Editor: Lông
“…Hiệu quả tuyên truyền ‘Mộng Du Phong Đô’ rất tốt, người chơi rất mong đợi sản phẩm hợp tác giữa khoa học kỹ thuật Song Giác với La Phong. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chúng ta cứ dựa theo kế hoạch mà làm, trước Tết chính thức login.” Ngụy Tiêu nói.
Là sếp tổng của Song Giác, Ngụy Tiêu đã đích thân tự mình tới xin IP du hội lễ quỷ của La Phong, tiến hành cải biên phát triển thành game, bây giờ cuối cùng cũng hoàn thành, lấy tên là ‘Mộng Du Phong Đô’.
Bởi vì gần tới Tết nên Ngụy Tiêu cố ý tranh thủ trước khi nghỉ lễ tới La Phong mua một ít ngọc đổi vận cho con gái, thuận tiện mua một số dịch vụ đo lường âm khí làm quà tặng Tết cho bạn bè, đúng lúc cùng Thương Khuyết xác nhận một số hạng mục của ‘Mộng Du Phong Đô’.
Thương Khuyết nghe xong, trên mặt không kìm lòng được mà lộ ra nụ cười say mê: “Cuối cùng cũng tới…”
Mặc dù La Phong chỉ là trao quyền IP, không tham dự việc phát triển game nhưng Thương Khuyết thân là người nắm giữ IP đã đề xuất không ít ý kiến cho kế hoạch phát triển. Ngụy Tiêu vừa nhìn thấy nụ cười quen thuộc của hắn, trong lòng lập tức phát lạnh, vội vã nhắc nhở: “Thương tổng, liên quan tới thiết lập của cậu trong game mong cậu phải bảo mật, nếu không một khi bị truyền ra ngoài sẽ rất khó để giải thích với người chơi…”
Thương Khuyết vung tay: “Biết rồi.”
Nói xong chuyện chính, Ngụy Tiêu đang chuẩn bị tạm biệt, Thương Khuyết đột nhiên chuyển đề tài: “Đúng rồi, tôi có một chuyện muốn hỏi ý kiến anh.”
Ngụy Tiêu thấy bộ dạng trịnh trọng của hắn thì nghiêm túc hẳn lên: “Mời Thương tổng nói.”
Cơ thể Thương Khuyết hơi nghiêng về trước, mặt nghiêm trọng hỏi: “Con gái của anh có học chương trình online nào không? Có đề cử nào không?”
Ngụy Tiêu nhíu mày: “Thương tổng đang hỏi cho đứa nhỏ của mình hay là giúp bạn hỏi?”
Thương Khuyết đắc ý: “Đương nhiên là của tôi.”
Ngụy Tiêu hơi kinh ngạc: “Không ngờ Thương tổng còn trẻ như vậy đã có con rồi.”
Thương Khuyết ho nhẹ, hiếm khi tỏ vẻ khiêm tốn: “Cũng không còn trẻ nữa.”
“Thương tổng mới chừng này tuổi mà con đã đi học rồi, còn không tính là trẻ sao?” Ngụy Tiêu cười nói, “Nhưng cậu hỏi tôi là hỏi đúng người rồi. Lúc trước Mặc Mặc vì vấn đề thể chất mà không thể tới trường mẫu giáo học, tôi và vợ tôi đã nghiên cứu rất nhiều chương trình học online…”
Ngụy Tiêu giới thiệu cho Thương Khuyết không ít lớp phụ đạo online thích hợp cho trẻ em, còn tỉ mỉ chỉ rõ ưu khuyết của từng lớp rồi nói: “Nhưng chương trình học online cần người nhà có thời gian làm bạn với đứa trẻ. Thương tổng lại bận rộn như thế, nếu như không phải có nguyên nhân đặc thù thì vẫn nên cho bé tới trường mẫu giáo học hoặc lớp huấn luyện sẽ tốt hơn.”
Thương Khuyết: “Là có nguyên nhân đặc thù.”
“Ồ? Là nguyên nhân gì?” Ngụy Tiêu nói, “Nếu Thương tổng không ngại thì có thể nói với tôi thử, về phương diện nuôi con cái tôi cũng có kinh nghiệm, nói không chừng có thể cho Thương tổng vài lời khuyên tốt.”
Thương Khuyết khoanh tay: “Lớp huấn luyện sẽ không nhận.”
Ngụy Tiêu càng nghi hoặc: “…Tại sao lại không nhận? Đứa trẻ có vấn đề gì sao?”
Thương Khuyết: “Anh không hiểu.”
Ngụy Tiêu mờ mịt, nhưng nếu Thương Khuyết không nói thì hắn cũng không tiện hỏi tới nữa.
Nói xong chuyện, Ngụy Tiêu chính thức đứng dậy tạm biệt. Kết quả vừa mới mở cửa phòng làm việc thì bị thanh âm ‘cạc cạc cạc cạc’ đầy khí thế dọa hết hồn, sau đó thấy một lập trình viên bị một con ngỗng màu trắng đuổi chạy.
Ngỗng bự ước chừng cao tầm nửa mét, tròn trĩnh, trên người còn mặc chiếc váy nhỏ màu hồng phấn, dáng dấp thực sự vô cùng đáng yêu.
Nhưng tính khí của ngỗng bự hiển nhiên không đáng yêu như vẻ ngoài của bé, lúc này bé đang khí thế đuổi một lập trình viên. Đôi cánh vung lên như gió bão, phảng phất có thể nghe thấy tiếng gió ‘vù vù’, cần cổ thật dài của ngỗng vươn lên trước để tìm cơ hội mổ trúng gót chân của lập trình viên.
Dáng người của lập trình viên cao lớn nhưng lại bị ngỗng bự mổ tới mức khóe mắt ầng ậng nước mắt, khóc thút thít cầu xin: “Chị Bội Kỳ à, em sai rồi. Chị không mập chút nào cả, thật đó chị ơi. Chị là ngỗng nữ có dáng nuột nhất thế giới này…”
Tốc độ trưởng thành của ngỗng rất nhanh, không lâu sau Bội Kỳ đã lớn lên, cơ thể dần dần cường tráng. Thương Khuyết lại không hạn chế phạm vi hoạt động của bé nên giờ bé thường chạy cả hai nơi tổng bộ cùng công ty con.
Hai ngày nay Dụ Tranh Độ ở La Phong, bé cũng hoạt động ở tổng bộ, không ngờ lại gặp trúng lập trình viên tới đây báo cáo, vừa thấy mặt đã nói một câu: “Bội Kỳ, hai ngày không gặp sao em lại mập lên rồi?”
Sau đó lập trình viên đó đã được lĩnh hội thế nào gọi là ‘sự phẫn nộ của loài ngỗng’.
Còn đúng lúc bị Ngụy Tiêu thấy được.
Ngụy Tiêu: “…???”
La Phong thích cho ngỗng Bội Kỳ mặc váy thì hắn cũng từng nghe nói qua nhưng… lập trình viên bị ngỗng bự bắt nạt như vậy thì thật sự là…?
Sức chiến đấu của lập trình viên không bằng ngỗng là thật à?
Ngụy Tiêu xuất thân từ quản lý sản phẩm nên không kìm lòng được mà lấy điện thoại ra chụp hình Bội Kỳ bắt nạt lập trình viên rồi nhắn lên vòng bạn bè.
[Ngụy Tiêu: Thảo luận logic, sức chiến đấu của lập trình viên có phải thật sự chỉ có 0.5 ngỗng? *bức ảnh*]
Trong hình, lập trình viên thảm thiết ngồi chồm hỗm trên đất, hai tay chắp trước ngực làm tư thế cầu xin, đối diện với cậu ta là ngỗng bự mặc váy đã thu hồi cánh, kiêu ngạo ngẩng lên chiếc cổ thật dài, ưỡn bộ ngực ngỗng tròn vo trắng như tuyết, cánh hơi chống lên, không biết có phải ảo giác không nhưng hình như giống bộ dạng chống nạnh.
Wechat của Ngụy Tiêu có nhiều bạn, hơn nữa còn đều là đại lão trong ngành. Hắn vừa đăng lên lập tức có vô số người thả tim, còn có người share lên mạng, dẫn tới cư dân mạng đều là: [23333333]
[Tuy Ngụy Tiêu không làm quản lý sản phẩm nhiều năm nhưng vẫn không không bỏ được bản năng tổn thương lập trình viên.]
[Ghê, trước đây có người nói lập trình viên Kinh Lộ Tương Lai bị Bội Kỳ bắt nạt, tui còn tưởng là bịa đấy, thì ra?!!!]
[Lập trình viên thật thảm…]
Bởi vì vòng bạn bè của Ngụy Tiêu mà trên mạng lại dậy sóng cuộc thảo luận về sức chiến đấu của lập trình viên và ngỗng, còn có người đặc biệt lập biểu đồ phân tích sức chiến đấu, từ các góc độ khác nhau luận chứng tại sao lập trình viên không đánh lại được ngỗng.
Nhưng bài phân tích này vừa mới được làm không lâu đã mạnh mẽ bị dẹp bỏ.
@ngày hôm nay bắt đầu làm Âu thần: Hôm nay Bội Kỳ không nghe lời, ba tức giận rồi *bức ảnh*
Trong hình, Bội Kỳ rút lại cánh, rũ đầu xuống, ngay cả chân ngỗng cũng đứng nghiêm lại, thoạt nhìn vừa ngoan vừa đáng thương, mà trước mặt bé là Dụ Tranh Độ đang khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc, tựa hồ đang phê bình bé.
Dân mạng: […Học trưởng cũng là lập trình viên mà? Cậu ấy thắng được ngỗng bự!]
[Cảm ơn học trưởng đã lấy lại danh tiếng cho lập trình viên!!!]
[Oa, học trưởng chính là người thắng cuộc của nhân sinh, là một lập trình viên không chỉ có tóc dày mà còn có thể hoàn mỹ điều khiển ngỗng bự, ngưỡng mộ quá!]
[Hình như chưa bao giờ CEO đăng ảnh ngỗng mà không có học trưởng nhỉ?]
Bởi vì có sự tồn tại của Dụ Tranh Độ mà nhóm lập trình viên mới ngăn được cơn sóng dữ về tranh luận sức chiến đấu cùng ngỗng, thành công bảo vệ danh tiếng.
Mà sau đó, Ngụy Tiêu đăng xong đang định rời khỏi La Phong thì thấy Dụ Tranh Độ ôm laptop đi ra từ một căn phòng khác, đúng lúc thấy Bội Kỳ mới bắt nạt lập trình viên xong, hơi nhướn mày, hô: “Bội Kỳ?”
Bội Kỳ vội vàng co rụt cánh lại, sau đó bước lạch ba lạch bạch theo Dụ Tranh Độ: “Cạc cạc…”
Ngụy Tiêu: “…” Ngỗng mà nghe lời thế à?
Hắn đang kinh ngạc thì Thương Khuyết cũng nhanh chóng theo ra, liếc nhìn ngỗng bự, lộ ra biểu cảm người cha nghiêm túc: “Bội Kỳ, ta vừa mới thương lượng xong với ba của con. Hết năm cha sẽ đăng ký cho con chương trình học online, con lo học cho giỏi, đừng có suốt ngày ức hiếp lập trình viên đáng thương nữa.”
Bội Kỳ vỗ cánh: “Cạc cạc…”
Ngụy Tiêu: “…??” Thương Khuyết hỏi học online cho trẻ em là để đăng ký cho ngỗng?
Đùa à?
Khóe miệng Ngụy Tiêu run run, cũng không tiện công khai đi hỏi Thương Khuyết, luôn có cảm giác đang nghi ngờ chỉ số IQ(?) của người ta, hắn lắc lắc đầu, không định hỏi kỹ, đi thẳng rời khỏi La Phong.
Rời khỏi văn phòng, Ngụy Tiêu đi vệ sinh, không ngờ đi ra ngoài thì gặp phải Bội Kỳ.
Bội Kỳ đi ra từ nhà vệ sinh nữ đối diện, Ngụy Tiêu nhớ tới câu chuyện vịt với ngỗng của La Phong tự mình đi vệ sinh trên mạng, cười cười nói: “Ồ, Bội Kỳ đi vệ sinh à?”
Hắn chỉ vốn thuận miệng trêu ghẹo, không ngờ mắt nhỏ của ngỗng xoay xoay rồi gật đầu, phát ra tiếng ‘quác quác’.
Ngụy Tiêu ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn bé: “Con nghe hiểu lời chú à?”
Đôi mắt ngỗng nhìn về nơi khác, lần này không đáp lại nữa.
Trong lòng Ngụy Tiêu nghi ngờ không thôi nhưng cũng không chắc chắn ngỗng có nghe hiểu hay không. Hắn suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại nhập tìm trên weibo ‘ngỗng Bội Kỳ’, sau đó đủ loại tin tức so sánh rồi dáng vẻ bé đáng yêu thế nào.
Nhưng trên mạng chỉ nói là Bội Kỳ thông minh hơn những loài gia cầm khác, nuôi dưỡng rất tốt, không hề phóng đại lên.
Trong lòng Ngụy Tiêu trấn định, trí thông minh của ngỗng quả thực cao hơn các loài gia cầm khác, nếu không thì cũng sẽ không được các gia đình nuôi để trông nhà. Lần này chỉ La Phong nuôi trúng ngỗng thông minh thôi, nghe hiểu được khẩu lệnh đơn giản cũng bình thường.
Đại khái là vì chuyện Thương Khuyết đăng ký lớp huyến luyện cho ngỗng để lại bóng ma trong lòng hắn nên khiến hắn sinh ra ảo giác ngỗng có thể hiểu được tiếng người.
…Nhưng dù nói thế nào thì cho dù ngỗng này chỉ thông minh hơn ngỗng thường một chút thì hắn vẫn phải nói chuyện Thương Khuyết đăng ký lớp học ngỗng thật sự quá vô lý rồi!
Ngụy Tiêu cảm thấy mình thật sự là buồn cười, bật cười lắc đầu, ngồi xuống sờ đầu Bội Kỳ, cười híp mắt nói: “Con thật đáng yêu.”
Bội Kỳ vỗ cánh nhẹ: “Quạc…”
Ngụy Tiêu đang định đứng dậy thì đột nhiên trượt thấy bài chia sẻ trên weibo: Chị Bội Kỳ thành công dự đoán kết quả thi đấu! *bức ảnh*
Hình minh họa là đoạn ảnh trong nhóm chat, tựa hồ là nói Bội Kỳ chẳng khác gì anh Bạch Tuộc năm đó, thành công tiên đoán kết quả một số trận tranh tài.
Có điều bài kia được đăng khá lâu rồi, sau đó trên mạng không còn thấy lời tiên đoán nào của Bội Kỳ nữa nên dân mạng đoán chắc cũng giống với anh Bạch Tuộc trùng hợp đoán trúng vài trận thôi.
Ngụy Tiêu đương nhiên không cho là thật nhưng gần đây đúng là hắn đang phân vân lựa chọn vài việc, thấy thế thì nửa đùa nửa thật thuận miệng hỏi: “Bội Kỳ, con nói Tết này chú nên dẫn người nhà đi chơi Tư Lĩnh hay nên về quê thắp nhang ông bà?”
Bình thường Ngụy Tiêu rất bận rộn, thời gian ở cùng người nhà khá ít, hiếm khi Tết này được mấy ngày nghỉ mà những năm qua vì chuyện của con gái Ngụy Mặc nên thường ở nhà, năm nay có sản phẩm của La Phong, Ngụy Mặc rốt cuộc cũng có thể tùy ý đi chơi như những đứa nhỏ khác. Ngụy Tiêu muốn dẫn người nhà đi chơi mà bà nội lại thấy vất vả lắm đứa bé mới khỏe lại nên kêu về nhà cúng tổ tiên.
Trong lòng Ngụy Tiêu muốn dẫn con gái đi chơi nhưng lại không tiện từ chối lời người thân, hai ngày nay vẫn luôn phiền não.
Hắn chỉ là thuận miệng hỏi, căn bản không hy vọng một con ngỗng thật sự có thể trả lời hắn thì bỗng nhiên đôi mắt Bội Kỳ chớp chớp nhìn hắn rồi vỗ cánh kêu ‘quạc quạc’.
Tim Ngụy Tiêu nhảy lên, không biết có phải ảo giác không mà hắn luôn cảm thấy ánh mắt Bội Kỳ như nghe hiểu được, hắn nghi ngờ không thôi, dò hỏi: “Bội Kỳ, con đang trả lời chú sao?”
Bội Kỳ chỉ tròn mắt nhìn hắn, không lên tiếng.
Ngụy Tiêu suy nghĩ, thay đổi cách hỏi: “Con cảm thấy chú có nên dẫn người nhà đi chơi không?”
Đầu nhỏ của ngỗng lắc lắc.
Ngụy Tiêu sợ hết hồn, lại hỏi: “Vậy về quê thì sao?”
Bội Kỳ gật đầu.
Lần này Ngụy Tiêu thật sự giật mình không thôi, ánh mắt nhìn Bội Kỳ như không tin nổi: “Con thật sự nghe hiểu được?”
Lúc này Bội Kỳ không trả lời hắn nữa, vỗ vỗ cánh, uốn éo mông lúc lắc rời đi.
Trong lòng Ngụy Tiêu lo sợ, nhất thời không biết có nên tin ngỗng không nhưng hắn không phải người không tin chuyện tâm linh, lại nghĩ tới các loại sản phẩm huyền diệu khó lường của La Phong. Hắn do dự một hồi rồi quyết định nhắn tin cho người nhà: [Tết năm nay hay là về nhà đi, sau này có cơ hội sẽ đi chơi sau.]
…
Chỉ trong chớp mắt đã đến Tết âm lịch, tổng bộ La Phong cùng công ty con Kinh Lộ Tương Lai đều thống nhất ngày nghỉ. Tết đương nhiên được nghỉ dài hạn nhưng trong dịp Tết vẫn có em bé được sinh ra, các nơi đầu thai không thể dừng lại, chỉ có thể thay phiên nghỉ.
Năm nay nghiệp vụ La Phong phát triển không ngừng, không căng thẳng giống những năm vừa rồi. Công ty còn tăng lương gấp ba lần cho những đồng nghiệp còn làm việc vào ngày Tết, mặt khác công ty còn sớm để Lục Linh Tê sắp xếp các loại phúc lợi cho nhân viên trực ban, tổ chức liên hoan mừng năm mới ở các địa điểm đầu thai vào đêm giao thừa khiến tất cả nhân viên đều vui mừng, hào hứng.
Đêm 30, Dụ Tranh Độ dẫn bạn trai cùng một con ngỗng, một con vịt khởi hành về trấn Cẩm Đầm chuẩn bị ăn Tết.
Ngày Tết Thanh Minh Thương Khuyết từng tới nhà Dụ Tranh Độ chơi, còn tặng đồ cổ, ba mẹ Dụ gia cũng biết Thương Khuyết không có người nhà nên lần này về hai người vô cùng hoan nghênh hắn, mẹ Dụ nói trong điện thoại rằng bà rất mong chờ Thương Khuyết tới.
Dụ Tranh Độ: …Mẹ cậu hoàn toàn là bị mỹ sắc Thương Khuyết mê hoặc rồi.
Năm nay là ba Dụ chuẩn bị bữa tiệc đêm giao thừa, mẹ Dụ trang trí hoa tươi cùng chậu hoa ở ban công.
Nghe thấy tiếng gọi cửa của Dụ Tranh Độ, ba Dụ đeo tạp dề từ phòng bếp đi ra mở cửa, gọi vợ mình: “Tranh Độ cùng Tiểu Thương mà bà thương nhớ về rồi này.”
Dụ Tranh Độ ngoài cửa: “…” Cái người mà mẹ cậu thương nhớ đã trở thành con rể luôn rồi!
Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết cùng đeo khăn quàng cổ, trên tay Thương Khuyết còn xách túi lớn túi nhỏ, thấy ba Dụ đi ra, Dụ Tranh Đội gọi một tiếng.
Sau đó sắc mặt Thương Khuyết hơi mất tự nhiên nhìn ba Dụ rồi gật đầu: “Chào chú.”
Dụ Tranh Độ ở bên cạnh nở nụ cười, lão quỷ ngàn năm cuối cùng cũng gọi một tiếng chú.
Ba Dụ cũng không chú ý, thấy bọn họ cầm nhiều đồ về thì vội vàng đưa tay muốn cầm giúp: “Về là tốt rồi, còn mang nhiều đồ thế làm gì?”
Kết quả tay còn chưa đụng tới đột nhiên nghe thấy tiếng ‘quác’ thiệt dài, từ sau lưng Thương Khuyết cùng Dụ Tranh Độ xông lên một con vịt và con ngỗng dọa ba Dụ nhảy về sau.
Ba Dụ trừng mắt: “Sao còn mang cả vịt với ngỗng về nữa?”
Sau đó xắn tay áo: “Hay lắm, vậy để ba cho mấy đứa mở rộng tầm mắt về tuyệt kỹ của ba – món kho kết hợp ngỗng và vịt.”
Vịt vú em nghe không hiểu tiếng người nhưng Bội Kỳ nghe hiểu, nghe thế thì giương cánh ra, cái mông uốn éo điên cuồng chạy.
“Ấy, ngỗng chạy mất rồi!” Ba Dụ sốt sắng, muốn đuổi theo.
Dụ Tranh Độ vội vã ngăn cản ông: “Ba, đây là vật nuôi của Tiểu Thương giống như con gái ruột vậy, ba không thể giết ăn được!”
Ba Dụ: “…Hả?”
Ông biết người có tiền thường thích bày trò, nuôi sủng vật kỳ lạ, nhưng nuôi ngỗng… còn xem là con gái ruột thì là lần đầu tiên gặp.
Nội tâm nói thầm nhưng trên mặt vẫn bình thường, ba Dụ ngượng ngùng nở nụ cười: “Ba đùa thôi.”
Dụ Tranh Độ lúc này mới vẫy tay với Bội Kỳ: “Bội Kỳ, về nào, không ăn con đâu.”
Đôi mắt đậu đỏ của Bội Kỳ lóe lóe, cẩn thận bước đi về, ba Dụ thấy thế thì nói: “Ồ, còn có thể nghe hiểu lời người nói à?”
Thương Khuyết gật đầu: “Bé rất thông minh.”
Dụ Tranh Độ nói với ba Dụ: “Nên bàn ăn năm nay của nhà ta tốt nhất không cần các loại thịt chim, cả gà cũng không.”
“Biết rồi.” Ba Dụ thấp giọng, “Vậy để lát nữa ba cất nồi gà kho hành vào trong tủ lạnh, chờ các con đi thì lấy ra ăn.”
Dụ Tranh Độ: “…Nhà ta chuẩn bị đủ hết rồi nhỉ.”
Dụ gia ít người nhưng bữa cơm đêm giao thừa rất ấm áp.
Ba người nhà Dụ cùng Thương Khuyết vây quanh trên bàn, bên cạnh có chiếc bàn nhỏ đặt hai bát cơm cho ngỗng Bội Kỳ với vịt vú em ăn.
Mẹ Dụ vừa ăn vừa gắp đồ ăn cho Thương Khuyết, càng nhìn càng thích nên không khỏi nói: “Hay là mỗi năm sau này Tiểu Thương về nhà chúng ta cùng ăn Tết nhé?”
Ba Dụ liếc nhìn bà: “Bà nói gì vậy, chẳng lẽ Tiểu Thương không cần kết hôn sao?”
Thương Khuyết nghe lời gật đầu: “Dạ được.”
“Có nghe chưa.” Mẹ Dụ đắc ý trừng ba Dụ, không tiếc lời mà cảm khái, “Ôi, nếu Tranh Độ nhà chúng ta là nữ thì tốt rồi, có thể cùng Tiểu Thương…”
Ba Dụ: “Bà còn nói sảng gì đấy?”
Dụ Tranh Độ cười thần bí: “Khó nói lắm.”
Ba Dụ không hiểu nhưng không ngăn được tâm tình đắc ý của mẹ Dụ, bà gắp miếng gà kho hành cho Thương Khuyết: “Tiểu Thương à, ăn miếng hành này đi.”
Món gà kho hành cuối cùng vẫn được bưng lên mà vì chăm sóc tâm tình của ngỗng với vịt nên họ không trực tiếp gọi gà mà dùng ám hiệu thay thế.
Dụ Tranh Độ liếc nhìn Bội Kỳ cùng vịt vú em đang ăn, đứng dậy cho chúng thêm ít thóc cùng hoa quả nghiền.
Mẹ Dụ thấy thế cũng liếc mắt nhìn, nhất thời ngạc nhiên: “Ôi chao, ngỗng này với vịt ăn lâu vậy mà không vãi đồ ăn ra ngoài luôn à?”
Giống chim bình thường lúc ăn thường không tránh khỏi việc vãi đồ ăn lun tung, ba mẹ Dụ vốn nghĩ sẽ bị hai con vật này làm bẩn nhà này nọ, không ngờ vịt với ngỗng lại ăn rất nhã nhặn, càng nhìn càng thấy ăn còn sạch sẽ hơn đứa bé.
Dụ Tranh Độ đáp qua loa: “Tiểu Thương huấn luyện khá tốt.”
Mới vừa nói xong thì thấy con vịt uốn éo cái mông, lúc lắc đi về phía cửa phòng khách.
Mẹ Dụ vội vàng đứng lên: “Có phải vịt định bỏ chạy không?”
“Không.” Dụ Tranh Độ vung tay, “Nó chỉ là muốn đi vệ sinh.”
Ba Dụ giật mình: “Vịt của Tiểu Thương còn có thể xác định nơi đi vệ sinh?”
Dụ Tranh Độ thuận miệng nói: “Này tính là gì, Bội Kỳ còn có thể xả nước đấy.”
Ba mẹ Dụ: “…?”
Người thành phố thật biết chơi!
Ăn cơm xong, Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết bị ba mẹ Dụ đuổi lên phòng khách xem tivi, chương trình Tết còn chưa bắt đầu, giờ vẫn còn đang chiếu tin tức thời sự, chủ yếu là tình hình thế giới chuẩn bị đón năm mới thế nào.
Mẹ Dụ vừa dọn bàn vừa tán gẫu với hai người, đột nhiên giữa không khí vui vẻ bỗng có một tin tức không mấy hài hòa: “…Tư Lĩnh đột ngột có mưa to bất ngờ gây ra sạt lở núi khiến nhiều du khách bị mắc kẹt, các bộ ngành liên quanh đang khẩn cấp tổ chức cứu hộ… Chúng tôi muốn nhắc nhở các vị du khách ra ngoài chơi Tết nhớ chú ý an toàn…”
Mẹ Dụ nghe vậy thì hoảng sợ: “Đúng là tạo nghiệp mà, cuối năm rồi còn xảy ra chuyện như thế…”
Ba Dụ từ phòng bếp ló nửa người ra cũng gật đầu: “Hy vọng những người bị mắc kẹt đó đều bình an vô sự.”
Dụ Tranh Độ vội vã mở vali mình lấy laptop bắt đầu kiểm tra tình hình dữ liệu hệ thống sổ Sinh Tử.
Mẹ Dụ thấy thế thì cau mày: “Sao Tết rồi mà vẫn phải làm việc hả con?”
Thương Khuyết vung tay: “Có việc gấp thôi.”
Trong lòng ba mẹ Dụ có nghi hoặc nhưng thấy sếp con mình nói thế thì không nói gì nữa, cũng may lát sau Dụ Tranh Độ đặt laptop xuống, thấp giọng nói với Thương Khuyết: “Dữ liệu dao động bình thường, hẳn là không có thương vong lớn.”
Nhưng nhân viên cùng người nhà lo lắng là chuyện khó tránh khỏi.
Thương Khuyết cười cười sờ cổ cậu: “Sống chết có số, không cần em quan tâm.”
Dụ Tranh Độ không tỏ rõ ý kiến nhưng an tâm hơn, thoải mái đổi đề tài rồi bỗng nhiên điện thoại Thương Khuyết rung lên.
Hắn cầm lên nhìn, hơi ngạc nhiên.
Dụ Tranh Độ hỏi: “Sao vậy?”
Thương Khuyết đưa điện thoại cho cậu đọc, là tin nhắn của Ngụy Tiêu: [Thương tổng, chúc mừng năm mới. Đây là tiền lì xì cho Bội Kỳ.]
Ngụy Tiêu: [ 【chuyển khoản】]
Ngụy Tiêu: [ 【chuyển khoản】]
Ngụy Tiêu: [ 【chuyển khoản】]
Ngụy Tiêu chuyển ba lần 60 ngàn, tổng cộng là mười tám vạn.
Thương Khuyết: [?]
Ngụy Tiêu: [May là đã hỏi Bội Kỳ, nếu không nhà chúng tôi đã phải ăn Tết ở Tư Lĩnh.]
Dụ Tranh Độ: “Ầy…”
Cậu ngồi xổm bên cạnh Bội Kỳ, nghiêm túc hỏi bé: “Bội Kỳ, con đoán mệnh cho Ngụy Tiêu?”
Bội Kỳ chột dạ đem đầu ngỗng trốn vào trong cánh.
Thương Khuyết thấy thế cũng ngồi xổm xuống: “Bội Kỳ, con đừng quá lo lắng, thỉnh thoảng tính một hai lần cũng không sao.”
Lúc này Bội Kỳ mới đưa đầu ra ngoài.
Dụ Tranh Độ bất đắc dĩ nhìn Thương Khuyết: “Anh không thể dung túng con như thế được.”
“Anh tin tưởng Bội Kỳ sẽ không làm bậy.” Thương Khuyết nói, “Em xem không phải Ngụy Tiêu đã lập tức đưa tiền ra ngoài sao, anh ta vẫn biết làm thế nào mà.”
Dụ Tranh Độ ngẫm lại cũng đúng, vuốt cánh Bội Kỳ: “Vậy lần này cho qua.”
Đôi mắt cậu cong cong lên: “Giữ lại tiền mừng tuổi cho con, sau này tiền đăng ký lớp học sẽ do con trả.”
Bội Kỳ kiêu ngạo vỗ cánh: “Cạc cạc!”
Dụ Tranh Độ nói xong thì cảm thấy hơi khát nước nên đứng dậy rót nước, thuận tiện rót cho Thương Khuyết một ly, ai ngờ lại thấy Thương Khuyết nghiêng đầu dựa vào Bội Kỳ lén thương lượng: “Bội Kỳ, con chia cho cha một phần tiền lì xì đi, tiền tiêu vặt của cha còn ít hơn của con đấy!”
Bội Kỳ oan ức thấp giọng: “Quác!” Dạ.
Thương Khuyết đắc ý ngồi thẳng lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Dụ Tranh Độ.
Thương Khuyết: “…Bội Kỳ tự mình nói cho anh mà!”
Dụ Tranh Độ chua xót nói: “…Để em cho anh thêm tiền tiêu vặt đi.”
…
Thương Khuyết: Vui ghê! (Vợ tăng tiền tiêu vặt)