THỜI ĐẠI VỢ ĐẸP

Ngày cưới, khách quý đến chật như nêm. Cuối cùng Park Yuchun cũng đợi được đến ngày này, bây giờ miệng hắn đã ngoác rộng đến tận mang tai rồi.

Bản nhạc đám cưới vang lên, ba Kim nắm tay Vật nhỏ, chậm rãi đi tới chỗ chú rể đang lo lắng chờ đợi. Mẹ Kim mặc Hanbok, ngồi hàng đầu bên phải giáo đường, cười tươi, bên cạnh bà là vợ chồng nhà Jung Kim, mặc áo vest sang trọng, ngọt ngào cười. Bên trái là ông nội Park hiền hậu nhìn lễ cưới, bên cạnh là em chồng Park Yuhwan không ngừng nhìn chằm chằm vào chị dâu của mình. Ai bảo hôm nay Junsu đẹp như vậy.

Su Su thấy chú em Yuhwan nhìn mình thế liền xấu hổ cúi đầu, từng bước đi tới bên cạnh Park Yuchun. Ba bước… hai bước… một bước… đến rồi! Ba Kim đặt tay Vật nhỏ vào tay Park Yuchun, còn ông thì xoay người ngồi xuống bên cạnh mẹ Kim.

“Yuchun, con có đồng ý lấy Junsu làm vợ, dù ốm đau bệnh tật, giàu sang hay nghèo hèn, cũng nhất định không từ bỏ, bên cạnh cậu ấy suốt đời không?” Cha xứ mỉm cười hỏi.

Park Yuchun dịu dàng nhìn qua Vật nhỏ. Nếu thượng đế đã cho anh gặp em, anh sẽ không buông em ra đâu “Con đồng ý!”

“Junsu, con có đồng ý lấy Yuchun làm chồng, dù ốm đau bệnh tật, giàu sang hay nghèo hèn, cũng nhất định không từ bỏ, bên cạnh…” Cha xứ còn chưa nói xong, Vật nhỏ đã vội vàng mở miệng “Con… con đồng ý! Rất đồng ý!”

Thấy hành động đường đột của Su Su, mọi người đều che miệng trộm cười. Trong lòng viện trưởng nhà cậu lại vui mừng. Bảo bối, hóa ra em còn nóng vội hơn anh.

“A… có ai phản đối sự kết hợp của họ không?” Cha xứ xấu hổ, tiếp tục hỏi. Park Yuchun quay đầu trừng đám đông ở dưới. Ai phản đối? Hắn sẽ thịt người đó. Đổi lại chính là một sự im lặng. Park Yuchun hài lòng quay đầu lại, bảo cha xứ tiếp tục các bước tiếp theo.

“Mời cô dâu chú rể trao nhẫn!”

Park Yuchun kéo bàn tay nhỏ bé của Vật nhỏ, đeo chiếc nhẫn kim cương lên ngón áp út của cậu, sau đó cúi người hôn lên môi cậu qua lớp khăn voan. Kim Jaejoong ngồi một bên thấy khó chịu vô cùng. Park Yuchun, cậu phạm quy, lát mới được hôn mà.

Park Yuchun vừa vặn nhìn thấy Kim Jaejoong. Cứ hôn đấy, tức chết cậu. Hôm nay tôi là chú rể, cậu làm được gì nào? Sau đó lại kéo tay Vật nhỏ, hôn thêm một cái. Vật nhỏ xấu hổ cúi đầu, cầm chiếc nhẫn trong tay đưa tới trước mặt Park Yuchun, đeo cho hắn. Park Yuchun rất phối hợp, căn bản gần như là hắn tự xỏ vào.

“Chú rễ có thể hôn cô dâu!” Cuối cùng cũng đến bước này, Park Yuchun lật khăn voan của Vật nhỏ, giữ lấy mặt cậu, hôn lên. Lần này hắn hôn đến gần năm phút. Cha xứ thấy cô dâu sắp ngất xỉu mới nói nhỏ với hắn “Người trẻ tuổi… được… được rồi…” Lúc này Park Yuchun mới buông Vật nhỏ ra, còn thoả ước mong mà hôn nhẹ lên khóe miệng cậu một cái.

“A… Ta tuyên bố các con chính thức là vợ chồng.”

Bận rộn một ngày, Vật nhỏ mệt vô cùng, nhưng viện trưởng Park lại khỏe như mãnh thú, còn đi tới bên Kim Jaejoong, xỉa xói nói “Cuối cùng hôm nay cũng kết hôn rồi.” Bộ dáng thật sự khiến người ta muốn đấm cho một phát. Mặt bác sĩ Kim tái đi, ‘ái thê’ Jung thị thấy y biến sắc liền nhanh chóng dỗ dành, ý bảo ‘Hôm nay Park Yuchun kết hôn, chúng ta không cần chấp nhặt với cậu ta.’ Vì thế bác sĩ Kim mới nể tình nói “Viện trưởng Park, nhất định phải hạnh phúc đấy!” Mấy chữ sau nghe như nghiến răng nghiến lợi nói.

“Cảm ơn. Cái đó là đương nhiên rồi.” Park Yuchun cười ha ha, rời khỏi chỗ của vợ chồng Jung Kim, đi tới chào hỏi các vị khách khác.

Park Yuchun rời đi còn chưa được hai bước, bác sĩ Kim đã chịu không nổi, gạt tay Jung Yunho ra, tức giận nói “Hừ, làm như có mình cậu ta kết hôn ấy, chảnh chọe cái gì!” Đương nhiên Park Yuchun nghe thấy hết, nhưng hắn làm như không nghe. Làm sao giờ? Hôm nay hắn cưới vợ mà, nên tâm tình rất tốt.

Một ngày bận rộn qua, Park Yuchun trên đường lái xe về nhà, cậu bạn nhỏ Kim Junsu thì ngủ bên cạnh. Vì cậu bạn nhỏ còn đi học, nên ba Kim nhấn mạnh chuyện học hành quan trọng hơn, sau khi bàn bạc thì tuần trăng mật được hoãn lại về sau mới đi. Mặc dù Park Yuchun rất tiếc, nhưng hắn chỉ biết thở dài thôi. Hắn không thể không nghe theo ba vợ được. Mà Vật nhỏ lại sống chết không chịu, hắn phải dỗ mãi, cậu mới đồng ý. Trẻ con dù sao cũng thích đi chơi. Mà ngay của chuyện vợ chồng đêm tân hôn, Park Yuchun phải kiên quyết lắm mới giữ được. Nói thật, để vừa lòng cả một đám người thật khó. Lee Donghae với Lee HuykJae còn dễ đối phó, chứ cậu cả Kim Jaejoong thì có muốn dứt cũng dứt không ra. Hắn tưởng quăng cho Jung Yunho là xong, ai ngờ bây giờ còn khó chơi hơn trước.

Nhìn bảo bối bên cạnh, Park Yuchun hạnh phúc cười. Rốt cuộc đã lấy được rồi “Bảo bối… bảo bối… Vợ ơi~ Vật nhỏ ngoan của anh!” Park Yuchun liên tục gọi Vật nhỏ, nhưng mà Vật nhỏ đang ngủ, đâu có nghe thấy gì.

“Ưm… ư… ông xã…” Tiểu Su Su hình như đang nằm mơ, cậu mơ thấy một giấc mơ ngọt ngào, bên trong nhất định là có chồng của cậu, nên mới phát ra tiếng gọi nho nhỏ bên miệng. Park Yuchun mỉm cười nhìn cậu, nhẹ nhàng đậu xe trong sân, đưa tay sờ soạng lên mặt Vật nhỏ.

“Ưm? Yuchun? Chúng ta… ở đâu vậy?” Xem ra vật nhỏ bị sờ tỉnh rồi. Vừa mới ngủ dậy, giọng nói khàn khàn trong trong, nghe thật đáng yêu.

“Ha ha, bảo bối, chúng ta về đến nhà rồi! Em ngủ được một giấc rồi đó~” Ôm chầm lấy Vật nhỏ, Park Yuchun xoa nhẹ lên lưng cậu.

“Hả? Sao anh không gọi em dậy? Một mình anh lái xe, không ai nói chuyện với anh, chắc anh buồn lắm? Sao không đánh thức em?” Vật nhỏ càng lúc càng có dáng dấp của vợ hiền.

“Nhìn em ngủ ngon như vậy, anh không nỡ! Bảo bối, chúng ta vào nhà ngủ đi, cũng không thể trải qua đêm tân hôn trên xe được!”

“A… đúng vậy~” Vật nhỏ đưa tay muốn mở cửa xe, nhưng lại bị Park Yuchun ngăn lại.

“Đừng nhúc nhích, để anh.” Park Yuchun xuống xe trước, đi vòng qua cửa bên kia, mở cửa ra, ôm lấy Vật nhỏ, bế cậu lên như bế công chúa.

“Ông xã, em tự đi được. Em không mệt đâu.” Vật nhỏ ngượng ngùng cúi đầu, ngoài ra còn vì cậu thương chồng mình mệt nữa.

“Vật nhỏ~ Hôm nay em là cô dâu mới của anh! Đương nhiên ông xã phải bế em qua cửa nhà rồi.” Park Yuchun dùng trán đập nhẹ lên trán Vật nhỏ, nói.

Bế thẳng Kim Junsu lên trên giường phòng ngủ, bây giờ Park Yuchun đúng bộ dạng ‘vợ hiền’, hắn kéo hai chân Vật nhỏ, đặt trên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp “Hôm nay khiến Su Su mệt lắm phải không? Để ông xã mát xa cho em nhé!”

“Không, không! Ông xã còn vất vả hơn em! Trước đám cưới mọi chuyện đều do Yuchun làm, em cũng không giúp được cái gì. Em thật ngốc, cái gì cũng không biết làm, chỉ có thể chờ ông xã sắp xếp mọi việc thôi. Em thấy áy náy lắm.” Vật nhỏ ngồi dậy, quỳ gối trên giường, bàn tay mũm mĩm xoa bóp bả vai cho Park Yuchun, ấn nhẹ lên.

“Vật nhỏ của anh giỏi quá! Chụt!” Park Yuchun kéo tay Vật nhỏ, hôn một cái thật kêu lên.

“A, đúng rồi, còn có cái này mẹ bảo em đưa cho anh… Em để đâu rồi nhỉ?… Ơ? Chỗ nào nhỉ?” Vật nhỏ đột nhiên nghĩ đến buổi sáng trước khi ra cửa, mẹ đưa cho cậu một thứ, nên cậu vật lộn, sờ mó tìm kiếm trên người mình. Nhìn động tác của Vật nhỏ, mắt Park Yuchun đều phát ra lửa! Vật nhỏ đang cởi quần dài ra, vói tay vào quần lót của mình.

“A, tìm được rồi. May là không mất.” Là một tờ giấy trắng được gấp lại, có thể giấu ở chỗ này, xem ra chỉ có một mình Kim Junsu nghĩ ra thôi “Cho anh nè! Mẹ bảo em đưa cho anh. Hôm nay thay đồ em sợ mất nên mới cất ở đây, em thông minh lắm phải không? A, mẹ nói, cái này vừa về tới nhà là phải đưa cho anh xem, còn không cho em xem nữa. Nó là gì vậy?”

Park Yuchun cầm tờ giấy nhỏ cũng cảm thấy tay mình muốn phỏng luôn. Tờ giấy này ở trong quần lót Vật nhỏ cả ngày cơ đấy, cứ dán chặt lấy cái mông trắng nõn của Vật nhỏ suốt, ngẫm lại hắn thật muốn chảy máu mũi mà.

“Anh mau xem đi. Xem nó là cái gì.” Vật nhỏ còn chưa bỏ ý định liếc liên tục vào tờ giấy, hối thúc hắn. Park Yuchun kiên nhẫn mở ra, chỉ thấy trên đó viết một dòng thật to: Hàng mua rồi, không trả lại. Có vấn đề gì về chất lượng, cũng không được liên hệ với người bán.

“A… Su Su à! Đi tắm thôi! Tắm xong chúng ta còn phải đi ngủ nữa.” Park Yuchun nhìn dòng chữ mẹ Kim viết cho hắn, xém chút nữa là rơi cằm xuống đất, lại sợ Vật nhỏ tiếp tục hỏi, đành phải chuyển sang đề tài khác.

“Anh nói cho em biết mẹ viết cái gì đi. Đi mà~” Trí thông minh ngàn năm của Vật nhỏ mới quay về, cậu chu môi hỏi.

“Sao em hiếu kỳ thế? Vật nhỏ~ Mẹ vợ nói… muốn anh nhất định phải chăm sóc tốt cho em, muốn anh phải yêu thương em cả đời.” Mẹ vợ, con đã tận lực lý giải câu của mẹ rồi đấy!

“A… hì hì. Ông xã xem! Nếu ông xã không đối tốt với em, mẹ em sẽ đón em về đó, cho anh hối hận luôn.” Vật nhỏ vẫn nghĩ mẹ lưu luyến mình, có thể sẵn sàng đón mình về nhà.

“Đúng vậy, anh sẽ đối tốt với bảo bối. A, bây giờ để ông xã hầu hạ ông chủ nhỏ đi tắm nha. Hôm nay chính là đêm động phòng đấy. Đi thôi!” Thấy gương mặt tự tin của Vật nhỏ, Park Yuchun nhanh chóng bế cậu vào phòng tắm.

Trong quá trình tắm Park Yuchun cố nén dục vọng đã ngẩng đầu của mình, giúp Vật nhỏ nhà mình tắm rửa sạch sẽ, nhưng vấn đề là ở chỗ Vật nhỏ nhà hắn không biết có phải cố ý hay không, mà cứ vô tư ngồi trên đùi chồng mình, chơi đùa bọt xà bông. Dỗ dành tắm cho Vật nhỏ xong, Park Yuchun bế cậu ra giường, rồi quay trở lại phòng tắm dùng tốc độ nhanh nhất tắm cho mình, một lát sau hắn liền đi ra hầu hạ tiếp tiểu tổ tông kia.

Thật ra hắn chỉ tắm có đúng năm phút thôi, nhưng quay trở lại phòng ngủ đã thấy Vật nhỏ nằm ngủ khò khò trên giường rồi. Lắc đầu, Park Yuchun tắt tất cả đèn, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ trên bàn. Bỏ đi, hôm nay Vật nhỏ cũng mệt rồi, dù gì cũng đã kết hôn, em ấy cũng không chạy được, sau này còn nhiều thời gian. Vật nhỏ còn bé, từ từ dạy cũng được. Park Yuchun rón ra rón rén nằm xuống giường, sợ đánh thức bảo bối nhà hắn.

Không được làm thì nhìn thôi vậy. Park Yuchun dùng một tay chống đầu, tay kia xoa nhẹ lên bụng Vật nhỏ, hắn nghe mẹ vợ với Kim Jaejoong nói, từ nhỏ Su Su đã quen được người ta vỗ nhẹ ru ngủ rồi, làm vậy cậu sẽ ngủ ngon hơn.

Vật nhỏ tắm nước nóng xong, trên mặt còn hồng hồng, cảm giác bên cạnh có hơi ấm, Su Su liền xích gần lại phía Park Yuchun.

Ánh đèn màu cam nhạt bị chặn sau tấm lưng dày rộng của Park Yuchun, bàn tay hắn gạt tóc mái trên trán Vật nhỏ, hôn nhẹ xuống. Hắn vừa định nằm xuống, chuẩn bị ngủ thì một cánh tay nho nhỏ, mềm mại bò lên cổ hắn. Hắn chỉ nghĩ là Vật nhỏ đang nằm mơ, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt nòng nọc của cậu hé mở ra “Ưm…”

“Bảo bối, anh đánh thức em à?”

Vật nhỏ nhìn hắn, nhưng không lên tiếng.

“Em ngủ đi! Ông xã nằm cạnh em. Hay… hay em muốn ông xã vỗ lưng?” Park Yuchun cúi người xuống, cọ xát lên mặt Vật nhỏ.

“Ưm… Yu… Yuchun… không làm sao?” Vật nhỏ thẹn thùng nói, nhưng lời nói lại rất chủ động, khiến trong lòng Park Yuchun rạo rực, dục vọng mới bị hắn đè ép xuống lại bùng phát lên. Tuy trong lòng rất muốn, nhưng viện trưởng Park vẫn cố tỏ ra bình tĩnh “Bảo bối, muộn rồi. Hôm nay mệt thế, ông xã không nỡ! Mau ngủ đi.”

“Dạ…” Vật nhỏ thất vọng đáp, mặc dù chuyện này với cậu vẫn rất kỳ lạ, nhưng là đêm tân hôn không làm thì hình như mới kỳ quái. Ông xã không thích sao? Hay tại mình ngốc quá, mỗi lần đều khiến ông xã phải làm. Kim Junsu! Thật ngốc! Có phải con trai không đấy!

“Ông… ông xã… anh… anh mệt lắm à? Tuy em không biết… nhưng… nhưng… em sẽ cố gắng học…” Hình như anh Jae Jae từng nói với cậu, đôi khi cần phải chủ động một chút, nhưng… thật ngại quá.

Park Yuchun thấy Vật nhỏ ấp úng, khiến hắn không thể hiểu được, giữ gương mặt của Su Su, tò mò nhìn cậu, Park Yuchun muốn nghe xem rốt cuộc Vật nhỏ muốn nói cái gì. Ánh mắt Vật nhỏ đảo qua đảo lại, không dám nhìn Park Yuchun “Mẹ… mẹ nói… đêm tân hôn… phải… phải…”

“Bảo bối, em nói gì? Phải cái gì?” Park Yuchun càng nghe lại càng không hiểu cậu nói gì. Vật nhỏ hít sâu một hơi, mặt đỏ ửng, nói một mạch “Mẹ nói đêm tân hôn phải hầu chồng.” Park Yuchun nghe xong trong lòng liền nở hoa. Mẹ vợ, mẹ thật biết cách dạy Su Su đấy!

“Vậy bảo bối chuẩn bị hầu anh thế nào?” Park Yuchun giả bộ hỏi. Lần này hắn muốn Vật nhỏ nhà mình tự dâng đến miệng hắn.

“Dạ… em…” Anh Jae Jae nói phải chủ động, phải chủ động. Ừ! Chết thì chết! Su Su, cố lên!  Vật nhỏ cởi cúc áo ngủ của mình ra trước, sau đó kéo một bàn tay của Park Yuchun đặt ở trước ngực cậu, sau đó đẩy đẩy tay hắn, cho hắn ma xát trên làn da non mềm của mình.

Park Yuchun làm sao chịu nổi khiêu khích này, nhưng hắn vẫn muốn nhìn xem bảo bối có thể làm ra hành động can đảm nào. Hắn sẽ không làm gì hết, mặc cho Vật nhỏ làm chủ thôi.

Vật nhỏ thấy viện trưởng nhà mình không phản ứng gì, liền bối rối. Cậu đã chủ động thế này rồi mà. Sao ông xã không mắc bẫy? Hay là ông xã không thích như vậy?

“Ưm… ư~ Ông xã~~~” Anh nhanh lên đi, em quên bước tiếp theo rồi!

“Gì? Bảo bối sao vậy?” Khóe miệng Park Yuchun cong cong, mắt lại nhìn cậu nhóc, giả vờ không hiểu. Park Yuchun, mày cố chịu đựng đi!

Thấy hắn không hiểu như vậy, Vật nhỏ bất dĩ làm động tác tiếp theo. Mẹ ơi, hôm nay con sẽ liều mạng! Tay phải của cậu quàng lên cổ Park Yuchun, cách mặt hắn khoảng một centimet, nói “Ưm… ông xã… không muốn sao? Su Su có chút muốn rồi~”

Không muốn? Đương nhiên là hắn muốn rồi! Hắn còn đang phải xin lỗi hạ thân đang cương cứng của mình kia kìa!

Park Yuchun cởi sạch đồ trên người mình xuống, kéo Vật nhỏ nằm lên trên mình, viện trưởng ôn nhu lúc nãy trong nháy mắt lại trở nên bá đạo như thường, hắn dùng giọng nói trầm thấp, phả bên tai Vật nhỏ “Bảo bối, em tự cởi đồ đi! Anh muốn em dụ dỗ anh!”

“Dạ? Không được… không muốn.” Vật nhỏ cắn môi dưới, khó xử nói. Hành động nãy đã là cực hạn của cậu rồi. Nếu tiếp tục như thế… có khi nào cậu thành trẻ hư không?

“Không muốn? Là tiểu yêu tinh nào khơi mào trước vậy? Tiểu yêu tinh, hôm nay em nhất định phải chịu trách nhiệm đấy.” Giọng của Park Yuchun nghiêm lại, khiến Vật nhỏ sợ hãi, cũng không dám phản kháng nữa, mà cởi áo ngủ của mình ra.

Nhưng ngay lúc dục hỏa của Park Yuchun bùng phát đến cực hạn, thì Vật nhỏ đang cởi áo ngủ đột nhiên ngồi dậy. Nếu viện trưởng không phản ứng nhanh chắc đã được thấy Sao Hỏa đụng Trái Đất rồi.

“A!” Kim Junsu mặc kệ mặt viện trưởng Park đã xám đen đi, xoay cái mông, cùng phần ngực rộng mở của mình, xuống giường, mục tiêu của cậu chính là tủ quần áo.

“Su Su, em tìm gì vậy?”

“Dạ? Rõ ràng em để chỗ này mà… A~ Tìm được rồi!” Vật nhỏ vui mừng quay lại giường, trong tay có thêm một thứ.

“Bảo bối, cái gì vậy?” Park Yuchun nhìn đồ vật trong tay Kim Junsu, thật muốn ngất xỉu mà.

“Ông xã! Anh mau đứng lên đi, xuống giường~ xuống giường~” Vật nhỏ liên tiếp xua Park Yuchun như xua ruồi bọ, chân còn không khách khí đá lên đùi hắn hai cái.

Cái gì? Kim Junsu! Có phải anh chiều em quá rồi không? Mới cưới có một ngày mà muốn đá chồng em xuống dưới ư? Phản rồi, phản rồi!

Vật nhỏ quỳ trên giường bò quanh các góc, lát sau lại xoa xoa chỗ này, cọ cọ chỗ kia. Khoảng năm phút sau, Vật nhỏ hưng phấn nhìn viện trưởng nhà mình, kêu “Ông xã, được rồi, lên đi~”

“Bảo bối, cái gì vậy? Em giải thích một chút được không?” Park Yuchun chỉ vào cái drap giường hỏi, hoàn toàn quên mất trên người hắn đang trong tình trạng không có một mảnh vải.

“A, đây là drap giường…. Sau khi cùng ông xã… drap giường đều sẽ dơ… rất khó giặt… em kêu Dong Hae cùng em đi mua đấy, nó nho nhỏ, dễ giặt hơn… Ông xã, anh nói xem Su Su có thông minh không?” Cậu bạn nhỏ Kim Junsu khoanh chân ngồi trên tấm drap giường nhỏ, giải thích với chồng mình. Thật ra, cậu chỉ biết là hồi xem phim cổ trang Trung Quốc, người ta kêu có lạc hồng thôi.

“A, ừ… a… Su Su thật thông minh… nhưng bảo bối… sao lại là cá heo?” Park Yuchun nhìn cái drap giường màu xanh nhạt, trên mặt là một con cá heo nhỏ đáng yêu che kín.

“Dạ? Ông xã không thích à?” Nghe Park Yuchun hỏi vậy, Vật nhỏ lập tức xụ mặt xuống.

“Thích! Bảo bối thích cái gì, anh đều thích.” Thích mới lạ! Hắn có phải trẻ con đâu.

“Vậy… vậy anh còn đứng đó làm gì? Mau lên đi.” Cậu bạn nhỏ đỏ mặt, lột sạch đồ ngủ trên người mình, ném qua một bên, nhanh chóng trùm chăn che kín mình, che cả mũi miệng, chừa lại mỗi đôi mắt nòng nọc nhìn ông xã của mình.

Park Yuchun! Tiếp tục nhịn nữa thì không còn là đàn ông đâu. Hùng phong một lần nữa ngẩng đầu, Park Yuchun vén chăn lên. Mặc kệ là cá heo nhỏ hay cá voi nhỏ, hôm nay trên giường có thả cả một con cá heo thì hắn cũng phải ăn tiểu yêu tinh này.

Có lẽ đêm qua quá kịch liệt, nên Park Yuchun ngủ thẳng đến sáng, không hề phát hiện Vật nhỏ đã lén lút xuống giường, chạy tới phòng bếp làm bữa sáng. Cậu vợ mới Kim Junsu gian nan lê từng bước xuống dưới lầu, vào phòng bếp. Hai chân cậu thế nào cũng không chịu nghe theo lệnh. Xem ra viện trưởng Park đúng là quá dũng mãnh. Đêm qua chiếc drap giường cá heo nhỏ đã bị ướt đẫm, nhăn nhúm hết lại rồi.

Vật nhỏ tuy đau nhưng lại đầy hứng khởi đi làm bữa sáng. Cậu cố gắng lết tới phòng bếp, mở tủ lạnh lấy sandwich, xúc xích, trứng gà, rồi gia vị, may là trước khi kết hôn đã được mẹ Kim cho một lịch dạy học bí mật về làm việc nhà sau tân hôn đấy. Nói thật bây giờ Kim Junsu còn khó làm nổi một món ăn đơn giản chứ đừng nói cả một bữa sáng. Lấy sandwich ra, cộng thêm mứt trái cây, Vật nhỏ cẩn thận trét vào. Trong nồi đang hâm lại sữa, vì để xúc xích với trứng chiên không bị nguội, Vật nhỏ còn cho vô nồi hấp, giữ ấm. Bộ dáng đúng mẹ hiền vợ đảm. Cố gắng nhớ lại lúc anh Jae Jae làm, Vật nhỏ bận rộn nấu cho xong bữa sáng.

Ánh mặt trời chiếu vào phòng ngủ, ánh sáng xinh đẹp lại có chút chói mắt rọi vào gương mặt Park Yuchun đang nằm trên giường, hắn nhíu mày, vừa xoay người định ôm ‘người đẹp’ vào lòng, morning kiss một cái thì không ngờ ‘người đẹp’ đâu chẳng thấy. Chỉ để lại chú rể nằm một mình trong căn phòng trống rỗng. Park Yuchun mặc đại bộ quần áo ngủ, vội vàng tìm kiếm ‘tiểu yêu tinh’ đêm qua không ngừng cao trào kia.

“Bảo bối? Em ở đâu?” Park Yuchun tìm trong phòng tắm trên lầu, nhưng không có ai “Đứa nhỏ này, sáng sớm đi đâu chứ?” Park Yuchun thì thầm, đi xuống lầu, nhìn trái, nhìn phải cũng không thấy.

“Hỏng rồi! Không phải sáng sớm Kim Jaejoong đến trộm Vật nhỏ nhà mình đi chứ?” Đầu óc viện trưởng Park bắt đầu phát huy trí tưởng tượng phong phú. Càng nghĩ càng thấy bất thường. Park Yuchun quơ chìa khóa xe trên bàn, cũng không quan tâm mình đang mặc đồ ngủ, chuẩn bị đến nhà bác sĩ Kim đòi người.

“Ông xã? Anh vội vàng đi đâu vậy?” Đúng lúc này, Vật nhỏ tay trái bưng một cái khay có bánh sandwich đã nướng, tay phải cầm một ly sữa, ánh mắt nghi hoặc nhìn người đàn ông của mình đang muốn ra ngoài.

“Hả? A… Anh không đi đâu hết.” Park Yuchun ấp úng trả lời, sau đó vội vàng chạy đến trước mặt Vật nhỏ nhà mình, nhận cái khay và ly sữa, đặt đại xuống bàn, ôm Kim Junsu vào lòng “Bảo bối, sao em lại bỏ anh ở một mình? Em có biết lúc nãy không thấy em, anh lo lắng thế nào không? Còn tưởng xảy ra chuyện gì nữa.” Park Yuchun ghì chặt Vật nhỏ trong lòng, hai tay xoa lên hông cậu.

“Ha ha… em có thể đi đâu chứ? Em dậy làm điểm tâm thôi.” Thấy chồng mình lo lắng vậy, Vật nhỏ nhanh chóng giải thích.

“Bảo bối, vất vả thế làm gì? Eo còn đau không?” Bàn tay đặt trên eo Vật nhỏ bắt đầu tăng độ mạnh yếu, xoa bóp cho cậu.

“Ưm… có chút chút… Ông xã, mau đi rửa mặt, đánh răng đi. Em làm xong rồi, để lâu là nguội đó.” Vật nhỏ ở trong lòng Park Yuchun mặt đỏ tim đập, nhớ tới tối hôm qua…

“Tiểu yêu tinh. Đêm qua đã mệt muốn chết rồi. Hôm nay còn dậy sớm làm bữa sáng cho anh. Thể lực đúng là tốt thật đấy. Xem ra sau này ông xã phải cố gắng thêm nhiều rồi.” Park Yuchun chu môi, làm nũng với Vật nhỏ.

“Đáng ghét! Đi rửa mặt đi~” Đẩy Park Yuchun về phía phòng tắm, cậu bạn nhỏ xoay người lại lấy xúc xích, trứng chiên. Đợi đến lúc Park Yuchun từ phòng tắm ra, bảo bối nhà hắn đã ngồi trước bàn ăn chờ hắn rồi.

Nhìn Vật nhỏ ngồi đối diện, Park Yuchun nhìn chằm chằm cậu vợ đảm đang của mình, vỗ lên đùi mình, nói “Lại đây!”

“Dạ? Em… em ngồi đây được rồi.” Vật nhỏ cúi đầu nhìn xúc xích, trứng chiên trên bàn.

“Bảo bối~ Lại đây. Ghế cứng thế, mông không đau à? Ngồi trên đùi anh sẽ thoải mái hơn nhiều. Mau lại đây đi.”

Nói thật sau nửa đêm giằng co, thì mông Vật nhỏ đau lắm. Cuối cùng cái mông trắng nõn, vểnh vểnh của cậu cũng dừng trên đùi đại sắc lang. Hai người âu yếm ăn bữa sáng, quá trình này chỉ có thể dùng từ rét run để hình dung. Park Yuchun đúng bộ dạng người hầu phục vụ ông chủ, so với cuồng bạo như đêm qua thì khác một trời một vực.

Park Yuchun nghĩ thầm: Đêm tân hôn thật tuyệt! Đáng tiếc Vật nhỏ còn đi học, bài vở không thể bỏ được. Chậm trễ sợ không tránh khỏi lưu ban thêm một năm. Tân hôn tuyệt thế mà không hiểu sao Kim Jaejoong lại đòi đi làm sau khi kết hôn. Nếu mình không làm viện trưởng, thì ở nhà đi học cùng Vật nhỏ luôn cho rồi. Thế thì có thể ở cùng nhau 24/24.

Viện trưởng Park hình như quên mất mình đã hai mươi bảy tuổi rồi. Hai mươi bảy mà còn đi học cấp ba, người ta nói không phải là dốt mà là bị thiểu não đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi