THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

"Tâm Lạc..chờ mình một chút..." Trong nháy mắt gọi Đường Tâm Lạc lại, hốc mắt Vạn Vi Vi đỏ ửng.

Đường Tâm Lạc không nghĩ Vạn Vi Vi sẽ gọi mình.

Qua chuyện vừa rồi, cô cảm thấy mình tỏ thái độ rất rõ ràng.

Bạn của cô ơi, chẳng lẽ cô không rõ lập trường của mình sao?

Được rồi, nếu đã như vậy, cô sẽ nói hết tất cả ra.

Đường Tâm Lạc giật giật cánh tay của Lục Dục Thần, nhẹ nói:

"Thả em xuống, em có vài lời muốn nói với cô ta."

Lục Dục Thần không thả cô ra, vẫn ôm cô trong ngực, nhìn Vạn Vi Vi.

Ánh mắt của anh thanh lãnh, híp lại.

Nhìn Vạn Vi Vi như đang xem người ta diễn kịch.

Cô gái mặc một bộ quần áo trắng, tóc đen xõa ở vai, hốc mắt đỏ ửng, sắc mặt trắng bệch, giống như chịu rất nhiều oan ức.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn một người khác trừ Đường Tâm Lạc sau khi anh xuất hiện.

Vạn Vi Vi thấy Lục Dục Thần nhìn mình, cả người liền co lại, hai vai khẽ run, tăng thêm mấy phần điềm đạm đáng yêu.

Cô biết, đàn ông đều thích phụ nữ mềm mại đáng yêu.

Lúc trước, cô cũng dùng chiêu này cướp lấy Lục Kình Hạo, bây giờ cũng dùng chiêu cũ này, Vạn Vi Vi cảm thấy phần thắng của mình còn cao hơn so với lần trước.

Dáng người mảnh mai yếu đuối, nhất định có thể lọt vào mắt xanh của người đàn ông đang đứng trước mặt này.

Vạn Vi Vi nghe âm thanh trầm thấp vang lên:

"Cô ta cũng là bạn của em?" Anh đang hỏi Đường Tâm Lạc.

Đường Tâm Lạc hơi do dự, gật đầu.

Chuyện có chút phức tạp, cô cũng không biết nói sao.

Ánh mắt Lục Dục Thần hơi tối lại, nhíu mày nhìn Đường Tâm Lạc:

"Xem ra, ánh mắt lựa chọn bạn bè của em không tốt lắm nhỉ."

Vạn Vi Vi nghe Lục Dục Thần nói vậy, sắc mặt trắng nhợt:

"Tiên sinh, anh hiểu lầm rồi...Em và Đường Tâm Lạc đã quen biết nhiều năm, là bạn rất thân của nhau!"

Cô lo lắng nói, sợ lưu lại ấn tượng xấu cho Lục Dục Thần.

"Em biết hôm nay em tới hơi đột ngột, nhưng mà...Em làm vậy cũng là quan tâm đến cậu ấy. Gần đây xuất hiện nhiều lời đồn không tốt với Tâm Lạc, em sốt ruột đi tìm cậu ấy, nhưng không cách nào liên lạc được...Hôm nay, vất vả lắm mới gọi được, biết cậu ấy đang nằm viện, làm em cực kỳ lo lắng! Tâm Lạc, mình biết mình không tốt, sốt ruột đến tìm cậu...Không suy nghĩ cho cảm giác của cậu, không nghĩ tới cậu sẽ làm như vậy với mọi người....càng không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra như vậy..."

Nói xong câu cuối, vai Vạn Vi Vi run run, khuôn mặt nhỏ cúi thấp xuống làm người ta không thấy rõ cảm xúc của cô, chỉ có thể thấy những giọt nước mắt chảy xuống không ngừng.

Bộ dạng nhu nhược như vậy, làm người khác không đành lòng trách mắng.

Cả trưởng y tá và bảo vệ, cũng có chút không đành lòng nhìn Vạn Vi Vi.

Từ đầu đến cuối, cô gái này đều không gây chuyện với y tá, một mực ở bên nhu nhược khuyên can.

Muốn mắng cũng không mắng được.

Mang theo một đám người đến gây chuyện, nhưng nói vài lời, liền phủi sạch quan hệ. Cuối cùng lấy sự đồng tình của mọi người, đây chính là thủ đoạn của Vạn Vi Vi.

Cô cúi đầu, dáng vẻ đáng yêu làm người khác xiêu lòng, giống như bản thân bị vu oan, giống như người gây chuyện không phải là cô mà là Đường Tâm Lạc.

Bất giác Đường Tâm Lạc nhíu mày.

Giống như cô đang quay lại ngày xưa. Vạn Vi Vi cũng như bây giờ, một ánh mắt, một cái nhẹ giọng nức nở liền đổ hết tội lên đầu cô.

Đến bây giờ, cô mới chính thức thấy rõ khuôn mặt của người "bạn thân" này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi