THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

Đường Tâm Lạc bởi vì bị Trác Nhã Dung trêu chọc nên gương mặt ửng đỏ lên. Cô cúi đầu, bất giác liếc mắt nhìn trộm Lục Dục Thần.

Chỉ tiếc là, ánh mắt hai người đã chạm nhau.

Nhìn ánh mắt sâu thẳm trầm lặng của Lục Dục Thần, trong đầu cô bỗng nhiên hiện ra nụ hôn vào buổi sáng trước khi chia tay đó. Ánh mắt trong xanh đào hoa kia đột nhiên cụp xuống, gương mặt cũng dần đỏ lên.

Trác Nhã Dung là người từng trải, đâu có chuyện nhìn không ra chuyện mờ ám giữa hai người.

Chứng kiến con trai và con dâu yêu nhau như vậy, bà nhịn không được mà cười vui mừng.

“Được rồi được rồi, chắc mẹ ngớ ngẩn mất rồi, sẽ không quấy rầy các con nữa đâu.”

Trác Nhã Dung quyết định không lại tiếp tục lưu lại làm bóng đèn cản trở nữa.

Đường Tâm Lạc nghe bà muốn đi khỏi, liền lập tức giữ lại:

“Mẹ, cũng sắp đến giờ cơm rồi, mẹ ở lại ăn cơm với bọn con đi.”

“Không được, mẹ còn có việc nên không ở lại được.”

Trác Nhã Dung đứng lên, trông thấy Đường Tâm Lạc cũng muốn đứng dậy theo, liền ngăn cản nói:

“Con bây giờ đang mang thai, cũng đừng ra ngoài trời lạnh, để Dục Thần tiễn mẹ là được rồi.”

Đường Tâm Lạc không lay chuyển được Trác Nhã Dung, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.

...

Đi đến bên cạnh xe, Trác Nhã Dung quay đầu lại nhìn về phía cổng biệt thự, sau khi không thấy bóng dáng Đường Tâm Lạc đâu, mới mặt lạnh đem chuyện vừa rồi nói với con trai.

Ánh mắt Lục Dục Thần lạnh lùng:

“Nếu như vậy, về sau ít lui tới với các cô ấy đi.”

“Thế con nghĩ mẹ thích lắm đấy à?”

Trác Nhã Dung tức giận trừng mắt nhìn con trai:

“Mẹ như vậy còn không phải là vì con đấy à. Trác gia tuy rằng thua kém Lục gia, nhưng mấy năm này việc làm ăn trong tay ảnh cả ngày càng phát triển, lại có cậu cả con ủng hộ, địa vị gia chủ Lục gia mới có thể vững chắc hơn. Dục Thần, bố con bên kia đã không đáng tin cậy rồi, nếu như mẹ không giúp con, một mình con…”

“Mẹ, việc đó không cần mẹ phải lo đâu.”

Lục Dục Thần nghe được mẹ nhắc tới bố mình, đôi mắt vốn lãnh đạm nay lập thêm vài phần lạnh lùng.

“Cậu cả con là người hiểu chuyện, huống chi, Lục Dục Thần con cũng không phải là phế vật cần sự nâng đỡ từ người khác. Đồ của con, cho dù người kia tự mình đến đoạt cũng không thể đâu.”

Trác Nhã Dung và Lục Dục Thần cũng không muốn nhắc đến người kia, nghe được con trai nói như vậy, bà không muốn nói nhiều nữa. Chỉ là lúc đang muốn lên xe thì bỗng nhiên lại đứng khựng lại.

“Chờ một chút.’’

Bà gọi Lục Dục Thần lại:

’’Mẹ đột nhiên nhớ tới một việc, nha đầu nhà Kiều gia kia, có phải là đã trở lại hay không?’’

Lục Dục Thần ánh mắt tối sầm lại, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào mặt Trác Nhã Dung:

’’Vâng.”

“Dục thần…”

Nhìn phản ứng của Lục Dục Thần, Trác Nhã Dung vốn đang yên tâm lại bỗng hoảng loạn lên.

“Tâm Lạc hiện tại đang mang thai, con... Con nhất định không khiến nó kích động. Mẹ biết có những việc nói ra sẽ làm phiền con, nhưng mà mẹ vẫn muốn nhắc nhở con một câu, con là người đã có vợ, con hiểu chưa?”

“Yên tâm đi mẹ, con hiểu mà.”

Lục Dục Thần chậm rãi gật đầu, không biết che giấu tâm tình dưới bộ mặt lạnh lùng như thế nào.

Trác Nhã Dung lại lần nữa liếc nhìn Lục Dục Thần, biết rõ nói thêm gì đi nữa cũng vô dụng, chỉ có thể tạm thời dừng khuyên can.

Trên đường trở về, Trác Nhã Dung suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định, chờ thêm thời gian hai ngày nữa, bà phải đích thân đi gặp nha đầu nhà họ Kiều kia.

...

Lục Dục Thần sau khi tiễn Trác Nhã Dung liền trở về phòng, vừa vặn trông thấy Đường Tâm Lạc vẻ mặt tràn đầy hưng phấn cười ngây ngô với một tập tài liệu.

Anh nhẹ nhàng tiến đến gần cô, giật ngay tập tài liệu trên tay cô.

“Lục Dục Thần, trả lại cho em.”

Tập tài liệu đại biểu công ti Đường thị đột nhiên biến mất trước mắt, Đường Tâm Lạc gấp đến độ thiếu chút nữa nhảy dựng lên đoạt.

“Ngồi xuống.”

Lục Dục Thần cau mày ấn Đường Tâm Lạc ngồi xuống ghế salon.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi