THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN

“Mấy người đang làm gì đó! Đây là đồ của Lục gia chúng tôi, ai cho mấy người động vào!’’

Lục Chỉ Nghi và Cung Tuyết Mị từ trên xe bước xuống, thấy được bốn cái rương đặt cạnh xe, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Cung Tuyết Mị lườm nguýt, liền trông thấy bóng hình xinh đẹp phía sau lưng mấy người vệ sĩ:

“Ôi ôi, Đường Tâm Lạc... Thì ra là cô!’’

Vừa rồi xa xa phát hiện có người khuân đồ từ trong nhà ra, đã cảm thấy bóng dáng người kia có chút quen thuộc, bây giờ đến gần nhìn, quả nhiên là Đường Tâm Lạc.

“Cô đúng là cái đồ đê tiện không biết xấu hổ, còn dám đến Lục gia khuân đồ! Tôi nói cho đồ tiểu tiện nhân cô biết, cô và Lục gia không có bất cứ quan hệ nào, mấy thứ này đều là của Lục gia, đừng hòng mang thứ gì đi khỏi đây!’’

“Mẹ nói đúng! Đường Tâm Lạc, cô bị anh tôi đuổi ra khỏi nhà rồi, dựa vào cái gì tới Lục gia lấy đồ vậy? Mẹ đợi ở đây, con vào gọi người.’’

Lục Chỉ Nghi lập tức chạy vào trong biệt thự, không đầy một phút liền dẫn bảo vệ và người hầu Lục gia đi ra.

Đường Tâm Lạc nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì anh vệ sĩ áo đen bên cạnh cô đã mở miệng trước:

“Thiếu phu nhân đừng lo lắng, những người này không chịu nổi một cước đâu, chúng tôi có thể giải quyết.’’

“Không cần phải làm vậy đâu.’’ 

Cô nhẹ nhàng khoát tay, quay đầu nhìn về phía sắc mặt âm tàn của Cung Tuyết Mị.

“Bà Lục, tôi khuyên bà hãy tìm hiểu rõ mọi chuyện hẵng sai người đến ngăn cản tôi. Tốt nhất bà nên đi hỏi con trai bảo bối của bà, mấy thứ này rút cuộc là của Lục gia nhà bà, hay là của Đường Tâm Lạc?’’

“Hừ, cô đừng nghĩ lôi Kình Hạo là tôi sợ!”

Cung Tuyết Mị nhìn cô khinh thường nói:

“Nói cho cô biết, thứ đàn bà như cô, Kình Hạo nhà tôi không thèm đếm xỉa đâu! Lúc cô ở Lục gia nó cũng không thèm chạm vào cô, bây giờ cô cút ra Lục gia rồi, chẳng lẽ Cao Hạo còn muốn nói chuyện với cô sao? Úi trời, đừng ở đó mà nằm mơ!’’

Cung Tuyết Mị có lẽ cảm thấy Đường Tâm Lạc chướng mắt, cũng không biết mối quan hệ giữa Đường Tâm Lạc và Lục Dục Thần.

Bà bình thường không qua lại với giới thượng lưu thành phố A, đến bây giờ cô vẫn giống với đại đa số, cho rằng Đường Tâm Lạc đến được với kẻ có tiền nhưng vẫn chưa dứt được tình cảm với con trai bà, đồng thời còn chuẩn bị kiếm một số tiền lớn đi phẫu thuật thẩm mỹ để được con trai bà chú ý đến.

Cũng bởi vì như vậy, Đường Tâm Lạc dưới mắt bà, chỉ có sự khinh miệt mà thôi.

“A, nếu như vậy…’’

Đường Tâm Lạc chẳng muốn phản bác Cung Tuyết Mị, cũng không thèm quan tâm đến đám người hạ cấp đang muốn lại đồ của cô.

“Mấy anh để ý đồ đạc cho tôi, đừng để cho bọn họ đụng vào, tôi đi gọi điện thoại một chút.’’

Cô căn dặn người vệ sĩ đứng cạnh, bản thân tức thì cầm lấy điện thoại quay người đi về chỗ yên tĩnh.

Trông thấy Đường Tâm Lạc tránh ra, Cung Tuyết Mị cho rằng cô sợ, lập tức đắc ý sai bảo đám người Lục gia đem đồ trở lại biệt thự.

Kết quả, sau khi Đường Tâm Lạc nói chuyện điện thoại xong trở về, rương đồ vẫn như lúc cô đi, được bảo toàn nằm im lại chỗ.

Mà cả đến chục người Lục gia vây quanh lúc nãy, tức thì tất cả đều nằm trên mặt đất, ôm lấy chỗ bị thương mà rên la.

Hai người Cung Tuyết Mị và Lục Chỉ Nghi thì càng thảm hơn.

Mặc dù không bị thương, nhưng cứ xem sắc mặt trắng bệch và đôi chân run rẩy của hai người đó mà xem, bọn họ đang hoảng sợ không ít so với những người khác.

Đường Tâm Lạc thấy thế liền rất hài lòng, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

“Thiếu phu nhân.’’

Thấy cô trở về, người vệ sĩ trưởng thấp giọng nói:

“Đồ đạc vẫn để nguyên đây, không để cho bọn họ đụng vào một cái.’’

“Rất tốt.’’

Đường Tâm Lạc mỉm cười gật đầu, đối với bốn người được Lục Dục Thần cử đi theo này, thật sự là càng lúc cô càng thích.

Không hổ là người của Lục gia, vô cùng được việc.

“Tiểu tiện nhân, cô đừng tưởng rằng có lão già nào lắm tiền chống lưng mà đắc ý!’’

Cung Tuyết Mị nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Đường Tâm Lạc:

“Tôi...tôi cho cô biết, nơi này là Lục gia, cô biết gia chủ Lục gia là ai không? Hừ, ở thành phố A này, không ai dám không nể mặt Lục gia! Kể cả lão già lắm tiền của cô, nếu biết rõ cô gây sự với người Lục gia, cũng sẽ nể Lục gia mà cho cô một đạp đấy biết không!’’

“Đường Tâm Lạc, cô cứ đắc ý đi, chẳng được bao lâu nữa đâu!’’

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi