THỜI GIAN CÙNG ANH TRIỀN MIÊN


"Cô! Cái đồ bất hiếu! Tôi là bà nội của cô! Nếu biết trước cô như vậy, thì sau khi Vạn Sơn mất, tôi liền đuổi cô và mẹ cô ra khỏi Đường gia cho rồi!"Lúc này bà Đường không giả bà cháu tình thâm nữa, đứng lên chỉ mũi Đường Tâm Lạc mắng xối xả.

Đường Nhược Lan cũng mắng theo, chỉ có Đường Mật, vì muốn giữ hình tượng, nên chỉ trừng mắt hung dữ nhìn.

Đường Tâm Lạc hừ lạnh một tiếng:"Không phải vừa rồi còn bà bà cháu cháu ngọt sớt sao? Bây giờ chịu lộ nguyên hình rồi hả?"Cô nhìn bà Đường, như nhìn một người xa lạ không hơn không kém.

"Bà còn biết bà là bà của tôi sao? Ha ha.

.

Thật buồn cười, thì ra trên đời này còn có loại bà nội hãm hại cháu ruột của mình.

Bà Đường, nói thật, có bà nội như vậy! Tôi-Đường Tâm Lạc nguyện ý không cần!""Cô----Nghiệp chướng này----" bà Đường giơ tay lên, định đánh Đường Tâm Lạc.

Vệ sĩ áo đen đứng bên cạnh Đường Tâm Lạc liền nhấc bước, bà Đường thấy vậy liền rút tay về.

Bà xém quên, lần này Đường Tâm Lạc còn mang theo hai vệ sĩ.

Thấy bộ dạng của bà Đường, Đường Tâm Lạc liền khinh thường, bà nội của cô vẫn như vậy, miệng cọp gan thỏ.


Cổ phần đã chuyển nhượng xong, Đường Tâm Lạc không muốn phí thời gian nữa, đứng lên đi về.

Bà Đường kiêng kị hai vệ sĩ, không dám ngăn cản.

Nhưng Đường Mật không muốn bỏ qua cơ hội lần này, liền nháy mắt với bà Đường.

Bà không nỡ để cháu gái chịu ủy khuất, không muốn thấy Đường Mật thất vọng, chỉ có thể kiên cường cản Đường Tâm Lạc.

"Tâm Lạc! Đứa bé này, con đừng đi! Vừa rồi là bà nội nhất thời tức giận, con cũng thật là bướng bỉnh, sao lại so đo với người già như bà chứ!"Bà Đường đuổi theo Đường Tâm Lạc, miệng không ngừng khuyên ngăn:"Bà nội cũng muốn tốt cho con, con nhìn xem, đã từng kết hôn, mà tính tình vẫn bướng bỉnh như thế, sớm muộn cũng có ngày chọc giận Lục gia.

Mật Mật là em họ của con, tính cách lại tốt, nhìn thế nào cũng là môt đứa bé ngoan ngoãn, con mang theo nó cùng về, chẳng những có thể giúp đỡ con, nếu mai sau làm vợ Lục gia, cũng sẽ không quên con đâu.

"Trong lòng người Đường gia đều nghĩ Đường Tâm Lạc chỉ là tình nhân của Lục gia.

Tình nhân mà thôi, chơi chán sẽ vứt đi.

Đến cô ta còn được làm tình nhân thì nói không chừng Đường Mật có thể làm Lục phu nhân.

Bà Đường muốn kéo Đường Tâm Lạc, liền bị cô vung tay hất ra.


Đường Tâm Lạc thật không hiểu, bà Đường là bà ruột của cô sao?Vì cái gì không chút áy náy nói ra những lời như vậy!?"Bà Đường, bà biết mình đang nói gì không?" Đường Tâm Lạc híp mắt nhìn lại, đáy mắt ẩn nhẫn tức giận.

Bất giác bà Đường lui về sau một bước.

Bà chưa từng sợ Đường Tâm Lạc, nhưng chẳng biết tại sao, bây giờ thấy Đường Tâm Lạc như vậy, bà liền lo sợ.

Bộ dạng híp mắt của cô, rất giống một người.

Hình như, chính là giống bộ dạng của Lục gia ở tòa án.

Lạnh lùng híp mắt, mang theo một uy thế khủng khiếp.

Đường Tâm Lạc cũng không biết mình thay đổi như vậy, dần dần bị nhiễm khí thế của Lục Dục Thần, cô híp mắt nhìn bà Đường, lạnh lùng nói từng chữ.

"Tôi chỉ nói cho các người biết một lần.

" Cô rất ít khi dùng thân phận đè người, nhưng bây giờ phải dùng.

"Lục Dục Thần là chồng của tôi, nếu các người còn đánh chủ ý với anh ấy, thì đừng trách tôi vô tình.

"Cô nói xong liền xoay người đi.

Bỏ lại ba người Đường gia đang khiếp sợ.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi