THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

"Ngô, Lục Dục Thần....Anh từ từ..." Đường Tâm Lạc bị anh hôn mà sợ.

Anh hôn không chút ngọt ngào, chỉ có chiếm đoạt không chút lưu tình.

Cô bị anh hôn đến mức không thở nổi, bởi vì anh ôm trong ngực nên tư thế cuộn tròn khiến cho ngực chịu áp lực, càng khiến cô hô hấp không được.

"Không nên như vậy."

"Không cần... Tại sao lại không cần?" Anh lạnh lùng cười, ôm cô đứng dậy.

Trực tiếp đặt cô ngồi lên trên bàn làm việc

Lục Dục Thần nắm chặt cằm của ĐƯờng Tâm Lạc, môi mỏng rời cánh môi cô, để cho cô thở dốc một lát.

"Không phải cô nói, cưới cô rất có lời sao? Chỉ cần hai ngàn vạn, liền muốn tống cổ tôi...Đường tâm Lạc, là cô quá ngây thơ hay là Lục Dục Thần tôi quá ngu xuẩn?"

"Em, em không có."

"Không có?" Anh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo khiến tim cô run lên.

"Nếu không có, vậy cho tôi nhìn thấy thành ý đi. Hai ngàn vạn...Ít nhất đừng để tôi thấy không đáng giá."

Dứt lời, môi anh lại tiếp tục, cơ thể to lớn hoàn toàn bao vây cơ thể cô, hai tay chống trên bàn làm việc, cả người cô hoàn toàn bị anh giam cầm.

Nụ hôn này so với trước đây hoàn toàn kịch liệt, anh gắt gao ôm cô vào ngực, cường thế hôn xuống khiến cho Đường Tâm Lạc càng thở dồn dập.

rất nhanh, váy áo bị cởi xuống.

"Lục Dục Thần, anh bình tĩnh một chút..."

"Đừng như vậy, trong bụng em có cục cưng..."

Người đàn ông đã mất lí trí, khi nghe được hai chữ "cục cưng" rốt cuộc cùng bình tĩnh lại trong thời điểm mấu chốt.

Ánh mắt đỏ lên lại trở lại lạnh lùng trầm tĩnh.

Anh nhìn người phụ nữ bị anh vây lấy trên bàn khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, cả cổ và xương quai xanh đều nhiễm màu hồng nhạt.

Nhắm mắt để không nhìn thấy vẻ đẹp kiều diễm của cô, chỉ là sau khi nhắm mắt hình ảnh của cô lại hiện lên trong đầu.

Lục Dục Thần không vui nhíu mày, buông cô ra đi đến sô pha.

"Mặc quần áo vào, đi ra ngoài." Anh không nhìn cô, đi thẳng đến sô pha.

Cúi đầu nhìn thân dưới, tâm trạng của Lục Dục Thần càng kém.

Phía sau truyền đến âm thanh sột soạt mang áo quần.

Đồng thời còn có âm thanh nức nở dù cô đã cố gắng kiềm chế.

Cô khóc...

Cho dù không quay đầu lại, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh cô cúi đầu, liều mạng chịu đừng nước mắt, hai vai run rẩy.

Ngón tay ấn chặt ấn đường, người đàn ông đang ngồi trên sô pha lại đứng lên quay lại.

Cô gái phía sau, mắt đỏ bừng, đang cố sức kéo khóa kéo phía sau.

Hôm nay cô mặc một thân váy liền khóa kéo ở phía sau. Váy có khóa kéo ở sau lưng, kiểu áo này rất khó để tự mình kéo lên.

Rõ ràng không với tới, nhưng cô lại cố tình không mở miệng gọi anh giúp đỡ, ngược lại chảy nước mắt, không buồn lên tiếng.

Nhìn thấy cô như vậy, đáy lòng có chút hờn giận không tự chủ lại yên lặng hết.

Anh đi đến, muốn giúp cô kéo khóa lên.

Tay còn chưa đụng đến người cô, cô theo bản năng liền tránh đi.

Hai mắt anh nhịn không được lại híp lại.

"Sao rồi, không muốn anh chạm vào em?" Ánh mắt anh trầm xuống dừng trên khuôn mặt cô.

"Đáng tiếc, bây giờ em là Lục phu nhân. Anh muốn chạm vào em lúc nào cũng được. "Nói xong câu đó khóe miệng còn nở nụ cười trào phúng.

Lục Dục Thần trực tiếp duỗi tay kéo cô lại, thay cô kéo khóa kéo lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi