THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

"Đường Tâm Lạc, cuối cùng cô cũng xuất hiện rồi..."

"Thật là, bạn học cũ như chúng tôi nghe cô bị bệnh liền cố ý chạy đến thăm, kết quả bị những tên mắt chó này cản lại. Đường Tâm Lạc, bảo bọn họ cút ngay, đừng ở đây cản đường!"

Bọn họ thấy cô ra, liền phách lối hơn so với vừa rồi.

Dù sao trong ấn tượng của bọn họ, ngoại trừ Đường Tâm Lạc có gia cảnh tốt hơn người khác, thì toàn thân từ trên xuống dưới đều là một đại tiểu thư vô dụng.

Nói dễ nghe một chút thì là hiền hoà, còn nói khó nghe thì chính là một quả hồng mềm, mặc người ta bóp nắn.

Trước kia, Đường Tâm Lạc là thiên kim Đường thị, các cô cũng không sợ cô ta. Hơn nữa, bây giờ cô ta phải dựa hơi một lão già mà sống.

Hôm nay mấy người đi theo Vạn Vi Vi đến thăm Đường Tâm Lạc, không ngoại lệ đều là những người từng làm tình nhân hoặc vợ bé cho người khác.

Sở dĩ hôm nay bọn họ ăn mặc lộng lẫy như vậy, kỳ thật là muốn người nào đó để mắt đến mình.

Muốn cái lão bao nuôi Đường Tâm Lạc để ý, nói không chừng có thể đoạt được người trong tay Đường Tâm Lạc.

Dù gì, coi như Đường Tâm Lạc bị đuổi khỏi Đường gia, cũng quen biết nhiều người có tiền hơn bọn họ.

Chỉ cần tùy tiện câu dẫn một người, cũng đủ chi tiêu mấy năm cho bọn họ.

Mấy chủ ý này của bọn họ, Đường Tâm Lạc cũng không biết.

Cô chỉ là không có chút thiện cảm nào với bọn họ. 

Đang chuẩn bị bảo trưởng y tá đuổi người, bỗng nhiên Vạn Vi Vi đi tới gần cô.

"Tâm Lạc, thì ra cậu đã tới từ lâu rồi! Nếu vậy, sao không nói tiếng nào? Mọi người đều thành tâm đến thăm cậu, cậu còn đứng một bên nhìn, như vậy thì không đúng rồi...Cậu nhìn xem, hiện tại, đều làm chúng mình mất mặt!"

Nếu là lúc trước, tuyệt đối Đường Tâm Lạc không nghe ra thâm ý trong lời của Vạn Vi Vi.

Nhưng trải qua nhiều chuyện, lại nhìn tình cảnh bây giờ, cô liền cảm thấy, Vạn Vi Vi không còn như xưa nữa. Cô cũng không còn chút thiện cảm cùng tín nhiệm nào.

Đáng tiếc, trước kia cô chưa từng chú ý, giờ mới phát hiện, mỗi lần Vạn Vi Vi mở miệng, đều hất nước bẩn lên người cô.

Đường Tâm Lạc cũng giả bộ như không biết chuyện gì, gật gật đầu:

"Ừm, đúng vậy."

Thấy Đường Tâm Lạc nghe lời của mình, Vạn Vi Vi đắc ý nói:

"Vậy cậu còn không nhanh qua cho họ vào, tiện thể xin lỗi bọn họ luôn..."

Cô ta nói xong, còn cố ý giảm âm lượng, nhỏ giọng nói:

"Bọn họ đều hảo tâm đến thăm cậu, tình cảnh bây giờ của cậu ai cũng biết, đây là thời cơ lôi kéo sự giúp đỡ của người khác. Nếu cậu làm bọn họ giận, bọn họ sẽ trả thù đấy!"

Nói qua nói lại, đều có ý tốt quan tâm cô.

Đường Tâm Lạc quét mắt nhìn Vạn Vi Vi, thấy cô ta tránh ánh mắt của mình, đang chuẩn bị nói gì nữa, thì Đường Tâm Lạc đã lên tiếng.

"Được, mình sẽ qua nói chuyện với bọn họ."

Thấy Đường Tâm Lạc nghe lời mình, qua xin lỗi mấy người kia, Vạn Vi Vi đứng sau lưng Đường Tâm Lạc nhếch môi cười.

Hừ, quả nhiên vẫn ngu xuẩn giống như trước.

Tưởng sau khi trải qua biến cố ở quảng trường Hằng Phong, Đường Tâm Lạc sẽ thông minh hơn trước, hiện tại xem ra bản thân nghĩ quá nhiều rồi.

Vạn Vi Vi chờ Đường Tâm Lạc mất mặt xin lỗi người khác.

Kết quả, lại như muốn tát vào mặt cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi