hợp tác đôi bên cùng có lợi với công ty quản lý đáng tin cậy. Lợi nhuận sẽ chia đều cho công ty La Phong và bên quản lý, còn lại tất cả thuộc về Khẩn Na La. Nếu như bọn họ thật sự nổi tiếng bắt đầu bận rộn thì La Phong còn có thể vì họ mà sắp xếp trợ lý đặc biệt.
Khẩn Na La không ngờ hai người bọn họ thân là tội thần còn có cơ hội như thế, nhất thời cảm kích không thôi.
Xác nhận ý kiến của Khẩn Na La, tiếp theo chính là vấn đề hình tượng của Khẩn Na La.
Nữ Khẩn Na La thì hoàn hảo rồi, đoan trang tú lệ, đừng nói là đánh đàn ca hát, cho dù không biết làm gì cả thì làm bình hoa di động cũng thừa sức.
Mà nam Khẩn Na La thì khá mệt, nam nhân của tộc này đều có vẻ ngoài là đầu ngựa thân người, debut với hình tượng này thì ra cửa cũng thành chuyện.
Nam Khẩn Na La cũng biết ngoại hình của mình gây sự chú ý, mắt ứa nước mắt, khóc nức nở nói: “Tôi thế này chẳng lẽ không thể debut sao?”
Dụ Tranh Độ nhìn cậu ta, suy tư: “Vậy cũng chưa chắc.”
…
Công ty quản lý của Tần Việt Kiến tên là Tinh Trình, là một công ty âm nhạc, độ chuyên nghiệp khá tốt nhưng quy mô không lớn, tài nguyên không được nhiều, mới nâng được một ca sĩ lưu lượng đi lên, mới nổi không lâu lại bị công ty lớn khác đào đi. May là sau đó còn Tần Việt Kiến mới kéo dài tính mạng thành công.
Nhưng mà Tần Việt Kiến chủ yếu phát triển ở hí kịch, bởi vậy Tinh Trình vẫn luôn muốn có thể nâng được một ngôi sao trong lĩnh vực âm nhạc, chỉ là bây giờ nền âm nhạc Trung Quốc đang suy thoái, dù Tinh Trình có chút tích lũy trong âm nhạc nhưng một số người mới ra mắt trước kia đều không thành công lắm.
Hồi trước lúc Tần Việt Kiến nói với công ty cho bạn thuê phòng thu âm mấy ngày, công ty vốn không nguyện ý lắm nhưng Tần Việt Kiến đang là nghệ sĩ số một của công ty, nể mặt của anh nên cuối cùng vẫn cho mướn nhưng không quan tâm lắm.
Cho đến khi nhạc Khẩn Na La nổi tiếng, Tinh Trình vẫn không biết được đoạn nhạc đó thu từ công ty họ. Lúc họ bàn bạc với nhau về nhóm nhạc thần bí này, Tần Việt Kiến mới thuận miệng nói ra.
Tinh Trình quả thực hối hận không kịp, ai có thể ngờ tới bạn của Tần Việt Kiến lại có nhân tài ở mảng này. Đối phương lại không phải dân chuyên nghiệp nữa, nếu có đoàn đội chuyên nghiệp thì nhóm nhạc thần bí này chắc đã được rèn luyện và debut rồi, sự ra mắt của họ sẽ gây chấn động cả giới âm nhạc.
Cũng may vẫn còn chưa muộn, với tầng quan hệ của Tần Việt Kiến có thể cho họ lý do tới trước La Phong một bước so với các công ty quản lý khác.
Lần này đi cùng Tần Việt Kiến chính là giám đốc công ty Tinh Trình – Từ Huy.
Dụ Tranh Độ nói chuyện với Từ Huy một hồi, xác nhận đối phương dù là thành ý hợp tác hay năng lực chuyên nghiệp đều rất đáng tin, lại thêm tình huống đặc thù của Khẩn Na La, tại Tinh Trình biết đâu còn có thể nhờ Tần Việt Kiến quan tâm một chút nên hiển nhiên Tinh Trình thích hợp hơn so với những công ty khác.
Dụ Tranh Độ suy nghĩ rồi quyết định đặt Tinh Trình ở vị trí ưu tiên, đương nhiên về hợp đồng chi tiết còn cần phải giao cho nhân viên chuyên nghiệp suy xét.
Mà đầu tiên vẫn nên để Khẩn Na La gặp gỡ người của Tinh Trình trước đã.
“Tôi giới thiệu với mọi người hai vị này chính là đồng nghiệp công ty chúng tôi, cũng là thành viên nhóm nhạc thần bí mà mọi người đang tìm kiến, Cận Na và Cận* La.” Dụ Tranh Độ mở cửa, gọi Khẩn Na La đi vào.
(*Cận: Cận với Khẩn đồng âm đều là jin.)
Tần Việt Kiến và Từ Huy vì thể hiện sự trịnh trọng cùng đứng lên, nhìn về phía cửa.
Một giây sau, hai người cùng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
Mãi sau, Từ Huy mới lắp bắp mở miệng: “Chào… chào hai vị.”
Tần Việt Kiến cũng nghẹn lời: “Cô Cận Na thật xinh đẹp, cậu Cận La… thật thú vị.”
Hai người một nam một nữ bước vào, nữ đoan trang mỹ lệ, nam cũng cao to mạnh mẽ, chỉ có điều trên đầu của người nam… đội một cái đầu ngựa.
Dụ Tranh Độ bình tĩnh nói: “Cậu Cận La là người thẹn thùng, sợ giao tiếp nên bình thường không thích lộ mặt, mong mọi người thứ lỗi.”
Tần Việt Kiến trợn hai mắt, nói: “Vậy cũng đâu cần mang đầu ngựa chứ?”
Dụ Tranh Độ nhẹ ‘ồ’ một tiếng: “Bình thường cậu ấy thích xem BoJack Horseman lắm.”
Tần Việt Kiến, Từ Huy: “…”
Từ Huy trầm ngâm, nói: “Thế nhưng nếu cậu Cận La debut thì cứ mang đầu ngựa có vẻ không thích hợp lắm?”
“Sao lại không thích hợp?” Dụ Tranh Độ nói, “Tên nhóm tôi đã nghĩ xong rồi, gọi là Nhân Mã đi.”
Mọi người: “…”
Vãi cả Nhân Mã, Nhân Mã của người ta rõ ràng đầu người thân ngựa nhé!
…
Bội Kỳ: Tui chính là nhà khoa học ngỗng!