THỜI ĐẠI PHÓNG TÚNG

Edit: Hạ Uyển

Beta: Sói

________________

có trai đẹp kìa, gu của tớ." Từ Mục nói với hai đứa bạn đứng bên cạnh.

Tân Lưu Quang nhìn theo tầm mắt cậu: "Tưởng Dĩ Giác, giám đốc tập đoàn Tự Mộc, người giảng lúc chiều chính là anh ta đấy, ai bảo cậu không đi."

Từ Mục mắng một tiếng "mịe", hận trường học tuyên truyền không đúng chỗ: "Tớ đề nghị nếu lần sau trường học mời được người đẹp trai như thế thì phải dán ảnh tuyên truyền công khai. Làm thế có tác dụng hơn dán ảnh tập đoàn của anh ta nhiều."

Hàn Viễn Ngọc "xùy" một tiếng: "Không đăng ảnh mà đã có nhiều người như vậy rồi, đăng ảnh thì chỗ đâu mà chứa cho hết?"

Từ Mục cảm thấy người đàn ông này nhìn rất quen mắt. Cậu cẩn thận nghĩ một hồi mới giật mình nhớ ra: "Tớ nhớ ra rồi, tớ đã gặp anh ta rồi."

"Ai đẹp trai cậu cũng đều gặp rồi." Hàn Viễn Ngọc cười nhạo.

"Thực sự từng gặp rồi, ở Mỹ. Lúc ấy tớ cho rằng anh ta là du học sinh nên giờ mặc sang trọng như thế này tớ không nhận ra ngay được." Từ Mục chép chép miệng. "Xem trí nhớ của tớ này, mặt đẹp như thế mà tớ còn quên được, thật là đáng chết."

Cùng lúc đó, Tưởng Dĩ Giác đang bị một nhóm nữ sinh vậy quanh. Như được dự cảm nhắc nhở, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Từ Mục.

Duyên phận khiến cho bọn họ lần nữa chạm mặt nhau tại một quốc gia khác sau một tháng.

Từ Mục chưa từng nghĩ Tưởng Dĩ Giác sẽ nhớ mặt mình. Thấy đối phương nhìn, cậu bèn ra vẻ trêu chọc nháy mắt với hắn, sau đó ngậm cây thuốc lá điện tử, bộ dạng như lưu manh vô lại đùa giỡn con gái nhà lành.

Từ Mục cảm thấy lần trêu chọc này của bản thân tốt đẹp 100%.

Trước kia kỹ thuật nháy mắt của cậu không tốt, mỗi lần nháy mắt, mí mắt kia cũng theo bản năng mà động. Rõ ràng là nháy mắt mà gương mặt lại run rẩy, đã thế còn phải cứng rắn bày ra bộ dạng phong lưu. Chính vì vẻ mặt ấy mà nhiều người vốn muốn bắt chuyện với cậu đã vẫy tay đi luôn.

Từ đó về sau, Từ Mục bắt đầu khổ luyện kĩ thuật nháy mắt, luyện nhiều năm như thế cuối cùng cũng có tác dụng.

Tưởng Dĩ Giác không có bất kì động tác nào đáp lại Từ Mục mà chỉ nghiêm túc chăm chú nhìn cậu không chớp mắt.

Từ Mục nghĩ Tưởng Dĩ Giác nhất định đã bị cậu hấp dẫn, cảm thấy cái hình tượng phong lưu đa tình mà mình đắp nặn rất thành công, trong lòng có chút đắc ý, cậu bèn tặng thêm cho Tưởng Dĩ Giác một nụ cười tà mị trong truyền thuyết.

"Gu tớ, lão Hàn, tớ cảm thấy bọn tớ có tương lai đấy. Tiếp theo nên làm thế nào? Mau dạy tớ đi." Vì không để cho nụ cười tà mị của mình biến mất mà khóe miệng cong hết cỡ của Từ Mục không dám biến đổi, cậu chỉ động đậy môi rất khẽ khiến lời nói ra khỏi miệng không hề rõ ràng, Hàn Viễn Ngọc nghe mà chẳng hiểu gì hết.

Lúc này Tân Lưu Quang bỗng chú ý đến một nam sinh đeo kính gọng vàng, trông hiền lành nhã nhặn đi ra từ tòa nhà công nghiệp nhẹ.

Hàn Viễn Ngọc cũng chú ý tới sự xuất hiện của nam sinh kia, cậu ta ấn đầu Từ Mục chỉ lo nhìn trai đẹp xuống: "Đừng có nhìn nữa, tên khốn kia đi ra rồi!"

Khang Phi Hạo vừa mới từ tòa nhà công nghiệp nhẹ đi ra đã thấy ngay ba hung thần ác sát đang đợi, hắn ta lập tức xoay người co cẳng chạy.

Hàn Viễn Ngọc hô: "Đệt! Thằng cháu kia chạy rồi!"

Từ Mục lập tức ném thuốc điện tử trong miệng, Tân Lưu Quang ném sách, Hàn Viễn Ngọc phun bã kẹo cao su ra.

Ba người nhanh chóng chạy theo hướng Khang Phi Hạo bỏ trốn.

Đến bãi đỗ xe của nhà huấn luyện, cuối cùng ba người cũng vây được hắn.

Tân Lưu Quang chặn trước mặt Khang Phi Hạo còn Hàn Viễn Ngọc và Từ Mục cắt đứt đường lui của hắn ta. Khang Phi Hạo hết đường chạy, chỉ biết hoảng sợ nhìn trước nhìn sau.

"Mày chạy cái gì?" Từ Mục hỏi, tuy đang thở hồng hộc nhưng vẻ mặt dữ tợn vô cùng.

Khang Phi Hạo bị dọa đến hai chân phát run, hắn ta lấy cặp che mặt, há miệng run rẩy nói: "Tao sợ bọn mày đánh tao!"

Tân Lưu Quang nghiêm nghị hỏi: "Mày không làm gì trái lương tâm thì sợ gì người ta đánh mày?"

"Tao...... Tao làm sai......"

"Mày làm mà mày còn chối!" Hàn Viễn Ngọc là người đầu tiên nhịn không được xông lên đánh vào cái đầu được cặp che lại của Khang Phi Hạo. "Mày còn không nhận! Còn không nhận này!"

Tân Lưu Quang, người chủ trương không sử dụng bạo lực, để Hàn Viễn Ngọc đánh một hồi mới đi lên ngăn cản.

Từ Mục đi tới nắm cổ áo Khang Phi Hạo: "Ngày mai đi thanh toán tất cả phí chữa trị cho em gái Vạn Nghiên Minh, sau đó xin lỗi cả nhà Vạn Nghiên Minh, một nhà bốn người, nếu thiếu một người tao sẽ phế mày, nghe rõ chưa?!"

Đôi mắt Khang Phi Hạo bị dọa đến nhắm tịt lại bỗng hơi hé ra: "Vạn Nghiên...... Em gái Vạn Nghiên Minh là ai vậy?"

"Vạn Xuân Hi!"

"Vạn Xuân Hi? Là Xuân Hi...... thì ra là Xuân Hi? Tao...... Tao cứ tưởng là Hiểu Yến, Lý Huệ, Liễu Mân....." Khang Phi Hạo nhỏ giọng nói.

Ba người trợn mắt há hốc mồm.

Tân Lưu Quang buông bàn tay đang ngăn cản Hàn Viễn Ngọc: "Cái thứ kia của thằng này giữ lại cũng vô dụng, phế đi."

Hàn Viễn Ngọc lại tiếp tục xông lên đấm cho Khang Phi Hạo một phát khiến Khang Phi Hạo thét lên cầu xin tha thứ.

"Này! Các trò làm cái gì đấy!" Giọng nói hùng hậu của người đàn ông trung niên cắt đứt quá trình bạo lực của Hàn Viễn Ngọc.

Khang Phi Hạo lập tức gào khóc: "Thầy ơi, cứu mạng!" rồi vừa la hét vừa lảo đảo chạy đến núp sau lưng người đàn ông trung niên.

Thấy người đi tới, cả đám cứng đờ cả người.

Thật không khéo, người xuất hiện lại là viện trưởng viện thực vật học của bọn họ.

Trong phòng làm việc của viện trưởng, cả đám Từ Mục đứng thành một hàng chỉnh tề.

Viện trưởng vác cái bụng bia và gương mặt u ám đi tới đi lui trước mặt ba người.

Ông đến chỗ Tân Lưu Quang đầu tiên, bắt đầu quở trách: "Trò xem lại trò đi, bố của trò là giáo viên, mẹ của trò là giáo viên, ông bà của trò cũng là giáo viên. Trong hoàn cảnh giáo dục tốt như thế, sao trò lại có thể có cái tật xấu này vậy hả?"

Người thứ hai mà ông quở trách là Từ Mục: "Trò xem lại trò đi, bố của trò là chuyên gia thực vật học, mẹ trò là phó chủ tịch tiền nhiệm của Hiệp hội Nghiên cứu Thực vật. Trò là hi vọng lớn nhất của bọn họ, kết quả mỗi ngày trò làm cái gì vậy hả, trò tự xem lại đi?"

Ông đến chỗ người thứ ba là Hàn Viễn Ngọc: "Trò cũng tự xem lại mình đi, bố của trò......"

Hàn Viễn Ngọc: "Bố của em là chủ tịch tập đoàn nghiên cứu khoa học Lục Châu, sao thế ạ?"

"......" Viện trưởng mím mím môi. "Không sao."

Đúng lúc này, thư ký gõ cửa đi vào, cắt đứt bài quở trách của viện trưởng: "Viện trưởng, hiệu trưởng yêu cầu ngài đến gấp."

"Có chuyện gì mà gấp vậy? Tôi còn có việc chưa làm xong ở đây."

Thư ký đi đến nhỏ giọng nói vào tai viện trưởng: "Muốn ngài cùng ăn tối với mấy sếp của tập đoàn Tự Mộc."

Sắc mặt viện trước lập tức thay đổi, ông ho khẽ một tiếng, chỉ vào ba người: "Ba người các trò, toàn bộ đều bị cảnh cáo, lần sau nếu còn vi phạm sẽ bị ghi lỗi! Còn nữa, Từ Mục, tối nay tôi nhất định sẽ gọi cho bố của trò."

Nếu viện trưởng muốn dùng câu uy hiếp này để ảnh hưởng đến tâm tình của Từ Mục, thì ông thực sự đã rất thành công.

Ba người phàn nàn về viện trưởng ở ngay trước tòa nhà hành chính và nhất trí rằng sẽ không để cho Vạn Nghiên Minh biết về chuyện này, sau đó mọi người đều có việc riêng nên tách ra.

Từ Mục chậm chạp không chịu về nhà. Cứ nghĩ đến chuyện sau khi về nhà bố mẹ cậu sẽ nhắc lại chuyện này là cậu đau hết cả đầu.

Cách nói chuyện của bố mẹ cậu không giống với người khác, đầu tiên họ sẽ nói mãi nói mãi, sau đó một trong hai người sẽ bắt đầu khóc, rồi hai người họ sẽ ôm nhau khóc, tựa như mình vừa sinh ra một Hỗn thế ma vương vậy.

Từ Mục không muốn về nhà để hưởng thụ màn đối xử như Đại ma vương khiến dân chúng đau khổ, cậu một thân một mình đi trên đường lớn người xe thưa thớt.

Đi mãi đi mãi, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, cậu vội sờ soạng 4 cái túi quần áo.

"Đệt!" Thẻ sinh viên cậu vừa làm lại đã bị mất lúc truy đuổi Khang Phi Hạo.

Lần này Từ Mục không muốn làm lại lần nữa, cậu xoay người định trở lại khu nhà huấn luyện để tìm.

Thân cây gồ ghề hai bên đường hướng thẳng lên trời tựa như không có điểm cuối cùng. Cả thế giới không nhìn thấy một phiến lá, ngoài cô quạnh ra thì chỉ có phiền muộn vô tận.

Thấy một chiếc xe thể thao màu xám đi trên đường, hai mắt Từ Mục lập tức tỏa sáng, cậu chăm chú nhìn chiếc xe thể thao càng lúc càng đến gần mình.

Tình yêu của đàn ông đối với xe cùng giống như phụ nữ khi nhìn thấy túi xách hay đồ trang điểm hàng hiệu vậy, ngay cả Từ Mục là gay thì cũng thế mà thôi.

Dù thời đại có thay đổi đến long trời lở đất, tất cả thực vật trên đời có chạy lên trời hay lún xuống đất, dù các phương tiện giao thông có ảnh hướng đến môi trường như thế nào đi nữa thì chúng cũng vĩnh viễn không mất đi sự yêu quý từ phái mạnh.

Điều khiến Từ Mục không ngờ là, cậu vừa chớp mắt mấy cái, chiếc xe thể thao kia đã phóng tới trước mặt mình.

Chiếc xe dừng lại trước mặt cậu, cửa sổ xe hạ xuống, Từ Mục nhìn thấy gương mặt có huyết thống ngoại quốc tuấn mỹ mà trước đây cậu đã từng trêu chọc xuất hiện phía sau cửa kính xe.

Từ Mục ngơ ngác nhìn gương mặt không mấy lạ lẫm này, bỗng chốc cậu không biết nói gì. Lúc trước ở xa còn nháy mắt trêu chọc, nhưng khi đến gần Từ Mục lại không biết phải làm sao.

Người đàn ông kia nhìn cậu rồi cất tiếng: "Từ Mục."

Từ Mục hoàn hồn từ trong sự ngơ ngác: "Sao anh biết tên tôi?"

Tưởng Dĩ Giác lấy từ trong túi áo âu phục trước ngực ra một tấm thẻ mỏng có đóng dấu.

Từ Mục nhận lấy nhìn, hóa ra là thẻ sinh viên mà cậu làm mất ở Mỹ!

Cậu vô cùng vui mừng: "Thì ra là anh nhặt được!"

"Hôm đó cậu chạy nhanh quá, tôi không kịp gọi cậu lại." Tưởng Dĩ Giác nói.

Từ Mục nhìn tấm thẻ bị mất rồi mà tìm lại được này, trong lòng hô to vạn tuế, tấm thẻ sinh viên mới làm lại kia đã mất rồi thì thôi luôn, dù sao bên trong cũng không có tiền. Ngày mai cậu cầm tấm thẻ này đến văn phòng kích hoạt lại là được.

Thấy Từ Mục chìm trong vui sướng vì lấy lại được đồ đã mất, Tưởng Dĩ Giác uyển chuyển hỏi: "Tôi cố ý đem thẻ sinh viên từ Mỹ về cho cậu, cậu không cảm ơn tôi à?"

Lúc này Từ Mục mới nhớ ra mình chưa cảm ơn, cậu cất thẻ sinh viên vào túi: "Cảm ơn anh."

"Vậy cậu có nể mặt đi ăn với tôi một bữa được không?"

"Tôi mời."

"Được, ăn gì?" Từ Mục không chút khách khí.

"Cậu muốn ăn gì cũng được."

Từ Mục nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Mì hải sản được không?"

"Yêu cầu thấp vậy à?"

"Đúng rồi, tôi rất dễ nuôi."

"Vậy lên xe đi." Tưởng Dĩ Giác nhấn nút, cửa xe bên ghế lái phụ mở ra như đại bàng giương cánh.

Trong lòng Từ Mục yên lặng "oa" một tiếng, thực sự không ngờ cậu có thể may mắn được ngồi trên chiếc xe thể thao này.

Nhưng Từ Mục cũng không lên xe ngay, cậu do dự không ngồi lên mà nói ra nghi hoặc của mình: "Mặc dù tôi rất cảm ơn anh đã giúp tôi mang thẻ sinh viên về nước, nhưng chúng ta chỉ mới gặp mặt hai ba lần thôi, còn không tính là quen biết, anh thật sự muốn mời tôi ăn cơm sao?" Vừa rồi cậu không khách khí như thế chẳng qua để hợp với hoàn cảnh mà thôi, mặc dù cậu rất muốn ngồi lên chiếc xe này, nhưng không thể cứ lưu loát và dứt khoát như thế được.

Tưởng Dĩ Giác không giải đáp nghi hoặc của cậu, hắn tay lên cửa sổ xe hỏi ngược lại: "Vậy vì sao lần thứ hai gặp nhau cậu đã trêu chọc tôi?"

"...... " Từ Mục không còn gì để nói, lên xe.

Từ Mục vẫn chưa ăn cơm tối, bây giờ bụng đói đến kêu vang.

Nghe thấy bụng cậu kêu ùng ục, Tưởng Dĩ Giác bèn tăng tốc độ lái xe.

Hết chương 5.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi