Editor: Lông
Sau khi rời đi, Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết đón xe về khách sạn.
Khách sạn họ ở được đặt dựa theo tiêu chuẩn khách mời từ ban tổ chức, bởi vì hai người là nam nên ban tổ chức đặt một phòng cho hai người.
Ngày hôm nay xảy ra không ít chuyện, sau khi về phòng, Dụ Tranh Độ nằm thẳng cẳng lên giường không chịu động. Thương Khuyết thấy thế thì không bàn chuyện ra ngoài ăn mà lấy điện thoại đặt thức ăn bên ngoài.
Hắn thuần thục mở nhóm chat chia sẻ bao lì xì đặt thức ăn của nhóm lập trình viên công ty con, vô cướp tiền lì xì, sau đó mở ứng dụng đặt thức ăn, sau khi chọn xong món thì lựa bao lì xì lớn nhất, đặt đơn thành công rồi thì chia sẻ bao lì xì mới cho nhóm.
Một loạt thao tác mượt mà như nước chảy mây trôi, trôi chảy tới mức khiến người ta đau trong tim một ít.
…Chẳng nhìn ra được tí phong độ nào của một đại lão đồ cổ nên có.
Dụ Tranh Độ thấy toàn bộ quá trình không khỏi bật cười, nhớ tới lúc Thương Khuyết ở triển lãm, hơi trầm ngâm hỏi: “Sếp, đồ của triều Tống đều là gia sản của anh sao?”
“Ừ, trước đây có dùng.” Thương Khuyết hình như không muốn nói lắm, “Khi đó chẳng phải là vật gì tốt cả, chỉ là qua thời gian dài trở nên quý giá… Giá trị quan của con người thật sự rất kỳ lạ.”
“Bởi vì sinh mệnh của người rất ngắn, đừng nói là ngàn năm, dù chỉ là trăm năm trước cũng là rất lâu, rất xa xưa rồi. Vì không nhìn thấy nên chỉ có thể thông qua những món đồ cũ để truy tìm nguồn gốc.”
“Có lẽ vậy.” Thương Khuyết hiển nhiên không hiểu được loại tâm tình này, nhìn Dụ Tranh Độ nghiêm túc giải thích cho hắn khiến hắn suy tư một hồi.
“Nhắc mới nhớ, anh sống nhiều năm thế chắc còn có rất nhiều thứ tốt phải không.” Dụ Tranh Độ nghiêng người, nằm sấp trên chăn hướng ánh mắt hiếu kỳ nhìn hắn, “Đồ triều Minh, triều Thanh gì đó có không cho tôi mở mang tầm mắt với.”
“Không có.” Thương Khuyết dừng lại, nghiêng đầu, “Những triều đại sau này tôi không có trải qua, cũng không có đồ thời đó.”
Dụ Tranh Độ ngạc nhiên, trong đầu lập tức hiện ra truyền thuyết liên quan tới Quỷ vương La Phong Sơn mà đạo trưởng Mục từng nói cho cậu.
Quỷ vương La Phong Sơn sinh ra từ sát khí, không có kiếp trước, không nhập luân hồi, từ nhỏ đã có thể thống trị ngàn vạn ác quỷ.
Hắn vốn đã trở thành truyền thuyết trong tam giới. Trên thực tế ngàn năm trước có lưu lại được đôi lời nhưng đã chứng minh được thời cực thịnh của Quỷ vương La Phong Sơn, thậm chí nhân gian có nhiều người không bái chính thần mà bái Quỷ vương.
Mà như chỉ trong chớp mắt, vị Quỷ vương này lại mai danh ẩn tích. Thật lâu sau đó không còn bất kỳ truyền thuyết nào liên quan tới Quỷ vương, giống như hắn chưa bao giờ sinh ra vậy.
Liên quan tới chuyện này, trước đây Dụ Tranh Độ có rất nhiều suy đoán nhưng chưa hề nghĩ tới sẽ là đáp án này.
Chẳng trách Thương Khuyết rõ ràng không kiêng kỵ nhắc tới chuyện lúc trước, thỉnh thoảng hay mắng phim truyền hình có bối cảnh thời Tống nhưng lại chưa từng nhắc tới những triều đại sau đó.
Hắn không có trải qua những thời đại đó thì một ngàn năm ấy hắn ở đâu? Lại đang làm gì?
Dụ Tranh Độ nhìn Thương Khuyết, hắn đang nhìn sang nơi khác, chỉ lưu lại gò má thâm thúy, đôi mắt đen thăm thẳm chẳng khác nào đáy hồ sâu hun hút, chẳng biết đang suy nghĩ gì nữa.
Một lát sau, Thương Khuyết mới hồi phục tinh thần lại, khóe mắt thấy ánh mắt của Dụ Tranh Độ, do dự một chút rồi hỏi: “Em thấy hứng thú với những món đồ của triều đại sau đó sao?”
“Không có, tôi chỉ là tùy ý hỏi thôi.” Trong nội tâm Dụ Tranh Độ có rất nhiều nghi vấn nhưng lại không hỏi tới, cười cười như không có chuyện gì xảy ra, chuyển đề tài, “Tôi chỉ là cảm thấy hứng thú với gia sản của anh, không biết anh có thể cho tôi xem thử không?”
“Gia sản thì có gì hay mà xem.” Thương Khuyết thận trọng nói, tâm tình lại tốt lên không ngờ, tay mò trong túi rồi lấy đồ ra, “Nhưng nếu em muốn biết thì tôi có thể cho em xem…”
Hắn nhìn Dụ Tranh Độ một lúc rồi lơ đãng lấy ra một tờ giấu: “Thật ra điều kiện của tôi khá tốt, ngàn năm trước cũng có nhà ở Biện Lương…”
“Đây chính là khế đất của tôi khi đó.” Hắn đưa tờ giấy kia cho Dụ Tranh Độ, như sợ Dụ Tranh Độ không hiểu lại bổ sung, “Lúc đó Biện Lương là kinh thành chắc em biết rồi, tương đương với tôi có nhà ở đế đô hiện giờ.”
Dụ Tranh Độ nhận khế đất: “…”
Anh sếp đây là đang khoe giàu?
Vừa nghĩ thì Thương Khuyết lại đưa tới một viên ngọc lớn như quả trứng gà, sáng lấp la lấp lánh khiến người ta nhìn là biết nhất định không phải hạt châu tầm thường, hắn nói: “Đây là dạ minh châu, buổi tối sẽ phát sáng.”
Trong nháy mắt tâm Dụ Tranh Độ bỗng chốc cảm thấy lạnh lẽo, không tự chủ mà sinh ra tâm tình hận người giàu… Dạ minh châu lớn như quả trứng gà, dù cậu chỉ là dân đen không hiểu gì về bảo thạch cũng biết hạt châu này tuyệt đối là bảo vật vô giá.
Thương Khuyết khoe nhà còn chưa đủ, còn muốn khoe châu báu?
Anh sếp đỗ nghèo khỉ cướp bao lì xì để đặt thức ăn đâu rồi!
Chờ Dụ Tranh Độ nhận hạt châu, Thương Khuyết lại nói tiếp: “…Đây là thứ trước đây tôi khảm trong xe ngựa để chiếu sáng và chiếc xe tôi dùng khi đó cũng không tệ.”
Dụ Tranh Độ:???
Từ từ, anh lấy ra một viên bảo thạch có giá trị liên thành rồi trọng điểm là để giới thiệu xe của anh?
Đây chẳng lẽ là lấy gùi bỏ ngọc phiên bản hiện đại? Lấy châu báu khoe xe?
Đang lúc Dụ Tranh Độ không tìm được manh mối thì Thương Khuyết đột nhiên nhìn về nơi khác, nhẹ nhàng nói ra câu sau cùng: “Hơn nữa tôi không có cha mẹ.”
Quỷ vương ra đời từ núi La Phong, không có kiếp trước, không vào luân hồi, tự nhiên là không có cha mẹ.
Nhưng anh sếp nói tới chuyện này làm gì?
Dụ Tranh Độ hoang mang nhìn khế đất đại biểu nhà ở kinh thành, dạ minh châu đại biểu có xe, kết hợp với câu nói kia của anh sếp sau đó ngộ ra.
Đệch!
Đây chẳng phải là đối tượng kết hôn tốt nhất trong truyền thuyết – có xe, có nhà, cha mẹ đều mất à!
Dụ Tranh Độ không biết nên khóc hay cười mà nhìn Thương Khuyết, đừng thấy anh sếp chưa từng yêu đương mà lầm, thả thính người khác rất có bài bản đấy.
Thương Khuyết thấy bộ dạng bất đắc dĩ của Dụ Tranh Độ, chẳng biết cậu nghĩ gì nên dò hỏi: “Không thích?”
Dụ Tranh Độ: “Không phải…”
Nói còn chưa dứt lời, Thương Khuyết đã lấy từ trong túi ‘Du Tùng Phong Các’ ra: “Có phải em thích thứ này không? Hay là cho em thứ này đi.”
Dụ Tranh Độ không kịp chuẩn bị lại bị nhét một cuộn tranh trong tay, dở khóc dở cười: “Tôi không có ý đó.”
“Không sao.” Thương Khuyết nói, “Em muốn gì, tôi đều có thể cho em.”
“Anh vẫn chưa nói cho tôi tại sao anh muốn đưa tôi những thứ này.” Dụ Tranh Độ bình tĩnh nhìn hắn, mang theo ý cười nhàn nhạt, “Không có lý do hợp lý thì tôi không nhận bất cứ thứ gì đâu.”
Hai mắt cậu trong suốt mà sáng ngời, ánh mắt nóng rực khiến Thương Khuyết trong giây lát ngơ ngẩn.
“Anh còn chưa nghĩ xong sao?”
Dụ Tranh Độ nói chậm rãi, thanh âm cậu không lớn nhưng lại khiến lòng người không kìm được mà nổi lên gợn sóng.
Thương Khuyết chỉ cảm thấy trong lòng rung động, thông suốt mà đứng lên, phát ra tiếng hừ cao quý: “Tôi xuống dưới lấy thức ăn.”
Hắn bước từng bước vững vàng mở cửa ra ngoài, trên bóng lưng đều viết ‘Tôi rất bình tĩnh’.
Dụ Tranh Độ thực sự không nhịn được cười, nghiêng người nằm trên chăn, ôm bức tranh mà bật cười.
Mới nằm một lúc, đột nhiên cậu cảm thấy có gì đó không đúng, trong phòng không hiểu sao lạnh lẽo bất ngờ, mà hình như bên trong bức tranh lại có động tĩnh.
Là một nhân viên La Phong có kinh nghiệm đầy mình, Dụ Tranh Độ lập tức đứng lên, đi tới cạnh bàn đặt bức tranh xuống rồi chậm rãi mở ra.
Bức tranh được tung ra, đôi mắt Dụ Tranh Độ không tự chủ mà mở to.
Cảnh vật trong tranh đang chuyển động.
Lầu Tùng Phong ở trong bức họa đứng sững sững, cao ngất như một ngọn núi. Trên đỉnh núi có cây thông, mà lúc này trên bức họa như có cơn gió nhẹ thổi qua, cành thông nhẹ nhàng đung đưa, nếu lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng xào xạc.
Hình ảnh này rất quái dị, nếu là người bình thường thấy tình cảnh này e đã sợ hãi tới biến sắc nhưng Dụ Tranh Độ chỉ hơi nhíu mày, hai tay khoanh lại, yên lặng tiếp tục nhìn.
Chắc là do cảm thấy nghi ngờ với thái độ của cậu nên bức tranh dừng lại, một lát sau lại chuyển động lần nữa.
Lần này gió nhẹ biến thành cuồng phong, cành cây điên cuồng lay động, có mấy cành nhỏ bị gió thổi tới mức cong lại như muốn gãy, âm thanh xào xạc ban đầu biến thành vù vù, bức tranh gào thét giận dữ khiến lòng người khuấy động.
Nhưng Dụ Tranh Độ vẫn không hề bị lay động.
Bức họa mãi không chờ được phản ứng như mong muốn rốt cuộc không kiềm chế nổi, chỉ nghe tiếng kẽo kẹt rồi cánh cửa lầu Tùng Phong mở ra, một bóng người nho nhỏ từ bên trong đi ra, ngẩng đầu đối mặt với Dụ Tranh Độ.
Dụ Tranh Độ vô cảm nhìn nó.
Người que trợn hai mắt lên, lớn tiếng quát: “To gan, nhìn thấy bản họa tiên còn không mau hành lễ!”
Dụ Tranh Độ không hề sợ hãi, trấn định lấy điện thoại La Phong ra, mở ứng dụng kiểm tra âm khí quét người que.
Đen thùi lùi!
Người que kia thấy Dụ Tranh Độ chẳng những không bị dọa, cũng không hành lễ mà còn lấy ra thứ gì đó kỳ lạ chỉa vào nó khiến nó giận dữ: “Vô lễ như thế có phải ngươi không cần mạng sống nữa đúng không?”
“Tiểu quỷ này.” Dụ Tranh Độ ung dung nói, “Thức thời thì mau ra đây, đừng để tôi động thủ.”
Người que lần đầu gặp phải tình huống như thế, đầu tiên là ngạc nhiên rồi tức giận không nhịn được giơ chân lên: “Ngươi dám kêu bản tiên là tiểu quỷ! Ta là tiên! Không phải quỷ! Ngươi lập tức nói xin lỗi ta đi, nếu không ta sẽ giết chết ngươi!”
“Xem ai giết ai!” Dụ Tranh Độ vuốt ống tay áo, đưa tay nện một cú lên đầu người que, “Âm khí trên người mi mạnh như thế mà còn dám giả tiên nhân!”
Người que lần đầu tiên gặp phải người không sợ nó, còn dám động thủ lên người nó nên chưa sẵn sàng, đầu bị cốc cho một cú, đau đến mức ngồi xổm trên đất, ôm đầu khóc huhu: “Sao ngươi có thể đánh họa tiên! Ngươi thật quá đáng!”
Theo thanh âm của nó, gió thổi trong tranh càng thêm mãnh liệt khiến mái ngói lầu Tùng Phong cũng bị hất bay ra ngoài.
Thanh âm người que lạnh lẽo u oán: “Ta sẽ cho ngươi biết kết cục khi đắc tội họa tiên là gì!”
Dụ Tranh Độ lấy điện thoại ra: “Mi có tin là chỉ cần một cú điện thoại là có thể gọi tới mười mấy quỷ tới đây hội đồng mi không!”
“Haha, kẻ ra vẻ giống như người ta nhìn nhiều lắm rồi.” Người que phát ra tiếng cười lạnh, sau đó duỗi tay dò xét trong tranh rồi lấy ra từ một nét mực thành bàn tay khô gầy, móng tay nhọn hoắt, “Đến đây, vào trong tranh làm bạn với ta đi…”
“Làm cái gì?” Cửa phòng mở ra, Thương Khuyết xách túi thức ăn đi vào.
Không khí trong phòng đột nhiên dừng lại, tay trên bức họa khựng lại, ngay sau đó cái tay kia run rẩy bần bật, thanh âm người que cũng phát run: “Ngươi, ngươi… ngươi gọi quỷ?”
Đương nhiên là không phải, trùng hợp mà thôi.
Dụ Tranh Độ lười giải thích, người que sợ tới mức thu tay về nhưng còn chưa kịp làm gì thì Thương Khuyết đã tiến lên tóm lấy nó, sau đó kéo về sau, người que biến thành âm hồn màu đen bị kéo ra từ trong tranh, cái mông lập tức hôn sàn nhà.
Dụ Tranh Độ lại nhìn bức tranh, hình ảnh lại khôi phục như trước giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Đại vương tha mạng – đại vương tha mạng…” Người que ngã khụy trên đất, dập đầu lạy với Thương Khuyết.
“Mi là quỷ từ đâu tới mà lại dám có ý đồ với La Phong?” Dụ Tranh Độ rất có kinh nghiệm bắt đầu thẩm tra quỷ.
“La Phong?” Quỷ kia mờ mịt, “La Phong là cái gì?”
“Mi không biết La Phong?” Dụ Tranh Độ cũng rất nghi hoặc, hiện giờ một khi người chết là ngay lập tức nhận được thông tin từ La Phong. Cậu nhận việc ở công ty lâu như thế mà là lần đầu tiên gặp phải quỷ không biết La Phong.
Thương Khuyết cũng không bất ngờ, nói: “Chắc là quỷ trước khi kiến quốc.”
Dụ Tranh Độ bừng tỉnh, thiên địa sụp đổ là do chuyện ‘diệt bốn điều cũ’, La Phong cũng là sau này mới thành lập, nếu như là quỷ niên đại trước không biết tin tức thì quả thật có khả năng không biết La Phong.
Quả nhiên vừa hỏi thì quỷ kia là quỷ từ triều Thanh.
Dụ Tranh Độ cau mày: “Quỷ triều Thanh sao giờ còn chưa đi đầu thai?”
Vừa nhắc tới chuyện này, trên mặt quỷ kia lộ vẻ tự đắc: “Đầu thai thì có gì hay, từ sau khi tui tự tử rồi biến thành tiên nhân trong tranh, từ đó rong chơi bên trong tranh, khám phá những danh họa trên thế gian, vui vẻ tự do tự tại, tội gì lại đi làm người trần phàm tục.”
“Họa Quỷ thì nói là Họa Quỷ đi.” Dụ Tranh Độ khinh bỉ nói, “Đừng có dát vàng lên mặt.”
Họa Quỷ: “…”
Họa Quỷ giận nhưng không dám nói gì, tủi thân liếc trộm Thương Khuyết, phẫn nộ nói: “Mấy người là ai?”
“Công ty trách nhiệm hữu hạn quản lý nhân sinh La Phong.” Dụ Tranh Độ đưa danh thiếp tới, “Chính là địa phủ hiện giờ.”
Họa Quỷ giật mình: “Là địa phủ?”
“Đúng.” Dụ Tranh Độ kiên nhẫn giải thích cho nó, cuối cùng nói, “Mục tiêu của chúng tôi chính là giúp cân bằng hai giới âm dương, trợ giúp mỗi con quỷ được đi đầu thai, không cần phải lưu lại ở dương gian ảnh hưởng tới trật tự xã hội.”
“Hành vi ban nãy của mi đã trái với quy định, dựa theo quy trình thì phải tạm giữ với trừ giá trị thiện ác.” Dụ Tranh Độ nói, “Cân nhắc tới chuyện mi là quỷ trước kiến quốc, không biết những điều này thì chúng tôi sẽ giảm nhẹ hình phạt nhưng mi không được làm loạn nữa, nhanh đi đầu thai đi.”
Nghe xong Dụ Tranh Độ giải thích, Họa Quỷ còn hơi ngơ ngác, chờ nghe tới việc muốn nó đi đầu thai khiến nó lập tức kháng cự: “Tui không muốn đi đầu thai, làm họa tiên rất tốt, tui rất hài lòng với cuộc sống bây giờ.”
“Nếu đã vậy.” Thương Khuyết nâng mí mắt lên, lấy từ trong túi thức ăn đôi đũa dùng một lần, vừa xé bao vừa nói, “Vậy để ta ăn ngươi đi.”
Họa Quỷ: “…”
Họa Quỷ không nghĩ tới bây giờ địa phủ lại như thế này, sợ tới khóc oa oa, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, nói thật: “Đại vương, đừng ăn tui! Tui không phải không muốn đi đầu thai mà là tui không đầu thai được!”
Dụ Tranh Độ cau mày: “Là sao?”
“Tui… tui kỳ thực không hề thỏa mãn cuộc sống hiện giờ, chỉ là sĩ diện hảo mới khoác lác…” Họa Quỷ khóc thút thít, nghẹn ngào mà nói, “Tui không có cách nào rời khỏi bức tranh để đi đầu thai…”
Thì ra Họa Quỷ này là tú tài thời Thanh, một đời khát cầu công danh nhưng đáng tiếc tài học không tới nên cuối cùng không thể trúng cử. Tuy tài học không ra sao nhưng lại có khiếu hội họa, sau này được một vị quan đồng hương dẫn đường khiến Họa Quỷ được làm môn khách cho một đại quan thích thư họa.
Đúng lúc đại quan tổ chức yến tiệc, lệnh môn khách tiếp khách. Ở đó có so tài ngâm thơ, đại quan vui quá bèn sai tú tài trổ tài để ông ta cùng khách mời thưởng thức.
Tú tài lúc này vui mừng vô cùng, trong lòng biết được đây chính là thời cơ của mình, xuất hết công lực của bản thân vẽ ra tác phẩm đặc sắc nhất của đời mình, chỉ tiếc tú tài quá để ý công danh, lo được lo mất nên vào lúc sắp hoàn thành lại vì quá sốt sắng mà không cẩn thận đổ mực nước, một tuyệt tác lại bị hủy hoại trong một khắc.
Vị đại quan kia mất mặt trước khách nên đuổi tú tài khỏi phủ. Tú tài cứ suy nghĩ mãi nên không lâu sau đã chết vì âu sầu, chết rồi hồn phách lại nhập vào tác phẩm hội họa bị đổ mực nước kia, trở thành con quỷ bên trong tranh.
Dụ Tranh Độ nghe xong thì thổn thức không thôi, tổng kết nói: “Như thế đã chứng minh tâm thái khi đi thi là rất quan trọng.”
Thương Khuyết nhàn nhạt nói: “Mang bức họa tới là có thể siêu độ.”
“Lấy không được.” Họa Quỷ nói.
Dụ Tranh Độ: “Tại sao?”
“Thật ra… Thật ra lần này là tui bị sai khiến tới dọa mấy người.” Họa Quỷ chột dạ liếc nhìn họ, chỉ là không ngờ cuối cùng không dọa được mà còn suýt nữa trở thành món ăn trên bàn của Quỷ vương.
Dụ Tranh Độ chỉ suy nghĩ một lát đã hiểu: “Là phòng đấu giá Mộng Hoa phái mi tới?”
“Huhuhu, tui không cố ý mà.” Họa Quỷ khóc, “Bức tranh mà tui nhập vào nằm trong tay họ, thật sự là thân bất do kỷ.”
Thì ra sau khi tú tài chết rồi, tác phẩm bị mực bắn lên cũng chôn cất với tú tài. Vật đổi sao dời, nghĩa địa tú tài được chôn trở thành bất động sản, bức họa kia cũng bị các nhà bất động sản đào lên, những người kinh doanh thường kiêng kỵ âm vật nên tìm cao nhân tới xem. Sau đó không biết tư bản sau lưng Mộng Hoa làm sao mà biết có một bức họa như thế rồi lại tốn công sức lấy bức họa vào tay.
“Mỗi lần bọn họ ưng bức tranh nào mà đối phương không chịu bán hoặc ra giá quá cao thì sẽ kêu tui ra tay, tiến vào trong bức tranh kia rồi lại hù dọa đối phương như hôm nay để đối phương thấy bức tranh có vấn đề, không dám giữ trong tay rồi sẽ họ sẽ dùng giá rẻ để thu mua…”
Dụ Tranh Độ cảm khái: “Chà, tôi thực sự chẳng có tí bất ngờ nào cả.”
Với tác phong của Mộng Hoa và Lưu Úc thì bọn họ làm ra chuyện như vậy quả thực quá bình thường.
“Tui cũng không muốn trợ Trụ vi ngược.” Họa Quỷ chua xót nói, “Nhưng tui hết cách rồi, tranh của tui ở trên tay họ, thực sự không thể không nghe.”
Vẻ mặt Dụ Tranh Độ rất phức tạp: “Sao tâm thái của mi kém quá vậy, từ triều Thanh tới giờ đã qua bao nhiêu năm mà mi còn chưa tiêu tan?”
“Cậu thì biết cái gì!” Họa Quỷ không nhịn được mà khóc, “Đó là tác phẩm hoàn mỹ nhất của đời tui, vốn là tui có thể dựa vào nó mà một bước lên mây. Cuối cùng lại để đổ mực nước, lúc sắp chết tui vẫn nghĩ nếu có thể làm lại thì tốt rồi, nếu có thể thu hồi giọt mực đó thì tốt rồi. Tui đi vào trong tranh chính là để lau đi vết mực nước đó nhưng tui không làm được!”
“Lau không hết vết mực đó thì sao tui có thể cam tâm đầu thai chứ!”
Họa Quỷ càng nói càng thương tâm, Dụ Tranh Độ bị nó gào tới điếc lỗ tai, không nhịn được mà nói: “Nhưng thế thì mi càng cần đi đầu thai. Hiện giờ có thể dùng máy tính với PS vẽ vời, muốn xóa thế nào thì xóa, muốn sửa sao cũng được.”
Họa Quỷ ngừng khóc, ngơ ngác nhìn cậu: “Đó là cái gì?”
Dụ Tranh Độ lấy ra laptop của mình, mở phần mềm vẽ rồi mở ra tấm hình meme rồi bắt đầu chỉ cho nó biết cách sử dụng PS để sửa ảnh như thế nào.
Họa Quỷ mở to mắt nhìn Dụ Tranh Độ sử dụng phần mềm vẽ hiện đại, quỷ sợ ngây người, không thể tin mà nói: “Trên đời này còn có thứ thần kỳ như thế?”
Dụ Tranh Độ: “Mi không tưởng tượng nổi được sự thần kỳ của xã hội hiện đại đâu.”
Mặt Họa Quỷ dần hiện lên vẻ sáng sủa, đột nhiên đứng thẳng người, hai tay chống nạnh cười to: “Tốt! Tốt! Tui muốn đi đầu thai, tới thời đại mới dùng công cụ vẽ tranh hiếm thấy này!”
Nó dứt lời rồi chỉ tay vào chiếc meme gấu trúc ngu ngốc: “Còn muốn học thể loại tác phẩm hoàn toàn mới này!”
Dụ Tranh Độ: “…”
Quỷ này có phải đi chệch quỹ đạo rồi đúng không?