THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

Ông hiểu con trai mình cũng như hiểu chính mình. Đàn ông nhà họ cái gì cũng tốt chỉ có điều luôn đặt nhiều tâm tư lên người phụ nữ. Chính năm đó ông ta cũng như vậy nếu không cũng sẽ không có Lục Kình Hạo cùng Lục Chỉ Nghi. Mà con của ông… Ngay cả con dâu tốt như Đường Tâm Lạc cũng có thể bỏ thì có thể hiểu được có đức hạnh như thế nào. Lục Chí Hạ ngồi trên sô pha yên lặng thở dài, cũng không biết về sau Lục Kình Hạo có thể như ông hối hận năm đó đã làm chuyện không có lương tâm hay không. Xoa hết các suy nghĩ lung tung trong đầu, Lục Chí Hạ nói:

“Kình Hạo, tình huống bây giờ của công ty con cũng đã biết.Từ chuyện lần trước mẹ con đắc tội với Lục gia, chúng ta phải huy động một số lượng lớn mới chuộc được mẹ con về, từ đó tình hình tài chính của công ty liền có vấn đề.”

"Bây giờ bên phía tập đoàn Hoàng Đình vốn là để chúng ta phụ trách toàn bộ hạng mục, vậy mà bây giờ lại xét duyệt tố chất tài lực một lần nữa. Nếu chúng ta muốn dành được hạng mục đó, nhất định phải cần một khoản tài chính rất lớn để cạnh tranh, nhưng tình hình hiện tại... ai..."

Lục Chí Hạ vừa nói chuyện này liền hận không để đuổi Cung Tuyết Mị ra khỏi nhà lớn của Lục gia.

Lúc trước ông ta bị mù mắt ham muốn người đàn bà có chút tư sắc kia, nếu không cũng không gặp họa lớn đến như vậy.

Lục Kình Hạo nhìn sắc mặt của Lục Chí Hạ, liền biết ông đang oán trách mẹ của mình, tuy rằng Lục Kình Hạo cũng biết lần này Cung Tuyết Mị quá mức ngốc nghếch nhưng rốt cuộc đó cũng là mẹ của anh ta, cho dù tổn thất anh ta cũng chỉ có thể nói an ủi.

"Ba, chuyện lần này ba yên tâm, con có biện pháp giải quyết. Ba cho con chút thời gian, con đảm bảo trước kỳ hạn sẽ giải quyết tốt."

"Con có thể có biện pháp nào? Theo ta thấy còn không bằng đưa mẹ con đến trước mặt Lục gia mà nhận tội."

"Ba, Nếu như Lục gia bằng lòng gặp mẹ, chúng ta cũng sẽ không cần ở đây lo lắng suông đâu. Ba cũng đã nói, ba chỉ có thể ở buổi họp mặt của gia tộc Lục gia mới có thể gặp Lục gia một lần, muốn gặp Lục gia đâu có thể đơn giản như vậy. Ba tin tưởng con một lần, con sẽ nghĩ cách lấp vào chỗ trống.

"Thật sự?" Lục Chí Hạ nhìn anh ta.

"Vâng." Lục Kình Hạo gật đầu.

"Nếu như vậy, dựa vào con." Lục Chí Hạ thở dài, ông đã nghĩ qua biện pháp, nếu Lục Kình Hạo không làm được, cũng chỉ có thể để lão già này đi cầu Lục gia thôi.

Ông vừa mới bước chân đi, Lục Kình Hạo lập tức khóa cửa lại, Vạn Vi Vi kích động bò từ dưới bàn ra.

Cô ta vừa rồi ở dưới bàn quần áo cũng chưa kịp mặc, lúc này bò ra trên người vẫn là một mảnh lộn xộn.

Lục Kình Hạo nhìn cô ta bộ dáng chật vật, không còn vẻ băng thanh ngọc khiết, nhịn không được nhíu mày.

Vạn Vi Vi cũng không để ý kích động chạy đến ôm anh ta, "Kình Hạo, anh cùng ba anh vừa nói đến Lục gia... Người đó là ai, rất lợi hại sao?"

Lục Kình Hạo không chút dấu vết kéo dãn khoảng cách giữa hai người, "Ừ, hắn ta là người đứng đầu Lục gia, Lục Dục Thần, em hẳn đã nghe qua tên này."

"Hóa ra, hắn chính là Lục Dục Thần a..." Nghĩ đến người đàn ông có thân hình cao lớn khuôn mặt đẹp trai kia đáy mắt Vạn Vi Vi liền hiện lên tia tham lam cùng ghen ghét.

"Sao vậy, em biết hắn?"

"Không, em không biết anh ta. Là người vợ trước của anh, cô ta bây giờ đã leo lên người vị Lục gia kia."

"Đường Tâm Lạc? Em chắc chắn?"

"Đương nhiên." Vạn Vi Vi trực tiếp nói chuyện xảy ra hôm nay cho Lục Kình Hạo.

Nghe xong, Lục Kình Hạo liền cười tà, "Thật là tốt quá, anh còn đang lo không có biện pháp giải quyết rắc rối!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi