THỜI ĐẠI PHÓNG TÚNG

Editor: Hạ Uyển

Beta: Sói

*****************

Tưởng Dĩ Giác bắt lấy cánh tay Từ Mục, nhanh chóng gỡ tảng đá trong tay của cậu ra: "Cậu ta trộm nghiên cứu của cha cậu, cậu phá cửa kính phòng trưng bày thì có ích gì?"

"Vậy anh nói xem phải làm sao bây giờ? Tôi không nuốt trôi cục tức này được!" Từ Mục ngồi xổm xuống, định ở đây luôn không đi đâu hết. Tính tình trẻ con của cậu nổi lên, hôm nay không làm gì thì sẽ không cam tâm.

"Cầm thành quả của cha cậu về."

"Cầm kiểu gì?"

"Đường đường chính chính đi vào từ cửa lớn, 15 giây sau ôm chậu hoa kia bỏ chạy. Nghiên cứu là do cậu ta trộm được nên chắc chắn cậu ta sẽ không dám báo cảnh sát." Nếu như thực sự báo cảnh sát, Tưởng Dĩ Giác cũng có cách để đối phó.

Từ Mục kinh ngạc, cậu không ngờ Tưởng Dĩ Giác trông đứng đắn như thế mà ý nghĩ còn lớn mật hơn cả cậu.

Nhưng mà cậu thích.

Từ Mục đứng lên, bản tính thích quấy rối khiến cậu không kịp chờ nữa: "Vậy bây giờ tôi sẽ vào đó!"

"Này." Tưởng Dĩ Giác nắm chặt cánh tay cậu, nói. "Chúng ta cùng nhau vào."

Hai người sóng vai nhau đi vào trong phòng trưng bày thực vật, nhân viên công tác thấy Tưởng Dĩ Giác ăn mặc chỉnh tề, nào có biết bọn họ có tâm tư như vậy, còn cung kính hữu lễ chào hỏi một tiếng: "Chào buổi tối."

Hai người đi đến trước bồn hoa mai, giả vờ như đang thưởng thức thực vật mới đẹp đẽ này, đồng thời chú ý người đi lại bên cạnh, chờ đợi thời cơ.

"Một." Từ Mục bắt đầu đếm. "Hai."

Bảo vệ ngoài cửa buông lỏng cảnh giác, quay lưng duỗi người. Ngay trong khoảnh khắc hô "Ba", Từ Mục nhanh chóng ôm ngay chậu hoa mai vào trong ngực, khi nhân viên công tác còn chưa kịp phản ứng, hai người đã ăn ý phi nước đại ra cửa.

"Đừng chạy! Đứng lại!" Nhân viên công tác bỗng tỉnh táo la lên trong lúc bọn họ bỏ chạy.

"Năm, sáu, bảy, tám, chín......" Từ Mục yên lặng nhẩm mười lăm giây mà Tưởng Dĩ Giác nói.

Nghe thấy động tĩnh lớn, bảo vệ đang quay lưng duỗi người lập tức quay lại, nhưng bấy giờ hai người đã lướt qua mặt anh ta như một cơn gió.

Cửa lớn là cửa kính xoay, Tưởng Dĩ Giác rất nhẹ nhàng chạy qua, Từ Mục cũng chạy theo, cậu đối mắt với bảo vệ đang muốn lao qua, mắt trừng mắt.

"Này ~ Xin chào ~" Từ Mục cười hì hì chào hỏi bảo vệ đang sửng sốt rồi vội vàng chạy qua vòng xoay.

Khi bảo vệ chạy đến nơi thì con "cá lớn" trước mắt đã chạy vụt đi.

Thấy Từ Mục đã thành công chạy ra, Tưởng Dĩ Giác bèn kéo tay cậu chạy về phía nhà để xe.

"Đứng lại! Đứng lại!" Bảo vệ trượt chân khi chạy ra khỏi gian phòng, suýt chút nữa thì làm rơi mũ, vừa chạy theo hai người vừa hét lớn. "Không được chạy! Đứng lại!"

Tiếng bước chân vang vọng trong gara trống trải, xe của Tưởng Dĩ Giác đỗ ngay trước mặt, mà bảo vệ cũng đang đuổi sát phía sau.

Kể cả ngồi vào xe kịp thì lái xe cũng không kịp. Hai người quyết định không lên xe mà chạy theo một con đường khác.

Link: https://truyenwiki1.com/tac-gia/Van_Tuyet_Cac

"Đây!" Tưởng Dĩ Giác kéo Từ Mục vào một căn phòng, khóa chặt cánh cửa duy nhất.

Hai người đứng gần cửa, nghe bảo vệ mắng to bên ngoài rồi dậm chân rời đi. Khi thấy ngoài cửa đã yên lặng trở lại, Từ Mục biết bọn họ đã an toàn.

Từ Mục mệt mỏi để bồn hoa xuống đất, cậu thở hổn hển nhìn Tưởng Dĩ Giác cũng đang thở như mình, bỗng nhiên bật cười. Trò đùa này thật điên cuồng, cũng thật kích thích. Trải qua mấy tiếng đồng hồ cùng Tưởng Dĩ Giác khiến Từ Mục rất vui vẻ. Trước kia ở bên người khác cậu chưa bao giờ vui vẻ như vậy.

Có đôi khi Từ Mục cảm thấy, dường như bọn họ đã quen biết từ lâu, đã cùng trải qua rất nhiều chuyện.

Dưới sự kích thích của những tế bào đang hưng phấn, Từ Mục đã làm một việc mà cậu từng nghĩ Tưởng Dĩ Giác sẽ làm với mình.

Cậu hôn Tưởng Dĩ Giác một cái, nhanh như chuồn chuồn lướt nước, nhưng ý đồ thì lại rất rõ ràng.

Sau khi hôn xong, Từ Mục cười đắc ý, giống như vừa ăn trộm được một cục đường.

Tưởng Dĩ Giác không khỏi giật mình, thoáng ấy qua đi, hắn vuốt nhẹ gương mặt Từ Mục, cúi đầu hôn lên môi cậu.

Vừa rồi Từ Mục còn đắc ý, lúc này đột nhiên hoảng hốt, cậu không ngờ rằng nụ hôn đầu của mình sẽ xảy ra trong căn phòng ở cầu thang nhỏ hẹp, kín mít và u ám này. Cậu vừa hiếu kì vừa thẹn thùng đỏ mặt để Tưởng Dĩ Giác hôn mình.

Lúc đầu Tưởng Dĩ Giác hôn rất dịu dàng, nhưng sự dịu dàng ấy chỉ tựa như lớp ngụy trang khi lần đầu tiên đến một nơi xa lạ. Không đến nửa phút, sự ôn nhu bên ngoài đã bị dỡ xuống, hắn đặt Từ Mục lên tường, làm sâu thêm nụ hôn này. Tưởng Dĩ Giác hôn có phần thô lỗ chứ không ôn hòa nhã nhặn như thường ngày, phảng phất như nhẫn nhịn đã lâu giờ mới được bộc phát.

Từ Mục như chú cừu con để mặc hắn xâm lược, toàn thân cậu cứng ngắc, không tránh khỏi tràn ra vài tiếng rên rỉ đứt quãng, bị động trao đổi hơi thở khô nóng với Tưởng Dĩ Giác. Thân thể trở nên ấm áp và tê dại, Từ Mục nhanh chóng trầm luân vào thế tấn công của Tưởng Dĩ Giác.

Nụ hôn này phải dài ít nhất bảy tám phút, môi lưỡi của hai người khó mà tách rời. Cuối cùng nụ hôn kết thúc bởi tiếng máy trong nhà để xe. Bị tạp âm quấy nhiễu, nụ hôn của bọn họ không thể không dừng lại.

Tưởng Dĩ Giác vuốt ve gương mặt phiếm hồng và mái tóc lòa xòa trước trán của Từ Mục, ánh mắt hắn tựa đang nhìn một bộ phận không thể tách rời trên cơ thể, dịu dàng mà tràn đầy xâm chiếm.

"Đi thôi." Tưởng Dĩ Giác vuốt tóc Từ Mục rồi nắm tay của cậu đi ra ngoài.

Từ Mục vội vàng ôm chậu hoa đặt trên đất, cùng hắn đi ra ngoài.

Hết chương 11.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi