THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

Đường Tâm Lạc cố tình bỏ qua lời nói không lễ phép của Kiều Nhân Nhân, chủ động vươn tay chào hỏi cô ta.

Nhưng Kiều Nhân Nhân lại trực tiếp làm lơ cánh tay đang giơ ra chào hỏi của Đường Tâm Lạc, kéo tay Lục Dục Thần làm nũng.

"Anh Dục Thần, anh kết hôn khi nào vậy? Hôn lễ cũng chưa có a! Anh, em mới không tin đâu, anh kêt hôn là chuyện lớn vậy mà em còn chưa nghe bác gái nói đến...cái này khẳng định là lừa em đúng không?!"

Diện mạo của Kiều Nhân Nhân trời sinh dễ thương nên rất thích hợp để làm nũng.

Cô ấy kéo tay Lục Dục Thần như vậy nhìn qua không thấy chút chán ghét nào ngược lại còn thấy ngây thơ.

Nhưng hiển nhiên Lục Dục Thần cũng không phải thích bộ dạng này, ánh mắt anh dừng ở bàn tay nhỏ của Đường Tâm Lạc.

Ánh mắt anh hơi tối lại sau đó rút ta ra khỏi tay đang bị Kiểu Nhân Nhân ôm lấy, duỗi tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ của Đường Tâm Lạc.

"Em cảm thấy anh sẽ lấy chuyện này ra đùa giỡn sao? Hôn lễ tạm thời chưa có thời gian làm... Anh cùng Tâm Lạc có chuyện cần nói, trước tiên em ở ngoài đợi đi."

"Không được...Anh Dục Thần anh đừng đi," Kiều Nhân Nhân thấy Lục Dục Thần muốn đưa Đường Tâm Lạc vào văn phòng lập tức tiến lên nắm chặt tay anh, "Anh Dục Thần anh đã đồng ý buổi tối ở cùng em.!"

"Đừng càn quấy, chúng ta nói chuyện xong sẽ cùng em ăn cơm. Bây giờ em cứ ở bên ngoài cùng Mạch Trạch một lát, rất nhanh thôi." Nói xong đưa tay xoa đầu Kiều Nhân Nhân, không để cho cô có cơ hội nói thêm gì liền kéo tay Đường Tâm Lạc vào.

Cửa văn phòng bị anh đóng lại, khóa trái.

Kiều Nhân Nhân, Mạch Trạch, Trương Lỵ bị ngăn cách ở bên ngoài. 

Nhìn cửa phòng bị đóng lại, Kiều Nhân Nhân tức giận dậm chân.

"Chán ghét chán ghét,... Anh Dục Thần cũng đáng ghét như anh của em vậy!"

Kiều Nhân Nhân tức giận, Mạch Trạch cùng Trương Lỵ đương nhiên muốn khuyên.

Hai người đều biết thân phận của Kiều Nhân Nhân, là thiên kim tiểu thư của Kiều thị, Lục Dục Thần là bạn tốt của Kiều Mạc Hàn, anh trai của Kiều Nhân Nhân. Lục gia cùng Kiều gia là thế gia có quan hệ thân thiết, thường xuyên qua lại với nhau.

Lục Dục Thần từ nhỏ đã lớn lên cùng hai anh em này, nói Kiều Nhân Nhân giống như em gái của anh cũng không quá.

Chẳng qua, thời gian trước Kiều Nhân Nhân ra nước ngoài du học, vẫn chưa về nước cũng không biết tại sao hôm nay lại đột nhiên trở về.

"Mạch Trạch!" Cô bĩu môi nhìn về phía Mạch Trạch, "Anh nói cho em biết... Anh Dục Thần thực sự cùng cô gái kia kết hôn rồi sao?"

Bộ dáng nhỏ bé, cùng vẻ mặt hồn nhiên trời sinh khiến cho người khác không có cách nào cự tuyệt.

Kiều Nhân Nhân lớn lên rất đang yêu, rất có cảm giác là em gái hàng xóm đáng yêu.

Lúc mà cô bĩu môi mở to mắt rất khó để người khác cự tuyệt yêu cầu của cô.

Mạch Trạch nuối nước miếng lập tức thấy áp lực mười phần.

Anh ta biết Lục gia cùng Đường tiểu thư chỉ là hiệp nghị nhưng việc này hiển nhiên không thể nói cho Kiều tiểu thư.

Nhưng nhìn bộ dáng này của Kiều tiểu thư..

Ai!

"Kiều tiểu thư, chuyện Lục gia tôi không thể đánh giá, cô ngồi ở đây đi, tôi đi lấy đồ uống cho cô."Mạch Trạch nói xong liền chạy như bay.

Trương bí thư cũng mới biết thân phận của Đường Tâm Lạc, cô hết sức khiếp sợ, đang cố gắng để bình tĩnh lại.

Kiều Nhân Nhân thấy hai người trốn tránh mình lập tức thấy không vui.

Cô tức giận đi đến sô pha ngồi xuống, quyết tâm hôm nay nhất đinh phải đuổi cô gái kia đi, tìm cơ hội nói chuyện một mình với anh Dục Thần để làm rõ chuyện này.

Nghĩ đến anh Dục Thần thật sự có khả năng đã cưới cô gái tên Đường Tâm Lạc kia, đáy mắt Kiều Nhân Nhân hiện lên một tầng u tối.

Người phụ nữ đáng giận...

Lúc đầu cô nghe thấy tin tức này chỉ nghĩ là tin đồn.

Cho dù cô không tin nhưng cũng lập tức đặt vé máy bay về nước.

Không nghĩ đến người phụ nữ kia thật sự tồn tại.

Khóe miệng cô ta mím thành một đường thẳng...

Cô sẽ không quên vừa rồi anh Dục Thần buông tay cô ra để nắm tay người phụ nữ kia.

Chán ghét chán ghét... Cô ghét muốn chết người phụ nữ tên Đường Tâm Lạc kia!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi